Nhất Đao Xuân Sắc

Quyển 1 - Chương 34




Edit: Phúc Vũ

Tạ Thiên Bích giữ một con ngựa, im lặng đứng giữa gió tuyết, vết đao trên mặt chưa lành, trong mắt tơ máu đỏ ẩn hiện, thần sắc lại bình tĩnh đến gần như âm lãnh, lạnh lùng hỏi: “Ngươi thật sự muốn quay về?”

Tô Tiểu Khuyết vẻ mặt quyết tuyệt đượm đầy mệt mỏi, nhưng tư thái lười nhác thường ngày đã biến mất, đứng thẳng người, mang theo một loại khí thế kiên cường bất khuất, nhãn thần lạnh lùng cô tịch như băng.

Đây là lần thứ tư Tô Tiểu Khuyết xông xuống núi, ba lần trước đều chưa ra khỏi Chủ phong đã bị Tạ Thiên Bích ngăn lại.

Từng động thủ một lần, Trường An đao đại chiến Già La đao, Tạ Thiên Bích một bên má bị Già La đao sượt qua, còn Tô Tiểu Khuyết bị điểm huyệt cuốn tròn trong chăn bông.

Huyệt đạo vừa giải, Tô Tiểu Khuyết tỉ mỉ lật xem Thanh nang dược thư lần cuối, sau đó ném vào lò lửa thiêu hủy. Khi xuống núi, không mang theo vật gì khác, chỉ một thân y sam, hai tay giấu đao.

Tạ Thiên Bích chăm chú nhìn vào mắt hắn, rốt cuộc gật đầu nói: “Được rồi, ta đã sai một lần, không thể sai rồi lại sai, ngươi đã quyết tâm ra đi, con ngựa này cho ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết cũng không nói lời nào, im lặng xoay người lên ngựa, “hây da” một tiếng, tuấn mã sải chân, liền phóng nhanh như bay.

Tạ Thiên Bích chợt lướt tới, ngang ngạnh níu chặt dây cương, nhãn thần tràn ngập vẻ khẩn cầu: “Lần này đi Trung Nguyên, mỗi bước đều là chông gai, nếu Cái Bang thật sự làm khó, ngươi… không được bướng bỉnh… Ta đến đón ngươi trở về, có được không?”

Tô Tiểu Khuyết không nói không rằng, xoay cổ tay, nơi kẽ tay hàn quang lóe lên, Già La đao quét về phía ngón tay Tạ Thiên Bích.

Tạ Thiên Bích bất đắc dĩ buông dây cương, thoái lui vài bước, Tô Tiểu Khuyết thúc vào hông ngựa, tuấn mã lại phi thẳng một đường.

Tạ Thiên Bích cắn răng, tay trái rút đao, Trường An đao rời vỏ, giữa không trung chợt lóe lên một đạo điện quang, nhắm thẳng vào lưng Tô Tiểu Khuyết.

Tô Tiểu Khuyết ngồi trên lưng ngựa, không ngờ Tạ Thiên Bích sẽ hạ thủ với mình, không kịp né tránh, mà dường như cũng không nguyện né tránh, đao khí sắc bén ập vào thân thể, sau lưng một trận đau đớn, gió lạnh lướt qua, máu tươi từng giọt nhỏ xuống.

Tạ Thiên Bích chỉ thấy Tô Tiểu Khuyết thoáng lảo đảo ngả người về phía trước một chút, lưng lập tức thẳng lại, không chút do dự, càng không quay đầu, tiếp tục thúc ngựa chạy đi.

Gió lạnh thét gào, mang theo vô số bông tuyết, tay áo cùng mái tóc dài của Tô Tiểu Khuyết phấp phới tung bay, máu cũng quyện theo gió, Tạ Thiên Bích vẫn đứng sững tại chỗ, gương mặt băng lãnh đột nhiên nóng lên, chần chờ đưa tay sờ thử, nhưng chỉ thấy một mảng đỏ tươi, chính là máu của Tô Tiểu Khuyết.

