Nhất Chích Linh Dương Lưỡng Chích Lang

Chương 40




Đêm, trong hoàng cung vẫn sáng trưng ánh đuốc, các ngự y đang điều trị cho Giang Thiên, chốc lát lại truyền tiếng một vị ngự y: “A, kỳ tích a, thực sự là kỳ tích a, thiên đại kỳ tích a. Đây… đây thực sự là một kỳ tích…”

“Ngươi thử nói thêm một câu kỳ tích nữa xem?” Giọng nói lãnh lẽo của Giang Sơn vang lên.

Ngự y run rẩy. Ông quên mất rằng nhị vương tử không bao giờ nhẫn nại cả.

“Kỳ tích là ý gì? Ý ngươi là hắn không có chuyện gì nữa sao? Ngươi nói kỹ một chút đi. Sấu Ngọc mỗi lần giải thích bệnh đều kỹ càng hơn ngươi bao nhiêu.” Ngược lại, Lương Dịch không chỉ không cảm thấy dài dòng mà còn ngại ngự ý nói quá ngắn gọn.

“Đây… Ý của thần không phải là tình trạng của đại vương không nguy hiểm, mà là đại vương có thể sống đến bây giờ, vết thương không chuyển biến xấu, quả thật là kỳ tích.” Ngự y đáng thương cẩn cẩn dực dực vừa nhìn sắc mặt của Giang Sơn vừa giải thích. Chợt nghe hắn hỏi: “Vậy có cách nào khiến vết thương của hắn chuyển biến xấu không? Hắn sống chết ra sao cũng đều ảnh hưởng đến thời gian hạnh phúc của ta và Tiểu Dương a.”

“Ngươi tốt nhất nên cẩn thận nghĩ cách giúp ta mau chóng hồi phục.” Giọng nói càng lạnh lẽo hơn vang lên từ phía sau, Giang Thiên tàn bạo trừng mắt với Giang Sơn.

“Nga, xem ra rất có tinh thần. Hoàng huynh, ta cũng vì tốt cho ngươi thôi, ngươi nên cảm kích ta mới phải. Nếu không phải ta kích thích ngươi, ngươi cũng chẳng có nổi sinh lực ngoan cường như thế.” Thay bằng nụ cười nịnh nọt, quên đi, dù sao y không chết ngay trong chốc lát được, cần phải gió chiều nào theo chiều đấy để bảo vệ mình a.

“Thế nhưng đại vương…… này….sợ rằng không được nữa rồi. Ngài có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích rồi. Hiện tại ngài đã dùng toàn bộ công lực không để độc khí công tâm, chỉ sợ một lúc sau…” Nói đến đây ý tứ đã rất minh bạch. Ngươi không còn sống được bao lâu nữa, ta vì sợ rơi đầu nên mới không dám nói thẳng mà thôi.

Giang Thiên run lên một chút, bỗng nhiên thở dài một tiếng, cụt hứng nói: “Tuy… Tuy rằng không cam lòng… Thế nhưng Sơn nhi, xem ra ta phải giao Tiểu Dương cho ngươi rồi. Ngươi phải đối xử tốt với hắn, nghìn vạn lần không được khiến hắn tức giận, thà rằng chịu mấy cú đấm của hắn, bị hắn cắn mấy phát cũng được. Ô ô ô… Ta… Ta sẽ ở cõi âm chúc phúc cho các ngươi.”

“Ngươi mà làm như thế thì mới là lạ.” Giang Sơn lạnh lùng chọc thủng lời nói dối của y: “Đang làm trò gì vậy? Ngươi đang để lại di ngôn lúc lâm chung sao? Vậy mau để lại di chiếu truyền ngôi vị hoàng đế cho ta đi.”

