Nhặt Chàng Công Ngốc Về Làm Ruộng

Chương 22




Editor: demcodon

“Ta xin lỗi huynh, vừa rồi là ta không đúng, không nên tức giận quát huynh.” Yến Thần Dật chọc chọc vào quai hàm Tư Bác: “Ta thấy được huynh trồng cây cà tím non trở lại, cám ơn.”

Tư Bác bĩu môi, vẫn không nói lời nào.

Yến Thần Dật bị dáng vẻ vừa đáng thương mang theo vô tội này của y, còn lộ ra ánh mắt ủy khuất lại không có chỉ trích, nhìn thấy lòng đều mềm nhũn. Nam nhân này thật sự là rất biết hắn uy hiếp ở đâu, giống như mình làm chuyện lớn xấu gì.

“Không để ý tới ta sao?” Lại chọc chọc, bất quá lúc này Tư Bác hít vào một hơi làm cho hai má phồng lên.

Yến Thần Dật buồn cười nhìn y, lại đến gần hôn bẹp một cái ở trên mặt y: “Ta sai rồi, thật xin lỗi, Tư Bác đại nhân tha thứ cho ta đi, không bao giờ hung dữ với huynh nữa.”

Tư Bác chỉ ngây ngốc nhìn hắn, giơ tay sờ sờ chỗ bị hôn, xoay mặt: “Lại hôn hôn.”

“......” Khóe miệng Yến Thần Dật giật hai cái, duỗi tay nâng mặt y lại gần bẹp một cái, so với cái hôn vừa rồi tiếng còn vang lớn hơn.

“Vừa lòng chứ?”

Tư Bác chớp mắt mấy cái, kéo cánh tay hắn một cái túm vào trong lòng, sau đó lại gần moa~ một cái đã hôn đến miệng.

Yến Thần Dật trợn tròn đôi mắt choáng váng.

“Ưm!......” Hắn dùng sức đẩy y ra, dùng mu bàn tay chà xát miệng: “Không phải đã nói với huynh không được hôn môi sao?”

Tư Bác phồng mặt, ủy khuất hừ hừ nói: “Thần Thần nói chuyện không giữ lời, đệ vừa mới nói không hung dữ với ta, bây giờ lại hung dữ với ta.”

“Đây là hai chuyện khác nhau có được không? Không thể nói nhập làm một.” Yến Thần Dật chống lên chân y ngồi trở lại, liếc mắt nhìn thấy mấy con cá lớn trong nước bơi qua bơi lại kinh hỉ kêu: “Tư Bác, Tư Bác, mau nhìn, cá thật lớn.”

Tư Bác đã sớm nhìn thấy cá, bất quá lúc này không có tâm tình bắt cá. Y cứ nhìn chằm chằm sườn mặt Yến Thần Dật ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì.

Yến Thần Dật không nghe thấy y trả lời xoay lại nhìn, nhìn một chút thì ngây ngẩn cả người.

“Huynh......” Hắn hơi nheo mắt lại không xác định hỏi: “Huynh có phải nhớ tới cái gì hay không?”

“Nhớ tới cái gì?” Tư Bác nhìn hắn mặt không chút thay đổi, thần khí cả người đều không giống nhau, khóe miệng nhếch lên nửa cười lại như không cười mang theo tà khí: “Ta quên cái gì?”

Yến Thần Dật vốn chính là xoay người nhìn y, kết quả lúc y nói chuyện thì đột nhiên đi về phía trước đến gần lại đối mặt với mặt của hắn, trong lòng Yến Thần Dật kinh ngạc sau đó ngã xuống.

Nếu như ngã xuống phỏng chừng sẽ dập mông. Tư Bác nhanh chóng vươn tay giữ chặt hắn, chớp mắt mấy cái khó hiểu hỏi: “Thần Thần, đệ làm gì vậy, cũng không phải tiểu hài tử, ngồi còn có thể ngã xuống à?”

