Nhặt Chàng Công Ngốc Về Làm Ruộng

Chương 25




Editor: demcodon

Thời tiết âm u xuống một chút thì bắt đầu tí tách đổ mưa phùn. Tháng sáu trời cho mưa xuống đúng lúc, không chỉ hoa màu ngoài ruộng được bổ sung, ngay cả cây non trong sân cũng được cung cấp nước no.

Yến Thần Dật ngủ một giấc này thời gian không ngắn, hắn là bị động tĩnh người bên cạnh làm cho thức dậy.

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy Tư Bác hình như ngủ không an ổn, bình thường giãn chân mày ra mà giờ phút này gắt gao nhăn lại, hai tay đang buộc chặt quanh trên người mình, kèm theo hai chân cũng thỉnh thoảng run run hai cái.

Yến Thần Dật giơ tay sờ sờ trán Tư Bác, dính vào tay là một lớp mồ hôi lạnh ướt nhẹp.

“Tư Bác, tỉnh tỉnh.” Hắn duỗi tay đẩy nam nhân, nhỏ giọng sợ làm sợ nam nhân giật mình.

Tư Bác mở choàng mắt, trong cặp mắt ưng kia lóe một tia sát ý lập tức biến mất không để cho Yến Thần Dật phát hiện. Y nhăn mũi bĩu môi, rõ ràng là bộ dáng chưa tỉnh ngủ không thoải mái, gương mặt tuấn tú kia đều sắp nhăn thành bánh bao. Y đưa mặt lại gần liều mạng cọ sát lên mặt Yến Thần Dật. Tư Bác rầm rì tỏ vẻ mình chưa tỉnh ngủ bị quấy rầy đến không vui.

“Thấy ác mộng?” Tay để đó không dùng giơ lên vỗ vỗ sống lưng nam nhân, giúp cho y bình ổn không thoải mái vừa tỉnh ngủ. Yến Thần Dật ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng hỏi.

“Ưm. Không có.” Mặt đều bị cọ biến dạng, Tư Bác hít hít cái mũi ngửi mùi hương trên người Yến Thần Dật.

Mùi hương này không thể nói dễ ngửi nhưng lại tràn đầy để cho mình an tâm. Vừa rồi y mơ thấy cái gì giờ phút này ký ức còn như mới, nhưng y cũng không muốn nói cho Thần Thần biết. Y biết Thần Thần nếu nghe lời mình nói thì sẽ lo lắng, sẽ không vui vẻ. Y muốn Thần Thần nên là vui vẻ, giống như mỗi lần nghiên cứu ra điểm tâm mới có thể đẩy mạnh tiêu thụ với các loại bộ dáng tiểu kiêu ngạo tiểu đắc ý, còn có tiểu tham tiền khi nhận được tiền lương hàng tháng.

“Không có sao huynh lại một đầu mồ hôi lạnh như thế?” Rõ ràng Yến Thần Dật không tin lời y nói. Bất quá mơ mộng hão huyền cũng không phải hiện thực, hắn cũng không quá để ý.

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ nhắc nhở hắn thời tiết bên ngoài, che miệng ngáp một cái. Yến Thần Dật ngồi dậy: “Lúc này trời mưa một chút thì không biết có thể làm gì, lại không có tivi để xem.”

Lời này của hắn bất quá chính là tự mình lẩm bẩm oán giận một chút. Bất quá Tư Bác lại nghe rõ ràng, y nghiêng người nằm ở chỗ đó túm lấy tóc dài rơi trước ngực hắn quấn vào ngón tay hỏi: “Tivi là cái gì vậy Thần Thần?”

Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái, trong lòng bồn chồn và khẩn trương. Hắn không nghĩ tới Tư Bác sẽ nghe thấy hắn đang lẩm bẩm, đối mặt với ánh mắt mang theo tò mò kia tâm tư Yến Thần Dật quay nhanh, trong đầu suy nghĩ là nên giải thích rõ ràng tivi này như thế nào.

