Nhất Dạ Tình Thụy Đáo Tân Lão Bản

Chương 5




Aiz aiz, được rồi, ngủ sai người thì ngủ sai người.

Dù sao anh không biết tôi, tôi không biết anh, anh sảng khoái tôi thống khoái, anh phất tay áo không mang theo cả một mảnh mây, tôi vỗ vỗ mông thiên sơn độc hành không cần đưa tiễn, tiêu sái không phiền hà đến nhau thì cần gì phải tự tìm phiền não chứ?

Đơn giản cứ cho la một lần thể nghiệm nhân sinh kích thích, một khóa giáo dục tình dục đồng tính sảng khoái, dù sao cũng không có tổn thất thực tế gì, lại nói tiếp đối phương bộ dạng và kỹ xảo cũng hảo, còn không có bắt cậu chia tiền thuê phòng, miễn cưỡng xem như mình cũng có lợi đi, đại soái ca chất lượng tốt như vậy đâu phải muốn ngủ liền ngủ được.

Tự mình an ủi một trận, xử nam Dương Khánh Kiều trong lòng rối rắm luẩn quẩn một khoảng thời gian, cuộc sống cùng tâm tình không lâu sau liền điều chỉnh trở lại quỹ đạo bình thường, tiếp tục công việc nhân viên văn phòng của cậu, có những phiền não không mấy khác biệt với mọi người, công tác, kinh tế, quan hệ với con người, trừ thu hoạch lớn nhất từ lần đó ── thế giới ái tình của giới đồng tính.

Cậu khát khao tình yêu tươi đẹp, hướng tới cuộc sống hôn nhân an cư hạnh phúc.

Cậu khát vọng một nam nhân mình yêu đồng thời cũng yêu mình, chờ mong hai người có thể nắm tay cùng bên nhau cả đời.

Thỉnh không cần cười cậu ấy rất ngốc rất thiên chân, bởi vì, cậu ấy chính là một người bình thường muốn yêu và được yêu.

Bất luận như thế nào, địa cầu vẫn như cũ chuyển động, ngày vẫn tiếp tục trôi qua.

Lại một ngày nửa tháng sau, công ty tuyên bố một tin tức nhân sự mới, mấy năm gần đây bởi vì việc kinh doanh liên tục không tốt, ban giám đốc quyết định bổ nhiệm một CEO (tổng giám đốc) mới, chỉnh đốn tình hình kinh doanh của công ty, ba ngày sau chính thức nhậm chức.

Trong ba ngày này, các bộ phận phải thu thập báo cáo tình hình công tác trong ba năm rồi, trên dưới công ty lúc này một mảnh rối loạn.

Bộ phận của Dương Khánh Kiều tuy là đơn vị nhỏ, nhưng những việc nên làm cũng không thể thiếu, Trưởng phòng liền đem nhiệm vụ lần này giao cho cậu phụ trách, để cho cậu dẫn dắt đồng nghiệp chiến đấu hăng hái.

Tuy nói tính cách cậu mơ hồ, có thể nói là ngốc, nhưng mà năng lực làm việc không suy giảm, tận tâm cẩn thận, nếu không một người không có xuất thân, không dựa vào quan hệ như cậu làm sao có thể nhanh chóng thăng chức làm Phó phòng chứ.

Liên tục tăng ca ba ngày ba đêm, báo cáo đúng hạn hoàn thành hoàn mỹ, trật tự rõ ràng, kĩ lưỡng, ngay cả phân tích, kiểm điểm cùng kế hoạch triển vọng ngắn hạn, dài hạn đều có, cơ hồ có thể nói là mẫu mực của báo cáo, cậu tin chắc, bản báo cáo này tuyệt sẽ không làm cho tân lão bản muốn tìm đến bộ phận này tra hỏi.