“......” Yến Thần Dật bắt tay y cẩn thận theo dõi nhìn đôi mắt y.

Vừa rồi hắn giống như thấy được thần thái khác ở trong đôi mắt ưng, đại biểu cho cái gì hắn không biết, chỉ biết là hắn không thích, có loại cảm giác rất tà khí.

“Ngươi là ai?” Yến Thần Dật ngốc nghếch hỏi một câu.

Tư Bác nghiêng đầu, lại đến gần dùng gương mặt dán vào trán Yến Thần Dật, hít hít mũi than thở: “Thần Thần, đệ có phải phát sốt hay không? Ta là Tư Bác đây.”

“Thật sự?” Hắn cảm thấy mình vừa rồi nhất định là xuất hiện ảo giác, hoặc là mình hoa mắt nhìn lầm.

“Tư Bác? Huynh không có tức giận?”

“Ta không có tức giận mà, Thần Thần, ta đói bụng, chúng ta về nhà đi.” Tư Bác đứng lên kéo tay Yến Thần Dật, ngốc nghếch cười với hắn.

Yến Thần Dật thuận thế bị y kéo lên vỗ vỗ vết bẩn trên y phục, hắn ngẩng mặt ngược ánh sáng nhìn y, nói với mình vừa rồi nhất định là nhìn lầm. Tư Bác vẫn là Tư Bác ngốc nghếch kia, vừa rồi ánh sáng quá sáng nên mình không thấy rõ, nhất định là như vậy.

“Thần Thần, bắt cá về ăn đi.” Y chỉ vào cá bơi qua bơi lại trong sông, y vén tay áo nhìn nhìn chung quanh rồi đi đến rừng cây một bên bẻ nhánh cây thô cầm trong tay đặc biệt vui vẻ chạy đến: “Ta bắt cá cho đệ.”

“...... Huynh có thể đi hay không, ta đến bắt cho.” Yến Thần Dật hồ nghi nhìn y, tuy nói Tư Bác thân thể cường tráng nhưng bắt cá là việc cần kỹ thuật. Trước kia dẫn y đến bờ sông đều là cầm lưới đánh cá, hôm nay đi ra quá sốt ruột nên không lấy.

Y vỗ vỗ ngực, dương dương hất cằm vênh váo xuống nước: “Xem ta.”

Yến Thần Dật thấy y khom lưng cởi giày vén ống quần cũng không biết nói cái gì, hắn lui ra phía sau hai bước chỉ là dặn dò y không được đi đến chỗ quá sâu.

Tư Bác tay phải cầm nhánh cây thô đứng ở chỗ nước sông vừa ngập qua đầu gối vẫn không nhúc nhích.

Yến Thần Dật theo dõi động tác của y chậm rãi nhíu mày lại, đây không phải tính là một loại phản ứng bản năng chứ? Mấy ngày nay cùng sinh hoạt với nhau hắn cũng phát hiện Tư Bác đối với làm việc tốn sức rất có sở trường. Tỷ như y mỗi ngày đều phải ở bên thành giếng dùng thùng múc nước rèn luyện lực cánh tay. Lúc mới bắt đầu thì Yến Thần Dật còn nghĩ lầm y là tò mò muốn chơi đùa. Sau này dần dần phát hiện lúc Tư Bác một mình ở thành giếng nước thì vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, rất chuyên chú.

Giống như bây giờ y đứng ở trong nước sông, như là điêu khắc không chịu bất cứ ảnh hưởng, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cá bơi qua bơi lại ở trong nước, tiếp theo cánh tay đong đưa biên độ thật nhỏ về phía sau, trong nháy mắt đem nhánh cây thô đâm vào trong nước sông. Rầm một tiếng phá nước mà vang tiếng nhỏ, nhánh cây thô bị đưa ra mặt nước, phía trên cắm một con cá lớn khoảng ba ký.

Yến Thần Dật há to miệng, rõ ràng biểu hiện ra hắn kinh ngạc.

