Nhặt Được 201 Vạn

Chương 42




Edit: Tử Linh

Beta: KẹoĐắng

Đầu năm ngoái Lý Hạo Nhiên đóng vai chính trong một bộ phim, lúc quay đã cảm thấy nội dung bộ phim quá mức thương cảm, khó hiểu, mặc dù ngụ ý sâu xa, nhưng chỉ sợ phòng bán vé cũng chẳng thu được là bao.

Nhưng suy xét tới việc muốn phát triển nhảy vọt trên con đường nghệ thuật này, thì chỉ dựa vào việc đóng cả đống phim giải trí phù hợp với khẩu vị thông tục của khán giả sẽ chẳng bao giờ đủ, tất nhiên là muốn tiến thêm một bước để giao lưu với tầng lớp trọng điểm của lĩnh vực nghệ thuật. Cho nên Lý Hạo Nhiên vẫn kiên quyết sắp xếp vào, toàn tâm toàn ý để nhập vai trong bộ phim nghệ thuật này.

Sau khi đóng máy thì đúng là giống hệt như dự tính, phản ứng không đáng kể, phòng bán vé hoạt động ảm đạm.

Nhưng mà tư tưởng tổng thể của anh thì không hề sai, bộ phim này không được coi trọng ở trong liên hoan phim trong nước, nhưng lại nhờ vào góc quay sắc bén cùng với vai nam chính thể hiện được tính nhân văn một cách hoàn hảo nên đã được đề cử giải thưởng Nam diễn viên xuất sắc nhất ở Liên hoan phim quốc tế.

Lý Hạo Nhiên vì thế mà từ một minh tinh trong nước nhảy lên thành tài tử điện ảnh nổi tiếng thế giới, giá trị con người tăng thêm một bậc, rất nhiều công ty mời làm đại diện, hoạt động, săn tin, phỏng vấn bay tới ào ào như tuyết rơi. Tin tưởng trong hai năm kế tiếp anh có thể đứng trên đỉnh cao sự nghiệp.

Đối với lần này, ngoại trừ công ty vui mừng, bản thân Lý Hạo Nhiên hăng hái, những fan hâm mộ của anh sung sướng khôn tả, thì người vui vẻ nhất có lẽ là đạo diễn Khương rồi, lúc này cho dù ông ấy có nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh.

Nguyên nhân chính là, bộ phim thần tượng > sẽ do chính Lý đại minh tinh sau khi đoạt giải trực tiếp đóng vai chính, chỉ trong khoảng thời gian ngắn sau khi công ty Hướng Phát tung ra tin tức này thì lượng hưởng ứng đã tăng gấp đôi.

Mà đạo diễn Khương còn cực kỳ anh minh ở chỗ: trước khi tung tin tức giành giải thưởng ra ngoài, đã tuyên bố rằng Lý Hạo Nhiên vẫn tiếp tục đóng vai nam chính trong bộ phim sắp tới của ông.

Chuyện như vậy cũng có chút yếu tố ngẫu nhiên ở bên trong, kế hoạch của đạo diễn Khương vốn là đi mời một nam minh tinh rất có phong cách ở Hàn Quốc đến để đảm nhiệm vai chính trong phần tiếp theo bộ phim truyền hình này, nhằm gia tăng tỷ lệ ủng hộ cho bộ phim. Không ngờ tới phải đàm phán với nam diễn viên kia rất lâu, sắp tới lúc ký hợp đồng thì đối phương lại đổi ý, từ chối lời mời của ông ấy, chuyển thành về diễn cho đất nước của bọn họ vì một vị đạo diễn phim điện ảnh nổi tiếng.

Đạo diễn Khương buồn bực gần chết, từ xưa tới nay đều là ông ấy chọn diễn viên, còn chưa từng trải qua việc bị diễn viên khước từ, ngoài miệng thì đạo diễn Khương không nói gì, nhưng thật ra thì tâm trạng rất là suy sụp, thầm nghĩ rằng cậu có tới tôi cũng chẳng thèm! Trái Đất vẫn quay. Tự mình an ủi: hợp tác diễn xuất với người nước ngoài thì trừ việc kiếm thêm được chút lợi nhuận ra còn kéo theo rất nhiều phiền phức, đến lúc đó sẽ phải lo thêm phần phiên dịch, lồng tiếng, rồi một đống chuyện khác…

Vì vậy đành phải chuyển ánh mắt sang Lý Hạo Nhiên đang hợp tác rất vui vẻ với ông. Đúng lúc Lý Hạo Nhiên không có ký kết hợp đồng nào khác, cộng thêm việc công ty cảm thấy bộ phim thần tượng > mà anh hợp tác với đạo diễn Khương có tỉ lệ người xem truyền hình cực cao, chính là nên rèn sắt khi còn nóng, hợp tác làm thêm một bộ nữa, vì vậy đạo diễn Khương cũng thuận nước đẩy thuyền, đồng thời trở thành vị đạo diễn đầu tiên hợp tác với Lý Hạo Nhiên sau khi anh đoạt được giải thưởng lớn.