Tư Bác nhích lại gần một chút, một bàn tay chống đầu, một tay còn lại buông tóc dài của hắn ra khoát lên trên đùi hắn, lại hỏi một lần: “Thần Thần, tivi là cái gì? Trời mưa có quan hệ gì với tivi?”

Trong ánh mắt tràn đầy ý: ta rất tò mò, ta rất muốn biết, Thần Thần mau nói cho ta biết.

“Hở.... tivi chính là...... chính là......” Yến Thần Dật đảo đảo mắt, lấy tay quơ tay múa chân một chút hình vuông: “Chiếc hộp lớn như vậy, bên trong có người nhỏ đang cử động.”

Tư Bác hít hít mũi ngáp một cái gật đầu: “Đó không phải là hộp múa rối sao, Thần Thần lại kêu là tivi, còn tưởng rằng là đồ gì tốt chứ.”

Yến Thần Dật giật giật khóe miệng, thấy y một bộ dáng hưng trí coi thường này thì tức giận giơ cánh tay lên xông đến bóp cổ Tư Bác: “Sao huynh lại giỏi như thế, giỏi như vậy, rất đáng giận.”

Hai tay Tư Bác ôm eo hắn, tùy ý Yến Thần Dật giống cong mèo hoang nhỏ tức giận đang làm ầm ĩ ở trên người mình.

Yến Thần Dật lăn lộn một lát thì phát hiện có chút không thích hợp, thân thể nam nhân này giống như cứng đờ, hơn nữa có cái gì cứng cứng cọ xát ở trên bụng mình. Hắn mặc dù là xử nam nhưng cũng biết đây là vật gì! Hắn cuống quít bò dậy lại phát hiện căn bản không có khả năng thành công. Tư Bác giống như con chó lớn gắt gao ôm hắn không để hắn nhúc nhích, hắn chỉ có thể mặt đỏ lên bị bắt nằm vào trên ngực Tư Bác, ngay cả ánh mắt cũng không dám chống lại nam nhân này.

Tư Bác chớp chớp mắt lại động động eo.

“Thần Thần sao lại bất động thế? Vừa rồi thật thoải mái.”

Y là tên ngốc nghĩ gì thì nói thẳng, cho nên lời này bị y hỏi ra khỏi miệng vẫn là không có một chút che giấu.

Yến Thần Dật xấu hổ sắp bốc khói, đặc biệt là mình hình như bị Tư Bác cọ tới cọ lui cũng nổi lên phản ứng sinh lý.

“Khụ, huynh trước để cho ta đứng lên, quá nóng, ta đổ mồ hôi rồi.” Yến Thần Dật đỏ mặt lên lầm bầm một tiếng.

Tư Bác hít hít mũi bĩu môi: “Không muốn, Thần Thần nhanh lên giống như vừa rồi vậy, ta khó chịu.”

Yến Thần Dật liếm liếm môi có chút khô, bên ngoài trời âm u, trong phòng cũng không thắp đèn, không khí ngược lại là rất tốt......

Rất tốt cái trứng! Ai muốn gặp không khí quỷ này chứ!

Yến Thần Dật thật muốn giơ tay cho mình một bạt tay. Cái này gọi là chuyện gì thế, nếu không phải vừa rồi hắn nhào qua cọ tới cọ lui với Tư Bác cũng sẽ không bức mình đến hoàn cảnh xấu hổ như vậy. Tự làm bậy không thể sống, bây giờ gặp báo ứng, hắn thật khổ.

“Huynh, huynh trước buông ta ra, ta giúp huynh.” Động tĩnh này cũng không lớn hơn muỗi kêu bao nhiêu, hắn may mắn lúc này ánh sáng trong phòng không tốt, lỗ tai của mình như lửa đang thiêu đốt, nhất định cũng đỏ bừng một mảnh.

Tư Bác lúc này không ngăn cản hắn, buông lỏng tay ra còn mình nằm yên, còn đặc biệt dùng ánh mắt vô tội nhìn Yến Thần Dật nhíu nhíu mũi tội nghiệp mở miệng nói: “Thần Thần nhanh lên, ta thật là khó chịu, cứng cứng, còn nóng nữa.”