Tô Tiểu Khuyết một đường phi nước đại xuống núi, đao thương trên lưng tuy sâu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa khả năng liền vết thương bẩm sinh cực tốt, máu cũng đã bắt đầu đông lại. Nhưng trong lòng hoàn toàn trống rỗng, mất hết phương hướng.

Lộ đại thúc luôn đối xử tốt với mình lúc nhỏ, chưa từng để mình chịu đói chịu lạnh, dạy mình võ công, dạy mình uống rượu, thế nhưng lại chết dưới tên nỏ do chính tay mình cải tiến, đã vậy lá thư tử vong kia, nhắc người chọn lối Yên Hà sơn, cũng do chính tay mình hạ bút.

Tạ Thiên Bích lãnh tĩnh mà cẩn mật bày mưu đồ sát, có lẽ hắn chưa từng muốn lấy mạng Lộ Ất, nhưng tên nỏ không có mắt, nếu hắn là kẻ mở đường, Tô Tiểu Khuyết mới chính là hung thủ cầm đao.

Mờ mịt nhìn về con đường phía trước, khung trời thảo nguyên nửa chìm trong sương, nửa vùi dưới tuyết, không khỏi ngộ ra, như bị tạt cho một gáo nước lạnh, mới biết chính mình đã sai đến không thể tha thứ, tiến thoái lưỡng nan, nhất thời toàn thân như chìm trong một hồ băng sâu không thấy đáy, càng lúc càng lạnh, không có lấy một tia ấm áp, lạnh đến cuối cùng cũng mất cả cảm giác hàn lãnh.

Tạ Thiên Bích nhìn giọt máu nơi đầu ngón tay đang dần đọng lại thành một vết cắt lạnh buốt, biểu tình thủy chung trầm tĩnh, phất tay gọi hai gã ám vệ, ra lệnh: “Hai người các ngươi dọc đường bảo hộ, nếu hắn xảy ra chuyện, các ngươi cũng đừng mong sống sót. Đến tổng đà Cái Bang, nhớ nói rằng…”

Cắn răng: “Tiểu tử Tô Tiểu Khuyết dám đến Xích Tôn Phong nghe trộm tin tức, đã bị Thiếu chủ bọn ta đánh trọng thương, một đao kia thủ hạ lưu tình, coi như niệm tình đồng môn mấy năm qua, sau này nhất định lấy đầu Tô Tiểu Khuyết, xem Cái Bang các ngươi còn mặt mũi nào đứng trên giang hồ!”

Hai gã ám vệ lĩnh mệnh rời đi, tay trái nắm đao của Tạ Thiên Bích bắt đầu run rẩy, càng run càng lợi hại, học đao hơn mười năm, lần đầu tiên có loại cảm giác vô pháp tự khống chế này, tay phải đè lên hung hăng áp trụ, nhưng chỉ khiến toàn thân càng run kịch liệt hơn, như lá khô trên cành, chỉ trực rơi xuống.

Tạ Thiên Bích tâm như gương sáng, cơ hồ có thể biết trước, không còn vướng bận ràng buộc với Tô Tiểu Khuyết, võ công của mình và bá nghiệp của Xích Tôn Phong, sẽ thăng tiến mạnh mẽ, bước lên một tầm cao mới.

Nhưng khúc trường ca khoái lạc này, tâm cảnh như trời cao biển rộng này, tham vọng tung hoành thiên hạ tiếu ngạo giang hồ này, rồi những khi đợi tuyết lạc bên hồ kia, những khi chuyện trò cùng ngắm hoa rơi kia, những khi chung gối đối mặt, ý tình thâu đêm kia, đã chính thức trở thành ký ức nhạt nhòa vì chẳng còn ai chia sẻ.

Được và mất chỉ cách nhau một ranh giới mong manh, nhưng lại khiến người tiếc hận khôn nguôi, cõi lòng tan nát.