Nói đến công ty mà Dương Khánh Kiều đang phục vụ này, năm ấy tốt nghiệp đại học, cậu giữa hơn một ngàn ứng cử viên trổ hết tài năng, chen vào cái công ty mà mỗi người đều nói rất lớn này. Rốt cuộc lớn bao nhiêu lúc ấy cậu không hiểu lắm, chỉ dựa trên tài liệu thì biết công ty có cổ phiếu đưa ra thị trường, có được vài khối cao ốc văn phòng, mấy khu nhà xưởng, một số công ty nhánh con, bởi vậy có thể suy ra quy mô sẽ không nhỏ.

Mà thôi, cũng không cần nói rườm rà là công ty có bao nhiêu cường đại bao nhiêu thần kỳ, lại càng không cần nói nó nắm trong tay kinh tế toàn cầu cái gì đó, loại hình tượng này xem cứ như khoa học viễn tưởng, vượt quá xa dung lượng não của tác giả, chỉ cần biết việc kinh doanh của công ty này vươn ra toàn thế giới là được.

Quay lại câu chuyện, tân lão bản tên ở trong thông báo là tên tiếng Anh, theo mọi người hình dung thì giống như nhân sâm tây dương, nhưng mà có đồn đãi nói, anh ta là cháu trai do lão chủ tịch gọi từ nước ngoài về, cho nên hẳn phải là kim cương đen cao quý mới đúng.

Vô luận là nhân sâm tây dương hay là kim cương đen, tóm lại đều là vật phẩm cao sang quý phái, dân chúng bình thường chỉ có thể nhìn chứ không thể động đến.

Ngày tân CEO nhậm chức, sẽ cùng với một số lãnh đạo cao cấp đi tới các bộ phận tuần tra, tự mình gửi thông điệp đến toàn thể đồng nghiệp, ra mắt mọi người, cũng để cho mọi người chiêm ngưỡng phong thái hào quang vạn trượng này.

Toàn công ty nơm nớp lo sợ, thần kinh căng thẳng chờ đợi tân lão bản giá lâm.

Văn phòng của bộ phận Dương Khánh Kiều ở tầng chín, đội ngũ tuần tra của hoàng đế sẽ đi cả mười tầng, khi xuống tầng dưới, đồng nghiệp ở tầng mười liền dùng điện thoại nội tuyến thông báo cho bọn họ, tân lão bản đang đi xuống, thỉnh chuẩn bị.

“Tiểu Kiều đâu?”, Trưởng phòng lên tiếng kêu.

“Ở đây.” Dương Khánh Kiều từ phòng trà nước ló đầu ra đáp.

“Còn không mau theo bản quan nghênh đón thánh giá.” Trưởng phòng mê tiểu thuyết võ hiệp vội vàng nói.

“Thuộc hạ tuân mệnh.”, thật biết nghe lời.

Vừa nói xong, từ sau bức tường thủy tinh lớn đã có một đám người đi tới.

Dương Khánh Kiều xuyên qua lớp thủy tinh lau sạch không nhiễm một hạt bụi, trông thấy một thân ảnh cao ngất trong đám người kia, bất giác ngừng lại, dùng hết sức trừng mắt nhìn, rồi lại trợn to mắt nhìn cho kĩ.

Người kia là tân CEO của bọn họ?!

Nháy mắt, có một loại cảm giác như bị sét đánh, thật như thiên lôi đánh xuống ngũ lôi oanh đỉnh, chẻ cậu ra mấy mảnh, oanh cậu thi cốt vô tồn.

Chết rồi, chết rồi, lần này mình chết chắc!

“Cậu còn đứng ở đó làm gì? Mau đến đây.” Trưởng phòng đi đến cửa liền dừng lại, xoay đầu nhỏ giọng kêu cậu.

“Nga.”,  Dương Khánh Kiều cuống quít hoàn hồn, vừa đi qua vừa liều mình tìm vật gì che mặt, cũng thuận tay cướp lấy mắt kính cận của một nữ đồng nghiệp đeo vào, như một tiểu tức phụ mà trốn sau tấm lưng rộng lớn của Trưởng phòng.