Y nói lời này xong còn tự mình kéo cổ áo xuống hai cái lộ ra một mảnh cơ ngực màu lúa mạch.

Yến Thần Dật nuốt nước miếng xuống, cảm thấy cổ họng mình đều sắp bốc lửa. Nam nhân này không biết có phải là vô ý thức hay không lại làm ra loại động tác gợi cảm làm cho người đỏ mặt như vậy. Mặc dù y là nam nhân ngốc cái gì cũng đều không hiểu, nhưng mình lại là người bình thường, hình ảnh này kích thích thị giác cũng quá lớn rồi!

Yến Thần Dật thẹn quá thành giận cầm chăn ở một bên lập tức che mặt Tư Bác lại, thấy Tư Bác vươn tay túm lấy xuống thì nhanh chóng đè nặng tức giận nói: “Không được nhúc nhích! Huynh nếu như là dám lấy xuống thì ta sẽ tức giận!”

Tư Bác lập tức ngoan ngoãn, hai tay đều đặt ở hai bên thân thể không nhúc nhích.

Yến Thần Dật nhìn chằm chằm đũng quần Tư Bác trong chốc lát, nơi đó đã cương thành lều trại cao cao, hắn run rẩy vươn tay nắm lấy chỗ đó của Tư Bác.

“Ưm!” Tư Bác run rẩy xốc chăn kêu một tiếng, trừng mắt nhìn Yến Thần Dật, giọng nói đều khô khan: “Thần Thần, đau quá!”

Yến Thần Dật cười cười xin lỗi y, hắn vội ho một tiếng ấn Tư Bác nửa ngẩng ngồi dậy nằm xuống, trừng mắt nói: “Nằm xuống! Che lại, không cho nhìn lén!”

Tư Bác ngoan ngoãn cầm chăn che mình lại, hai tay thành thành thật thật đặt ở hai bên không nhúc nhích. Thần Thần nói mình không được động thì y sẽ không động, y rất ngoan, rất nghe lời!

Yến Thần Dật cũng không có sức quan tâm y suy nghĩ cái gì. Hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, ngay cả miệng lưỡi cũng có chút khô, chuyện trong chốc lát phải làm thật sự là làm cho hắn mặt đỏ tim đập, tay cũng run run còn không thể không làm, tự làm bậy mà! Thật hối hận! Hắn nuốt nuốt nước miếng, cởi tiết khố* của Tư Bác xuống giải phóng cậu bé.

(*Tiết khố: quần lót.)

Hắn mặc dù chà thân thể cho Tư Bác nhìn rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên bị xấu hổ thành như vậy, ngay cả nói cũng không nói được. Hắn biết trên người mình khẳng định cũng đỏ vì xấu hổ. Bất quá phải nhanh chóng giải quyết mới được, nhớ lại thì ra mình chỉ có vài lần dùng năm ngón tay cầm hồ lô. Hắn nhắm mắt lại, đôi tay nắm vào cảm nhận được mạch máu đập trên thân và nhiệt độ muốn phỏng tay. Hắn cử động chân, tốc độ trên tay nhanh hơn, bên tai là tiếng rên của Tư Bác.

Yến Thần Dật cắn răng nhắm mắt lại, có chết hay không chỉ lần này, lần sau hắn sẽ nhớ rõ giữ khoảng cách an toàn với Tư Bác!

Hắn nghĩ rất tốt, vấn đề là loại chuyện này một lần thì về sau ăn biết vị, trời biết Tư Bác có thể bị dạy hư hay không!

Sau khi xong việc Yến Thần Dật nhìn thứ đó của Tư Bác trong tay thì có chút há hốc miệng. Tư Bác thở phì phò xốc chăn che ở trên đầu lên, há miệng chưa kịp nói chuyện thì thấy Yến Thần Dật từ trên giường vèo một tiếng nhảy xuống, ngay cả giày cũng chưa mang đã chạy không thấy bóng dáng. Y sửng sốt nhanh chóng mặc tiết khố vào, cầm giày Yến Thần Dật đuổi theo ra.

