Nhất Đao Khuynh Thành

Chương 23: Bái nguyệt




Trên đường đi, Hiên Viên Trì Trì trò chuyện với Đường Duyệt đi bên cạnh kiệu với vẻ thân thiết như với một người bạn.

Nàng nói: "Tất cả những người đứng đầu của các môn phái lớn trong võ lâm như Phổ Đà, Hoa Sơn, Thiên Đài, Thái San, Côn Luân, Mạc Can, Linh Đài đều đã buông kiếm đầu hàng. Tứ phái Bảo Hoa, Dương Tiễn, Mã Tích, Nhạn Đãng cũng đều đã quy thuận. Thiếu Võ Lâm, Võ Đang thì cũng bế quan bất xuất. Chỉ còn lại một số võ lâm thế gia thì đều đứng ngoài cuộc. Ngày Bái Nguyệt Giáo thống nhất thiên hạ không còn lâu nữa đâu".

Nhưng bất luận nàng nói gì, Đường Duyệt vẫn luôn giữ vẻ thờ ơ, lãnh đạm.

Đây là lần đầu tiên Hiên Viên Trì Trì phải chịu sự đối xử lạnh nhạt như vậy. Nhưng nàng cũng không tỏ vẻ gì là quá quan tâm tới điều đó mà chỉ lên hỏi: "Huynh ấy đâu?".

Câu hỏi này không phải là dành cho Đường Duyệt bởi vì người con gái mặc đồ màu xanh đã nhanh chóng cất tiếng trả lời: "Phó giáo chủ đã sớm quay trở về môn giáo mấy hôm trước để xử lý việc này rồi ạ".

Hiên Viên Trì Trì nghe xong thì không hỏi thêm gì nữa.

Kiệu đi rất xa rồi dừng lại ở ven một con sông. Chỉ một lúc sau bỗng thấy xuất hiện một con thuyền rất lớn chuyển từ xa lại gần. Sau khi thuyền cập bến, một tấm gỗ lớn đủ để cho bốn, năm con ngựa đi lên cùng một lúc được hạ từ trên thuyền xuống. Bốn người đàn ông lực lưỡng nâng cả kiệu lên thuyền. Những người đó không hề tỏ vẻ gì là để ý đến sự có mặt của Đường Duyệt. Cuối cùng nàng cũng theo sau bọn họ mà cùng bước lên thuyền.

Giữa sóng to gió lớn nhưng khi đứng trên thuyền lại thấy khá vững chãi. Hiên Viên Trì Trì lên đến thuyền thì xuống kiệu rồi đi vào phía bên trong khoang nghỉ. Đường Duyệt nhìn quanh, không khỏi ngạc nhiên. Trên thuyền không có lấy một người, vậy thì người lèo lái con thuyền này ở đâu cơ chứ? Nàng nhìn khắp một lượt con thuyền từ trên xuống dưới, chỉ thấy tám mái chèo bằng sắt cực lớn ở hai bên thân thuyền đang cùng đều nhịp chèo. Con thuyền thì vẫn cứ tiến về phía trước như bay như lướt.

Lênh đênh giữa sông nước mênh mông một hồi, chỉ sau khoảng hai canh giờ, con thuyền lớn đã lại một lần nữa cập bến. Đường Duyệt theo sau mọi người đi xuống thuyền, trong lòng cảm thấy hơi kinh sợ. Nơi này là một hòn đảo nhỏ, san hô rải rác xung quanh, và cũng chỉ có duy nhất một bến đậu cho tàu thuyền.

Bến đậu chỉ có một con đường dẫn vào duy nhất. Hai bên đường vào là những tảng đá có hình thù kỳ dị. Mấy người đàn ông khiêng kiệu và đám người tùy tùng đã nhanh chóng biến mất ở đầu con đưòng. Đường Duyệt cũng đã đoán được là có điều gì đó kỳ lạ ở đây, nhưng thật khó để mà thấy rõ được.

Nàng chăm chú quan sát những hình thù người đá ở đây. Nàng cảm thấy ngoài kích thước chẳng khác gì người thật ra thì biểu cảm, thần thái của chúng cũng giống y như thật. Đều có đủ hỉ, nộ, ái, lạc, miêu tả đầy đủ các trạng thái biểu cảm của con người. Nhưng kỳ lạ là trên mỗi bức tượng đều được khắc một chữ "cấm", không biềt điều đó có nghĩa là gì.

Đường Duyệt vừa đặt chân, đột nhiên cảm thấy bị hẫng, như thể bước chân vào một khoảng không, nàng cúi đầu nhìn xuống, mặt biến sắc. Con đường bằng phẳng dưới chân không biết từ lúc nào đã trở thành một biển lửa sâu vạn trượng. Nàng suy nghĩ thật nhanh, lập tức tung người bay lên, ngón chân hạ cánh an toàn trên vai của một tượng người đá, nhưng rồi không biết tại sao, đột nhiên vai của tượng đá bị chìm xuống khiến toàn bộ cơ thể nàng cũng bị nhấn chìm theo. Đường Duyệt hoang mang quay người lại, vội vã tóm lấy cánh tay của một tượng đá đang giơ ra. Nàng cảm thấy gió thổi ù ù bên tai, ớn lạnh sống lưng, nhìn xuống dưới thì thấy toàn bộ thân hình mình đang lơ lửng giữa không trung. Phía dưới là một vách đá hun hút vô tận, chỗ bám vào duy nhất lúc này chỉ là một cánh tay bằng đá.

Trong tình cảnh này, cho dù Đường Duyệt có ngu ngốc hơn đi nữa thì cũng hiểu được là những tượng người đá này thực chất là một ma trận cực kỳ lợi hại. Đúng vào lúc đó, cánh tay đá mà nàng đang nắm đột nhiên chuyển động, Đường Duyệt ngẩng đầu nhìn lên, tượng đá vốn lúc trước còn mang một vẻ mặt đau buồn tang thương nhưng lúc này đột nhiên lại đang toét miệng cười với nàng. Còn chưa kịp phản ứng, nàng đã cảm thấy mình bị cánh tay kia đẩy ra. Nhìn cái vực thẳm mà mình sắp sửa rơi xuống, nàng cảm thấy sợ hãi tới mức choáng váng. Toàn bộ huyết mạch trên người dường như đảo lộn hết cả, trái tim nàng như đông cứng lại.

Giữa những chớp lửa lập lòe, bàn tay nàng đột nhiên được ai đó kéo lại. Đường Duyệt thấy lo lắng vô cùng, vội vã cố gắng nhìn cho rõ dung mạo của người ấy. Áo choàng màu trắng, y phục màu tím nhạt, cách ăn mặc mang vẻ cao quý và tinh tế, càng làm nổi bật hơn đôi mắt đẹp như hồ nước mùa xuân.