“Ô ô ô, Giang Thiên, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết. Ngươi… Ngươi vì ta mới thụ thương… Ngươi sắp chết… còn suy nghĩ cho hạnh phúc của ta nữa.. Ta… Ta thật sự rất cảm động… Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm Sấu Ngọc chữa trị cho ngươi…” Lương Dịch đứng bên cạnh bị y làm cho cảm động, nước mắt rơi tí tách, bỗng nhiên hôn lên môi y, sau đó bạch bạch bạch bạch chạy ra ngoài.

Tất cả mọi người ngơ ngác trước hành động bất ngờ của cậu, chợt nghe Giang Thiên hỏi: “Sơn nhi, ngươi nói xem Tiểu Dương liệu có nhân cơ hội này chạy trốn không?”

Giang Sơn sờ sờ cằm: “Ân, khả năng này không lớn lắm. Ta ngược lại đang nghĩ rằng ngươi lần này anh hùng cứu mỹ nhân thu hoạch không nhỏ a. Hanh, cho ngươi tiện nghi một chút. Sớm biết thế này, lúc đó ta đã nhảy ra trước rồi.”

“Ân, mà hắn có nhắc tới Sấu Ngọc phải không? Ngự y Thương Chi quốc chúng ta đều đã bó tay với chất độc này rồi, vậy mà tên Sấu Ngọc gì đó có cách sao? Tiểu Dương hình như vẫn hay nhắc đến tên đó.” Giang Thiên lẩm bẩm, trong lòng không khỏi xuất hiện một tia mong chờ.

Giang Sơn cúi người đến trước mặt y, lặng lẽ nói: “Sớm biết như vậy vừa rồi ta đã lén làm thịt ngươi a?”

Giang Thiên cũng lặng lẽ cười nói: “Ngươi không làm như thế là may mắn của ngươi a. Ngươi muốn sau này khi vào triều mang theo hai mắt quạ cùng một loạt vết răng trên mặt không? Có ta, tối thiểu có thể chia sẻ với ngươi một chút.”

“Ân, ta thấy ngươi cũng chỉ có tác dụng như vậy mà thôi.” Giang Sơn thở phào nhẹ nhõm: “Cho nên, ngươi nhất định phải chống đỡ cho đến khi Sấu Ngọc đến cho ta. Tuy Tiểu Dương không được hữu hảo với chúng ta cho lắm, lại chậm hiểu đến không thể tin được, nhưng nhìn hành động vừa rồi của hắn, nói không chừng Sấu Ngọc kia thật sự có bản lĩnh thần diệu.” Không biết vì sao, trước khi gặp Lương Dịch, hắn luôn hận vị hoàng đế ca ca sao không bạo bệnh chết nhanh đi cho rồi, nhưng hôm nay lại không hề nghĩ như vậy, thậm chí còn lo lắng cho sự an nguy của y. Lẽ nào… Lẽ nào mình bị con dương ngốc kia truyền nhiễm bệnh ngu ngốc rồi sao?

Chẳng mấy chốc, Lương Dịch đã rời đi được hơn một tháng. Giang Thiên dựa vào nội lực cường đại mà Thái hậu và Giang Sơn truyền cho đau khổ chống đỡ. Chẳng biết vì sao, y tin chắc Lương Dịch không lừa mình.

Một ngày y vừa uống xong bát thuốc, thái giám bỗng nhiên báo Giang Sơn cầu kiến. Sau khi bảo hắn tiến vào thì thấy hai mắt hắn đầy tơ máu, không khỏi kỳ quái nói: “Ngươi đã xảy ra chuyện gì? Tối qua không ngủ ngon sao?”

Giang Sơn dụi mắt nói: “Không sao cả, đang tính là Tiểu Dương sắp trở về nên khó ngủ. Cho dù ngủ được thì cũng mơ thấy ác mộng.”

Giang Thiên ngạc nhiên nói: “Vậy thì thật kỳ quái, mấy thứ như ác mộng có bao giờ đến gần chúng ta đâu nhỉ.” Lúc này bọn họ không biết rằng, một nhân vật siêu cấp khủng bố sắp tới. Mà ác mộng thật sự của bọn họ cũng sắp bắt đầu.