Dưới ánh hoàng hôn mênh mông sâu thẳm, Tạ Thiên Bích quay đầu nhìn lại, gió tuyết đã phủ đầy Chủ phong.

Vài hôm sau, Tạ Thiên Bích đến Tây Phong, cùng Tạ Bất Độ dùng lò lửa làm từ bùn đỏ nấu rượu, nướng chim trĩ thỏ trắng, ngồi đối ẩm với nhau.

Tạ Thiên Bích gầy đi không ít, đao thương bên má phải kéo dài từ đuôi mắt đến tận khóe miệng, giữa đường nét góc cạnh phân minh, lại khắc một vết sẹo tương tư màu máu.

Tạ Bất Độ nhìn thương thế trên mặt hắn, nói: “Sao không đi tìm Trình Tử Khiêm chữa trị vết sẹo?”

Tạ Thiên Bích đưa tay sờ sờ, cười hỏi: “Khó coi lắm sao?”

Tạ Bất Độ uống cạn chén rượu, nhìn vào mắt hắn: “Không khó coi, trái lại càng tăng thêm khí khái nam tử.”

Tạ Thiên Bích khẽ cười: “Trình Tử Khiêm cũng nói như vậy, cho nên ta nhờ hắn dùng Thực Kim Tạm Ngọc cao, vết đao này sẽ vĩnh viễn được giữ lại.”

Tạ Bất Độ nhìn bông tuyết lất phất bay, thở dài: “Đông đến rồi, ta cũng không biết có thể sống qua sang năm hay không… Ngươi thả Tô Tiểu Khuyết đi là rất đúng, hài tử này trông nhu hoà, nhưng từ tận xương cốt lại quật cường đến lợi hại. Yêu một người, không chừng chính là cả kiếp cả đời, bất luận hắn xây cầu đắp lộ hay giết người phóng hỏa, nếu ngươi còn không thả hắn đi, chỉ sợ từ nay về sau hắn sẽ hận ngươi suốt đời suốt kiếp, càng không biết sẽ làm ra chuyện gì, đương nhiên, làm hoàng đế thì trảm cả nhà ngươi, làm ăn mày thì có đói chết cũng không tìm đến ngươi.”

Chăm chú nhìn vào đôi mắt của Tạ Thiên Bích, nói: “Muốn diệt Cái Bang, có thiếu gì thời cơ, muốn giữ một người, cũng có vô số cách, tại sao lần này ngươi lại hành động tàn nhẫn đột ngột như vậy?”

Tạ Thiên Bích im lặng một hồi, thanh âm bất giác có chút run rẩy: “Cha, ta rất sợ, ở bên hắn càng hạnh phúc bao nhiêu, ta lại càng sợ hắn bỏ đi bấy nhiêu…”

Tạ Bất Độ thở dài, thừa hiểu hắn tuy tình căn sâu đậm, nhưng không hề biết yêu như thế nào, cuối cùng phạm phải sai lầm nghiêm trọng.

Tạ Thiên Bích đột nhiên gọi: “Cha…”

Tạ Bất Độ khẽ gật đầu: “Ngươi là nhi tử duy nhất của ta, Xích Tôn Phong cũng được, giang hồ cũng được, chỉ cần ngươi có thể tùy ý mà làm, tự tại mà sống… Muốn đi tìm hắn thì đi đi, nơi này có ta rồi.”

Tạ Thiên Bích cổ họng mặn đắng, nâng chén cùng Tạ Bất Độ, nói: “Ta thật không dám nghĩ, vạn nhất hắn thực sự bị Cái Bang xử tử… Ta sẽ đi nhanh về nhanh.”

Hai người vừa định uống cạn, đã thấy Thủy Liên Tử vội vã bước tới bẩm cáo: “Đường môn Đường Nhất Dã muốn gặp Thiếu chủ và Tô công tử.”

Tạ Thiên Bích ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Ngươi dẫn hắn đến Chủ phong đợi ta.”