“Thần Thần, bắt lấy!” Tư Bác rút con cá chết từ trên nhánh cây xuống rồi ném một cái lên trên bờ, sau đó tiếp tục động tác vừa rồi.

Không qua bao lâu bên chân Yến Thần Dật cũng đã có bốn năm con cá lớn khoảng ba ký. Yến Thần Dật thấy rõ mỗi lần Tư Bác vung tay lên đem nhánh cây thô chui vào trong nước thì sau đó đều sẽ có một con cá bất hạnh bị y đâm trúng, vẫn luôn không thất thủ. Hơn nữa y căn bản không để cá nhỏ bơi qua bên chân, chỉ đặc biệt chọn cá lớn đâm.

“Đủ rồi, đủ rồi, huynh bắt nhiều như vậy ăn cũng không hết.” Yến Thần Dật ở một bên phất phất tay kêu y. Tư Bác rất nghe lời từ trong sông quay trở về, đứng ở trên bùn đất gần bờ lắc lắc chân, giống như tranh công quấn lên người Yến Thần Dật cười nói: “Thần Thần, ta có lợi hại hay không?”

“Lợi hại, huynh quá lợi hại rồi.” Yến Thần Dật tươi cười có chút miễn cưỡng, vẫn cảm thấy lòng bất an.

Tư Bác không thấy hắn có gì không thích hợp, sau khi mang giày xong kéo tay Yến Thần Dật lúc ẩn lúc hiện, nào còn có tàn nhẫn khi vừa rồi đâm cá chứ.

“Ta muốn ăn cá kho, Thần Thần làm cho ta ăn đi, cũng đưa hai con cho nhà Lý đại gia nữa. Ngày hôm qua đại nương còn cho ta ăn đường đậu đó, ăn rất ngon. Lần sau đi lên huyện chúng ta cũng mua một chút đi, chính là loại đường đậu màu trắng đó.” Y kéo Yến Thần Dật đi về, dọc theo đường đi Tư Bác giống như là chim sẻ líu ríu không ngừng.

Yến Thần Dật thấy dáng vẻ không tim không phổi này của y lại xác định mình nhất định là buổi sáng không khí âm u nên bây giờ đầu óc xảy ra vấn đề, tên ngốc lớn này vẫn là Tư Bác của mình, không phải người khác.

“Được thôi, huynh thích gì ngày mai đi lên huyện thì mua nhiều một chút mang về, một lát làm món mới cho huynh ăn, xem huynh có thích ăn hay.” Yến Thần Dật sau khi buông tâm tư cả người cũng thoải mái rất nhiều, hắn cười tủm tỉm nhìn năm con cá lớn xách trong tay, cá tươi như vậy làm cá chưng tương là tốt nhất, hơn nữa Tư Bác cũng thích ăn mấy món cay.

Tư Bác gật đầu, lại lơ đãng quay đầu nhìn về chỗ vừa rời đi, chỉ là liếc mắt một cái chứ không xem nhiều.

Yến Thần Dật không phát hiện y quay đầu, cho dù phát hiện cũng chỉ nghĩ sợ Tư Bác còn muốn bắt thêm mấy con cá nữa mà thôi.

* * *

“Đã tìm người trở về rồi?” Lý đại gia đang ngồi ở bậc thang ngoài cửa lớn nhà Yến Thần Dật hút thuốc, thấy hai người tay cầm tay trở lại thì cười ha ha trêu chọc một câu.

Yến Thần Dật đỏ mặt, gật đầu mở cửa đỡ Lý đại gia cùng nhau vào sân.

Tư Bác xách theo nhánh cây dùng để xâu mấy con cá chung một chỗ, giống như hiến vật quý đưa đến trước mặt Lý đại gia cười hì hì khoe khoang: “Đại gia, ngài xem cháu có lợi hại hay không, đều là cháu bắt được đó, Thần Thần nói muốn làm món mới cho cháu ăn đó! Hắc hắc, giỏi chứ?”