Bên ngoài mưa đã tạnh, trời vẫn còn âm u.

Yến Thần Dật để chân trần đứng trên gạch đá dưới đất ở trong sân, đang múc nước rửa tay. Không khí lạnh lẽo làm cho thân thể khô nóng của hắn giảm bớt, người cũng bình tĩnh trở lại.

“Thần Thần, mang giày.” Tư Bác đi đến bên cạnh hắn ngồi xổm xuống đỡ chân mang giày vào cho hắn, tiếp theo ngửa đầu nhìn hắn: “Thần Thần, đệ làm sao vậy?”

“Không có việc gì, huynh..... huynh cảm thấy thế nào?” Yến Thần Dật liếc nhìn y, nhớ tới cảm giác vừa rồi trong tay hai má lại nóng lên.

Tư Bác nghiêng đầu, hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng: “Thần Thần thật là lợi hại, ta thật thoải mái, đặc biệt thoải mái.”

Thật muốn đưa vào hắn!

Yến Thần Dật trừng mắt nhìn y một cái, lắc lắc bọt nước trên tay cúi đầu nhìn y, đặc biệt đứng đắn nói: “Loại chuyện này về sau phải tự mình làm.”

“Không muốn, ta không biết, Thần Thần làm mới thoải mái.” Tư Bác bĩu môi một cái lập tức từ chối.

Yến Thần Dật há há miệng, cuối cùng vẫn là đè ép giọng gầm rú trở về, cố gắng làm cho mình có vẻ bình tĩnh từ tốn nói: “Loại chuyện này cần hai người đặc biệt gần gũi mới có thể làm, có biết hay không?”

“Ta và Thần Thần cũng đặc biệt gần gũi.” Y nghiêng đầu lầm bầm một tiếng.

Hắn thở dài, biết nói nhiều hơn cũng vô dụng, Yến Thần Dật kéo y trở về phòng. Chuyện này còn phải từ từ đến, hắn cũng rõ ràng nếu đổi thành những người khác, đừng nói là chạm vào nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần người kia không phải là Tư Bác chỉ sợ hắn cũng sẽ không làm như vậy.

Giống như Tư Bác nói, hai người bọn họ thật sự rất gần gũi, nhưng gần gũi này và gần gũi kia cũng không phải có chung một ý. Yến Thần Dật cảm thấy mình cũng sắp hồ đồ. Lắc đầu, hắn cảm thấy đầu mình nhất định là có vấn đề, bằng không sao lại cảm thấy làm như vậy với Tư Bác ngoại trừ thẹn thùng thì không có cảm giác ghê tởm!

Tư Bác dùng khóe mắt nhìn Yến Thần Dật một lát lắc đầu một lát nhíu mày, y học thông minh, lúc này cũng không nói chuyện, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Yến Thần Dật vào trong phòng. Bất quá trong lòng lại tính toán lần sau cũng làm cho Thần Thần thoải mái, y mặc dù không biết nhưng y có thể học!

Nếu để cho Yến Thần Dật biết tính toán của y không biết có thể khóc hay không. Vẫn là câu nói kia, tự làm bậy không thể sống!

* * *

Di chứng cầm hồ lô không có nghiêm trọng như trong tưởng tượng vậy, ít nhất đối với Tư Bác loại nam nhân bình thường đến hai mươi tuổi này thật kì lạ. Hiện tượng mộng xuân thật đúng là không có qua.

Ngày đó Yến Thần Dật còn hỏi qua Tư Bác buổi sáng lúc rời giường thì có xuất hiện qua loại cảm giác cương cứng như ngày đó hay không. Đương nhiên, lúc hắn hỏi chuyện này thì mặt đỏ bừng sắp nhỏ ra máu.

Tư Bác ngẩng mặt suy nghĩ một hồi nửa lắc đầu: “Không có, chỉ có lần đó.”

Yến Thần Dật nhẹ nhàng thở ra, thu dọn bao nhỏ cầm ở trong tay cùng đi ra ngoài với Tư Bác.

