Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 1 - Chương 7: Dạ Phượng kiêu ngạo




Nổi tiếng không ác không làm Bộ Binh Thượng Thư Hứa Hoành cùng con trai Hứa Văn Vũ bị sát hại trong nhà, trạng thái chết vô cùng kinh khủng. Kẻ sát nhân còn vô cùng kiêu ngạo để lại danh tính của mình – Dạ Phượng.

Cái tên Dạ Phượng trong một đêm nổi danh khắp kinh thành, từ lão già hơn trăm tuổi đến tiểu hài từ còn chưa ra đời đều biết đến tên Dạ Phượng. Có người nói, Dạ Phượng là nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, lén lút lập bài vị trường sinh cung phụng, khẩn cầu trời xanh phù hộ người trường mệnh trăm tuổi. Cũng có người nói, Dạ Phượng là gian dương đại đạo không ác không làm, giết người cướp của, thề muốn đem người ta ra tróc nã quy án, phanh thây vạn đoạn, lăng trì xử tử, chém hơn ba vạn sáu ngàn bốn trăm đao cho hả giận.

Bất luận là như thế nào, cái tên Dạ Phượng của ta đã biến thành không ai không biết, không người không hay, có người nói, ngay cả hoàng đế ở Kim Loan điện cũng bị việc này kinh động. Bộ Binh Thượng Thư cùng con trai đồng thời bị sát hại, hung thủ còn vô cùng kiêu ngạo để lại danh tính, đối với triều đình mà nói dù sao cũng là một sự nhục nhã lớn.

Khi Vô Lệ đem tin tức này truyền đến, ta và Lục Thanh Nhã đang ở trong phòng ẩn nấp chia chát chiến lợi phẩm. Vơ vét được vài món từ phủ Thượng Thư, ta tạm thời không biết phải dùng như thế nào, dự định để cho Lục Thanh Nhã đem ra bán, chia cho tỷ ấy một chút chút chút chút chút chút chút để làm phí bịt miệng.

Lục Thanh Nhã hảo tâm tịch thu hết phí bịt miệng của ta, còn đưa lại cho ta ba lượng bạc mua một bao kim ngân ăn cho thông cổ (Cùng Lục Thanh Nhã cò kè mặc cả nửa ngày, miệng lưỡi ta đều khô hết cả)

Ta nhanh chóng cầm lấy ba lượng bạc, dự định đến chợ mua mấy cái bánh bao lấp cho đầy bụng.

Cầm thú quả nhiên là cầm thú, ta làm việc cho tỷ ấy suốt cả một đêm, ngay cả nước bọt cũng không có mà uống, vậy mà tỷ ấy còn không biết xấu hổ đòi phí bịt miệng của ta.

“Cái này là ta cho muội.” Sau khi Vô Lệ bỏ đi, Lục Thanh Nhã từ trên người lấy ra một chồng ngân phiếu vứt trước mặt ta, “Đến bất cứ đại tiền trang nào trong nước cũng có thể đổi được, tiền không nhiều lắm, một vạn lượng, chưa tính tiền lời.”

Phụt…

Phụt…

Toàn bộ trà lạnh trong miệng ta đều phun ra hết, “Cái gì? Một vạn lượng?” Ta đối với tiền bạc không có khái niệm, thế nhưng lúc còn viết tiểu thuyết, cũng cố ý nghiên cứu qua tiền cổ đại. Một vạn lượng a, tuyệt đối không phải là con số nhỏ. Một vạn lượng bạc, đủ cho một nhà mấy người thường thường bậc trung sống hết cuộc đời.

“Chê ít, cho muội thêm năm nghìn lượng.” Lục Thanh Nhã khó chịu dẩu dẩu môi, còn lấy ra năm nghìn lượng quẳng lên trên bàn.

Ta trừng to mắt nhìn một chồng ngân phiếu đen đen đỏ đỏ, giơ mắt lên nhìn Lục Thanh Nhã, “Tỷ mở hắc điếm sao?” Lúc đòi tiền Hoàng Phủ Viêm, ta vô cùng thoải mái. Dù sao hắn cũng là vương gia, ba vạn lượng đối với hắn mà nói chỉ là số tiền cỏn con. Hơn nữa, ta và hắn cũng không quen không biết, trục lợi đương nhiên mặt không đỏ, tim không loạn.