Đường Duyệt giật mình, người đưa tay ra nắm lấy tay nàng vào lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc lại chính là Tô Mộng Chẩm!

Tô Mộng Chẩm nhìn đắm đuối vào gương mặt nàng.

"Là ngươi!" Đường Duyệt đột nhiên bừng tỉnh.

Giữa những chớp lửa dữ dội ấy, điều mà nàng nghĩ đến không phải là sự an toàn cho riêng bản thân mình mà là ám ảnh về trận lửa thiêu Đường Gia Bảo. Và tất nhiên điều này có một sự liên hệ nào đó với người con trai trước mặt nàng đây.

Đường Duyệt không biết hắn đã cứu nàng bằng cách nào. Nhưng đến khi hai chân nàng cảm nhận được mặt bằng phẳng thì Tô Mộng Chẩm đã buông tay nàng ra.

Tô Mộng Chẩm dùng ánh mắt và thái độ rất lạ nhìn nàng. Đường Duyệt chau mày, thái độ của hắn rất lạ, không hẳn là ghét bỏ, cũng không thể nói là thương hại. Mà chính là một thứ tình cảm gì đó phức tạp, khó hiểu, khó diễn tả thành lời.

"Ta biết nàng đang nghĩ gì", Tô Mộng Chẩm nói. "Nhưng có một điều ta phải nhắc nhở nàng”.

"Chuyện gì vậy?"

"Tốt nhất là nàng nên nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt", Tô Mộng Chẩm nói. "Nếu nàng không đi thì nhất định sẽ phải bỏ mạng trên hòn đảo này”.

"Ta không đi", Đường Duyệt lạnh lùng đáp. "Trừ khi mang được đại ca của ta theo cùng”.

"Vậy, nàng hãy tự lo cho mình", Tô Mộng Chẩm nói.

Nói xong hắn quay người đi mà không hề ngoảnh đầu lại.

Đường Duyệt nhìn theo bóng dáng hắn. Đôi môi nàng khẽ run rẩy mấp máy định nói điều gì đó nhưng rốt cuộc lại không nói nên lời, ánh mắt càng lúc càng trở nên lạnh lùng.

Đường Duyệt đang nghĩ tới biến cố vừa xảy ra với tượng đá thì đột nhiên nghe thấy những tiếng bước chân vang lên khe khẽ. Quay người lại, nàng nhận ra cô gái mặc đồ màu xanh đang đi tới, gương mặt đầy vẻ tức giận: "Tại sao ngươi không đi theo chứ?"

Bầu trời tối dần, nhưng vẫn còn mờ hồ thấy được cảnh sắc xung quanh. Đi qua hết con đường đầy tượng người đá thì đến trước một phủ đệ cao lớn.

Đường Duyệt thấy môn phủ cực kỳ rộng rãi, uy nghi, bề thế cũng khá so với Đường Gia Bảo trước đây. Nghĩ vậy, tim nàng chợt nhói đau, nhưng rồi rất nhanh chóng kiềm chế được cảm xúc để không suy nghĩ lung tung. Cô gái mặc đồ màu xanh đi phía trước dẫn đường. Lúc này bọn họ đã đi tới cửa lớn, cô gái đó lấy từ trong người ra một lệnh bài không rõ là vàng hay đồng, vừa khéo khít với vết lõm trên cánh cửa. Cánh cửa lập tức được mở ra rất khẽ, không một tiếng động.

Đường Duyệt đi theo người đó vào trong, choáng ngợp nhìn xung quanh. Dường như phải đi hết một tuần hương mới thấy trước mặt xuất hiện một bức tường đá cao lớn. Hai bên trái phải bức tường đều thông với con đường nhỏ dài tít tắp, không rõ là ra đến đâu. Cô gái mặc đồ màu xanh đưa ngón tay ấn nhẹ vào giữa bức tường đá ba lần, một lúc sau thì thấy bức tường bắt đầu tách ra làm hai, ở giữa lộ ra một con đường rộng. Sau đó, họ lại đi qua liên tiếp sáu bức tường đá, mỗi bức lại có một cách mở khác nhau, cho dù Đường Duyệt đã cố gắng để ghi nhớ nhưng nàng không khỏi cảm thấy hoa mày chóng

mặt. Chỉ có một điều khiến nàng cảm thấy lạ, cho dù bức tường đá có thể mở ra được, nhưng tại sao chỉ chắn con đường duy nhất ở giữa, trong khi cố tình để lại hai con đường hẹp quanh co hai bên?

Cô gái mặc y phục xanh vô tình quay lại quan sát thần sắc của Đường Duyệt. Nhìn thấy sự căng thẳng trên gương mặt nàng, cô ta không nén nổi tiếng cười khúc khích: "Có phải ngươi đang tự hỏi tại sao mỗi bên trái phải của cửa đá lại để lại hai con đường đúng không?". Đường Duyệt không nói gì, cô gái mặc đồ màu xanh cười nói: "Ngươi cũng cùng tuổi với Thánh chủ của chúng ta nhưng tri thức thì lại khác xa nhau. Bảy bức tường đá này vô cùng kỳ diệu. Người ngoài đến chỗ chúng ta sẽ không thể mở được, hơn nữa cũng khó mà phân biệt được con đường bên trái hay bên phải mới là con đường thật, do vậy họ sẽ không thể không chia nhau ra hai đường. Bảy bức tường có tất cả mười bốn nhánh phân ra, càng đi sâu vào trong thì số người sẽ càng ít hơn. Người đến dù có đông thế nào đi nữa thì cũng không đủ để đối phó".

"Nếu tập trung lực lượng đi vào một con đường thì sao?" Đường Duyệt hỏi.

Cô gái mặc y phục xanh cười đáp: "Đáng tiếc là mười bốn con đường đó cuối cùng cũng đều dẫn đến suối vàng mà thôi".

Đường Duyệt bình thản nhìn cô ta, không hỏi thêm gì nữa. Cô ta nhìn thanh đao Khuynh Thành trong tay nàng, bĩu môi mà nói rằng: "Danh kiếm phối hiệp sĩ, hương hoa phối mỹ nhân[1]. Đao cũng như vậy, với dung mạo thế này của ngươi thì có xứng đáng với thanh đao Khuynh Thành hay không?".

[1] Kiếm hay thường sánh với chủ nhân tài giỏi, hoa thơm sánh với người đẹp.

Đường Duyệt bình thản đáp: "Có xứng hay không thì cũng không do ngươi phán xét".

Cô gái mặc y phục xanh lạnh lùng nói: "Đường cô nương, ngươi vẫn còn tưởng là mình đang ở Đường Gia Bảo ư?".