Đứng dậy, lại quỳ xuống, khấu đầu nói: “Cha, ta phải đi đây, Đường Nhất Dã đại khái cũng là vì chuyện của Tô Tiểu Khuyết mà đến, ta đi rồi, người nhớ bảo trọng.”

Tạ Bất Độ gật đầu, tự rót tự uống, nói: “Đi đi!”

Đường Nhất Dã cẩm bào đính lông chồn, phục sức đẹp đẽ quý phái, nhưng sắc mặt lại tiều tụy không chịu nổi, hốc mắt trũng sâu một quầng thâm đen, nếu như gặp Tô Tiểu Khuyết, nhất định sẽ bị hắn cười là túng dục quá độ mới ra nông nỗi này.

Vừa thấy Tạ Thiên Bích, Đường Nhất Dã lập tức chạy đến, lạnh lùng hỏi: “Tiểu Khuyết đâu? Ta muốn dẫn hắn đi!”

Tạ Thiên Bích không nhanh không chậm, vô cùng trấn định đáp: “Ngươi đã không chịu đến Bạch Lộc Sơn gặp hắn, hiện tại còn muốn dẫn hắn đi đâu? Đường gia chịu nhận hắn? Cần hắn sao?”

Đường Nhất Dã áp chế lửa giận, nói: “Ngươi hại Tiểu Khuyết phạm phải sai lầm nghiêm trọng, ở võ lâm Trung Nguyên đã không còn nơi dung thân, ta đã bàn với cha, Đường gia sẽ đón Tiểu Khuyết về, hảo hảo trông coi chiếu cố hắn.”

Tạ Thiên Bích nói: “Nếu Tiểu Khuyết không nguyện ý đi theo thì sao?”

Đường Nhất Dã trầm giọng nói: “Chuyện đã đến nước này, hắn cũng nên tỉnh ngộ, bất luận thế nào, ta là đại ca hắn, nhất định phải đưa hắn về.”

Tạ Thiên Bích nhìn vẻ mặt lo lắng sốt ruột của hắn, nhất thời mềm lòng, thở dài: “Ta thà để hắn đi theo ngươi…”

Xoay người về phòng thu thập hành trang, Đường Nhất Dã theo sát sau lưng, hỏi: “Làm gì vậy?”

Tạ Thiên Bích nhanh chóng gói đồ thành một túi, mang theo chút dược trị thương cùng ngân lượng, khoác lên lưng, thấp giọng nói: “Tiểu Khuyết đã quay về Cái Bang, ta giúp ngươi cứu hắn, về phần hắn thoát thân rồi, muốn trở lại Đường gia hay nơi nào khác, ta cũng sẽ không cản trở, chỉ thuận theo ý hắn.”

Đường Nhất Dã chấn kinh, phẫn nộ cực điểm, nói: “Về Cái Bang? Sao ngươi lại để hắn về Cái Bang?”

Nắm tay siết chặt đến kêu lên răng rắc, nhịn không được một quyền đánh tới, ngay giữa ngực Tạ Thiên Bích. Tạ Thiên Bích “hự” một tiếng đau đớn, lảo đảo, khóe miệng loáng thoáng tơ máu, Đường Nhất Dã bi thương quát: “Hắn sẽ chết, ngươi có biết không?”

Tạ Thiên Bích đứng vững trở lại, chân khí nơi ngực xoay chuyển, sắc mặt đã khôi phục như bình thường, không hề bị nội thương, biết Đường Nhất Dã hạ thủ đúng mực lưu tình, lập tức không dài dòng, nói: “Chung quy hết thảy đều là ta sai, chúng ta lập tức lên đường, ngươi vẫn đủ sức chịu đựng chứ?”

Nên biết Đường Nhất Dã sau khi nghe tin về Cái Bang, vô cùng hoảng loạn, lập tức ra quyết định, biết rõ việc này trọng đại, không thể hành động lỗ mãng, vì thế cầu xin Đường Thanh Vũ lo liệu chuyện Tô Tiểu Khuyết cấu kết ma giáo trước.