Trưởng phòng kỳ quái liếc mắt nhìn cậu một cái, không kịp đem cậu kéo ra, đại đội đi tuần khí thế bàng bạc liền đến.

Gật đầu cúi người, theo sau là một màn chào hỏi đúng công thức, không ngoài thỉnh xin chỉ giáo nhiều hơn, sau này mọi người cùng nhau cố gắng, phấn đấu cống hiến gầy dựng nên tương lai tốt đẹp của công ty vân vân và vân vân.

Dương Khánh Kiều đi theo sau Trưởng phòng từ đầu tới đuôi thật biết vâng lời, tất cung tất kính vô cùng, đến mức một người thẳng tắp sắp biến thành góc vuông chín mươi độ, cứ thế tiễn tân lão bản bãi giá hồi cung, lưng thiếu chút nữa dựng không thẳng nổi nữa.

“Tiểu Kiều, cậu có chuyện gì vậy hả?”, Trưởng phòng hỏi, đối hành động dị thường của cậu rất là khó hiểu.

“Không có gì.”

“Phó phòng, có thể đem mắt kính trả tôi không, anh không bị cận thị, sao lại cướp mắt kính người ta?”, nữ đồng nghiệp bị cướp bóc ánh mắt hàm oán, không có mắt kính hại cô không thể nhìn diện mạo tươi mát của lão bản, nghe những người khác nói rất là xuất chúng a.

“Ha ha, thực xin lỗi.”, Dương Khánh Kiều cười hai tiếng giải thích, tháo xuống mắt kính gọng màu phấn hồng trả lại. ”Đột nhiên cảm thấy thị lực không tốt lắm, có thể mấy ngày nay thức đêm nên bị cận thị.”

“Thật là, vậy nhanh đi mua mắt kính, đừng loạn đoạt của người khác nữa, coi chừng lại tăng độ.” Trưởng phòng quan tâm vỗ vỗ đầu của cậu, đối với cấp dưới tuổi trẻ đầy hứa hẹn lại nhu thuận tương đối chiếu cố.

“Hảo.” hạnh nhiên trả lời, trên thực tế mắt cậu rất tốt, hai bên mắt đều là 2.0 độ, bởi vậy vừa rồi mới có thể từ xa liền nhận ra người kia.

Người kia cũng không đối cậu nói “ai nha chính là cậu a“, hay là trước mặt mọi người trực tiếp giết chết, tử hình ngay tại chỗ. Như vậy, hẳn là không bị nhận ra đi. Dương Khánh Kiều trong lòng thầm nói may mắn, kinh ra một thân mồ hôi lạnh, lại nghĩ, cho dù nhận ra, đại khái cũng giống cậu làm như không thấy, loại tin tức tân lão bản có thể là người đồng tính luyến ái này quá mức gây shock, không thích hợp ngay ngày đầu tiên nhậm chức liền cung cấp cho đại chúng giải trí.

Vừa rồi bởi vì mang mắt kính cận thị, tầm mắt mơ mơ màng màng, nhìn cái gì cũng mơ hồ, lại cúi đầu thấp, mặt thì làm ra vẻ kinh sợ, nâng cũng không dám nâng một chút.

Cho nên, cậu đương nhiên không phát hiện trong mắt tân lão bản chợt lóe lên một ánh hào quang vô danh rồi biến mất.

Cho nên, cậu đương nhiên cũng vô pháp sâu sắc biết trước ──

Án tử của cậu sắp đến!

Cái gọi là án tử đương nhiên là thủ pháp nói quá, để biểu đạt Tiểu Kiều đồng sắp gặp phải bước ngoặt lớn nhất trong đời, là phúc hay họa cũng chưa biết chắc, nhưng chính xác mà nói, có lẽ hẳn là ──

Thiên đường của cậu đang đến gần, hura!

Án tử cũng tốt thiên đường cũng được, tục ngữ nói diêm vương muốn ngươi canh ba tử, tuyệt không lưu người đến canh năm.