Đường Duyệt chậm rãi đưa tay chạm vào thanh Khuynh Thành. Sự sắc bén của Khuynh Thành truyền qua vỏ bao mang đến một cảm giác giá lạnh. Nàng ngẩng lên và nói: "Đây là Bái Nguyệt Giáo hay là Đường Gia Bảo, đối với ta mà nói cũng không có gì khác nhau cả".

Cô gái mặc y phục xanh nghĩ tới sự đáng sợ của Khuynh Thành, bỗng cảm thấy lạnh dọc sống lưng, không dám mở miệng nữa.

Bọn họ đi một lúc lâu mới đến một con đường được soi tỏ bởi ánh sáng của những ngọn đuốc trên tường. Phía trước đột nhiên mở rộng ra, như thể họ đã đến một kinh thành nhộn nhịp, náo nhiệt của thế giới bên ngoài. Ánh mặt trời tỏa sáng khắp nơi, bầu trời trong xanh không một gợn mây như thể vừa mới được gột rửa. Mọi thứ ở đây xem ra cũng mang một vẻ yên bình, tĩnh lặng. Mọi người đều trông rất bình thường, rõ ràng cũng giống như bao người bình thường khác trên phố. Những thiếu niên đều mặc quần áo rực rỡ. Những thiếu nữ đeo đồ trang sức lóng lánh, thân hình duyên dáng mảnh mai. Những người trung niên thì nghiêm trang, cử chỉ nho nhả, và thậm chí còn có cả những cụ già tóc bạc nhàn nhã. Bọn họ có già có trẻ, có cao có thấp, có béo có gầy, mỗi người lại làm một việc khác nhau.

Tuy nhiên, Đường Duyệt thấy rõ rằng những người này đều có ít nhất một điểm chung: Không ai trong số họ là không từng luyện qua võ công. Điều này không có gì lạ. Chỉ cần đi đến bất cứ kinh thành nào cũng có thể nhìn thấy người trong giới giang hồ. Nhưng có thể nào lại là cả một kinh thành hay sao? Cảm giác này rất kỳ lạ. Bọn họ dường như không hề tỏ ra để ý đến Đường Duyệt. Họ đều đang bận rộn với việc riêng của mình, thậm chí còn không buồn nhìn lên. Cái cảm giác dữ dội đang tồn tại này khiến Đường Duyệt cảm thấy lo lắng không yên.

Cuối cùng họ cũng đi qua đám người này. Cô gái mặc đồ màu xanh dẫn Đường Duyệt đến trước một phủ đệ hoa lệ tuyệt mỹ rồi dừng bước. Cô ta chỉ tay vào cửa mà nói: "Thánh chủ dặn đưa ngươi đến đây". Nói xong, cô ta quay người bước đi, như thể chỉ muốn nhanh chóng rũ bỏ gánh nặng là Đường Duyệt.

Bước vào cửa lớn, Đường Duyệt cảm thấy mọi thứ trước mặt thay đổi đột ngột, như thể đột nhiên bước từ một thế giới bình thường vào một thế giới đẹp đẽ hoa lệ hoàn toàn khác biệt vậy. Điều đầu tiên đập vào mắt là một quảng trường rộng lớn đủ sức chứa cả bốn, năm trăm ngươi. Trên quảng trường có mười hai cột đá lớn. Trên cột đá chạm khắc rất nhiều mẫu hoa văn tinh xảo. Ở đầu và cuối mỗi cây cột đá được khảm những viên dạ minh châu với kích thước to như những viên đá cuội.

Đường Duyệt không ngờ Bái Nguyệt Giáo lại là một nơi vừa thần bí vừa vĩ đại đến vậy. Đầu tiên là một hòn đảo lớn tưởng chừng như bị bỏ hoang không có lấy một bóng người. Tiếp theo là đội quản tượng đá đầy bí ẩn. Thêm vào đó là bảy lớp phòng ngự, phải vượt qua một thành trì đầy những bậc cao thủ võ lâm giăng trận mới có thể đến được nơi này. Nhưng, ngay cả lúc này Đường Duyệt vẫn không hiểu rõ đây là đâu. Rõ rằng có thể thấy Bái Nguyệt Giáo là một nơi vô cùng đặc biệt.

Lúc Đường Duyệt vừa đến thì đi nghe thấy tiếng bước chân rất kỳ lạ. Sau đó, nàng nhìn thấy vô số người từ các ngõ ngách nhỏ bốn phương tám hướng xuất hiện. Bọn họ dường như đã rất quen thuộc với nhau, chào hỏi cười đùa rôm rả. Cũng giống như những người dân trong thành, tất cả những người này đều tỏ vẻ như không hề thấy Đường Duyệt.

Thế là Đường Duyệt bị ẩn khuất trong đám đông cho đến khi nàng nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc đứng phía trước. Đường chủ đường Mão Nguyệt Mạnh Trúc Túy, đường chủ đường Văn Nguyệt Tần Thời Vũ, đường chủ đường Trường Nguyệt Liễu Tam Nguyệt. Đường Duyệt chau mày, vô tình lùi lại một chút. Ba người bọn họ đều biết Đường Duyệt, nhưng lúc này họ đang đứng cùng với những người khác, và không hề nhìn sang bên này.

Bỗng một người xuất hiện từ trên bậc thang cao nhất, bước xuống một cách chậm rãi. Đó chính là người vừa biến mất trước đó, Hiên Viên Trì Trì. Bây giờ nàng đã thay một bộ đồ diễm lệ. Nàng đi đến một chiếc ghế lông cáo mềm mại và ngồi xuống. Phục trang sang trọng, cử chỉ nho nhã, đúng là nhân gian tuyệt sắc, dao trì tiên tử.

Đúng lúc đó, trong đám đông đột nhiên náo động, Đường Duyệt còn chưa kịp phản ứng, đã thấy đám đông tách ra như nước chảy, tạo ra một con đường ở giữa. Đường Duyệt vừa hay đứng bên đường, lúc này cũng vô thức lùi lại nửa bước, và thấy một người đi từ bên ngoài vào.

Người này mặc một chiếc áo choàng trắng, y phục màu tím, có vẻ rất phong lưu, phóng khoáng. Đôi mắt đẹp tựa hồ nước mùa xuân lướt qua mọi người, thu hút bao ánh mắt Nhưng khi người đó đi qua chỗ Đường Duyệt, hắn vẫn cúi mặt xuống, không thèm nhìn Đường Duyệt lấy một lần, làm như thể họ không hề quen biết nhau.

Sự hoài nghi trong lòng Đường Duyệt ngày càng tăng. Nàng thấy Tô Mộng Chẩm chậm rãi lướt qua đám đông, và cuối cùng bước lên bậc thang, ngồi ở vị trí bên cạnh ghế của Hiên Viên Trì Trì. Tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống hành lễ, chỉ còn lại một mình Đường Duyệt vẫn ngạc nhiên đứng bất động. Nàng không thể hành lễ trước Hiên Viên Trì Trì, càng không thể quỳ xuống trước Tô Mộng Chẩm.

