Nhất Đao Xuân Sắc

Quyển 1 - Chương 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Phúc Vũ

Beta: Lưu Thủy

Hôn trộm xong, Tô Tiểu Khuyết thân khinh như yến, một đường bay ra phía sau Tạ Thiên Bích, nhẹ nhàng đáp trên lưng ghế của hắn.

Một bên ha ha cười lớn, một bên phòng bị ngân tiên của Lệ Tứ Hải, chưa kể kiếm của Thượng Quan Vân Khởi cũng có khả năng xuất hiện.

Tạ Thiên Bích cảm thấy chính mình thực xúi quẩy.

Bị võ lâm chính đạo bài xích là chuyện nằm trong dự liệu, nhất thời cảm thấy Tô Tiểu Khuyết ngủ thật thú vị nên cứu hắn một mạng, nhưng không ngờ tiểu tử này lại là một đại phiền toái, loại đại phiền toái chuyên môn mang phiền toái đến cho người khác.

Phiền toái tới nỗi chính mình ngay cả điểm tâm cũng không được ăn trong yên ổn.

Người đã ở sau lưng, không thể không quản, màn thầu ngay trước mắt, lại không rảnh mà ăn.

Tạ Thiên Bích trong lòng thở dài đánh thượt, tay trái đặt trên loan đao nắm chặt lại.

Kiếm của Thượng Quan Vân Khởi đã muốn xuất ra đến ba tấc. Tống Thiên Phong, Hoa Mãn Y đều chuẩn bị rút kiếm.

Đường Nhất Dã buông hạ trứng gà luộc trong tay, rút đao.

Không khí đột nhiên ngưng trọng, chỉ nghe thấy Tô Tiểu Khuyết dị thường phun ra một tràng cười đến vô tâm vô phế.

Ngay tại thời khắc giương cung bạt kiếm đó, Lệ Tứ Hải miệng mếu máo, òa lên khóc.

Tiếng cười của Tô Tiểu Khuyết đột ngột im bặt, hệt như yết hầu bị siết chặt đến muốn tắt thở, dọa hắn chết khiếp.

Hắn mới mười tuổi, xuất thân Cái Bang đầu đường xó chợ, loại hồ ngôn loạn ngữ thô tục tuy từ nhỏ đã mắt thấy tai nghe vô cùng quen thuộc, kỳ thực đối với chuyện nam nữ lại chẳng hiểu gì cả.

Đám người Thượng Quan Vân Khởi niên kỉ mặc dù không lớn, nhưng đều là đệ tử thế gia, trong nhà rất nhiều mỹ tỳ, ngoài miệng không nói, trong lòng so với Tô Tiểu Khuyết minh bạch hơn hẳn, nên cũng hiểu được sự tình.

Tô Tiểu Khuyết cùng Lệ Tứ Hải đùa giỡn, đơn thuần chỉ là trêu ghẹo, không có bất kỳ ý niệm nam nữ gì, hôn nàng một cái cũng chỉ là muốn chọc giận nàng, nghĩ rằng Lệ Tứ Hải sẽ mắng mình, thậm chí sẽ lấy nhuyễn tiên đuổi đánh mình, nhưng không ngờ một tiểu cô nương ngang bướng như vậy, cư nhiên lại khóc đến lê hoa đái vũ, Tô Tiểu Khuyết lập tức bị dọa cho chết khiếp.

Sau đại loạn tất có đại trị.

Giữa lúc tình thế rối ren, Tần Vãn Tiếu bước vào phòng ăn, ánh mắt sáng ngời nhìn khắp một lượt, cười nói: “Tiểu hài tử đúng là thiếu kiên nhẫn, lát nữa ở Điệp Thúy Bình mới là thời điểm các ngươi so tài, hiện tại đã vội muốn đánh nhau rồi sao?”

Một lời đã dẹp yên phong ba, lần thứ hai hỗn chiến được hóa giải thành vô hình.

Chỉ có Tô Tiểu Khuyết chấn kinh quá độ, từ đó mỗi lần thấy Lệ Tứ Hải liền y như gặp quỷ, vội vã lẩn tránh, khinh công nhờ vậy mà có thể tiến bộ vượt bậc —— bất quá đây là chuyện sau này, tạm không đề cập tới.

Điệp Thúy Bình.