Lục Thanh Nhã cầm ngân phiếu nhét vào tay ta, nửa cười nửa không, “Thanh lâu sở quán là ổ tiêu vàng, tiền của nữ nhân là dễ kiếm nhất. Ta mở thanh lâu, phục trang cửa hiệu, châu bảo cửa hiệu, chẳng khác chi đi cướp tiền.”

“Cái này…” Ta cầm ngân phiếu mà sững sờ, ta biết buôn bán rất khó làm, thực sự không nhẫn tâm lấy nhiều tiền như vậy.

“Thiên Hương lâu thu phí cao đến đáng sợ, y phục của “Mị lực nữ nhân” đều do ta tự mình thiết kế, sản phẩm so với y phục thông thường không khác gì nhau, thế nhưng giá cả lại cao hơn mười mấy hai mươi lần. Châu bảo ở “Lục đại phúc” cũng do một tay ta thiết kế, vốn ít nhưng giá cả lại cao.” Lục Thanh Nhã tiếp tục thuyết phục ta lấy tiền.

“Buôn bán tốt vậy sao?” Ta nghiêm trọng hoài nghi lời nói của Lục Thanh Nhã.

Lục Thanh Nhã dương dương đắc ý, “Đương nhiên ta là thiên tài kinh thương mà.” Đích thực là thiên tài, là thiên sinh xuẩn tài. (1)

Ta cười gượng vài tiếng, ngơ ngác nhận lấy ngân phiếu, “Đa tạ.” Cứ tưởng Hạ Tử Lung ta suốt đời giết người nhận tiền, chưa lần nào thấy bất an như vậy.

“Muội có tiền rồi, có thể ra ngoài một chút, ngắm nhìn phong thổ cổ đại.” Đây mới chính là mục đích của Lục Thanh Nhã, đưa tiền cho ta chính vì để ta làm chuyện mình muốn làm.

Ta ngửa mặt lên trời cười to, giọng cười còn gian trá hơn gian thần, “Ha ha, ta đi dạo thanh lâu nghe Thập bát mạc, người tiêu tiền mới là thượng đế.”

Ta luôn luôn là kẻ đổ máu không đổ lệ, ta vẫn cười hả hê như cũ, nhưng từ tận đáy lòng lại có một cổ chua xót dần dần lan ra.

“Sắc nữ.” Lục Thanh Nhã hung ác trừng mắt nhìn ta.

Ta đột nhiên thu lại dáng cười, nghiêm túc nhìn Lục Thanh Nhã, “Tỷ, giúp ta mua một tòa nhà đi.” Cũng không phải là tâm huyết dâng trào, chỉ là sớm có kế hoạch. Thân phận ta đặc thù, chuyện muốn làm càng đặc thù hơn, ta không muốn Mộ Dung gia sẽ bị ta làm liên lụy. Biện pháp tốt nhất bây giờ chính là giữ khoảng cách với Mộ Dung gia, đừng để người khác biết phong lưu công tử và Mộ Dung gia có quan hệ.

Căn cứ theo điều thứ nhất trong , mua nhà tuyệt đối không sai vào đâu được.

“Muội muốn mua nhà làm gì?” Lục Thanh Nhã trừng mắt nhìn ta, “Mộ Dung gia không chứa được muội sao?”

“Tỷ nghĩ ta vô duyên vô cớ xuyên tới cổ đại à? Có một số việc ta không phải không muốn nói với tỷ, mà là không muốn liên lụy tỷ.” Nếu như liên lụy Lục Thanh Nhã, ta có chết cũng không nhắm mắt, “Sứ mệnh này của ta, cũng là số mệnh của ta, tỷ không thể thay đổi được.” Việc ta có thể làm, chính là không liên lụy những người mình thật lòng yêu mến.

Lục Thanh Nhã nhìn vào mắt ta, hàng lông mi thật dài lay động vài cái, chậm rãi mở miệng, “Được, ta giúp muội mua.”

Trong lòng càng lúc thấy càng chua xót, tuy nét mặt tươi cười, nhưng tiếu ý chưa đạt tới đáy mắt. Lục Thanh Nhã đối với ta thật tốt, Hạ Tử Lung kiếp này không thể báo đáp.

