Nhất Chân Tâm 3

Chương 13: Nước luộc “Thịt người “




Edit: Ishtar

Một lúc sau, một bóng đen lén lút đẩy cửa phòng, nhẹ nhàng nhảy lên mái nhà, rất nhanh chóng biến mất không bóng dáng. Khi tỉnh lại, A Y Nỗ Nhĩ nghi ngờ nhìn đám nha hoàn hầu hạ mình rửa mặt, chải đầu, ăn cơm, sau đó bị mang đi gặp chủ nhân trong phủ.

“Ngươi là ai?” A Y Nỗ Nhĩ hỏi.

“Thế tử của Khách Nhĩ Khách Thân vương, A Y Nỗ Nhĩ, vì sao ngươi muốn gặp Hoàng thượng?” Thành Cổn Trát Bố hỏi, A Y Nỗ Nhĩ thay đồ sạch sẽ xong, có chút thay da đổi thịt.

“Kim Tiểu Lục đâu? Ta muốn gặp hắn.”

“Ngươi muốn nói người đưa ngươi tới đây sao? Tối qua hắn lĩnh tiền thưởng xong chạy mất rồi. Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, ta sẽ sai người đưa ngươi đi gặp Hoàng thượng.”

“Kim Tiểu Lục cũng không nói gì sao?” A Y Nỗ Nhĩ hỏi, trong mắt tràn ngập sự hy vọng.

“Nói là, không ngờ ngươi đáng giá nhiều bạc như vậy.” Tiểu Lục đã dặn dò là không cần tiết lộ thân phận của hắn…

Thần sắc A Y Nỗ Nhĩ có chút ảm đạm: “Đến khi nào thì ta mới có thể gặp Hoàng thượng?”

“Trước tiên, ngươi phải nói cho ta biết lý do vì sao, phải chắc chắn Hoàng thượng được a toàn, nếu ngươi không thể nói ra lý do, ta cũng không thể đưa ngươi đi được…”

A Y Nỗ Nhĩ suy nghĩ một lát, mới chậm rãi nói ra.

* * *

Ra khỏi phủ Thân vương, Kim Lục Phúc trái nghĩ, phải tính, quyết định về kinh thăm ngự thiện phòng của Tứ ca hắn một chút, sau đó đi một mạch về Hàng Châu. Bởi vì mượn được khá nhiều bạc, cho nên dọc đường hắn cũng không tiết kiệm, chỉ tới khi về tới cổng thành, báo tuyết lại không dễ dàng theo vào, mang theo một tiểu gia hỏa mạnh mẽ lanh lợi như vậy ra khỏi cửa tản bộ, người đi đường đều cách xa hắn cả trăm dặm, vì không muốn báo tuyết bị người ta bắt đi hoặc làm thương tổn, hắn đành bỏ qua việc nghênh ngang đi trong thành, mỗi lần vào thành đều đi theo đường ngang ngõ tắt, có đôi khi hắn muốn vào thành mua đồ ăn hoặc rượu ngon, lại để báo tuyết đừng chờ ở bìa rừng ngoài thành, hắn ăn uống no nê, vác về cho báo tuyết một cái đùi dê thật to.

Đã tới giữa tháng bảy, Kim Lục Phúc chỉ còn cách kinh thành có trăm dặm. Ngày nọ, đi qua một thị trấn nhỏ, đừng có nhìn thấy thôn trấn không lớn mà lầm, tên nghe rất sáng sủa nha, gọi là Trấn Phồn Hoa, giống như mọi khi, hắn lại để báo tuyết ở ngoài bìa rừng chờ, còn mình lại nhàn tản bước chân vào trong trấn chơi.

Trấn này rất nhỏ, nhỏ từ đường đi tới những gian nhà, đứng ở quầy bánh bao có thể nhìn trực tiếp sang quầy bánh quẩy, hắn ăn bánh bao vài ngày rồi lại chuyển sang ăn thịt gà, thịt ếch, hôm nay phải ăn sang một chút mới được, đứng ở trước cửa hai tửu lầu, lại thấy vị tiểu ca bán bánh bao hỏi chuyện: “Vị … này hình như không phải người trong trấn phải không?”