Chẳng bao lâu sau, nàng nghe thấy đám đông hô lớn: "Tham kiến phó giáo chủ, Thánh chủ an khang".

Đường Duyệt cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, lòng bàn tay toát mồ hôi. Người vốn được mọi người xưng hô là Thánh chủ chính là Hiên Viên Trì Trì. Vậy người được gọi là phó giáo chủ lẽ nào lại là…

Lúc mọi người đứng lên, nàng nghe thấy Tần Thời Vũ bước lên trước mà nói: "Phó giáo chủ và Thánh chủ vì lo lắng cho đại nghiệp của Bái Nguyệt Giáo bao nay mà phải trì hoãn hôn sự. Đến hôm nay, có thể coi như đại nghiệp của môn giáo ta đã thành. Giáo chủ lệnh cho ta thông báo cho giáo chúng đến tham dự hôn lễ của hai vị".

Hiên Viên Trì Tri khẽ mỉm cười: "Chư vị giáo chúng rất bận rộn, vì việc cá nhân của Trì Trì mà ảnh hưởng đến mọi người, Trì Trì thấy vô cùng áy náy".

Mạnh Trúc Túy đứng bên cạnh cười nói: "Thánh chú quá lời rồi. Bái Nguyệt Giáo chúng ta đã lâu không được náo nhiệt như thế này. Nhờ có hôn lễ đại sự của người mà chúng thuộc hạ có thể cùng nâng cốc vui vẻ, tụ họp lại nơi đây. Đây chẳng phải là lưỡng toàn kỳ mĩ hay sao".

Hiên Viên Trì Trì nhìn Tô Mộng Chẩm mỉm cười. Nhưng hắn vẫn tỏ ra im lặng, trên khuôn mặt không hề lộ bất cứ vẻ gì gọi là vui mừng đặc biệt. Thế là nàng sầm mặt xuống, rồi đột nhiên nói: "Lần này ta từ bên ngoài trở về, còn mang theo một vị khách quý..”..

Nói đến đây, giọng nàng dịu xuống: "Đường cô nương, ngươi và các vị đường chủ ở đây đều là chỗ quen biết cũ. Tại sao không lại đây chào hỏi nhau?"

Đường Duyệt chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Trì Trì ở trên cao. Lúc này nàng không đeo mạng che mặt. Người phát hiện ra nàng đầu tiên khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc, rồi sau đó mọi con mắt đều lập tức đổ dồn vào gương mặt của nàng. Nhất thời khung cảnh trở nên im ắng lạ thường. Cả trăm người không hề phát ra một tiếng động nào, và sau đó chợt bùng lên sôi sục.

Hiên Viên Trì Trì nhẹ nhàng vẫy bàn tay thon dài như những búp măng. Tất cả mọi người lại im lặng. Nàng khẽ cười nói. “Vị Đường cô nương này theo ta đến Bái Nguyệt Giáo là vì muốn gia nhập môn giáo của chúng ta".

Một số vị đường chủ của Bái Nguyệt Giáo đã quen với Đường Duyệt thì trầm ngâm, sa sầm nét mặt, nhìn chằm chằm vào nàng không nói lời nào, như thể hận một nỗi không thể khoét sâu vào cơ thể nàng

Tần Thời Vũ lạnh lùng nói: "Nhưng môn giáo của chúng ta có quy tắc riêng. Người ngoài muốn gia nhập, phải đi từ ngoài thành vào, trải qua từng mức thách thức rồi mới vào được nội thành. Thời gian ngắn nhất cũng phải mất nửa năm, lâu nhất lên đến mười năm Thậm chí có người cả đời cũng không vào được đến nội thành. Đường cô nương đã chuẩn bị tâm lý như vậy hay chưa?".

Nửa năm ư? Đường Duyệt chau mày, vết sẹo trên khuôn mặt nàng lúc này trông càng rõ hơn bao giờ hết khiến những người đứng gần nàng không kiềm chế được mà lùi lại phía sau vài bước.

Hiên Viên Trì Trì nói khẽ như hơi thở: "Đường cô nương vì muốn gặp đại ca của mình nên mới đến Bái Nguyệt Giáo chúng ta. Sao chúng ta có thể không hiểu và thông cảm cho cô ấy được. Theo ta, chi bằng…". Nàng dừng lại, không biết vô tình hay cố ý quay sang phía Tô Mộng Chẩm rồi mới nói tiếp: "Trước đây cũng có tiền lệ là một người thân trong số các đường chủ có thể trực tiếp vào nội thành. Nếu Đường cô nương có một vị đường chủ nào đó ở đây… thì cũng có thể được coi như là một trường hợp đặc biệt có thể được trực tiếp vào nội thành".

Đường Duyệt cảm nhận được sự run rẩy tận sâu trong trái tim. Nàng chợt hiểu ra ý đồ của Hiên Viên Trì Trì khi muốn nàng tới Bái Nguyệt Giáo. Rõ ràng cô ta muốn sỉ nhục nàng, hơn nữa là phơi bày nàng trước mặt đám đông.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng họ đều không dám tin những gì Thánh chủ vừa nói. Ai thèm lấy một người con gái xấu xí, đáng sợ như vậy cơ chứ? Ai sẽ coi ngưòi con gái như vậy là gia quyến để đưa vào nội thành? Ai dám thừa nhận trước đám đông rằng mình có liên quan tới người con gái như vậy? Họ đều ra vẻ như vừa nghe thấy một điều gì đó nực cười, và cười ầm cả lên.

Đường Duyệt đứng giữa đám đông, khuôn mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì, và cũng không hề tỏ vẻ tức giận.

Bỗng có một người bước ra và nói: "Nếu đã như vậy, tại hạ xin nguyện đưa Đường cô nương vào thành".

Lời nói vừa được thốt ra, ngay cả Hiên Viên Trì Trì cũng cảm thấy ngạc nhiên. Người con trai đứng dưới đó chính là người luôn ghê tởm phụ nữ nhất, Mạnh Trúc Túy.

Đường Duyệt cười nhạt. Trong đám đường chủ ở đây, người hận nàng và Thẩm Sơ Không nhất chính là Mạnh Trúc Túy. Hắn làm như vậy chẳng qua chỉ là muốn tìm cơ hội để giày vò, hành hạ nàng mà thôi.

Hiên Viền Trì Trì im lặng rồi không nhịn được cười mà nói: "Đã như vậy…". Lời vừa cất lên thì bị một giọng nói cắt ngang.