Điệp Thúy Bình cỏ xanh mướt một vùng như thảm nhung, ở giữa có một bạch thạch viên đài, chu vi ba trượng.

Niếp Thập Tam đứng trên mạn đài, đơn giản nói: “Mười lăm người thay phiên lên đài tỷ thí, rơi khỏi đài là thua, ai trụ lại cuối cùng trên đài sẽ thắng.”

Nhìn khắp một lượt: “Ai muốn lên đầu tiên?”

Tô Tiểu Khuyết nghĩ bụng: ai lên đầu tiên chính là đồ ngốc! Đi lên phải đánh bại mười bốn tên còn lại mới có thể trụ đến phút cuối, sớm bị đánh thành vương bát đản thối rồi còn gì… Một bên cân nhắc một bên cứ nhằm phía sau hàng người mà lui.

Chỉ thấy một thân ảnh gần đó vèo một cái bay lên, đáp trên viên đài, mày như đao sắc, mắt như thu thủy, chính là Đường Nhất Dã.

Tô Tiểu Khuyết không khỏi giậm chân thở dài: “Tên này ngốc đến vậy, cũng coi như hiếm thấy đi! Không biết ai có thể ngốc sánh ngang với hắn đây?”

Đột nhiên bên cạnh lại bay ra một thân ảnh, hệt như mũi tên bắn thẳng lên viên đài, không trung bạch y phiêu phiêu, khí thế bức người, tên ngốc thứ hai này lại là Tạ Thiên Bích.

Tạ Thiên Bích dùng một thanh loan đao, thân đao dài và hẹp, lưỡi đao sắc nhọn, thanh quang ẩn hiện.

Đao của Đường Nhất Dã ngắn mà sắc, sống đao hình dáng như nanh sói, thẳng mà không cong; chuôi đao có hộ thủ (*) hình trăng lưỡi liềm, hai bên lưỡi đao ánh đỏ màu máu.

Hai người đồng thời rút đao ra khỏi vỏ.

Động tác rút đao này tuy đơn giản, nhưng yêu cầu về tốc độ, lực độ, góc độ lại cực cao. Đường Nhất Dã mỗi ngày rút đao hơn trăm lần, nỗ lực để đạt tới cảnh giới đao vừa rời vỏ liền chiếm ưu thế.

Tạ Thiên Bích không nhiều không ít, chỉ so với Đường Nhất Dã nhanh hơn nửa phần, mà nửa phần này tạo thành ưu thế, trong năm mươi chiêu đã bức Đường Nhất Dã phi thân thoái lui.

Niếp Thập Tam đứng một bên quan sát, thi thoảng xuất ngôn chỉ điểm hai người.

Tô Tiểu Khuyết hoa cả mắt chóng cả mặt, kinh hồn táng đảm, lại lùi về sau thêm mấy bước. Lệ Tứ Hải hung ác trừng cặp mắt trắng dã, Tô Tiểu Khuyết vững vàng tiếp nhận hai cái bánh trôi nước này (ý bảo cặp mắt em Hải như hai cái bánh trôi nước =)))))), có thí cũng không dám phóng một cái (tức là muốn đánh rắm cũng không dám tùy tiện =.=!!!).

Bị hóa giải hơn trăm chiêu, Đường Nhất Dã đã yếu thế, nhưng thần tình đầy hỉ sắc, đối Niếp Thập Tam cực kỳ cung kính hành lễ: “Đa tạ sư phụ chỉ điểm! Nhất Dã mao tắc đốn khai. (bừng tỉnh đại ngộ)“

Phen tỷ thí này tuy bại, nhưng thu hoạch lại nhiều hơn so với mấy tháng sở học bình thường.

Niếp Thập Tam dốc lòng vì võ học, tuy lấy kiếm làm chủ đạo, loại công phu khác cũng không hề kém bất kỳ một cao thủ nào. Lại thêm hơn mười năm nhờ lĩnh hội loại suy, lấy loại võ công khác để thẩm định kiếm pháp, đối với đao pháp chưởng pháp rất có sở ngộ. Bởi vậy tuy góp vài lời ít ỏi, đối với Đường Tạ hai người mà nói, chính là đại khai nhãn giới, có thể nào không hân hỉ nhược cuồng (mừng đến phát điên ^^!).

Những người còn lại đều có chút nôn nóng muốn thể hiện, đều theo thứ tự lên đài.