Sâu thẳm trong con ngươi, ngược lại mơ hồ có chút nước mắt.

****

Bản nhân xuất thân giang hồ, tổ tiên đều là sơn tặc vào nhà cướp của. Ba tuổi bắt đầu luyện võ, các vị sư phụ đều là cao thủ hàng đầu. Tám tuổi gặp gia biến, được bang chủ sát thủ bang thu dưỡng, tên gọi Dạ Phượng. Trải qua tám năm huấn luyện, mười sáu tuổi xuất đạo làm sát thủ, giết người vô số, chưa bao giờ thất thủ. Năm mười tám tuổi, bản nhân trở thành đệ nhất sát thủ. Bản nhân hôm nay hai mươi lăm tuổi, kỹ thuật giết người đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, tài trí hơn người, tuyệt đối không để bị bắt. Cho dù có bị bắt, cũng rất có nghĩa khí một mình gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, đánh chết ta cũng không liên lụy cố chủ.

Ngươi muốn giải quyết kẻ thù? Dạ Phượng giúp ngươi.

Bất luận người ngươi muốn giết có là mệnh quan triều đình hay là giang hồ hiệp khách, cứ tìm Dạ Phượng. Ở trước cửa nhà treo một đèn lồng màu tím, trong vòng ba ngày, Dạ Phượng tới cửa phục vụ.

Không phải là ta khinh bỉ triều đình, mà là triều đình các ngươi thật sự vô năng. Tham quan hoành hành, bá tánh khốn khổ, thế nhưng các ngươi lại xa hoa đồi trụy, bỏ mặc sống chết của hàng trăm lão bá tánh, nếu không khiêu chiến một chút với quyền uy của các ngươi, các ngươi đều cho rằng dân chúng là kẻ ăn chay. Thật không may, ta đây ăn mặn, hơn nữa khẩu vị rất nặng, vừa muốn ăn thịt lại muốn uống nước thịt.

P/S: Các vị hương thân, nếu như các vị bị tham quan ức hiếp, có oan có khuất, có thể đến tìm Dạ Phượng ta, ta cam đoan không lấy xu nào. Nhớ kỹ nha, đèn lồng màu tím.

Khinh bỉ triều đình các ngươi thêm lần nữa, mãnh liệt khinh bỉ. Các vị đại nhân, không phục hả? Cắn ta đi? Ha ha ha ~~~

Mới sáng sớm, những thứ quảng cáo như vậy xuất hiện khắp đường lớn ngõ nhỏ. Đi dán quảng cáo khắp nơi thì thôi, còn kiêu ngạo viết lên giấy hồng cỡ lớn, dán ngay trên bảng thông cáo, triệt để khiêu chiến quyền uy triều đình.

Đương nhiên, có đánh chết ta ta cũng không thừa nhận quảng cáo này đều do ta viết. Suốt đêm đem theo một thùng tương hồ từ thành nam dán lên thành bắc, trên đường có một người điểm canh trông thấy bộ dáng nữ chiến sĩ này của ta còn tưởng rằng mình gặp quỷ, sợ quá ngất đi.

“Tử Lung, bảng cáo thị bên ngoài là do muội dán?” Đương lúc đang ăn điểm tâm, Mộ Dung tướng quân hỏi ta một câu như vậy.

“Đúng vậy, là ta.” Trong miệng ta vẫn còn ngậm một cái bánh bao, “Tỷ phu, huynh muốn giết ai không? Ta có thể giảm giá cho huynh.” Nếu như lập một nhóm thượng khách, cho hắn một vé cũng không tệ.

Lục Thanh Nhã dùng cánh tay đẩy đẩy Mộ Dung Quyết, “Muội muội ta không bao giờ giảm giá đâu, chàng có lời rồi.” Nói rồi vươn tay, “Muội ấy chịu giảm giá là vì quan hệ với ta, cho ta một trăm lượng phí bịt miệng.”

“Lát nữa cho nàng.” Mộ Dung Quyết hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thanh Nhã, trong đáy mắt lại có tiếu ý nhàn nhạt.

“Ừ.” Lục Thanh Nhã đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong bát, lén lút cười gian.