Tô Mộng Chẩm điềm nhiên nói: "Mạnh đường chủ thật có lòng hào hiệp, Nhưng ta thấy hai người không xứng đôi cho lắm, e là không hợp, Có thể mời Liễu đường chủ dẫn Đường cô nương nhập môn giáo thì tốt". Liễu Tam Nguyệt sao? Tô Mộng Chẩm lại để nghị một người từ trước đến nay chưa từng đụng đến đàn bà là Liễu Tam Nguyệt đưa Đường Duyệt vào hay sao?! Như vậy là có ý gì?

Hiên Viên Trì Trì nói: "Ta chỉ e là Liễu đường chủ không muốn..”..

Liễu Tam Nguyệt từ tốn đáp: "Được". Lần này không chỉ sắc mặt của Mạnh Trúc Túy mà ngay cả sắc mặt của Hiên Viên Trì Trì cũng khó phân biệt được là vui hay giận. Đường Duyệt cười lạnh lùng, những người này vẫn chưa hề hỏi qua ý muốn của nàng...

Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều ta nhuốm màu lên cảnh vật, phản chiếu lên gương mặt trắng bệch của Đường Duyệt nhưng cũng không thể làm tăng thêm chút sắc hồng trên gương mặt nàng.

Hiên Viên Trì Trì chậm rãi đứng lên, tư thế của nàng vô cùng duyên dáng, uyển chuyển, thu hút tất cả ánh mắt của những người đứng dưới. Nàng đưa đôi bàn tay trắng trẻo nõn nà lên nhẹ nhàng vỗ ba tiếng, từ trong góc khuất có một người bước ra.

Cả quảng trường rộng lớn, ánh sáng rạng rỡ chiếu khắp nhưng người đó lại đứng ở một nơi ánh mặt trời không chiếu tới được. Cho đến khi được Hiên Viên Trì Trì triệu ra thì chàng mới chịu xuất hiện trước mặt mọi người

Đường Duyệt đứng cách chàng rất xa. Nhưng chỉ cần nhìn thấy hình bóng đó nàng đã nhận ra ngay lập tức, chàng chính là Đường Mạc – thiếu chủ của Đường Gia Bảo.

Lúc này, chàng đang đứng lặng lẽ đằng sau Hiên Viên Trì Trì, như thể được gắn với nàng bằng một sợi dây, một bản thỏa thuận không bao giờ bội ước, như một vị thần hộ mệnh, trung thành đứng bên Hiên Viên Trì Trì để bảo vệ nàng với một khí thế lạnh lùng có thể tàn phá tất cả.

Đường Duyệt thở dài, đột nhiên nghĩ đến Thương Dung. Nếu mà Thương Dung ở đây lúc này thì sẽ đưa ra lựa chọn thế nào... Ít nhất chàng cũng có thể bảo nàng nên làm thế nào.

Hiên Viên Trì Trì đã nhìn thấu tâm tư Đường Duyệt, nàng nghiễm nhiên nói: "Đường công tử là đại công thần của chúng ta. Muội muội của chàng cũng chính là bạn của chúng ta. Bất luận như thế nào thì chúng ta cũng hãy để cô ấy tự đưa ra quyết định của riêng mình". Nàng nhìn Đường Duyệt, nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng như gió xuân tháng Ba. Thái độ đối đãi với Đường Duyệt của nàng có thể nói là vô cùng thân thiện. Thân thiện tới mức bọn họ như những người bạn tốt nhất sinh ra là để dành cho nhau.

Hiên Viên Trì Trì hiểu được ràng, càng là những chốn đông nguời, càng là những dịp công khai trước mọi người thì càng nên biết học cách "bao dung" hơn cho kẻ thù của mình.

Đường Duyệt từ từ siết chặt nắm tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay cũng đang dần trở nên lạnh cứng như cơ thể của mình. Nhưng đôi mắt sáng như sao của nàng vẫn ánh lên vẻ kiên định vô cùng. Nàng cắn chặt răng rồi nói: "Được! Ta đồng ý".

Hiên Viên Trì Trì chợt mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng nói: "Đường cô nương, việc này có liên quan đến cả cuộc đời của nàng. Theo ta thì nàng nên nghĩ kế lâu dài thì sẽ tốt hơn".

Cùng một lúc, tất cả mọi con mắt đều tập trung vào Đường Duyệt, thật khó mà phân biệt nổi nó mang những hàm ý gì.

Đường Duyệt cuối cùng cũng không thể chịu đựng thêm nữa. Nàng quay ra liếc nhìn Đường Mạc một cái. Chàng không hề nhìn sang phía Đường Duvệt, trong mắt chàng đã không hề có bóng dáng của người muội muội đang đứng đối diện kia. Đường Duyệt nghĩ đến một cảnh của nhiều năm trước, lúc đó nàng bị mẫu thân nhốt vào nhà chứa củi, chịu cảnh vừa đói vừa lạnh cả một ngày trời, cuối cùng cũng có một người đến cứu nàng. Mặc dù chỉ nói một câu vô cùng lạnh lùng, vô cùng cứng nhắc, "theo ta về nhà", nhưng câu nói đó và con người đó ngày càng chiếm vị trí lớn trong tâm trí nàng, dần dần nó cũng ngang với bóng dáng của phụ thân trong nàng. Đó chính là đại ca, là người thân yêu của nàng.

Những hồi ức đó khiến đôi mắt lạnh lùng của Đường Duyệt nhuốm sắc buồn. Nhưng đôi mắt nàng lại trở nên càng dịu dàng hơn, kiên định hơn, nàng bình tĩnh đáp: "Ta đã nói rồi, thế nào cũng được".

Hiên Viên Trì Trì lại mỉm cười rạng rỡ như hoa bách hợp chớm nở. Nhưng sâu trong ánh mắt của nàng thì tuyệt nhiên không thấy có ý cười nào. Hiên Viên Trì Trì nói: "Đã như vậy thì Liễu đường chủ không nên từ chối nhã ý của người đẹp".

Phía dưới có người cất tiếng cười, rồi đám đông cười rộ lên theo, trong những tiếng cười đó ẩn chứa cả sự ác ý và nhạo báng.

Từ đầu đến giờ, Đường Mạc vẫn không hề ngẩng mặt lên lấy một lần. Ánh mắt chàng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh lạ thường, như thể quyết định của Đường Duyệt không hề liên quan gì đến chàng. Nếu chàng vẫn còn là thiếu chủ của Đường Gia Bảo năm nào, biết muội muội của mình phải hy sinh như vậy, chàng sẽ nghĩ gì?