Đường Thanh Vũ suy nghĩ một ngày một đêm, Đường Nhất Dã cũng quỳ một ngày một đêm, Đường Thanh Vũ cuối cùng không đành lòng, viết một lá thư lấy thân phận chưởng môn Đường gia cầu tình với Cái Bang, nói thẳng Tô Tiểu Khuyết chính là huyết mạch của Đường gia, nhất thời hồ đồ, làm chuyện sai quấy, Đường gia nhất định sẽ phế hết võ công của hắn, nghiêm khắc quản giáo, tuyệt không để hắn đặt chân vào giang hồ nửa bước, khẩn xin Cái Bang đừng truy cứu thêm, sau này nếu có gì cần tương trợ, dù phải dốc hết thực lực Thục Trung, cũng nguyện báo đáp.

Đường Nhất Dã sợ chậm trễ sẽ sinh biến, liền đích thân đến Xích Tôn Phong trước, đón Tô Tiểu Khuyết về, suốt nửa tháng rong ruổi trên lưng ngựa, từ Thục trung bôn ba tới mạn bắc, vốn đã mệt mỏi vô cùng, lúc này lại không chút do dự, nói: “Đi!”

Hình đao dài không quá một thước, rộng không quá một lóng tay, dưới ánh lửa bập bùng, mũi đao lóe lên chút ánh sáng xanh biếc, tựa như một con đom đóm cô tịch.

Trong hình đường âm trầm mục nát của Cái Bang, Tô Tiểu Khuyết bị trói chặt vào một giá gỗ đặc chế trên mặt đất, tay chân đều bị khóa bằng vòng thiếc, không thể động đậy, nhưng sắc mặt vô cùng bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến trống rỗng vô hồn, lại thuần nhiên như trút bỏ được gánh nặng.

Lam lão tam chấp pháp đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy tay chân bủn rủn, nhịn không được cầu xin: “Kim trưởng lão! Thiếu bang chủ đã nhận tội, còn ngàn dặm xa xôi trở về bái tế Lộ bang chủ…”

Kim Ngũ Lượng lắc đầu, thở dài: “Nếu không như thế, lát nữa dụng hình tam đao lục đỗng, giữ lại mạng hắn, đã là thành toàn di nguyện của Chu bang chủ năm xưa, cũng đã là nể mặt chưởng môn Đường gia.”

Kinh Sở trán quấn khăn tang, hai mắt sưng đỏ, ngồi xuống khẩn cầu: “Tiểu Khuyết, những gì hai tên yêu nhân ma giáo kia nói là sự thật, có đúng không? Ngươi đến Xích Tôn Phong nghe lén tin tức cho Cái Bang, lại bị ma đầu tính kế, mới hỏng việc, nên bị ma đầu chém bị thương, có đúng không?”

Tô Tiểu Khuyết nhẹ giọng nói: “Không phải, ta quả thực đã phản bội Cái Bang, gia nhập Xích Tôn Phong, tuy không phải cố ý, nhưng quả thực ta đã hại chết Lộ bang chủ.”

Kinh Sở nhịn không được tát hắn một cái: “Sao cứ nhất định phải là ngươi? Ngươi thật hồ đồ! Quá mức hồ đồ!”

Gương mặt Tô Tiểu Khuyết nhanh chóng sưng lên, ngẩng đầu chăm chú nhìn Kinh Sở, thấy thần tình hắn tràn ngập thương tiếc cùng phẫn hận, nói: “Xin lỗi, Kinh đại ca, là ta sai. Nếu còn tin ta một lần, phương thuốc hôm qua ta viết đưa cho ngươi ngươi nhớ giữ kỹ, cứ theo đơn mà bốc thuốc cho Cố đại thúc uống và bôi ngoài da, sau này chỗ cánh tay bị đứt sẽ không để lại di chứng.”

