Nhặt Chàng Công Ngốc Về Làm Ruộng

Chương 7




Editor: demcodon

Yến Thần Dật còn rất may mắn, vừa ra ngoài thì thấy Vương đại thúc đánh xe lừa đi qua trước cửa nhà mình, mắt nhìn thấy trên xe lừa có để thùng gỗ lớn hắn chớp mắt mấy cái.

“Tiểu Yến đi ra ngoài à.” Vương đại thúc dừng xe lừa lại vẫy tay với hắn.

“Dạ, mấy ngày hôm trước nhặt về nam nhân kia đã tỉnh, cháu tính toán đi mua cho hắn hai bộ y phục có thể mặc, đại thúc có đi vào huyện thành không?” Yến Thần Dật vui tươi hớn hở đi lên phía trước vươn tay sờ sờ lỗ tai con lừa.

Con lừa nhỏ kia còn rất dịu ngoan nghiêng đầu để cho hắn sờ.

“Đi chứ, đúng lúc thúc muốn đi vào trong tửu quán huyện thành kéo nước rửa chén về, chỉ cần cháu không ghét bỏ mùi thối là được.”

“Không ghét bỏ, không ghét bỏ,” Yến Thần Dật nhanh chóng ngồi vào vị trí bên cạnh Vương đại thúc cười nhìn y: “Đại thúc có thể chở cháu đi một đoạn đường cháu làm sao ghét bỏ chứ.”

Vương đại thúc cũng vui vẻ làm bạn với hắn, vung sợi dây cho con lừa nhỏ bắt đầu lộc cộc chạy về phía trước.

* * *

Buổi trưa sau khi ăn cơm thì hắn đi ra ngoài, buổi chiều mặt trời sắp xuống núi thì mới vào cửa nhà.

Trong tay cầm hai bao bố vội vã đi vào trong sân: “Cám ơn Vương đại thúc nha, hôm nào rau quả trong nhà trong ruộng trồng lớn thì cháu mang qua cho thúc một ít.”

“Được rồi, đi đi.” Vương đại thúc khoát tay với hắn cười tủm tỉm kéo mấy thùng nước rửa chén đi.

Yến Thần Dật đẩy cửa vào nhà thì thấy nam nhân đã sớm tỉnh, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường đang duỗi cổ nhìn ra bên ngoài.

Lúc nhìn thấy hắn thì ánh mắt rõ ràng sáng lên một chút, y tung lên một góc chăn từ trên giường nhảy xuống: “Thần Thần!”

“Ơi!” Yến Thần Dật nhanh chóng lên tiếng, thấy hai chân dài của y để trần bước ba bước thành một bước lớn đi đến trước mặt mình, hắn nhanh chóng đưa tay kéo y: “Đừng chạy, mau về trên giường đi, dưới đất này vừa bẩn vừa lạnh.”

Tư Bác nhe răng cười bị hắn kéo về trên giường, hai chân mở rộng ngồi xuống không biết xấu hổ.

“Thần Thần.”

“Hử?” Yến Thần Dật mang bao bố đặt ở cuối giường nghiêng đầu nhìn y, thấy hai mắt y tò mò nhìn bao bố thì giơ tay sờ sờ lỗ tai nam nhân cười nói: “Ta đi mua y phục cho huynh nè, xem đi.” Hắn lấy ra tiết khố và áo ngoài từ trong bao bố ra rồi lắc lắc tay y: “Thử xem có hợp hay không.”

Cũng không biết nam nhân có nghe hiểu được hay không, dù sao là gật gật đầu tùy ý Yến Thần Dật kéo mình đứng yên, tiếp theo kêu nhấc chân thì nhấc chân, kêu khom lưng thì khom lưng vô cùng phối hợp.

Yến Thần Dật mặc y phục cho nam nhân xong thì cài đai lưng lên rồi lui ra phía sau hai bước nhìn trên dưới đánh giá nam nhân, vừa lòng gật đầu một cái: “Thật đúng là người đẹp dựa vào ăn mặc mà, bất quá chẳng qua là mặc vào y phục bình thường lại lập tức có soái khí không ít.”