Đường Duyệt đã phải hy sinh như thế nào? Lẽ nào bản thân nàng không biết sao? Liễu Tam Nguyệt là một kẻ bệnh hoạn, lập dị, độc ác, tàn nhẫn. Hắn luyện thứ võ công cực mạnh, cả đời không thể gần gũi với đàn bà. Nếu Đường Duyệt trở thành người của hắn thì không rõ là tương lai nàng sẽ ra sao?

Tất cả những điều này, Đường Duyệt đều không hề quan tâm.

Hiên Viên Trì Trì quay lại nhìn Tô Mộng Chẩm. Nhưng gương mặt hắn không hề biểu lộ cảm xúc gì khiến nàng không cười nổi.

Lúc mọi người tản đi hết, Đường Duyệt vẫn cứ đứng bất động ở đó. Liễu Tam Nguyệt bước đến trước mặt nàng. Vẻ mặt hắn chỉ là một sự khinh miệt và thờ ơ. Hắn lạnh lùng nói: "Đi theo ta".

Bước ra khỏi sân vườn hoa lệ, hắn dẫn nàng đi qua đám đông, qua hai con ngõ nhỏ rồi cuối cùng đến một cái sân. Sân này rất hẻo lánh, xung quanh không hề có bất cứ ngôi nhà nào. Hắn dường như là một người đàn ông thích sống ẩn dật, tách biệt với mọi người.

Bước vào cửa lớn, Đường Duyệt mới phát hiện ra bên trong vô cùng đơn giản, thậm chí có chút gì đó lạnh lẽo.

Lúc này trời đã tối hẳn, Liễu Tam Nguyệt không hề hỏi Đường Duyệt có đói bụng hay mệt không. Hắn thậm chí không hề nhìn nàng lấy một lần mà đi thẳng vào một căn phòng.

Đường Duyệt đứng ngoài cửa, hy vọng Liễu Tam Nguyệt cứ tiếp tục coi nàng như không hề tồn tại. Nhưng cánh cửa lại được mở ra một lần nữa, rồi Liễu Tam Nguyệt nói: "Vào đây".

Trong phòng, thứ gì cũng sáng lấp lánh, tương phản rõ rệt với sự đơn giản bên ngoài. Dường như đây là nơi hội tụ tinh hoa của tất cả những thứ đẹp đẽ nhất, tuyệt vời nhất khắp thế gian này. Đúng như theo lời đồn bên ngoài, đường chủ đường Trường Nguyệt Liễu Tam Nguyệt là một ngưòi cổ quái, có những thói quen lạ lùng. Hắn thích tất cả những thứ lấp lánh sáng bóng, tất cả mọi thứ dù bay trên trời, chạy dưới đất, bơi dưới nước hay ẩn trên núi, chỉ cần phát ra ánh sáng thì hắn đều tìm mọi cách để có được trong tay, trưng bày trong phòng để ngắm nghía thưởng thức suốt ngày đêm.

Thứ võ công hắn luyện là Thuần Dương Công nên suốt đời không được gần gũi nữ sắc. Do vậy từ trước đến nay hắn không bao giờ để mắt đến những phụ nữ đẹp. Nhưng trong đại hội kiếm pháp hôm đó, cho dù ngồi ở vị trí khuất bên trong nhưng cặp mắt hắn vẫn cứ nhìn Đường Duyệt chằm chằm.

Lý do thứ nhất là vì hắn chưa bao giờ thấy một người con gái nào không sợ chết đến như vậy.

Lý do thứ hai là vì nàng có một đôi mắt rất đẹp, khiến người khác phải say mê. Nó sáng tới mức khiến hắn không rời mắt nổi.

Lúc đó hắn cảm thấy ngứa ngáy chân tay và rất muốn móc đôi mắt đó ra để cho vào trong một chiếc lọ xinh đẹp, bày trên đầu giường. Nhưng nàng lại cứ tránh khỏi tầm nhìn của hắn khiến mọi hy vọng của hắn trở thành bong bóng mà tan đi. Gặp lại nàng một lần nữa, hắn chỉ cảm thấy dòng máu đã sớm nguội lạnh bấy lâu lại trỗi dậy.

Liễu Tam Nguyệt bước lại gần Đường Duyệt. Hắn nhìn nàng với một ánh mắt rất lạ, rất lâu và chăm chú. Hắn thậm chí còn đưa tay ra, muốn chạm vào khuôn mặt của Đường Duyệt.

Đường Duyệt chau mày quay đi, nhưng hắn cũng không vì thế mà giận dữ. Trái lại, hắn nói với vẻ lập dị: "Tốt, rất tốt. Đôi mắt đẹp không bị hủy hoại như gương mặt". Hắn nói chậm rãi, giọng rất bình thản như thể đang nói về một cái gì đó rất đẹp, rất bình thường.

Đường Duyệt không nói gì. Đôi mắt màu xám của Liễu Tam Nguyệt ánh lên một vẻ gì đó như giễu cợt, nhạo báng, hắn nói: "Ta thực sự sẽ không làm gì ngươi đâu, chỉ cần ngươi ở đây bên ta. Những người đàn ông khác sẽ không thể nào chạm đến ngươi được".

Đường Duyệt nói: "Ngươi đang muốn giúp ta phải không?".

Liễu Tam Nguyệt nói mà không biểu lộ cảm xúc gì: "Ta không có hứng giúp đỡ người khác, càng không có hứng giúp ngươi". Bàn tay hắn lại một lần nữa đưa lên chạm vào gương mặt của Đường Duyệt. Đường Duyệt ngẩn người nhưng không hề tránh né. Hắn chậm rãi sờ vào mí mắt nàng, lông mi nàng. Đường Duyệt cảm thấy rất khó chịu, nghiêng đầu muốn thoát khỏi bàn tay gây cho người ta cảm giác kỳ quái, khó tả ấy.

"Đừng cử động", Liễu Tam Nguyệt nói, "Nếu ngươi phản kháng, ta sẽ đưa trả ngươi ra ngoài. Đến lúc đó Thánh chủ sẽ cho ngươi một sự an bài đáng sợ khó lường”.

Đôi mắt hắn có một sự ám ảnh mê muội lạ thường. Dường như hắn thực sự có thể đưa tay ra móc lấy đôi mắt nàng nếu nàng dám cử động. Đường Duyệt khó có thể chịu đựng sự đụng chạm này. Nàng chỉ cảm thấy sau lưng mình như có một con thằn lằn lạnh như băng đang bò lên bò xuống. Liễu Tam Nguyệt không hề để ý đến vẻ khó chịu trên gương mặt Đường Duyệt mà nói với nàng bằng cái giọng rất bình thản, thoải mái: "Nếu ngươi ở lại đây, ngươi sẽ phải quen với việc ta chạm vào ngươi".