Kim Ngũ Lượng nặng nề thở dài, nói: “Tiểu Khuyết, về sau ngươi đã không còn là đệ tử Cái Bang, thụ hình xong ta sai người đưa ngươi về Đường gia, bọn họ sẽ chiếu cố ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết cả kinh, vội nói: “Kim đại thúc, người nhìn Tiểu Khuyết lớn lên, hiện tại ta chỉ xin người một chuyện… Ta không muốn về Đường gia, nếu có người tìm đến, các vị cứ nói ta đã chết. Sau này ta sẽ quy ẩn giang hồ, chỉ muốn sống một cuộc sống an tĩnh… Đại thúc, Tiểu Khuyết cầu xin người!”

Nói xong rụt cổ lại, dụng lực khấu đầu lên giá gỗ, chỉ trong chốc lát, trán liền tím xanh chảy máu.

Kinh Sở không đành lòng, nói: “Được, ta đáp ứng ngươi…”

Tô Tiểu Khuyết mừng rỡ, cười nói: “Đa tạ Kinh đại ca!”

Nụ cười này, dường như quay lại thời hai người còn chơi đùa với nhau, lúc đó Tô Tiểu Khuyết hoạt bát linh động, rạng rỡ như mặt trời, vô cùng trong sáng hồn nhiên, nào có nửa phần ngờ tới lúc này đây nghiệp chướng nặng nề, sống không bằng chết?

Kinh Sở chợt thấy chóp mũi cay xè, không muốn nhìn nữa, xoay người bước ra khỏi hình đường, hai giọt lệ đã thấm xuống mặt đất.

—————

Đệ tam thập ngũ chương:

… Trái tim Đường Nhất Dã lập tức trầm xuống, trước mắt tối sầm, giữa một mảnh đen tối mông lung chợt sáng lên nụ cười của Tô Tiểu Khuyết, vẫy tay gọi mình: Đường qua tử… Đường sư huynh, qua đây bắt cá với ta…

Vừa nghĩ tới sau này không còn được nhìn thấy Tô Tiểu Khuyết, không còn được nghe thanh âm của hắn, càng không có hi vọng nghe hắn gọi mình thêm một tiếng ca ca nào nữa, trong lòng tựa như đông lại thành một khối lạnh buốt, rồi lại đau đớn đến muốn nứt ra, co tay ôm ngực, nước mắt bất giác đã lăn dài…

————–

Chương này vốn nên post sớm hơn, nhưng tớ lại chần chờ, kéo dài mãi tới hôm nay mới post, xin lỗi mọi người.

Chương này đã triệt để xé nát tâm can tớ TT_TT Edit mà đau xoắn cả ruột. Tớ đau cho tiểu bảo bối, nhưng càng đau cho Bích. Kể từ đây, Bích sẽ phải gặm nhắm nỗi thống khổ vì đã chính tay đánh mất người mình yêu. Tớ biết mọi người sẽ nghĩ Bích đáng kiếp, nhưng không hiểu sao tớ chỉ thấy xót xa. Câu mà Bích nói với cha mình… “ta rất sợ…” thật khiến tim tớ quặn thắt lại. Bích phạm phải sai lầm là vì không biết nên yêu thế nào mới đúng. Một con sói ngoan độc trên giang hồ không có nghĩa cũng hoàn toàn khéo léo trong tình cảm. Và Bích thì cực kỳ dại dột, ngây thơ cho rằng bất chấp tất cả để giữ Tiểu Khuyết bên cạnh chính là cách yêu đúng nhất. Suy nghĩ bá đạo mà ấu trĩ cực độ này, thật lòng mà nói, trong mắt tớ, lại có chút đáng yêu, tuy rằng vì nó mà mọi chuyện mới ra nông nỗi như hiện tại. Đương nhiên đây chỉ là cảm nhận của tớ về Bích mà thôi, mỗi người có một cách nghĩ riêng, tớ không dám mong các bạn sẽ quay sang thích Tạ Thiên Bích, nhưng hy vọng các bạn có thể nhìn Bích theo một góc độ khác, không chỉ là một con người chỉ biết ngoan độc tính kế. Chỉ vậy thôi.