Tư Bác ngây ngô đứng ở đó nghiêng đầu nhìn hắn, hai bàn tay lớn đặt ở hai bên sườn thân thể sờ vải dệt chớp chớp mắt. demcodon-lqd

“Đói, bụng đói, Thần Thần, ta đói bụng.” Lời này trước khi ngủ Yến Thần Dật đã dạy qua y, hiển nhiên y nhớ kỹ.

Yến Thần Dật sửng sốt nâng tay vỗ lên đầu: “Đúng đúng đúng, ta phải đi nấu cơm, huynh mang giày vào đi.” Hắn khom lưng ngồi xổm xuống giúp y mang giày vào, tiếp đó lại cầm mấy cục kẹo đặt vào trong bàn tay lớn của y: “Ăn trước hai cục kẹo này đi, ta lập tức đi nấu cơm.”

Tư Bác cúi đầu nhìn cục kẹo trong lòng bàn tay mình đủ mọi màu sắc, rõ ràng bị màu sắc của cục kẹo hấp dẫn.

Chờ y phục hồi lại tinh thần thì trước mặt nào còn có bóng dáng của Yến Thần Dật. Y vội vội vàng vàng đi qua một vòng ở trong phòng cũng không tìm được người, kẹo trong tay không kịp ăn cũng rớt xuống đất. Y nhanh chóng khom lưng nhặt lên nắm chặt lại, y ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ chỉ thấy Yến Thần Dật đang múc nước bên cạnh giếng ở trong sân.

“Thần Thần.” Y đi đến phía sau Yến Thần Dật thăm dò xem bên trong giếng nước, thấy bên trong đen tuyền dọa y vội vàng lui về phía sau còn đưa tay nắm lấy kéo Yến Thần Dật qua: “Thần Thần.”

“......” Yến Thần Dật khó hiểu quay đầu nhìn y, thấy y mặt mũi tràn đầy sợ hãi không khỏi nhíu mày: “Sao vậy?”

Thân thể Tư Bác run rẩy chỉ chỉ giếng nước, dáng vẻ rất khẩn trương.

Yến Thần Dật không rõ y muốn biểu đạt cái gì, bất quá xoay người vỗ vỗ lên bờ vai của y, kéo y chậm rãi trở lại thành giếng nước thả nhẹ giọng điệu dịu dàng nói: “Cái này gọi là giếng nước, giếng nước.”

Tư Bác chớp mắt mấy cái nhếch miệng học nói theo hắn niệm: “Giếng nước.”

“Ừ, nước chúng ta uống chính là múc lên từ trong giếng nước, huynh giúp ta múc nước được không?”

Yến Thần Dật cầm lấy cái thùng gỗ vừa mới vớt lên để ở một bên quơ quơ trước mặt y. Sau đó ném cái thùng gỗ đó vào trong giếng phát ra một tiếng ầm, hắn quay đầu nhìn về phía nam nhân tò mò trừng lớn đôi mắt lại bởi vì sợ hãi mà trốn ở phía sau mình. Hắn lắc lắc dây thừng thô trong tay đưa cho y: “Huynh kéo căn dây thừng này nắm chặt rồi kéo lên trên.”

Tư Bác trước mắt nhìn dây thừng trong tay, lại nhìn về phía Yến Thần Dật, cánh tay tự nhiên sử dụng lực kéo kên. Thùng gỗ vốn là rớt ở trong giếng một chút đã bị y kéo lên.

Yến Thần Dật kinh ngạc nhìn y, sức lực của người này thật đúng là rất lớn, một chút thì có thể kéo thùng lên.

“Hắc hắc, Thần Thần, chơi thật vui, chơi thật vui đó.” Nhẹ buông tay phù phù một tiếng thùng gỗ đựng nước lại rớt về, sau đó tiếp kéo lên, y còn rất vui vẻ: “Ha ha, chơi thật vui, chơi thật là vui.”

Da mặt Yến Thần Dật giật giật động một cái thở dài vươn tay ngăn y lại: “Chờ ngày mai lại chơi, trước múc nước để chúng ta nấu cơm chiều.”