“Đúng vậy, đôi mắt tiểu ca thật tinh tường, tại hạ chỉ là đi ngang qua quý trấn. Tiểu ca, ta hỏi huynh một chút, trong hai tửu lầu này, rượu nhà ai ngon hơn?” Kim Lục Phúc hỏi.

Tiểu ca bán bánh bao cười, nếp nhăn trên mặt hắn cũng giống như nếp nhăn trên bánh bao. Sau đó chỉ về phía tửu lâu bên trái. “Nhà… này.”

Kim Lục Phúc cười híp mắt cảm ơn, sau đó đi thẳng sang. Hai nhà đối diện, bên trái có ba người khách, bên phải không có người nào, còn có chút tối tăm, rõ ràng ban ngày ban mặt lại lộ ra vẻ âm trầm, theo lẽ thường mà nói, người bình thường đều sang nhà bên trái, nhưng Kim Lục Phúc có chút hiếu kỳ, vì thế đứng ở trên đường đá xanh suy nghĩ một chút, cất bước đi sang nhà bên phải.

Khó trách trong tửu lâu lại tối như vậy, cửa sổ bên trong đều phủ rèm che, chỉ có trên nóc nhà treo một cái lồng đèn trắng, nhìn thế nào cũng giống như nơi tụ tập tà giáo. Trong ánh sáng mờ nhạt, Kim Lục Phúc nhìn thấy, bên trong lại không có ai, chỉ có mấy cái bàn và băng ghế dài, bên trên xếp mấy chồng bát xiêu vẹo, nứt vỡ… có vẻ như ở đây đã trải qua một trận đánh nhau, chọn vị trí ngồi ngay dưới đèn lồng, hắn nhìn trái nhìn phải một cái, nhàn tản nói: “Chưởng quầy, có khách đến, còn không ra chiêu đãi sao?”

Không có động tĩnh.

‘Chẳng lẽ đây là quỷ tửu lầu…” Hắn nói, nhưng không hề giảm bớt âm lượng, dường như không hề giống người đang sợ hãi.

Phía sau truyền đến vài thanh âm lách cách, giống như người đang đi liền một mạch lại va phải cái bàn, cái ghế, bó củi gì đó, rất có khí thế gặp Phật giết phật, gặp thần giết thần, Kim Lục Phúc tò mò nhìn chăm chú vào tấm rèm chắn với hậu viện, động tĩnh “quỷ” lên sân khấu cũng ghê gớm thật.

~~ phần phật ~~ rèm cửa bị vén lên, Kim Lục Phúc chưa kịp nhìn thấy cái gì, chỉ thấy một bóng đen xé gió tới gần, rồi “rầm” một tiếng, vứt một tờ giấy lên bàn.

Hắn cầm tờ giấy lên hướng về phía đèn nhìn, chỉ thấy trên bề mặt viết bốn chữ: “Nước nấu thịt trâu.”, tỉ mỉ nhìn đi nhìn lại, cũng không thay đổi, vẫn chỉ bốn chữ kia.

“Cho một suất thịt trâu muối.”

Không có động tĩnh.

“Không có sao? Vậy cho một suất đầu cá băm tiêu.” Kim Lục Phúc nói tiếp.

Không có động tĩnh.

“Cũng không có? Sườn xào chua ngọt.”

~~ rầm ~~ một cái dao thái chói lọi chém vào mặt bàn, vẫn còn rung rung mấy cái.

Kim Lục Phúc ra vẻ sợ hãi, sau đó nhìn con dao thái đang rung rung kia, nói: “Vậy làm qua loa cũng được, nước luộc thịt người nha…”

Nữ tử chậm rãi rút dao thái ra, sau đó bỗng nhiên cúi người, nhìn sát mặt Kim Lục Phúc, đôi môi đỏ mở ra, tuy không phải giọng điệu mềm mỏng, cũng có thể coi như ôn nhu dịu dàng: “Thêm muối không?”