Mộ Dung Quyết liếc mắt nhìn ta, “Vì muốn tỷ tỷ muội vui, ta từng thỉnh thiên hạ đệ nhất chú kiếm sư rèn cho nàng một thanh kiếm. Đến khi kiếm được rèn thành, tỷ tỷ muội đã gả làm thê tử ta, cho nên thanh kiếm kia vẫn chưa giải phong, còn chôn trong rừng trúc ở hậu sơn. Nếu muội muốn, cứ đào lên đi.” Tặng ta bảo kiếm, đồng nghĩa với chuyện ngấm ngầm đồng ý hành vi của ta rồi. Hắn đường đường là nhất phẩm đại tướng quân, cư nhiên giật giây ta làm ác, có phải đầu óc bị bệnh rồi không?

“Bảo kiếm của thiên hạ đệ nhất chú kiếm sư?” Ta trừng to mắt.

Chỉ cần biết rèn sắt là biết đúc kiếm, thế nhưng, không phải ai cũng có khả năng đúc được bảo kiếm. Nếu được xưng thiên hạ đệ nhất chú kiếm sư, kiếm hắn đúc đương nhiên có chỗ hơn người.

“Đúng vậy.” Hắn tiếp tục ăn.

“Khụ, tỷ phu, huynh tại sao lại ngầm đồng ý cho ta làm sát thủ?” Ta dùng thân thể của nữ nhi hắn, linh hồn là em vợ hắn, ta đi làm sát thủ chẳng lẽ đại tướng quân hắn lại mặc kệ ta sao?

“Đừng xem tỷ phu muội cứng nhắc như vậy, thực tế con người chàng rất có tinh thần trọng nghĩa. Chỉ cần không giết người tốt, chàng cơ bản ngấm ngầm đồng ý hành vi của muội.” Lục Thanh Nhã nói thay hắn.

“Vậy sao?” Bộ dáng của Mộ Dung tướng quân vừa nhìn đã biết là thần tử ngu trung rồi, nhìn ngang nhìn dọc không chỗ nào giống kẻ ngấm ngầm bao che hiệp đạo.

Lục Thanh Nhã lén lút cười hề hề liếc mắt nhìn xung quanh, hạ giọng, “Đúng vậy, nói nhỏ cho muội biết, năm xưa tỷ tỷ muội xuyên tới đây chính vào lúc thiên hạ đại loạn. Ta nổi thiện tâm khắp nơi đi cướp của người giàu chia cho người nghèo. Mấy lần bị chàng bắt, chàng đều buông tha ta.”

“Ta…” Ta bừng tỉnh đại ngộ, Lục Thanh Nhã càng kéo dài âm thanh, “Nói như vậy, là lão tỷ ban đầu làm chuyện bất chính, ta nối gót theo sau đương nhiên cũng không khác gì. Tỷ phu có năng lực tha một lần, cũng có thể để ta tiếp tục.”

“Có thể nói vậy.” Lục Thanh Nhã vô cùng đắc ý, nhận định Mộ Dung Quyết như vậy.

****

Hậu sơn phủ tướng quân có một rừng trúc rất lớn, trong rừng còn có một dãy phòng nhỏ, dùng khi Lục Thanh Nhã và Mộ Dung tướng quân lúc rảnh rỗi không việc gì làm đến đây uống trà.

Đương nhiên, ta không tin bọn họ chỉ đơn thuần là uống trà như vậy. Uống trà xem ra chỉ là cái cớ bên ngoài thôi, phỏng chừng là trốn ở đây làm chuyện không thích hợp với nhi đồng, nhưng ngại cái gì giáo hóa phong tục. Biết Lục Thanh Nhã rất sỉ diện, ta tuyệt đối không vạch trần chuyện của bọn họ. Sau khi ăn điểm tâm xong, chúng ta ba người cùng nhau đến hậu sơn đào kiếm.

“Đứng yên ở đây.”

Mộ Dung tướng quân căn dặn ta và Lục Thanh Nhã không được phép nhúc nhích, tự mình tiến tới phía trước vài chục bước.

Hắn đưa lưng về phía chúng ta, ngồi xổm xuống đất.

Ta hiếu kỳ vươn dài cái cổ, nhìn xem hắn đang làm cái gì.