“À.” Tư Bác kéo thùng gỗ lên sau đó nhìn thấy Yến Thần Dật đi qua xách thùng, y thấy vậy nhanh chóng ném dây thừng thô trên tay vươn tay qua giúp hắn xách.

Yến Thần Dật nhíu mày cũng không khách khí với y: “Vậy huynh đi với ta đừng đạp vào đất bên kia.”

Tư Bác ngoan ngoãn gật đầu thành thành thật thật đi với hắn, bất quá lúc đi ngang qua ổ gà thì vẫn là tò mò nhìn vào bên trong, cảm thấy mấy con gà con kia đang chạy khắp nơi rất thú vị.

Yến Thần Dật dẫn theo nam nhân đi vào phòng bếp chỉ chỉ vào lu nước đặt ở một bên: “Đổ vào bên trong.”

Tư Bác nghiêng đầu, bất quá động tác lại là nâng lên thùng gỗ lên mang tất cả nước đổ vào trong lu ào ào.

Yến Thần Dật gật đầu một cái vỗ vỗ bờ vai của y: “Thật giỏi.”

Tư Bác nhếch miệng cười với hắn.

“Huynh đi ra ngoài sân chơi với mấy con gà con đi.” Hắn cho y một nắm thóc thấy trong tay y vẫn còn nắm mấy cục kẹo thì không khỏi sửng sốt nói: “Sao lại chưa ăn?” Biến thành một tay dính dính vừa rồi cũng không thấy, thấy thế hắn nhanh chóng múc lấy chút nước rửa tay cho y: “Cục kẹo là phải ăn.”

“À, đã biết.” Tư Bác gật đầu một cái vươn tay lấy thóc: “Con gà con là cái gì?”

“Vừa rồi bên ngoài huynh nhìn thấy chính là con gà con, huynh đi đút cho chúng nó ăn đi, mang cái này rải vào trong ổ gà là được.” Yến Thần Dật chỉ chỉ ổ gà, hắn phát hiện nam nhân này không có ngốc giống như trong tưởng tượng, có một số động tác sẽ làm ra theo phản xạ có điều kiện.

Tư Bác bưng hạt thóc đi ra ngoài, Yến Thần Dật nhanh chóng quay đầu cầm gáo gỗ múc nước trong vào trong nồi to. Sau đó ngồi xổm xuống nhóm lửa.

Trong sân, Tư Bác ngồi xổm bên cạnh ổ gà cách hàng rào nhìn chằm chằm vào mấy con gà con lông màu vàng nhạt, mắt cũng không chớp mắt một cái.

Gà trống đứng ở trên ổ gà cúi đầu nhìn y với ánh mắt đề phòng.

Con gà mẹ ngược lại là xa xăm sợ hãi tản bộ ở một bên, thỉnh thoảng cúi đầu mổ hai cái xuống đất, nhìn kỹ mới thấy đó chính là mấy con sâu thịt màu trắng.

Tư Bác thò tay vào trong ổ gà muốn bắt một con gà con ra để chơi. Bất quá vừa thò tay vào thì con gà mẹ lại cục tác vừa kêu vừa chạy lại duỗi cổ mổ lên mu bàn tay của y. Y hoảng sợ nhanh chóng rụt tay về -- không mổ được.

Y chớp mắt mấy cái lại thò tay vào, con gà mẹ lại duỗi cổ mổ y. Lại rút tay về -- lại không mổ được.

Y cười hắc hắc ngây ngô hai tiếng, cảm giác chơi rất vui.

Yến Thần Dật nấu một nồi mì lá thịt sợi rau xanh, còn lấy màn thầu thô cắt thành miếng mỏng đặt ở trên nồi nướng, lại gắp một đĩa đồ chua ngâm, cơm chiều cứ tính giải quyết như vậy.

Yến Thần Dật từ trong phòng bếp đi ra sân vừa thấy thiếu chút nữa cười ra tiếng, chỉ thấy Tư Bác ngồi xổm ở trước ổ gà dùng hạt thóc vừa mới cho y ném vào trong ổ gà, mấy con gà con màu vàng kia đang mổ ở một bên, mà con gà mẹ kia vốn là thích ăn nhất lại đang một bên vươn cánh ra muốn mổ một cái lên tay Tư Bác vói vào ổ gà.