Tạ Thiên Bích liên tiếp đánh bại bốn người sau đó, rốt cục nội lực bất kham, thua dưới kiếm Hứa Ước Hồng.

Mọi người đều rõ kẻ cuối cùng lên đài sẽ chiếm tiện nghi, nhưng không ai như Tô Tiểu Khuyết mặt dày mày dạn, kiên trì không chịu ra ứng chiến, cho đến khi Mộc Hương Dược đã thắng được Phương Kinh Đào, mới làm kẻ cuối cùng lên đài.

Nga Mi kiếm pháp của Mộc Hương Dược ít tổn hao công lực, chỉ là sau khi thắng Phương Kinh Đào đã có chút khí suyển, Tô Tiểu Khuyết lại cực giảo hoạt, thân pháp triển khai, vừa mới thấy trước mắt, đã đột ngột xuất hiện đằng sau, di chuyển tứ phía. Mộc Hương Dược truy thì truy không kịp, cản cũng cản không xong, nhất thời không chú ý, gậy trúc của Tô Tiểu Khuyết dụng chiêu ngăn trở, khó lòng phòng bị, Mộc Hương Dược lập tức vụng về luống cuống, tay chân vướng víu.

Đám người Thượng Quan Vân Khởi cuối cùng cũng minh bạch, tên tiểu tử Tô Tiểu Khuyết này hôm qua đã làm mất hết thể diện Võ lâm Trung Nguyên, hôm nay lại tiếp tục làm mất mặt nam nhi đại trượng phu (ồ, các bạn cũng lớn lối quá nhỉ, đứa già nhất cũng mới có 14 tuổi =.=!!!).

Lệ Tứ Hải tức giận, dậm chân hô to: “Mộc tỷ tỷ! Đánh hắn một trận đi!”

Đường Nhất Dã cúi thấp đầu nhìn ngón chân, có điểm thay hắn xấu hổ; Tạ Thiên Bích lại có hứng thú vừa xem vừa cười.

Niếp Thập Tam thủy chung vẫn không nói gì.

Chẳng bao lâu, Mộc Hương Dược đã bị đánh bại.

Tô Tiểu Khuyết vô cùng cao hứng, từ tay áo lôi ra trúc bổng, chỉ thiếu điều lấy thêm cái bát mẻ vừa gõ vừa xướng Liên Hoa Lạc “Có tiền thì dâng cho tiễn trường” (Liên Hoa Lạc là một bài đồng dao phổ biến ở phía Bắc Trung Quốc, còn nội dung ý nghĩa thế nào thì =.=!!!).

Niếp Thập Tam chăm chú nhìn hắn một lát, hỏi: “Tố Y Linh Hồ là gì của ngươi?”

Tô Tiểu Khuyết trong lòng khẽ động: “Ta không biết.”

Niếp Thập Tam trầm ngâm nói: “Khinh công ngươi rất giống Hồ Tung Bộ của Tố Y Linh Hồ năm đó, là theo ai học?”

Tô Tiểu Khuyết có chút kinh hoàng, lắc đầu nói: “Ta không biết, bang chủ bảo ta trời sinh đã vậy.”

Niếp Thập Tam thấy hắn thần tình không giống giả vờ, liền không hỏi nữa.

Đường Nhất Dã có lẽ đã kiệt sức, hai tay run nhẹ.

Tô Tiểu Khuyết tươi cười chuẩn bị nhảy khỏi viên đài, Niếp Thập Tam lại phất tay nói: “Tiếp tục tỷ thí.”

Tô Tiểu Khuyết nhảy dựng: “Không phải nói người cuối cùng trụ trên đài sẽ thắng sao? Ta đã thắng rồi!”

Niếp Thập Tam mỉm cười nói: “Tỷ thí đến giờ Thân, năm canh giờ sau, ai đứng trên đài cuối cùng mới là người thắng cuộc.”

Tô Tiểu Khuyết trong lòng hét thảm một tiếng, nhưng cũng không dám oán thầm Niếp Thập Tam, chỉ đành cắn răng đứng bất động.

Chỉ nghe tiếng tay áo phần phật trong gió, Đường Nhất Dã, Hoa Mãn Y, Lệ Tứ Hải, Thượng Quan Vân Khởi, Hứa Ước Hồng nhất loạt bay lên viên đài.

Tô Tiểu Khuyết lửa giận công tâm: “Năm đánh một? Các ngươi là chó hoang giành mồi hay sao?”