Lúc Lý đại minh tinh trở nên cao quý, tiền bạc xung túc, cũng là lúc Diệp Gia Dĩnh phát giác ra hình như mình cũng là bạn bè của một người rất có danh tiếng.

Buổi sáng khi đưa Diệp Ba Ni tới nhà trẻ thì gặp được bà mẹ béo lùn, chắc nịch, rất bá đạo của bạn nhỏ An Tư Ý. Lúc này mẹ của An Tư Ý lại chủ động chào hỏi cô ở trước cổng nhà trẻ, thập phần nhiệt tình, “Mẹ Ba Ni à, hôm trước tôi có nhìn thấy cô trong TV, thật là không nghĩ tới, An Tư Ý có thể học chung lớp với con trai của minh tinh cơ đấy.”

Lần trước Diệp Ba Ni đánh An Tư Ý, vốn là mình đuối lý, lúc này người ta lại chủ động khách khí, tự nhiên Diệp Gia Dĩnh cũng sẽ rất nể mặt, dừng xe đạp, khiêm tốn, “Tôi cũng chỉ là diễn viên nhỏ thôi…, đâu phải là minh tinh gì.”

Mẹ của An Tư Ý cũng không phân biệt rõ những thứ này, cảm thấy rằng có thể đóng xuất hiện chung với những ngôi sao lớn như Lý Hạo Nhiên, Trịnh Dụ Hoa trên TV đã là rất khác biệt rồi, “Ha ha, cô diễn tốt lắm, đẹp hơn người khác rất nhiều.” Lại nhìn cô đang ôm Diệp Ba Ni từ trên ghế sau của xe đạp xuống, lập tức chạy theo than thở, “Ai, minh tinh đúng là khác với chúng ta, quả là thời thượng! Chở con đi học bằng xe đạp, vừa bảo vệ được môi trường vừa có thể giữ được vóc dáng, một công đôi việc, không giống như chúng ta, vẫn còn lái những cái xe quê mùa này!”

Diệp Gia Dĩnh cười gượng, không ngờ lái xe ô tô lại còn quê mùa, cô đi xe đạp lại thành thời thượng?

Mấy ngày sau, Diệp Gia Dĩnh có một phát hiện không nói nên lời, mẹ của An Tư Ý và mấy vị phụ huynh khác trông quen quen lại đổi thành chở con tới trường bằng xe đạp, chỗ ngồi phía sau xe cũng lắp một cái ghế ngồi giống của Diệp Ba Ni.

Ngay cả cô giáo Triệu cũng đỏ mặt lặng lẽ nhờ cô ký tên, đáng tiếc không phải là xin chữ ký của cô, mà là muốn cô giúp một tay để xin chữ ký của Lý Hạo Nhiên, nếu như là ký tên trên ảnh thì càng tốt.

Diệp Gia Dĩnh tính toán nếu như có cơ hội thì phải nhờ Lý Hạo Nhiên ký cho chục cái ảnh, dùng mấy cái đồ này để củng cố tình cảm với mấy cô giáo ở vườn trẻ thật sự là rất có lợi.

Bộ phim mới > của đạo diễn Khương có bối cảnh ở bệnh viện sẽ bắt đầu quay vào tháng 12, sau khi Diệp Gia Dĩnh tham gia tiệc rượu ăn mừng bộ phim > thì được nghỉ ở nhà, có hơn mười ngày để nghỉ ngơi.

Tính cả tiền đóng phim và tiền làm công trong đoàn làm phim thì tổng cộng cũng được 3000 vạn, tính ra mỗi tháng được hơn bảy nghìn một chút, cũng tính là thu nhập ở mức trung bình, sau đó đoàn làm phim còn phát cho một khoản tiền thưởng, cũng không biết có phải là khoản ‘giúp đỡ người nghèo’ của Diệp Thừa Trạch hay không. Diệp Gia Dĩnh cảm thấy cứ mãi suy nghĩ về vấn đề này cũng chẳng có lợi gì, nên dứt khoát coi đây là tiền thưởng của đoàn làm phim, gom tất cả lại.

Diệp Gia Dĩnh cũng đã ký xong hợp đồng cho bộ phim kế tiếp, là một vai nữ phụ có rất nhiều đất diễn, thù lao mỗi tập phim là 5000, cả bộ phim là bốn mươi tập, kế hoạch là quay trong bốn đến năm tháng, nói cách khác chính là trong khoảng thời gian từ tháng 12 đến tháng 4 sang năm cô có thể để dành được 20 vạn.