Bất quá động tác của Tư Bác đặc biệt nhanh, vói vào thấy con gà mẹ muốn mổ y lại nhanh chóng rút ra, liên tục vài lần cuối cùng con gà mẹ không phản ứng gì với y kêu cục tác tránh ra một bên ăn cái gì đó.

Tư Bác còn vươn tay vào túm lấy cánh của con gà mẹ, chọc giận con gà mẹ quay lại duỗi ra tiếp tục mổ y, y còn cười ha ha thoải mái.

Yến Thần Dật buồn cười đi qua vỗ vỗ bờ vai của y: “Sao lại xấu như vậy?”

Tư Bác lập tức ngẩng mặt nhìn hắn, nụ cười kia gọi là xán lạn: “Thần Thần, gà chơi thật vui, cục cục tác, cục cục tác.”

Yến Thần Dật gật đầu một cái vươn tay kéo y đứng dậy, nam nhân này còn cao lớn hơn mình một cái đầu, còn một thân cơ bắp mạnh mẽ.

“Ăn cơm thôi, ngày mai huynh lại chơi với chúng nó.” Hắn kéo y đi rửa tay, sau đó đưa cái đĩa đồ chua ngâm và cái đĩa màn thầu thô cho hắn: “Cầm cho chặt, không được rơi vãi.”

Tư Bác chỉ ngây ngốc gật đầu cùng hắn đi về phía phòng, vừa đi còn vừa dùng sức hít không khí, đây là ngửi mùi hương.

Y ngồi ở cạnh bàn ngoan ngoãn chờ Yến Thần Dật đi rửa tay, hai mắt ngóng trông nhìn một chén lớn mì lá thịt sợi để trước mặt, nghe tiếng chân thì nhanh chóng quay đầu nhìn: “Thần Thần, ăn cơm.”

Yến Thần Dật nhanh chóng ngồi vào ghế cầm thìa đưa cho y: “Ăn đi, lần sau không cần chờ ta.”

Tư Bác bưng chén lắc đầu, vừa ăn cơm vừa nói chuyện: “Chờ Thần Thần ăn cơm chung.” -demcodon

Yến Thần Dật cười cười không nói chuyện, gắp chút dưa muối cắt ngắn để vào trong chén y, thấy y từng ngụm từng ngụm nhét vào miệng mì lá không khỏi nhắc nhở nói: “Ăn từ từ, thật đúng là ngốc nghếch giống như tiểu hài tử.”

Tư Bác nhét miệng đầy thức ăn ưm ưm hai tiếng cũng không biết nghe có hiểu được lời hắn nói hay không.

Lượng cơm của Yến Thần Dật ăn nhỏ cho nên một chén mì lá cơ bản ăn no, hắn cầm miếng màn thầu thô chậm rãi ăn nhìn Tư Bác ăn cơm. Hắn nhếch miệng nghĩ thầm: ‘người này trước kia khẳng định là tham gia quân ngũ, lượng cơm ăn này thật lớn.’

“Ăn no?” Thấy y cầm chén không buông xuống lau miệng thì hỏi một câu.

Tư Bác gật đầu một cái sờ sờ bụng đang phồng lên cười hắc hắc: “Ăn ngon.”

“Ăn ngon thì ngày mai nấu tiếp cho huynh ăn.” Yến Thần Dật đứng lên thu dọn bàn, Tư Bác cũng đưa tay giúp hắn.

* * *

Trong sân, Tư Bác ngồi ở trên bậc thang một bên nhìn Yến Thần Dật tưới nước cho những rau quả trồng trong sân kia nhất thời có chút xuất thần.

Yến Thần Dật quay đầu nhìn y sửng sốt một chút. Dưới ánh trăng trên mặt nam nhân không có dáng vẻ cười ngây ngô mà bất ngờ cảm giác rất đẹp trai, rất đẹp trai.

“Thần Thần!” Đáng tiếc, nhìn thấy y quay đầu vốn là nam nhân rất đẹp trai lại nhếch miệng cười ngốc nghếch với hắn.