Thiên đường của Dương Khánh Kiều vào ngày thứ ba sau khi tân lão bản nhậm chức, bất ngờ từ trên trời rơi xuống nện xuống đầu cậu, khiến cho cậu choáng váng không phân biệt nổi đông tây nam bắc, tiếp theo lại lần nữa ngây ngốc bị khiên đi, bị ăn kiền mạt tịnh đến một mẩu xương cũng không còn.

Không nói đến chuyện này có bao nhiêu hoạt sắc sinh hương, trước nói đến làm thế nào mà thiên đường của cậu lại rơi xuống.

Lại nói, sáng hôm ấy vẫn như bao ngày khác, Dương Khánh Kiều đều đến công ty sớm một giờ, đem xe vào bãi đỗ xe chung của tòa nhà.

Bãi đỗ xe này chỉ giành cho Trưởng phòng và lãnh đạo cấp cao sử dụng, Trưởng phòng là người tiết kiệm nên thích dùng tàu điện ngầm, liền đem chỗ đậu xe miễn phí này cho cậu.

Một người kinh tế không dư dả như cậu tất nhiên cái gì cò thể tiết kiệm liền tiết kiệm, thật lòng cảm tạ Trưởng phòng luôn chiếu cố cậu như thế, bất quá vì tránh cho người khác cho rằng bọn họ lạm dụng phúc lợi công ty, cho nên tận lực đi làm trước thời gian, tránh gặp phải các lãnh đạo khác, tính ra từ trước đên nay, cậu chưa từng vì chuyện đậu xe này dính phải phiền toái gì.

Cho đến hôm nay.

Sau khi xuống xe, thoáng nhìn qua thì thấy bãi đỗ hoàn toàn trống, đến tận khi tới gần thang máy thì mới thấy một chiếc Mercedes màu đen. (*)

Trong lòng chợt dâng lên một nỗi sợ hãi không rõ lý do, mí mắt trái giật một cái.

Nghe người ta nói, mắt phải giật là tài, mắt trái giật là tai…… Sẽ không lại là điềm xấu báo trước chứ?!

Dương Khánh Kiều biểu tình quýnh lên, nếu lúc này có một con mèo đen từ phía sau cậu nhảy ra, cậu nhất định sẽ đem xe rời đi, tình nguyện đậu ở ven đường, thứ sáu ngày mười ba lần trước không phải là một ví dụ máu chảy đầm đìa rõ ràng đó sao.

Chức vị càng cao, vị trí đậu xe càng gần thang máy, có thể nghĩ, địa vị của chủ xe ở công ty nhất định cao cao tại thượng.

Chiếc xe kia yên lặng đậu ở đó, giống như một quái thú tao nhã xinh đẹp, trương cuồng mà trầm ổn ngủ đông.

Dương Khánh Kiều đứng tại chỗ, bất giác kinh hãi trừng mắt nhìn nó, phảng phất sợ nó hội đột nhiên hướng lại đây, một ngụm nuốt cậu.

Ý nghĩ như vậy hiển nhiên có điểm hơi quá, bất quá chỉ là một chiếc xe không nhúc nhích, thoạt nhìn đã đậu ở chỗ này một đoạn thời gian, chủ xe sớm nên ly khai, thật sự không cần lo lắng khẩn trương đến vậy.

Ba ngày nay, cậu ở công ty rất lo lắng đề phòng, một lòng luôn cảm thấy bất an, tận lực ở yên trong văn phòng không dám đi ra ngoài, chỉ sợ không cẩn thận gặp phải người không nên gặp.

Nhưng nếu tỉnh táo lại tự hỏi, người nọ vừa thấy đã biết không thiếu bạn tình, người muốn cùng anh ta lên giường khẳng định rất nhiều, cậu bất quá là đối tượng tình một đêm một lần, huống hồ cậu tự mình hiểu được, mình không phải là nam nhân tuấn mỹ dễ nhìn khiến người ta kinh diễm khó quên, người ta nhiều khi sớm đã quên bộ dạng của cậu là tròn hay méo, đã biết nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm, chẳng phải là tự mình đa tình sao.