Đã không còn bị nợ đánh bạc làm phiền, công việc lại rất đảm bảo, Diệp Gia Dĩnh không phải chịu áp lực lớn nữa, nhưng cũng không dám lãng phí một ngày nào hết, được nghỉ hai tuần lễ thì cũng phải tìm một công việc tạm thời để làm. Những lúc này cô nghiên cứu một chút về mấy bộ phim có đề tài bệnh viện cùng với một số sách chuyên về kỹ năng diễn xuất, tiếp theo chính là chơi cùng với con trai nhỏ, đợi tới khi bắt đầu quay phim mới thì cô sẽ không thể ngày ngày xoay quanh Diệp Ba Ni như thế này.

Bản thân rất thoải mái vui vẻ tâm sự với người giúp việc theo giờ Chu Mai, “Làm diễn viên cũng có chỗ tốt, đó chính là sau khi kết thúc một bộ phim sẽ được nghỉ ngơi một thời gian, chờ Ba Ni lớn hơn một chút tôi sẽ tranh thủ những lúc như thế để dẫn nó đi du lịch, vừa đúng lúc cô cũng có thể nghỉ ngơi.”

Chu Mai bây giờ đã chính thức làm việc ở nhà Diệp Gia Dĩnh cả ngày, buổi sáng đến, buổi tối về, hoàn toàn hiểu rõ hoàn cảnh của cô, cười cười nói, “Vậy trước khi cô đi du lịch thì phải nhớ thông báo với Hạ tiên sinh thường xuyên tới chực cơm là cô phải đi du lịch nhé, để cho cậu ấy tự lo liệu cơm tối trong khoảng thời gian đó.” Cô ấy nói ăn chực cũng chỉ là nói đùa thôi, mọi người đều biết thân phận bất phàm của Hạ Vũ, tuyệt đối không cần phải ăn chực nhà người ta.

Diệp Gia Dĩnh hơi nhíu mày, sau khi Diệp Ba Ni xuất viện, Hạ Vũ lại duy trì thói quen thường xuyên tới ăn cơm chùa, còn ăn chùa hết sức tự nhiên nữa chứ, cô thấy không nên cự tuyệt người ta, lại càng không có lý do gì để chặn người ta ở ngoài cửa, chỉ có thể để anh mặc sức ăn chùa.

Chu Mai suy đoán theo tư tưởng quần chúng, “Tiểu thư Diệp à, không phải là Hạ tiên sinh đang theo đuổi cô đấy chứ?”

Diệp Gia Dĩnh hỏi ngược lại, “Cô cảm thấy giống như vậy sao?”

Chu Mai suy nghĩ một chút lại lắc đầu, “Cô nói, tôi mới thấy là không giống, nếu như cậu ấy thực sự theo đuổi cô, thì tối thiểu cũng phải là cậu ấy mời cô ăn cơm chứ không phải là năm ngày ba nữa lại tới ăn chực! Mặc dù bình thường cũng tặng cho Ba Ni rất nhiều quà quý, nhưng mà cậu ấy cũng đâu phải là theo đuổi Ba Ni, quả thật là rất kỳ quái!”

Diệp Gia Dĩnh nói cho cô ấy biết, “Tôi có gọi điện cho bác Hạ ở nhà anh ấy, nghe nói cha của đầu bếp nhà bọn họ mấy tháng gần đây không được khỏe, vị đầu bếp đấy cần phải về quê chăm nom, thường xuyên xin nghỉ, cho nên Hạ Vũ mới phải thường xuyên tới ăn cơm tối, không có mục đích gì khác đâu.” Nói xong thấy khá là nhức đầu, “Cô nói anh ta ăn cơm thì ăn cơm chứ, cũng không phải là sơn hào hải vị gì cả, thỉnh thoảng có người tới ăn cũng tốt mà, vấn đề là vì sao mỗi lần anh ta tới lại tiếp xúc với Ba Ni thân mật như vậy chứ!”

Lần này Chu Mai lại có thể hiểu được, “Ba Ni rất thích mà, lúc Hạ tiên sinh tới, cô đang làm cơm, có lúc tôi về nhà có lúc giúp cô nấu cơm, cậu ấy không chơi với Ba Ni thì ngồi đấy một mình cũng rất nhàm chám.”

Diệp Gia Dĩnh không cảm thấy Hạ Vũ sẽ cho rằng ngồi một mình là nhàm chán, anh cũng có thể làm rất nhiều thứ mà, thời gian đó có thể ngồi xem tin tức một chút, lên mạng một chút, dùng laptop một chút, nếu như không đủ còn có thể chơi cờ cùng với máy tính, làm gì mà chẳng được!?