Hai người bọn họ hôm nay đi một chuyến lên huyện, gần đây tửu lâu buôn bán quả thật là mỗi một càng bận rộn hơn. Tuổi của Trương lão bản cũng lớn cho nên chuyện tính sổ cũng là lực bất tòng tâm, hơn nữa ông lão giống như không có nhi tử hoặc là nữ nhi, thân thích trong nhà cũng giúp không được gì.

Yến Thần Dật ngược lại là cảm thấy ông lão là bị lừa gạt mà sợ. Lần trước tiên sinh quản lý sổ sách kia làm lộn xộn sổ sách, sau này kiểm tra lại mới phát hiện thiếu mấy chục lượng bạc. Đây chính là lợi nhuận hơn một năm, ông lão thiếu chút nữa tức giận đến trúng gió.

“Thần Thần, Vương đại thúc ở chỗ đó.” Mới vừa ra cửa, Yến Thần Dật đang khóa cửa thì Tư Bác vỗ xuống bờ vai của hắn chỉ chỉ xe lừa cách đó không xa.

Con lừa nhỏ nhàn nhã lắc cái đuôi, Vương đại thúc đang ngồi trên tảng đá ở ven đường vẫy tay với hai người.

“Vương đại thúc? Sao đại thúc ở chỗ này?” Yến Thần Dật kinh ngạc nhìn vị đại thúc trung niên này, thật sự là không nghĩ ra mình có thông báo thời gian hay không mà sao ông lại chạy đến trước cửa nhà mình chờ như vậy?

Vương đại thúc thần bí cười hề hề, vỗ vỗ mông con lừa nói: “Ngày hôm qua Trương lão bản kia nói với ta, bảo ta hôm nay đưa hai cháu đến huyện. Tiểu Yến à, cháu có phải là xem đại thúc như người ngoài hay không? Muốn dùng xe thì cứ nói, sao cháu lại khách khí như vậy?”

Yến Thần Dật vội vàng xua tay cười nói: “Không phải, không phải, đại thúc mỗi lần lên huyện chở nước gạo đều chở theo hai người bọn cháu, cháu đều cho đại thúc thêm bao nhiêu phiền toái, lại nói cũng không phải đi rất xa, đi tới cũng không bao lâu.”

Vương đại thúc là người rất nhiệt tình, muốn nói trong thôn ngoại trừ người một nhà Lý đại gia thì Vương đại thúc giúp đỡ hắn nhiều nhất, mỗi lần chở nước gạo thì Yến Thần Dật và Tư Bác có thể đi ké xe. Thời gian lâu Yến Thần Dật cũng không phải không biết xấu hổ, hơn nữa đưa tiền xe cho ông nhưng ông còn không lấy, làm cho Yến Thần Dật càng cảm giác rối ren mà hoảng sợ.

“Xem cháu nói kìa, không phải là dùng xe lừa sao có thể mất bao nhiêu sức, cháu vẫn là rất khách khí.” Vương đại thúc cầm roi lắc lắc, con lừa nhỏ hừ hừ kêu hai tiếng.

Yến Thần Dật thở dài chỉ có thể leo lên trên xe lừa, bất quá hắn xụ mặt nói: “Đại thúc, bằng không đại thúc thu tiền xe đi. Đại thúc mỗi lần đi vào thành chở nước gạo thì cháu đi theo cùng ngồi xe với đại thúc, bằng không cháu sẽ không ngồi. Đại thúc coi như thương cháu không được sao?”

Vương đại thúc cũng thở dài, nói đến như vậy ông làm sao không nể tình mà từ chối chứ, chỉ có thể xụ mặt gật đầu đồng ý.

Yến Thần Dật nhẹ nhàng thở ra, phải chịu ân huệ của người khác hắn thật sự là khó an tâm.

* * *

Sau khi đến tửu lâu Yến Thần Dật để cho Vương đại thúc đến hậu viện nghỉ ngơi. Hôm nay cũng không cần ngốc ở đây cả ngày, buổi chiều bận rộn xong thì cùng nhau trở về.