Ta còn chưa thấy rõ hắn đang làm gì, đã bị một đạo hào quang chói mắt tỏa ra suýt chút khiến ta mù mắt. Ánh hào quang tỏa ra bốn phía, ta tựa hồ nghe được tiếng kêu thét thê thương.

Trong tiếng kêu thét đó, lá trúc lã chã tuôn xuống, bay lượn khắp bầu trời. Lá cây thô ráp xẹt qua sau lưng ta, vẽ thành một đường máu.

Khi ánh sáng chói mắt kia nhạt dần, ta chậm rãi mở mắt, đã thấy trên tay Mộ Dung Quyết cầm theo một thanh trường kiếm, hào quang lấp lánh.

Thứ hào quang chói mắt kia, chính là phát ra từ thanh kiếm trên tay hắn.

Quả là một thanh kiếm quỷ dị, kiếm khí mạnh quá, kiếm phong cũng thật lạnh. Ta không hiểu về kiếm, nhưng biết đây nhất định là tuyệt thế bảo kiếm.

Lục Thanh Nhã vỗ vỗ vai ta, cười hắc hắc, “Kiếm tốt chứ? Năm đó lần đầu ta nhìn thấy, cũng bị nó làm cho sợ hãi. Bây giờ, nó là của muội.”

“Kiếm này chưa được giải phong, nhưng đã có lệ khí nặng như vậy, muội trấn áp được nó không?” Mộ Dung Quyết đi tới trước mặt ta, đem kiếm nắm ở sau người.

“Ta tin tưởng khả năng của mình.” Ánh mắt ta rơi vào bảo kiếm sau người hắn, không chút nào che giấu khát vọng của mình.

Bảo kiếm, ta khát khao hi vọng nó là của ta.

“Ta cũng tin muội trấn áp được nó. Muội đủ ác, cũng đủ thiện lương.” Mộ Dung Quyết đem kiếm cắm xuống đất bùn, “Từ đây về sau, nó là của muội. Muội có thể đặt tên cho nó, vì nó giải phong.”

Ta chậm rãi bước ra ngoài, tay cầm lấy chuôi kiếm. Trong khoảnh khắc nắm lấy chuôi kiếm, một trận lạnh run truyền khắp cơ thể ta, ta rùng mình một cái, lập tức buông tay.

“Đặt tên đi.” Lục Thanh Nhã sốt ruột chạy tới.

Tên, ta nheo mắt, “Gọi sắt vụn được chứ?”

“Sắt vụn?” Lục Thanh Nhã thét một cái chói tai.

“Đúng vậy.” Ta trả lời rất đương nhiên.

“Bảo kiếm thế này mà muội kêu là sắt vụn, có lộn hay không?” Lục Thanh Nhã trưng ra vẻ mặt như muốn thổ huyết.

Thanh kiếm trên mặt đất lay động vài cái, hào quang bắn ra bốn phía, tựa hồ như đang kháng nghị.

Ta mâu quang chợt lóe, “Bảo kiếm, có thể hiểu tính người. Thanh kiếm này còn chưa giải phong, hơn nữa lệ khí quá nặng, không gọi nó là ‘rác rưởi’ đã là khách khí lắm rồi.”

“Sao muội không gọi đao thái rau luôn cho rồi.” Lục Thanh Nhã ném cho ta một cái trừng mắt vô cùng lớn.

Đao thái rau? Tên rất hay mà, hơn nữa không phải hay bình thường nha.

Ta một tay cầm lấy chuôi kiếm, thật sâu trong mắt hiện lên một tia sáng quỷ dị, “Vậy thì gọi đao thái rau đi.”

“Cái gì…” Lục Thanh Nhã lần thứ hai thét lên chói tai.

“Có gì quan trọng lắm đâu, không phải chỉ là một thanh kiếm thôi à. Binh khí không sử dụng được thì có khác gì đao thái rau đâu, đao thái rau ít ra còn có thể cắt rau.” Ta lấy ngón tay đánh đánh vào thân kiếm.

Lục Thanh Nhã trực tiếp ngất xỉu, trước khi ngất xỉu còn van ta đừng nói từng quen biết mình.

****

Soái quá, cực phẩm soái ca nha.