Đường Nhất Dã vội nói: “Các vị thỉnh bước xuống trước, theo thứ tự nên là ta…”

Hứa Ước Hồng nói: “Ta định xem xem là kiếm của ta nhanh hay thân pháp của hắn nhanh.”

Hoa Mãn Y nói: “Ta muốn giáo huấn hắn.”

Thượng Quan Vân Khởi nói: “Ta là thay Lệ cô nương xả giận!”

Lệ Tứ Hải nói: “Còn ta muốn nện tên hỗn đản này một trận!”

Tô Tiểu Khuyết phút chốc trở thành hương bột bột (ách, nghĩa là kẻ được người người săn đón =))))).

Niếp Thập Tam cười nói: “Hứa Ước Hồng lưu lại, những người khác đi xuống. Đợt thứ hai không cần theo thứ tự của đợt đầu.”

Thương Lãng kiếm pháp của Hứa Ước Hồng kỳ hiểm tàn nhẫn, người giang hồ đều nói nếu không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt không nên cùng người của Thương Lãng kiếm phái động thủ, bởi vì bọn họ một khi ra tay nhất định sát nhân.

Nhác thấy một đường vung lên múa xuống, Hứa Ước Hồng xuất thủ tận mười bảy kiếm chiêu, Tô Tiểu Khuyết bị bức đến gần như nghẹt thở, chạy loạn khắp viên đài.

Đường Nhất Dã nhãn thần lộ vẻ lo lắng, Niếp Thập Tam cũng không lệnh dừng lại, chỉ thản nhiên nhìn. Nhưng ngẫm lại, Tô Tiểu Khuyết tuy hoàn toàn bị kiếm khí bao vây, vô lực đánh trả, nhưng mỗi lần đến thời khắc cực kỳ nguy hiểm, suýt bỏ mạng, lại tránh được kiếm phong.

Cả nửa ngày trời, Tô Tiểu Khuyết trán đẫm mồ hôi, tiếng thở dốc của Hứa Ước Hồng cũng dần dần nặng nề.

Niếp Thập Tam mở miệng, nhưng lại chỉ điểm Hứa Ước Hồng: “Bác lãng phi trùy, tứ diện sở ca!” (đại khái là bảo bạn Hồng bao vây bốn phía)

“Khoái tai trường phong!”

Vài kiếm này của Hứa Ước Hồng liền dệt thành kiếm võng (mạng lưới), vô cùng ngoan lạt lại thêm kiếm khí chẩn mật, khóa chặt bộ pháp của Tô Tiểu Khuyết.

Tô Tiểu Khuyết tức giận đến muốn thổ huyết, tánh mạng đã như chỉ mành treo chuông, khinh công cũng phát huy tới cực hạn, gần như tiến thoái mơ hồ ảo diệu như thần, mọi người chỉ biết nhìn đến hoa cả mắt.

Thật lâu sau, Niếp Thập Tam thấy hai kẻ đối trận sắc mặt đều trắng nhợt, mới nói: “Dừng tay. Tô Tiểu Khuyết xuống, Hoa Mãn Y lên.”

Tô Tiểu Khuyết thở phào một hơi, hồng hộc thở gấp nằm dài ngay trên mặt đất. Đường Nhất Dã dìu hắn xuống dưới, hắn vẫn không quên oán giận: “Ai ôi uy… rõ ràng là muốn lấy mạng lão tử mà!”

Liền đặt mông ngồi xuống đất nói thế nào cũng không chịu đứng lên.

Trong chốc lát Hứa Ước Hồng bại trận, Niếp Thập Tam phân phó Đường Nhất Dã lên đài.

Mọi người hứng thú bị khơi gợi, nôn nóng muốn lên, mỗi tên đều tự phát huy đến nhuần nhuyễn sắc sảo, vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương, lần này ở Điệp Thúy Bình tỉ võ, giống như một đại hội võ lâm thiếu niên.

Chỉ mỗi Tô Tiểu Khuyết, thở mạnh một hơi, trong lòng cười lạnh: mệt chết các ngươi lũ ngốc đần độn! Hạ quyết tâm không bao giờ thượng đài nữa, mất mặt thì cho mất luôn, ăn mày còn cần mặt mũi làm gì?