Tư Bác và Vương đại thúc đi tới chòi cất xe lừa trong hậu viện, gần đây quan hệ giữa y và mấy con ngựa trong chuồng ngựa đặc biệt tốt. Mấy con ngựa đó hẳn là Trương lão bản tự nuôi, Yến Thần Dật nghe tiểu nhị nói qua Trương lão bản rất thích những con ngựa này.

“Tư Bác, những con ngựa này có quan hệ với cháu thật tốt.” Vương đại thúc giúp con lừa nhỏ tháo xe ra kéo nó lại buộc chắc dây, sau đó cầm cà rốt trong sọt cho nó ăn.

Tư Bác gật đầu, tay còn sờ cổ một con ngựa lớn màu đen: “Rất nghe lời, đặc biệt dịu ngoan.”

Tiểu nhị làm việc một bên ở trong chuồng ngựa nghe lời này quay đầu nhìn, trong mắt là khiếp sợ và hâm mộ.

Vương đại thúc nhìn thấy thì hỏi tiểu nhị kia: “Ngựa này làm sao vậy?”

Tiểu nhị lắc đầu, giống như nhớ lại chuyện gì không tốt mà nhếch miệng chỉ vào con hắc mã bị Tư Bác vuốt ve cổ kia nói: “Con ngựa này tính tình rất nóng nảy, lão bản cũng không biết lấy từ đâu mang về, không nhìn thấy mấy con ngựa khác đều không nhốt chung một chuồng với nó sao, sợ bị nó khi dễ.”

Vương đại thúc nhíu mày, duỗi tay cũng muốn sờ. Bất quá tay ông vừa nâng lên thì con ngựa trong chuồng quay đầu liếc nhìn ông, trong ánh mắt mang theo tia cảnh giác. Vương đại thúc thấy thế lắc đầu bật cười, nghĩ thầm: "súc sinh này còn rất hiểu tiếng người."

“Ngược lại rất là hợp với cháu.” Vương đại thúc vỗ xuống bả vai Tư Bác cảm thán một câu.

Tư Bác quay đầu nhìn ông gật đầu, rất đồng ý với lời của ông nói: “Cháu rất thích nó, bất quá Thần Thần nói trong nhà không có chỗ nuôi ngựa.” Y bĩu môi, dáng vẻ không mấy vui vẻ.

“Hậu viện nhà cháu không phải còn không một mảnh đất sao, thu dọn một chút làm chuồng ngựa rất tốt. Thời tiết này phía sau núi mọc một mảnh cỏ dại, cũng không sợ không đủ thức ăn nuôi, lại nói nếu mua con ngựa này về hai cháu cũng có thể cưỡi đến huyện.” Vương đại thúc nói ra ngược lại là lời thật lòng, tuy nói xe lừa nhà mình qua lại đưa đón bọn họ cũng không thành vấn đề. Bất quá mỗi lần Yến Thần Dật mặc một thân sạch sẽ ngồi lên trên xe chở nước gạo của ông thì đều cảm thấy ngượng ngùng.

Tư Bác nghe lời này đôi mắt đều sáng lên, nghĩ rằng: "một lát phải nhắc một chút với Thần Thần, tốt nhất có thể mang ngựa về."

* * *

Trong phòng thu chi, Yến Thần Dật ngồi ở bên cạnh bàn trong tay cầm mấy bảng theo dõi Trương lão bản ghi xuống, càng xem càng kinh hãi.

“Mấy ngày nay sao lại thu nhiều tiền như vậy, cho dù tính thức ăn của chúng ta ăn ngon cũng không đến mức tăng nhiều như vậy.”

“Ai nha, ta cũng muốn nói chuyện này đây, chỉ mong đừng lại có người nào cố ý ngáng chân chúng ta mới được.” Trong huyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng tửu lâu cũng có mấy nhà. Trước kia nguồn khách tửu lâu đều không khác lắm, dường như cân sức ngang tài. Nhưng từ sau khi Yến Thần Dật đến đây tửu lâu bọn họ buôn bán thật sự là càng ngày càng tốt, khách tấp nập đến không thể nói rõ ít nhất mỗi ngày đều có thể kiếm hơn mười lượng bạc. Nếu nói mấy nhà tửu lâu khác không đỏ mắt thì ông cũng không tin.