Nghĩ lại như vậy, Dương Khánh Kiều không khỏi lắc lắc đầu, tự giễu cười, ngay cả chính mình đều cảm thấy mình lo lắng quá mức rồi, cẩn thận là tốt, nhưng thần hồn nát thần tính liền thôi đi.

Chính là, cậu thật sự vạn lần không nghĩ tới, thế giới lại nhỏ như vậy, sự tình lại kì dị như thế, lần đầu tình một đêm cùng nam nhân trong đời thế nhưng liền ngủ phải ngay tân lão bản, xác suất loại tình cảnh này so với bị sét đánh trúng còn thấp hơn…… Hôm nay sau khi tan sở nên đi mua vé số thôi, nói không chừng sẽ trúng độc đắc!

Thoáng yên ổn tâm thần, như bình thường đi đến thang máy đợi, bởi vì hai mắt lo nhìn chiếc xe kia, cho nên không nhìn thấy thang máy từ trên tầng mười tám cao nhất xuống.

Không lâu, một tiếng “ đinh!” thanh thúy vang lên, cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Đem lực chú ý từ chiếc xe đen trở về, giơ lên chân phải chuẩn bị bước vào, một đạo thân ảnh đột nhiên nhập vào mắt.

Trong thang máy có một người đứng.

Là tân lão bản nhậm chức ba ngày trước.

Trong chốc lát, chân phải của Dương Khánh Kiều vì kinh hách quá độ mà đông cứng lại ở giữa không trung, bước vào không phải, không bước vào cũng không phải, đời này lần đầu thể nghiệm cái gì gọi là tiến thối lưỡng nan, nhất thất túc thành thiên cổ hận.

Loại kinh hách đột ngột tới này cùng nửa đêm đi ở trên đường bỗng nhiên gặp phải quỷ cũng không khác mấy, đồng dạng đều là hồn phi phách tán.

Tổng một câu là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.

Tiểu Kiều đồng đáng thương còn chưa kịp trúng độc đắc thì đã trúng tên té ngựa, mặt xám mày tro.

Hài tử à, đây là vận mệnh!

Máy móc thu hồi cái chân cứng ngắc, phản ứng xem như nhanh lẹ cúi đầu che mặt thối lui đến một bên, một bộ dạng hèn mọn cung thỉnh thánh giá đi trước, chỉ kém không phất tay áo quỳ xuống đất la lên “Hoàng Thượng cát tường“.

Kỳ thật cậu rất muốn bỏ chạy, bỏ trốn mất dạng.

Không phải không muốn chạy, mà là chân nhuyễn thực vô dụng, con chuột gặp phải mèo đại khái chính là loại tình hình này đây.

Dương Khánh Kiều bề ngoài phi thường cố gắng làm bộ như không có việc gì, nội tâm lại mãnh liệt dậy sóng, hô trời gọi đất, Thượng Đế phù hộ, Phật tổ từ bi, Quan Âm thương xót, Ngọc Hoàng đại đế mau mau hiển linh dùng cái gì che mắt anh ta lại, trăm lần ngàn lần đừng cho anh ta nhận ra con a a a ──

Hiển nhiên vì cậu bình thường không có hảo hảo thắp hương bái Phật, các vị thần linh ở trên cao nào có quan tâm đến lời khẩn cầu của một kẻ ở dưới trần là cậu, giây tiếp theo khiến cho cậu hận không thể biến thành người tàng hình hy vọng hoàn toàn tan biến.

Trịnh Ngạn di động cặp chân thon dài làm người ta ghen tị kia, ung dung đi ra khỏi thang máy, dùng ánh mắt tràn ngập hứng thú nhìn chăm chú cậu, lộ ra một nụ cười mỉm tà ác, đối cậu nói: ”Chào!”



Tiểu Dương nhi, hãy chấp nhận số phận ĐƯỢC thượng của ngươi đi!! =))