Nhất Chân Tâm 3

Chương 15: Lại gặp đại thúc qua đường




Edit: Ishtar

Nằm thoải mái trên chiếc giường lớn trong phủ Thân vương, Kim Lục Phúc theo thói quen gối đầu lên cánh tay, vắt chân chữ ngũ, giường mềm như vậy mà lại không ngủ được, xem ra mệnh hắn không phải sống cuộc sống giàu sang rồi. Báo tuyết đã ngủ, thỉnh thoảng lại gầm gừ nho nhỏ. Nhảy xuống giường, lay tỉnh đại miêu: “Đại miêu, đại miêu, tỉnh, tỉnh, tỉnh, cùng nhau hưởng thụ nào, đây là giường phủ thân vương đấy, đời này có lẽ chỉ có một lần hưởng thụ này thôi.”

Báo tuyết dùng sức càu nhàu hai tiếng, liếc mắt nhìn Kim Lục Phúc một cái, rồi cũng bò lên giường nằm, dáng vẻ cũng rất thoải mái. Tên kia ngủ không được, lại giờ trò: “Báo tuyết, nói chuyện phiếm với ta đi.”

Có lẽ báo tuyết bị hắn quấy rầy không chịu được nữa, nhe hàm răng trắng dày đặc ra dọa hắn, móng vuốt cũng giơ lên, dường như Kim Lục Phúc còn dám than thở một câu là nó sẽ hủy dung hắn luôn.

Hắn suy nghĩ một chút, thức thời xoay người ôm đại miêu ngủ. Không phát hiện ra báo tuyết đang trợn mắt nhìn hắn. Sủng vật đặc thù của Kim Lục Phúc khiến cho người trong vương phủ không ai dám đến gần phòng này, cho dù hắn đã ra sức giải thích đại miêu cũng giống như một con mèo nhỏ ngoan hiền mà thôi, nhưng… có ai thấy báo mà không sợ hãi chứ? Thỉnh thoảng thấy nó nằm trong sân, hoan hỉ, phấn khích ngồi gặm chân trâu, nhìn máu chảy đầm đìa thế kia, ai cũng chỉ muốn trốn thật nhanh, thật xa, sợ nó ăn chưa đủ no lại biến mình thành mồi, nên nó ăn xong còn đưa cho nó bánh ngọt ăn điểm tâm. Biết như vậy, nên lẽ ra Kim Lục Phúc muốn đưa báo tuyết đi dạo quanh kinh thành để mở mang tầm mắt, nhưng cuối cùng đành phải gửi nó lại trong vương phủ, còn bản thân thì đi tản bộ.

Biết Tứ ca hắn – Càn Long gia không có ở kinh thành, hắn to gan lớn mật, phải tới mấy chỗ để tản bộ mới được, nhất định phải đi tầm hoa vấn liễu (tán gái), cũng không phải là đi mấy ngõ hẻm nho nhỏ nữa. Nhưng, vấn đề quan trọng là lấy bạc ở đâu ra? Cũng không thể nói với Sách Lăng cô phu là: “Lão đầu, cho cháu ít bạc đi tán gái”. Có chút quá trớn. Nhưng không có tiền, chẳng lẽ hắn cũng học mấy cô nương, ủy thân đổi bạc à? Không thực tế chút nào.

Đang lúc Kim Lục Phúc suy nghĩ đi đâu lừa chút bạc thì quản gia của Sách Lăng tới, cung kính dâng cho hắn một túi bạc, nói Vương gia dặn thiếu gia cứ vui chơi thoải mái, nếu chưa đủ sẽ đưa thêm, hắn cười híp mắt nhận lấy: “Thật sự là đưa than ấm trong ngày tuyết rơi a, quản gia thúc thúc, thay ta tạ ơn Vương gia.”