Trước khi đi nghỉ, Liễu Tam Nguyệt bưng đến một bát cơm nguội, Đường Duyệt không hề từ chối và đón lấy để ăn. Liễu Tam Nguyệt nhìn nàng ăn từng hạt, từng hạt cơm, cuối cùng hắn cũng phải tỏ vẻ ngạc nhiên. Đại tiểu thư của Đường Gia Bảo lẽ ra phải là một người con gái cao quý như Hiên Viên Trì Trì. Nhưng không ngờ ngay cả bát cơm nguội để qua đêm mà nàng vẫn có thể nuốt trôi mà không nói một lời nào.

Lúc đi ngủ, Đường Duyệt nằm dưới nền. Nửa đêm, nàng đột nhiên bị đánh thức bởi sức nặng của một người đè lên, nàng mở mắt ra và nói: "Ngươi nói sẽ không chạm vào ta mà".

Liễu Tam Nguyệt cười chế nhạo: "Với dung mạo thế này của ngươi thì có quỳ xuống cầu xin, ta cũng sẽ không chạm vào. Nói xong, hắn nhổm người dậy rồi trở lại giường, quay lưng ra phía ngoài và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đường Duyệt khẽ thở dài, nàng không phải là không biết hắn muốn làm gì. Thế nhưng ngay cả nụ hôn và những cử chỉ đụng chạm của hắn ở đôi mắt của nàng thôi cũng khiến nàng cảm thấy ghê sợ.

Trên đời này sao lại có một kẻ cổ quái, lập dị đến vậy chứ? Liễu Tam Nguyệt quả thực rất ghét Đường Duyệt, nhưng lại vô cùng yêu đôi mắt nàng. Nếu có cơ hội tách đôi mắt sáng ngời đó với vị chủ nhân xấu xí kia, chắc hẳn hắn sẽ rất sung sướng. Nhưng một khi Hiên Viên Trì Trì vẫn muốn giữ Đường Duyệt thì hắn không thể làm vậy được.

Ba ngày sau trôi qua trong êm đềm. Đường Duyệt chưa hề hỏi bất cứ câu nào về Đường Mạc, mặc dù nàng đã tìm khắp một lượt những nơi có thể tìm đến trong Bái Nguyệt Giáo nhưng vẫn không có bất cứ tin tức gì về chàng. Liễu Tam Nguyệt cũng không hề ngăn cản hành động của nàng.

Đến đêm thứ ba, khi Liễu Tam Nguyệt trở về, nét mặt vô cùng khó chịu. Hắn hỏi Đường Duyệt một câu bất thường; "Ngươi không muốn gặp đại ca của ngươi hay sao?".

Đường Duyệt đưa mắt nhìn lên, nói: "Các người chịu nói cho ta biết huynh ấy ở đâu sao?".

"Ta đương nhiên sẽ không làm vậy”. Trong đôi mắt màu xám của Liễu Tam Nguyệt lấp lánh những tia nhìn lạnh lùng. "Trừ khi ngươi cầu xin ta”.

Đường Duyệt hít vào một hơi thật sâu, rồi nói: "Ngươi muốn ta cầu xin ngươi như thế nào?".

Liễu Tam Nguyệt im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: "Phụ nữ có thứ gì là hay nhất?".

Đường Duyệt sững người, nói: "Ta không biết".

Liễu Tam Nguyệt cúi thấp đầu, tự nói với mình: "Bọn họ đều nói ta là kẻ điên, chỉ vì muốn luyện công mà quyết không gần gũi với phụ nữ, có lẽ phụ nữ thực sự có điều gì đó đặc biệt".

Đường Duyệt nói: "Ta không hiểu ngươi muốn nói gì".

Liễu Tam Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào nàng và nói: "Nhưng ngươi lại là một phụ nữ".

Đường Duyệt không phải là kẻ thông minh, nhưng nàng vẫn hiểu được ám chỉ của hắn. Khuôn mặt nàng càng trắng bệch hơn, thậm chí dưới ánh nến, gương mặt nàng còn trắng hơn cả tờ giấy trắng.

Liễu Tam Nguyệt nói thêm: "Ta chỉ muốn xem một chút mà thôi".

Từng thớ thịt trên cơ thể Đường Duyệt căng lên, cảm giác xấu hổ dâng tràn. Nàng im lặng rất lâu, đến tận khi Liễu Tam Nguyệt không còn kiên nhẫn nữa mà ngẩng đầu lên, dường như nín thở.

Nàng vẫn đứng trước mặt hắn, y phục trên người đã trút hết xuống, lúc này nàng hoàn toàn khỏa thân.

Ánh nến dịu dàng, ấm áp che đậy sự đau đớn dữ dội trong đôi mắt nàng.

Liễu Tam Nguyệt hoàn toàn chết lặng, tất cả những báu vật mà hắn đã sưu tập được, lúc này đây, chẳng thể sánh bằng sự cuốn hút của người phụ nữ tuyệt vời này. Làn da mịn màng của nàng tỏa ra chút ánh sáng nhè nhẹ. Làn da ấy còn trắng hơn, có sức sống hơn cả khuôn mặt nàng. Ngay cả vết sẹo trên khuôn mặt nàng trong ánh nến lung linh dường như cũng có chút gì đó khác lạ, thực sự khiến người ta không thể không cảm thấy xao xuyến.

Thanh đao Khuynh Thành nằm lẫn trong đám quần áo nằm rải rác trên nền, phát ra thứ ánh sáng mờ mờ màu đỏ.

Trong đôi mắt trầm buồn màu tro tàn của Liễu Tam Nguyệt đột nhiên bùng lên một sự đam mê như ngọn lửa, hắn nói rõ ràng: "Lại đây".

Đường Duyệt cảm thấy một cơn buồn nôn dâng trào, không rõ là vì người đàn ông đang đứng trước mặt hay là vì chính bản thân mình. Giọng nói của hắn rít nhẹ nhưng dường như đâm xuyên vào tai nàng.

Liễu Tam Nguyệt vẫn nhìn nàng đắm đuối, hơi thở loạn nhịp, dường như trong trái tim hắn có một cảm giác rất kỳ lạ. Cảm giác này khiến hắn không kìm nổi mà từ từ đưa tay ra, khẽ khàng chạm vào làn da mịn màng như lụa kia. Cái cảm giác chưa từng được trải qua bao giờ đó dần dần biến thành một ngọn lửa cháy dữ dội, khiến toàn bộ cơ thể hắn như bị lửa thiêu đốt vậy.