Yến Thần Dật sờ sờ cằm, thân thể hắn ít lông, râu hơn nửa tháng cũng không mọc ra, muốn nói là râu còn không bằng nói là to hơn lông tơ một ít mới tương đối chuẩn xác.

“Lão bản, là ta thiếu suy xét.” Hắn cũng là nóng lòng muốn kiếm tiền, không nghĩ tới vấn đề lúc này và cạnh tranh. Nếu một nhà độc quyền thì nói khó bảo đảm sẽ không gây chuyện trêu chọc.

Trương lão bản nhanh chóng xua tay nói: “Tiểu tiên sinh đừng nói như vậy, tửu lâu này của chúng ta đã bao nhiêu năm cũng chưa buôn bán náo nhiệt giống như gần đây vậy, tiên sinh nếu như nói như vậy thì mặt già này của ta không biết giấu vào đâu.”

“Bằng không như vậy, buổi chiều đều mời lão bản mấy nhà tửu lâu kia đến, không phải là thấy chúng ta có điểm tâm bán nhà bọn họ đều đỏ mắt sao? Vậy thì mang cách làm nói cho bọn họ biết, bọn họ muốn bán như thế nào cũng không quan trọng, bất quá phải đồng ý theo yêu cầu.”

Trương lão bản trầm mặt một lát gật đầu: "Vậy...... đồng ý theo yêu cầu gì? Nếu nói cho bọn họ thì chúng ta không phải cũng có hại ư?"

“Điểm này ngược lại không cần lo lắng, cho dù tính bọn họ mỗi ngày đều làm điểm tâm bán cũng không quan trọng, có thể vừa mới bắt đầu thì chúng ta sẽ nhận chút ảnh hưởng, nhưng chờ những người đó ăn được mùi vị không giống nhau thì hiểu rõ. Những món này còn phải là đến tiệm chúng ta mua mới chính tông.” Yến Thần Dật xua tay trấn an ông lão, nghĩ thầm: "muốn kiếm tiền thì phải hạ chút tiền vốn, tay không phải dáng vẻ của sói trắng. Mặc dù đã mặc kệ nhưng chung quy không phải chuyện lâu dài. Nếu đã nghĩ tới vấn đề sẽ bị người ngáng chân vậy thì phải giải quyết."

Trương lão bản hiện tại sùng bái Yến Thần Dật như là tiểu thần tài. Tuy nói còn không phải đến mức hắn nói cái gì thì chính là cái đó. Lại nói cách làm những điểm tâm này vốn chính là bí mật độc môn để sinh tồn của Yến Thần Dật, hắn muốn dạy cho ai thì sẽ dạy cho người đó, ngay cả mình cũng không thể nói cái gì.

“Vậy chuyện này toàn dựa vào tiên sinh, ta đi kêu người phát thiệp cho bọn họ, chúng ta cũng phải chính thức một chút.” Trương lão bản nói xong thì đi ra ngoài sai tiểu nhị tìm người đi.

Lưu sư phụ sau khi nghe nói tin tức Yến Thần Dật muốn đem cách làm điểm tâm nói cho đầu bếp mấy nhà khác thì ngồi không yên, bận rộn xong trong phòng bếp thì chạy đến phòng thu chi, vào cửa đã hỏi: “Tiểu tiên sinh suy nghĩ như thế nào vậy, nếu nói cho bọn họ biết thì chúng ta còn có thể kiếm tiền được sao?”

“Lưu sư phụ kỳ thật ngài có phải là cảm thấy ta không dạy ngài làm điểm tâm là khinh thường ngài hay không?” Yến Thần Dật đứng dậy rót cho ông ly trà, cười tủm tỉm nói: “Không phải chuyện như, làm điểm tâm này và nấu ăn là một đạo lý, mỗi người đều có một loại kỹ thuật, ngay cả tính ta từng bước đều dạy cho ngài thì ngài làm ra được cũng sẽ không có mùi vị giống ta làm. Cho nên muốn nói cho bọn họ biết cũng không sao, dù không có mấy nhà đó thì không có khả năng một nhà độc quyền.”