Ta một thân nam trang tiêu sái, bạch y phiêu phiêu, thần thái phấn khởi, tư thế vô cùng uy phong lẫm liệt. Ngọc cốt phiến (2) sang trọng siết chặt trong tay, phong lưu phóng khoáng.

Hóa ra mặc đồ trắng lại có thể soái như vậy, chả trách nam diễn viên trong phim truyền hình đều thích mặc đồ trắng.

Vô Lệ cũng đồng dạng một thân bạch y, không kiêu ngạo, không siểm nịnh bước theo sau ta.

Vừa nhìn thấy khí độ của hai chúng ta, đã biết bản nhân ta rất có địa vị.

Mang theo Vô Lệ đi dạo trên đường, chủ yếu chỉ vì muốn nhìn xem có nơi nào treo lồng đèn màu tím hay không, dự tính kiếm thêm chút tiền thu nhập.

Thái độ kiêu ngạo của ta thực sự đã chọc giận triều đình, khắp nơi đều thấy bóng dáng quan binh. Có đám quạ đen kia, đương nhiên không có ai dám treo đèn lồng rồi. Ai, không biết trị an kinh thành là do tên nào phụ trách, ta thật sự muốn làm thịt hắn.

Quanh quẩn cả một buổi sáng, lòng bàn chân ta đã cọ sát đến muốn đi ngâm nước rồi, ta cuối cùng đành phải nhận mệnh buông tay với ý tưởng kiếm thêm thu nhập này.

Đến giờ ăn trưa, ta mang theo Vô Lệ đến thẳng tửu lâu lớn nhất kinh thành. Bản nhân thích ăn, xuyên qua rồi đương nhiên cũng muốn thưởng thức mỹ thực cổ đại một chút.

Mới vừa đến tửu lâu, chỉ thấy đại sảnh vô cùng náo nhiệt, một đống người tụ tập một chỗ, không biết đang làm cái gì.

Ta đem quạt giấu vào trong áo, lơ tơ mơ đẩy đẩy đoàn người kia tiến vào.

Bị vây trong đám người kia chẳng phải kỳ trân dị thú gì, mà là một lão ăn mày quần áo tả tơi.

Lão ăn mày ngồi ở dưới đất, trước mặt còn có vài cái chén không, xung quanh còn có đám thủ vệ hung thần ác sát, trước mặt lão quyền đấm cước đá, miệng thốt ra toàn những lời thô tục khó nghe. Những người bên cạnh vẻ mặt đều rất hờ hững, thậm chí có nhiều người biểu tình có chút hả hê.

Vừa nhìn tình huống này, ta khoảng chừng đã biết chuyện gì xảy ra. Nhất định là lão ăn mày này ăn rồi không có tiền đài thọ, tửu lâu ỷ thế hiếp người.

Ta xông lên phía trước, vung tay lên, vừa lúc cản được nắm tay của một tên thủ vệ. Ta ưu nhã cười, “Ê ê, nhiều người như vậy khi dễ một lão nhân gia, có biết xấu hổ hay không?” Khóe môi nhếch lên, trong mắt không có chút độ ấm.

“Vị công tử này có điều chẳng biết, lão già này ăn ba chén mì, nhưng không có bạc, phải giáo huấn hắn.” Thái độ thủ vệ này phi thường tốt.

“Lão thiếu các ngươi bao nhiêu tiền.” Ta liên tục đẩy hắn ra, ta thuận lợi nâng lão ăn mày đang ngồi dưới đất dậy, “Lão bá, người không sao chứ.” Ta đối với người giàu thì luôn tàn nhẫn, nhưng đối với người nghèo thì rất cảm thông.

Ta cũng từng nghèo đói, biết mùi vị nghèo đói là như thế nào, biết mùi vị chịu đựng ánh mắt khinh thường là như thế nào.

“Ba lượng bạc.” Một chén một lượng bạc, đúng là con mẹ nó đắt mà.

Ta nhìn Vô Lệ một cái, “Cho hắn ba lượng.” Ba lượng, nhiều hơn một xu cũng không có. Ta không phải hạng coi tiền như rác, tuyệt đối không ném ba mươi lượng ra chứng minh mình giàu.