Đương nghĩ đến đắc ý, chỉ nghe Niếp Thập Tam nói: “Tô Tiểu Khuyết lên.”

Tô Tiểu Khuyết ngẩng đầu nhìn lên, trên viên đài Tạ Thiên Bích đã chuyển sang tư thế hai tay cầm đao, đôi con ngươi sáng lấp lánh, nếu có thêm điểm lục sắc liền không khác gì loài sói, vội nói: “Ta nghỉ thêm một lát.”

Niếp Thập Tam lạnh lùng ra lệnh: “Đi lên!”

Tô Tiểu Khuyết ở Cái Bang quen thói kiêu ngạo, không sợ trời không sợ đất, hiện tại bị Niếp Thập Tam nhắm trúng mà bức, cũng không quản hắn là cái gì Bạch Lộc Sơn chủ, cái gì võ lâm đệ nhất nhân, nói thẳng: “Ta không lên, ta nhận thua!”

Nhìn nhìn Niếp Thập Tam, còn bồi thêm một câu: “Ngươi là tiền bối cao nhân, không thể khi dễ tiểu hài tử, truyền ra ngoài là ngươi không còn mặt mũi nữa đâu a.”

Lời vừa xuất ra, Niếp Thập Tam ngược lại chỉ mỉm cười.

Niếp Thập Tam công phu mồm miệng thường thường bậc trung, lập tức tỉ đoản tàng chuyết (cãi không lại thì im lặng giấu dốt =))))), một bước tiến tới, Tô Tiểu Khuyết dù khinh công khá, làm sao tránh được một trảo này của Niếp Thập Tam? Bị túm ngay huyệt Thần Đạo sau lưng, bên tai vù vù tiếng gió, đã thấy mình ở trên viên đài.

Niếp Thập Tam cao giọng nói: “Tạ Thiên Bích! Bát phương tàng đao thức.”

Lúc Tô Tiểu Khuyết bị Tạ Thiên Bích bức rơi khỏi đài, chỉ ẩn nhẫn thở một hơi, hắn cũng không thèm bảo trọng gì nữa, liều mạng đem một hơi khẩu khí kia tích tụ trong bụng mắng Niếp Thập Tam: “Cái gì mà võ lâm đệ nhất nhân, là lão tặc mất trí mới đúng! Khó trách từng này tuổi vẫn không lấy được vợ, đáng kiếp!”

Gần giữa trưa, Tần Vãn Tiếu mang theo vài tôi tớ đưa cơm đến Điệp Thúy Bình, vẫy gọi những người đang quan chiến tới phân phối thức ăn. Mà trận tỷ thí trên đài càng không ngừng nghỉ.

Đến giờ Thân tỷ thí kết thúc, Lệ Tứ Hải vừa ủy khuất vừa mệt mỏi, khóc ngon lành, Mộc Hương Dược chỉ im lặng chảy nước mắt.

Mười người thì đến bốn người ngã chỏng vó nằm trên bãi cỏ, rất có hiệu ứng của một bãi chiến trường thây ma vương vãi.

Kẻ cuối cùng trụ lại trên viên đài chính là Tạ Thiên Bích, hệt như vừa từ thủy lao bước ra, tóc tai đều ướt đẫm mồ hôi, đôi con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh nhìn Niếp Thập Tam.

Đường Nhất Dã sừng sững đứng dưới đài, mái tóc đen ướt sủng bết lại trên trán, sắc mặt tái nhợt, nhưng thần tình kiên định.

Niếp Thập Tam nói: “Hôm nay Tạ Thiên Bích thắng, rất tốt. Ngày mai giờ Thìn, tiếp tục.”

Vừa nghe lời này, ngay cả Tạ Thiên Bích đều bủn rủn chân tay, phốc một cái té xuống đất. Tô Tiểu Khuyết gân cổ gào khóc thảm thương.

Tần Vãn Tiếu lặng lẽ cầu xin: “Thập Tam, chúng vẫn còn là hài tử…”

Niếp Thập Tam thản nhiên nói: “Thi cùng nhi hậu công (cái khó ló cái khôn), chính là muốn đem chúng bức đến đường cùng, bức cho ra từng phân tiềm lực.”

Cười cười: “Những hài tử này, quả thật có vài đứa có thể trở thành nhân vật siêu tuyệt.”

**********

(*) hộ thủ là mảnh kim loại cong gắn trên chuôi đao như hình bên dưới