Lưu sư phụ nghe hắn nói tinh tế tưởng tượng cũng là đạo lý như vậy, bất quá đơn giản đưa thứ tốt cho người khác cũng không thể được.

“Cứ đơn giản như vậy cho bọn họ?”

“Đâu thể nào đưa đơn giản như vậy, muốn cách làm không thành vấn đề, ngài phải bỏ tiền đến mua mới được, hơn nữa phải đến ký hợp đồng và đóng dấu tay. Nếu không tuân thủ theo quy tắc trong hợp đồng thì phải đền tiền.” Yến Thần Dật cầm bảng hợp đồng mình vừa viết xong để trên bàn: “Nhìn một chút, xem ta viết như vậy được hay không.”

Lưu sư phụ nhận cầm đến xem, vừa nhíu mày khen ngợi vừa nói thầm: "tiểu tiên sinh này đừng nhìn tuổi còn nhỏ, tâm tư cũng không ít. Tuy nói ông xem không quá hiểu rõ những điều khoản kim ngạch bên trong, nhưng trong lòng ông hiểu rõ nhất định sẽ không làm cho tiệm nhà bọn họ thâm hụt tiền là được."

“Trương lão bản đã xem qua chưa?”

“Không có, ông ta cho ta toàn quyền phụ trách, lúc này hẳn là ở đại đường chờ tiếp đãi chưởng quầy mấy nhà kia.” Yến Thần Dật uống một ngụm nước, nhìn chung quanh không nhìn thấy Tư Bác thì khó hiểu hỏi: “Lưu sư phụ, ngài thấy Tư Bác không?”

“Thấy, ở chuồng ngựa đó.” Lưu sư phụ lại đọc hợp đồng kia một lần nữa, gật đầu trả lời hắn: “Tiên sinh còn không nói huynh đệ kia của tiên sinh thật sự là thích ngựa, con hắc mã kia bình thường cũng không chịu để cho người sờ. Hiện tại quan hệ với y rất tốt, tiên sinh nói với Trương lão bản mua về không phải là được sao?”

Yến Thần Dật tính toán tiền bạc hiện tại mình có gật đầu: “Ta cũng muốn mua về, bất quá chỉ sợ lão bản không nỡ buông tay, nhìn ngựa kia thật có tinh thần.”

Hắn không hiểu gì về chuyện xem tướng mạo hay chủng loại, nhưng trong chuồng ngựa tổng cộng có bốn con ngựa, con ngựa đó vừa đứng thì lập tức có thể làm ra đối lập, đôi mắt con hắc mã kia đều có tinh thần hơn ngựa bình thường.

“Tiên sinh nói với ông ta là được, thả ngựa kia giống như tặng tổ tông đi, ông ta nuôi cũng phiền.” Lưu sư phụ uống trà đứng lên xua tay: “Thu dọn một chút rồi ăn cơm, một lát mấy chưởng quầy kia nếu tới tiên sinh lại bận rộn một hồi.”

Yến Thần Dật cười tủm tỉm đồng ý, đem mấy bảng hợp đồng sao chép xong đặt ở một bên đứng dậy đi chuồng ngựa tìm Tư Bác.

................................................................................................

Tiểu kịch trường:

“Thần Thần, hồ lô là cái gì?” Tư Bác tò mò nhìn Yến Thần Dật.

“...... Thì là.... bảy anh em hồ lô......, ai cũng vô cùng dũng mãnh.” Yến Thần Dật gãi gãi cằm.

“Có phải tập hợp đủ bảy người là có thể triệu hồi rồng thần hay không?” Tư Bác càng nheo mắt lại, y cần thử xem hay không?

“...... Triệu hồi cái rắm!!!” Yến Thần Dật phát điên!

“Đến đây, đến đây, cứ thử một lần không chừng thật sự có rồng thần.” Hổ đói xông vào, lập tức mở ra cắn!!