Vô Lệ ném ra ba lượng bạc, trừng mắt nhìn đám thủ vệ kia.

“Đa tạ công tử.” Lão ăn mày rốt cuộc cũng giương mắt nhìn ta.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, lão bá không cần khách khí.” Ta đối với lão phi thường thân thiết.

Năm đó khi ta chịu nạn gia biến, lưu lạc đầu đường xó chợ, cũng hi vọng có người thân thiết với ta như vậy. Thật đáng tiếc, không ai tốt với ta.

“Ngươi là người tốt.” Lão mỉm cười.

“Lão bá, người bị thương, đến y quán xem đi.” Trên mặt lão vẫn còn in vài dấu đen, thương tích trên người cũng không phải là nhẹ. Lớn tuổi như vậy, đừng để bị bệnh a.

“Không cần, ăn mày đã là trời sinh đê tiện, chịu đòn là phải.” Lão ăn mày dũng cảm khoát khoát tay.

“Chúng ta ra ngoài trước đi.” Tửu lâu nổi danh nhất kinh thành, cuối cùng ta cũng được mở rộng tầm mắt. Cho dù có đánh chết ta, ta cũng không bao giờ tới đây ăn nữa.

Đi được vài bước, ta đột nhiên khom hạ thắt lưng, thuận tiện cầm lấy cái ghế hung hắn ném về phía đám thủ vệ kia, “Phong lưu công tử ta không quen nhìn các vị ức hiếp người khác, xem như đây là giáo huấn các ngươi. Không phục hả? Hoan nghênh báo thù.” Ta chính là kiêu ngạo như vậy đấy, không kiêu ngạo ta không phải Dạ Phượng.

Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, ta dương dương tự đắc bước ra ngoài. Đập bể đồ không phải bồi thường, đúng là con mẹ nó sảng khoái.

Đỡ lấy lão ăn mày ra tới cửa, lão liếm liếm môi, cười hắc hắc, “Cô nương, có thể cho lão ăn mày ta một bầu rượu chứ?”

Á, bị lão nhìn thấu rồi. Quả nhiên gừng càng già càng cay, ta che giấu tốt như vậy, cư nhiên cũng bị lão nhìn thấu.

Ta nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, “Vậy được rồi, tìm tửu lâu nào đó đi, ta thỉnh lão bá uống rượu ngon, được chứ?” Ta không thiếu cái ăn, chỉ là thêm hai chiếc đũa thôi mà.

Lão ăn mày nhìn ta một lát, cười tủm tỉm sờ soạt trên người một lát, lấy ra một khối ngọc bội đưa cho ta, “Ngươi sau này nếu gặp gì bất trắc, giờ ngọ ba khắc cứ phóng pháo hoa màu vàng lên. Tự nhiên sẽ có người tới tìm ngươi, ngươi đem khối ngọc bội này cho hắn xem, hắn nhất định giúp ngươi làm một việc.”

Sờ sờ ngọc bội một lát, ta chỉ biết đây chính là cực phẩm ngọc bội, “Vãn bối có mắt như mù.” Ta cung kính khom hạ thắt lưng.

Vị cổ đại cao nhân kia quá cổ quái, có thể, giả làm ăn mày cũng là một trong những trò cổ quái. Vị lão bá trước mắt này, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.

Lão ăn mày cất tiếng cười ha hả, “Nha đầu, ân tình ngươi đối với lão đầu cũng không nhỏ a, không cần đa lễ. Cáo từ, hữu duyên gặp lại.”

Ta căn bản không thấy rõ lão bỏ đi thế nào, chỉ thấy một bóng người chợt lóe lên, trước mắt đã không còn bóng dáng.

Đem ngọc bội nhét vào trong người, ta mỉm cười, “Vô Lệ, chúng ta gặp phải cao nhân rồi.”

——————————————————–

(1) ý tứ của TL khi nói 2 chữ thiên tài này chính là tách “thiên tài” ra làm 2 chữ “thiên” với “tài”, trong đó, “thiên” trong “thiên sinh”, “tài” trong “xuẩn tài”, cả câu “thiên sinh xuẩn tài” nghĩa là đồ đần bẩm sinh.)

(2) Ngọc cốt phiến [TN: Là thứ dưới này đây]