Nhìn thấy Đường Duyệt nhắm mắt với một vẻ chán ghét lộ rõ trên nét mặt, cảm giác trong lòng Liễu Tam Nguyệt chợt bùng lên thành một cảm xúc mãnh liệt là muốn hủy hoại tất cả. Đột nhiên hắn ôm chầm lấy nàng, đôi môi lạnh giá đặt thật mạnh lên môi nàng

Lúc ham muốn trỗi dậy thì giống như chìm sâu vào một đầm lầy bí ẩn, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ ngay lập tức bị nhấn chìm. Đặc biệt nếu một người sống một cuộc sống khổ hạnh, kiềm chế ham muốn trong một thời gian dài, một khi đã phá vỡ xiềng xích ràng buộc thì sẽ khó mà kiềm chế hơn những người bình thường,

Đường Duyệt đột nhiên cảm thấy oán hận, một nỗi hận khó tả xiết, nàng nhận ra mình đã đưa ra một quyết định không thể nào đảo ngược được nữa. Nàng quyết đẩy Liễu Tam Nguyệt ra, nhưng bàn tay giá lạnh của người đàn ông kia đã phủ lên cặp đùi ấm áp của nàng, dùng hết sức để giữ lấy nàng...

Hắn rõ ràng đã tuyên bố sẽ không bao giờ chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào. Nhưng lúc này hắn lại ôm lấy nàng, hôn lên khuôn mặt nàng, vuốt ve cơ thể nàng. Đường Duyệt cảm thấy buồn nôn vô cùng, nàng đẩy Liễu Tam Nguyệt ra, không thể chịu đựng được nữa, nàng cúi gập người xuống mà nôn thốc nôn tháo.

Liễu Tam Nguyệt đưa tay ra kéo lấy cánh tay trần của nàng, hỏi một cách đầy kinh ngạc: "Ngươi... tại sao ngươi..”..

Tất nhiên là hắn không thể hiểu được, khi một người con gái bị một người mà mình ghê tởm chạm vào thì cảm giác đó còn kinh khủng hơn cả cái chết. Hắn vẫn chưa nói hết lời thì trong bóng tối bỗng lóe lên một tia chớp sáng, tia sáng như chớp đó lướt qua vai hắn, Liễu Tam Nguyệt đau đớn buông tay ra, vô cùng ngạc nhiên.

Một con dao sáng loáng găm sâu vào tường…

Ánh mắt Liễu Tam Nguyệt đột nhiên thay đổi, hắn xoay nguời bay ra ngoài cửa sổ.

Đường Duyệt nhặt vội mớ quần áo vứt lung tung dưới đất, trong lúc vội vàng chưa mặc được y phục cho chỉnh tề đã vội giữ lấy Khuynh Thành trong tay.

Không lâu sau, Liễu Tam Nguyệt nhảy trở vào cửa sổ, Đường Duyệt chau mày nhìn hắn.

Nàng khoác tấm áo choàng rộng mộc mạc màu đỏ tươi lên người, mái tóc buông xõa trên vai, vẫn để lộ ra cặp đùi thon dài, làn da hơi xanh xao toát lên vẻ lạnh lẽo trong ánh nến mờ ảo khiến người ta không khỏi quên đi dung mạo bị hủy hoại của nàng. Những cảm xúc xuất hiện trên gương mặt Liễu Tam Nguyệt vô cùng lạ lùng. Hắn lên tiếng bằng giọng nói không rõ là vui hay giận: "Người đã đi mất rồi".

Trong sự tĩnh lặng, ngay cả tiếng động rất khẽ của những giọt sáp nến rơi trên bàn dường như cũng trở nên rất rõ ràng.

Một lúc lâu sau, Đường Duyệt mới cảm thấy lòng bàn tay đang nắm thanh đao Khuynh Thành của nàng đã lạnh cứng, nàng từ tốn nói: "Ngươi có nhìn thấy rõ là người nào không?".

Liễu Tam Nguyệt đáp: "Thân thủ rất nhanh, hắn đến vào giữa đêm hôm thế này là vì mục đích gì? Lẽ nào ngươi vẫn chưa đoán ra sao?".

Đường Duyệt che phần da thịt lộ ra phía trước rồi nói: "Ta không biết".

Sắc mặt Liễu Tam Nguyệt trở nên lạnh lùng, hắn hạ giọng nói: "Hắn chắc chắn không phải đến tìm ta. Liễu phủ ba năm nay không hề có ai dám tới". Thực ra hắn vẫn chưa nói hết, trong ba năm nay không phải là không có người đến đây khiêu chiến, mà là tất cả đều có đi mà không trở lại.

Đường Duyệt điềm tĩnh nói: "Ngươi muốn nói người vừa rồi chính là đại ca của ta? Nếu đó là thật… e rằng con dao đó đã sớm cắt đứt cổ họng ngươi rồi".

Liễu Tam Nguyệt cũng hơi giật mình, vô ý nhìn về phía con dao găm trên tường rồi trái tim lại run rẩy một chặp.

Đường Duyệt lại nói tiếp: "Mặc dù ta không biết người đó là ai, nhưng tuyệt đối không có liên quan gì đến ta. Trong Bái Nguyệt Giáo này, lẽ nào vẫn còn có người là bạn của ta sao?".

Giọng nói của Liễu Tam Nguyệt không hề có cảm xúc gì, thậm chí còn mang một vẻ lạnh lùng: "Ta chỉ tiếc rằng vừa rồi nếu không có trợ thủ, thì ngươi lúc này chỉ còn biết rơi lệ mà thôi".

Đường Duyệt nói: "Không, ta biết cuối cùng rồi ngươi cũng sẽ từ bỏ". Trong đôi mắt nàng toát lên đầy vẻ giễu cợt, có chút mỉa mai: "Bởi vì ngươi sẽ không chỉ vì một phút vui vẻ nhất thời mà hủy đi toàn bộ võ công của mình".

Liễu Tam Nguyệt đứng như trời trồng, chỉ cảm thấy nụ cười ấy như một cây kim đâm thật sâu vào trong trái trái tim mình, khiến trái tim không ngừng rỉ máu. Hắn nắm chặt hai bàn tay lại, nói với vẻ suy đoán: "Đường Duyệt à Đường Duyệt, xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi. Thì ra ngươi thật sự tin rằng ta không dám gần gũi với phụ nữ, nếu không thì tất cả sự khổ luyện sẽ bị hủy hoại". Nhớ tới vẻ chịu đựng ban nãy của Đường Duyệt, mặc dù vô cùng tởm nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, Liễu Tam Nguyệt chỉ càng cảm thấy hận hơn, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười hiểm độc, tàn ác, hắn nói rõ ràng từng từ một: "Ta không chạm được vào ngươi thì người khác cũng đừng có hòng".

Đêm đó, Đường Duyệt không tài nào ngủ được. Nàng ngồi xếp bằng tròn trên nền nhà, nhìn ngắm vô số những chai thủy tinh trong phòng. Trong những cái chai này trưng bày đầy những vật báu sáng lấp lánh, có thể thấy dù là trong màn đêm nhưng vẫn rực rỡ màu sắc lung linh.