Lý đại gia gật đầu, vỗ cánh tay y khen ngợi: “Quá lợi hại, đại thúc cháu cũng không nhất định có thể đâm được cá, tiểu Yến muốn làm món gì? Ông lão ta cũng đến giúp vui với cháu.”

Yến Thần Dật ngẩng đầu nhìn trời còn sáng, sau khi tính toán thời gian nói: “Đại gia kêu đại thúc và đại nương đại thẩm đều đến đây đi, vừa lúc hôm nay cá cũng nhiều, cháu làm một bữa toàn cá cho mọi người nếm thử.”

Ông lão vừa nghe lập tức mặt mày hớn hở: “Được đó, Tư Bác đi gọi người, vừa lúc đại thúc cháu cũng trở lại. Hôm nay ngoài ruộng không có chuyện gì làm, nhìn trời này cũng là muốn đổ mưa.”

Tư Bác chớp mắt mấy cái nghiêng đầu nhìn Yến Thần Dật.

Yến Thần Dật lấy nhánh cây thô trên tay y xách qua, rồi xua tay với y: “Đi đi, cũng ôm Tiểu Bằng đến.”

Tư Bác nhanh chân chạy.

“Tư Bác thật sự là hài tử ngoan.” Lý đại gia không biết xuất phát từ nguyên nhân gì đột nhiên lắc đầu thở dài, còn than thở một câu như vậy.

Yến Thần Dật khó hiểu nhìn ông, ông lão vội xua tay.

“Không có việc gì, không có việc gì, ta giúp cháu giết cá, cháu chuẩn bị chuyện khác đi.” Ông lão vươn tay lấy nhánh cây thô trong tay Yến Thần Dật qua, vui vẻ đi đến thùng rác một bên nhìn xem, sau đó cầm thùng nước ném cá vào.

Yến Thần Dật tìm cây kéo đưa cho Lý đại gia, còn mình vào phòng bếp chưng màn thầu.

Lý đại nương và Lý đại thẩm vừa nghe Yến Thần Dật muốn làm cái gì một bữa toàn cá thì đặc biệt hưng phấn đến hỗ trợ, những chuyện khác không nói đến nhưng nữ nhân ở trong phòng bếp chính là sở trường.

“Ai nha, tiểu Yến cũng quá khách khí rồi, vừa đưa tiền vừa mời ăn cơm, mẫu thân, con lấy thịt muối ngày hôm qua làm mang qua cho tiểu Yến nha. Mẫu thân cũng đừng tìm không thấy rồi đòi con.” Lý đại thẩm ở trong phòng bếp nhà mình cầm chén đũa, bà cũng biết nhà Yến Thần Dật nhất định cũng không có nhiều chén đũa đủ cho mọi người ăn cơm nên tự mang qua.

“Mau cầm đi, mau cầm đi, còn có trứng gà muối năm trước con làm cũng cầm qua cho nó đi. Con xem hài tử kia thật gầy, cũng không lớn được bao nhiêu thịt.” Lý đại nương ở một bên lật cái bình, cầm cái bình thật lớn giao cho Tư Bác đứng một bên: “Ôm đi, một lát cho tiểu Yến, nhưng cũng đừng để đập vỡ đó.”

Tư Bác khẩn trương ôm chặt, liên tục gật đầu. Y cảm thấy kích động giữa hai người bà tức* này thật sự tốt đến dọa người, đám lão nương hổ có phải là ý này hay không?

(*Bà tức: bà bà = mẹ chồng, tức phụ = nàng dâu.)

* * *

Bờ sông phía sau núi, hai người Yến Thần Dật sau khi rời đi không lâu thì có hai nam tử mặc hắc y đứng ở chỗ bọn họ vừa ngồi liếc nhau.

“Đó là chủ thượng ư?”

“Dáng vẻ rất giống.”

“Làm sao bây giờ?”

“Quan sát nhìn kỹ hãy nói.”