Quản gia hồ nghi nhìn hắn, từ hôm qua khi tiểu tử này tới, Vương gia vui vẻ vô cùng, nói bọn họ gọi hắn là thiếu gia, làm hại mấy người quản sự bọn họ từ sớm cứ đoán già đoán non không biết tiểu tử này có lai lịch thế nào, thậm chí có người còn đoán không biết có phải là con riêng của Vương gia hay không, nhưng nhìn mặt mũi hoàn toàn không giống, tiểu tử này giống như từ trên cung trăng rơi xuống quý phủ nhà họ, hôm nay Vương gia lại còn cho hắn nhiều tiền như vậy… rốt cuộc đang diễn ra chuyện gì a,… nhìn một chút, cũng không giải thích được, cũng không đoán nổi, chuyện của chủ tử, biết nhiều không bằng biết ít một chút.

Đương nhiên Kim Lục Phúc không biết suy nghĩ trong lòng của lão quản gia này, vẫn cầm bạc ngẫm nghĩ kế hoạch. Bây giờ đang là ban ngày, tới thanh lâu sẽ không có ai bồi hắn uống, mà hắn lại đang muốn uống rượu, cho nên liền hỏi quản gia xem ở kinh thành này, nơi nào có rượu ngon nhất, quản gia suy nghĩ một chút nói: “Hoàng cung.” Hắn cười hì hì gật đầu, hoàng cung… ban ngày ban mặt mà đi vào hoàng cung cũng không tiện lắm, lắm thầy nhiều ma, hắn có thể đợi thêm một chút, giờ thì tới một tửu lầu nào đó uống tạm vậy.

Kim Lục Phúc không có thói quen ra ngoài bằng cửa chính, cho nên sau khi dặn dò lão quản gia cho đại miêu ăn uống đầy đủ, liền khinh công bay lên mái nhà…mà đi, khiến cho lão quản gia thấy vậy mà trợn tròn mắt.

Kim Lục Phúc thật sự muốn uống rượu, nhưng cũng không tới tửu lâu nổi danh nhất kinh thành, hắn chỉ thích mấy quán nhỏ trong ngõ hẻm, cái gọi là mùi rượu, không sự ngõ hẻm sâu xa, nhưng dựa vào sự mẫn cảm với mùi rượu, hắn đã tìm được một tửu quán nhỏ trong ngõ, nhìn từ bên ngoài vào, tửu quán này cũng bình thường, mặt tiền không có gì nổi bật, nhưng đối với người thích uống rượu như hắn mà nói, không khí xung quanh tửu quán này đều trộn lẫn với hương rượu nguyên chất, vào quán, chỉ nhìn thấy một lão giả đang ngồi uống rượu, nhưng không thấy chưởng quầy đâu…

Vừa ngồi xuống, lão nam nhân kia nhìn hắn: “Tiểu tử tới uống rượu sao?”

“Đúng vậy, đi ngang qua ngửi thấy mùi rượu, nhất thời không nhịn được, tại hạ trời sinh không yêu thích cái gì, chỉ có uống rượu và ăn thịt.” Kim Lục Phúc cười nói, nhìn trong điểm, trong cửa hàng có một loạt vò rượu lớn, miệng vò bịt kín, dán giấy đỏ hồng.

“Cuộc đời tiểu tử ngươi từng uống qua loại rượu ngon nào?” Lão nam nhân cũng không cho hắn lấy rượu, lại ngồi kể chuyện.

“Lúc không có rượu thì ngay cả nước lã cũng là rượu ngon. Lão trượng có thể cho tiểu bối uống rượu ngon chứ?”

Lão đầu cười cười, đi ra sau hậu viện, ôm một vò rượu đi ra, nhìn bên ngoài cũng không có gì đặc biệt, nhưng lúc vừa mở nắp vò ra, một mùi hương rượu phiêu tán trong không khí, thản nhiên bay vòng quanh con sâu rượu.