“Tùy, ta không khó tính lắm.”

Nữ tử cầm con dao đi ra ngoài. Kim Lục Phúc ngồi tặc lưỡi. Cô nương này thực sự đặc biệt, một nửa bên mặt giống như thiên tiên, nửa còn lại thê thảm tới mức không nỡ nhìn, giống như cầu vồng trên trời không chắc chắn bị vỡ nát, sau đó lấy chổi quét, bụi nhiễm hồng đào. Thình lình mà nhìn thấy, đúng là có chút dọa người.

Phía sau hậu viện truyền tới tiếng chặt chém trên ván gỗ, nhưng, cũng rất nhanh, chặt chặt vài nhát, sau đó gom lại, lại nghe thấy tiếng lửa xì xèo nổi lên. Mùi thơm qua khe cửa lướt đến bên mũi Kim Lục Phúc.

Ngẩng đầu day day mắt, không cẩn thận ngủ thiếp đi, hình như ngửi thấy mùi thịt. Định rót nước trà uống, nhưng phát hiện trên bàn trống trơn, ngoại trừ vết dao lưu lại trên bàn thì cũng không có thứ gì khác.

Đại khái chờ khoảng hai khắc, màn cửa quỷ dị lại vén lên, nử tử cầm một cái chậu tráng men thật to đặt tới trước mặt hắn, để xuống, vì động tác mạnh, nên một ít nước canh bị sánh ra ngoài.

Trong canh chẳng có gia vị gì, ngay cả hành, rau thơm, thì là linh tinh cũng không có, nhưng lại có rất nhiều thịt, đầy ắp cả một chậu, những khối thịt to bằng bàn tay, rất thích hợp cho báo tuyết ăn.

“Có thể cho mượn một bộ bát đũa không?” Kim Lục Phúc hỏi.

Nữ tử làm như không nghe thấy, xoay người rời đi. Trong lúc Kim Lục Phúc đang suy nghĩ có nên dùng tay xé thịt hay không, thì từ sau màn cửa bay tới một bộ bát đũa sạch sẽ rơi vào bàn, chỉ là chiếc bát kia tinh nghịch, xoay vài vòng trên bàn mới đứng vững.

Bát cũng rất lớn, to bằng cái bát đựng canh ở nhà hắn… nhưng lại rất xứng đôi với mất khối thịt trong chậu.

Xiên lấy một khối thịt bỏ vào bát, đâm vài cái, không ngờ thịt trâu lại nhừ như vậy, cắn một miếng, chín đều, nước luộc thịt trâu đúng là xứng với tên gọi, ngoại trừ nước, thịt trâu và một chút muối thì không có cái gì khác.

Ăn xong rồi, không ai đến lấy tiền.

“Chưởng quỹ -, tính tiền .” Kim Lục Phúc hô, khách nhân thành thật như hắn, biết tìm ở nơi nào cơ chứ?

“Đừng có rống như quỷ kêu nữa, để trên bàn.” Sau rèm cửa, một giọng nói không nhịn được vang lên.

Bỏ mấy khối bạc vụn còn sót lại ra, hắn đặt một khối lên bàn, sau đó thản nhiên đi ra ngoài cửa, một mạch đi trở ra đầu đường lớn, vị tiểu ca bán bánh bao kia lại tò mò hỏi han hắn: “Vị…gia này, đồ ăn trong đó ăn được không?”

“Chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời, hương vị vô tận a.” Món gà ăn mày hắn làm so với cái này là quá ngon, cả đời này không muốn ăn nước luộc thịt trâu nữa.

“Lão bản là nữ phải không? Xinh đẹp chứ?” Tiểu ca tám chuyện.

Kim Lục Phúc cười hề hề, liếc hắn một cái, vẫy tay ý bảo hắn đưa lỗ tai lại đây: “Có kiểu phong tình, nữ tử thế tục không ai sánh bằng.” Người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Vị tiểu ca suýt trào nước miếng, Kim Lục Phúc vội nói: “Tiểu ca, bán cho mười cái bánh bao.”