“Đây chính là rượu lạnh Mông Cổ mua ở cổ trấn Hồng Mao, mấy năm trước đi ngang qua mua vài vò, hôm nay thấy tiểu tử thuận mắt nên cho ngươi nếm thử.” Lão đầu nói, cầm bát, rót hai bát rượu. Kim Lục Phúc cầm một bát lên uống, cảm giác lành lạnh mà thơm ngào ngạt.

“Dễ uống, so với nước lã quả là ngon hơn nhiều.”

“Vừa nhìn ngươi đã biết chưa uống qua rượu nào ngon, rượu này sau này ta sẽ dùng để làm cống phẩm, ngươi uống cũng coi như là may mắn lớn rồi.” Lão đầu cười cười, cùng hắn nâng bát uống cạn. Uống chưa được một nửa, cửa bị một bóng đen chặn ngang, lão ngẩng đầu lên nhìn, buông bát rượu xuống nhàn tản hỏi: “Khách quan đến uống rượu sao?”

“Đương nhiên.” Giọng nói này —— Kim Lục Phúc cũng ngẩng đầu, chính là người đi đường đại thúc Mộ Dung Huống.

Hiển nhiên Mộ Dung Huống cũng thấy hắn , liền trực tiếp đi tới bên cạnh bàn: “Kim tiểu huynh đệ, chúng ta đúng là có duyên phận.”

“Cái này kêu là nhân sinh hà xứ bất tương phùng (trong đời thiếu gì nơi để gặp lại nhau)[6], đại thúc.” Kim Lục Phúc vừa cười vừa nói: “Trước đó vài ngày uống rượu của đại thúc thật ngon, hôm nay để tại hạ được làm gia chủ mời đại thúc một chầu.”

Mộ Dung Huống do dự chốc lát rồi ngồi xuống, lão đầu nhìn nhưng cũng không nói gì, lại cầm một bát đặt trước mặt Mộ Dung Huống.

“Chưởng quầy, mang vài món nhắm tới.” Mộ Dung Huống nói.

Lão đầu đi ra ngoài, một lúc sau có mấy người mang vài đĩa đồ ăn tới đặt trên bàn: “Hai vị dùng thong thả, lão đầu còn có rượu phải xử lý.”

“Tiểu huynh đệ, sao lại biết nơi này có rượu ngon?” Mộ Dung Huống hỏi.

“Ta mới tới kinh thành sao có thể biết nơi này chứ? Chẳng qua ngẫu nhiên gặp được, nghe nói gạo ở kinh thành rất quý, ta nghĩ rượu chắc cũng không sẽ không rẻ, nên nghĩ đi vào ngõ nhỏ tìm một cái quán nhỏ nào đó, không ngờ lại tìm được một nơi tốt như vậy.” Kim Lục Phúc cười nói. “Đại thúc, đã gặp lão bằng hữu ở kinh thành chưa?”

“Còn chưa gặp. Khi nào tiểu huynh đệ rời kinh?”

“Đi chơi đủ, nhìn ngắm đủ thì sẽ đi, còn tùy tâm sở dục (không theo ý ai hết, cứ ý mình mà làm). Hắn vừa nói, vừa bốc mấy hạt lạc lên nhai.

“Đã có duyên phận như vậy, lão phu cũng chưa gặp được bằng hữu, mà tiểu huynh đệ vẫn chưa rời kinh, chúng ta lại có chung sở thích như vậy, không bằng tìm nơi nào trong kinh thành có rượu ngon uống cùng được chứ?”

“Rượu ngon nhất trong kinh thành đương nhiên là ở trong Hoàng cung hoặc phủ của vương công quý tộc, loại rượu ngon này sợ là không được uống.” Kim Lục Phúc cầm bát rượu lên uống: “Chỉ cần có chút bạc, tìm mấy quán trong hẻm nhỏ, uống bát rượu là tại hạ đã cảm thấy thỏa mãn rồi.”

Vẻ mặt Mộ Dung Huống cười mà như không. Uống vài bát, Kim Lục Phúc có chút say mà Mộ Dung Huống vẫn mặt không đổi sắc.

“Tửu lượng của tiểu huynh đệ cũng không khá lắm.”

“Không sánh kịp với tửu lượng đại thúc, đã bêu xấu rồi.” Hắn cười cười, loạng choạng đứng dậy: “Chưởng quầy, tính tiền.”

“Kim tiểu huynh đệ, không cần tốn kém, để lão phu làm gia chủ là được rồi.”

Kim Lục Phúc đặt một khối bạc nhỏ lên bàn: “Sao có thể không biết xấu hổ chứ? Hai ngày trước đã uống của đại thúc không ít rượu ngon, thật sự rất áy náy. Hiện giờ tại hạ vẫn còn dư dả, đại thúc không cần chối từ.”

Lão đầu tới, cầm bạc nói: “Hơn nhiều rồi, không thối lại, sau này trở lại nhé.”

Kim Lục Phúc gật gật đầu, mọi người hắn gặp đều là quái nhân, có tiền cũng không thèm trả lại, không có tiền vẫn có thể đi… nghĩ như vậy, hắn thầm nghĩ sau này phải trở lại quán nước luộc thịt trâu đó trả tiền mới được…

Ra khỏi cửa, lại nhìn thấy bên ngoài có một chậu hoa, nở một bông hoa đỏ thẫm, không khỏi có chút nghi hoặc, lúc vào đâu có thấy. Hơn nữa cũng không thấy Mộ Dung Huống đi ra, hắn có chút không giải thích được, đảo mắt, chỉ cần chuyện phiền toái không tự động tìm hắn thì hắn sẽ không chủ động xen vào…

Nhìn sắc trời còn sớm, còn chưa tới giờ vào thanh lâu, Kim Lục Phúc suy nghĩ đi Thiên Kiều ngắm nghía linh tinh, nghe nói nơi đó có một số cảnh đẹp ở kinh thành, rời nhà hai năm, có lẽ ở nhà đã có thêm vài đứa cháu ngoại trai, mua ít quà về dụ bọn nhỏ mới được.

Ở Thiên Kiều rất náo nhiệt, chen lấn xô đẩy nhưng cũng không quá trớn, quán trà, tửu quán, lại còn có cả hí kịch, hoa cả mắt, mặc dù nói tiếng Bắc Kinh không quen thuộc lắm, nhưng lại làm cho hắn có cảm giác thân thiết. Vừa đi vừa dừng lại ngắm nghía, hắn đi dạo ở Thiên Kiều cả một buổi chiều, cũng mua được mấy món đồ nhỏ nhỏ xinh xinh để trong lòng.

Mặt trời lặn về phía tây, trong kinh thành, những chiếc đèn lồng rực rỡ đốt lên, phồn hoa náo nhiệt, đã nhiều năm hắn không nhìn thấy sầm uất như thế, bởi vậy cũng không vội tới thanh lâu, cũng vẫn đi dạo trên đường. Đi mãi tới bên ngoài Tử Cấm Thành mới cảm thấy đói bụng.

Nếu đã tới đây mà không vào xem thì cũng uổng phí. Thuận tiện nhìn cuộc sống xa hoa trước đây của lão cha mới được.

——— —————— —————— ————————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Muốn nhìn Nhan Nhan và 44… sao có thể dễ dàng như vậy ( cắm đầu chạy trốn )

[6]: Nhân sinh hà xứ bất tương phùng: Đây là một vế của hai câu thơ nổi tiếng TQ: Hữu duyên thiên lý lai tương hội; Nhân sinh hà xứ bất tương phùng.. hai câu này người ta có thể đổi vế trước vế sau cho nhau, ý của nó là: trong đời người, con người ta thế nào cũng sẽ gặp được nhau, chỉ cần có duyên thì dù xa nghìn dặm cũng sẽ gặp mặt.