Nếu không phải là bác Hạ cực kỳ bất đắc dĩ oán trách cô trong điện thoại, nói là vị đầu bếp được mời tới sau Diệp Gia Dĩnh kia cái gì cũng tốt, chỉ là sức khỏe của cha mẹ quá kém, làm cho con trai hầu như tuần nào cũng phải xin nghỉ một hai ngày để về chăm sóc, khiến cho Hạ tiên sinh không có cơm tối để ăn, thì Diệp Gia Dĩnh đã nghĩ là bởi vì Hạ Vũ đoán được thân thế của Diệp Ba Ni cho nên mới thường xuyên chạy tới chỗ cô như vậy.

Thời tiết chuyển lạnh, đợi tới khi Diệp Ba Ni mặc vào áo khoác nhung dày, ra ngoài còn phải đội mũ, bịt kín mít thì bộ phim truyền hình > cũng theo kế hoạch đề ra mà bắt đầu bấm máy.

Cảnh quay của bộ phim này chủ yếu là ở trong Bệnh viện Quảng Ích Hoành, xét thấy bên kia không thích hợp với việc tổ chức các hoạt động ồn ào, náo nhiệt, cho nên nghi thức mở máy được cử hành ở tòa nhà của công ty.

Lần trước Diệp Gia Dĩnh đã từng tới đây để tham gia buổi họp báo công bố bộ phim >, lúc đó đơn thuần chỉ bị kéo đi làm bình hoa di động, lúc tới cũng chẳng có ai quản lý, chỉ cần ngồi vào cái bàn cuối cùng ở trong góc là coi như xong.

Lần này đãi ngộ cao hơn rất nhiều, vừa mới đến đã bị Tiểu Dương kéo tới chỗ ở chuyên gia trang điểm để trang điểm lại, Tiểu Dương vốn nhanh mồm nhanh miệng, lúc này lại càng bắn như súng máy, “Ai, Tiểu Dĩnh, vì sao bây giờ chị mới đến!”

Diệp Gia Dĩnh, “Tôi không trễ mà!”

Tiểu Dương, “Cho dù chưa tới lúc bắt đầu nhưng mà cũng phải chuẩn bị một chút chứ sao!” Nhìn cô từ trên xuống dưới, “Cô vẫn luôn vậy, quần áo mặc rất chính xác, giày cũng phối hợp rất ổn, nhưng mà trang điểm thì lại không cẩn thận, phải trang điểm lại để lát nữa còn đứng trước ống kính chứ! Cô xem người khác kìa!” Nói xong còn bĩu môi, bĩu bĩu về phíaTô Hữu San cùng với hai nữ diễn viên khác.

Diệp Gia Dĩnh nhìn qua, quả nhiên là những người kia trang điểm rất đậm, còn khoa trương hơn cả mình.

Tiểu Dương giục nhân viên trang điểm, “Cậu mau làm cho cô ấy, nếu như phải trang điểm lại từ đầu thì cứ trang điểm lại từ đầu.”

Nhân viên trang điểm nghiên cứu một chút, “Thêm một chút là được, cô ấy trang điểm cũng không bị lỗi mốt, những cái khác đều không bị loạn, tôi chỉ cần trau chuốt thêm là được.”

Diệp Gia Dĩnh cười vui vẻ nhìn Tiểu Dương, “Cô gấp cái gì, tôi đã chuẩn bị trước, như vậy sẽ trang điểm nhanh hơn.”

Tiểu Dương kéo cái ghế rồi ngồi xuống bên cạnh, tóm lấy một cái thời khóa biểu, “Tiểu Dĩnh, đây là sắp xếp cho cô trong ngày hôm nay.”

Diệp Gia Dĩnh cầm lấy rồi nhìn, nhất thời cười, bởi vì tên đầy đủ của Tiểu Dương là Dương Mouna (Mục), cho nên gọi tắt là Na Na, “Na Na à, hôm nay hai giờ chiều sẽ tham gia nghi thức bấm máy, cô có cần phải tới đó nữa không?”

Tiểu Dương bây giờ chính là trợ lý kiêm người phụ trách đời sống cho Diệp Gia Dĩnh, mặc dù sự nghiệp diễn xuất của Diệp Gia Dĩnh bây giờ vẫn còn cực kỳ khiêm tốn, trợ lý kiêm phụ trách đời sống chẳng qua cũng chỉ để trang trí, nhưng Tiểu Dương tự nhận là biết ‘lai lịch’ của cô cho nên cũng tràn đầy tự tin đối với triển vọng nghề nghiệp của mình, tin tưởng chỉ cần Diệp Gia Dĩnh đồng ý, về sau nhất định hợp hồng đóng phim sẽ bay về tới tấp, sau này tuyệt đối sẽ không thiếu việc để sống.

Diệp Gia Dĩnh trang điểm, Tiểu Dương ở một bên lải nhải, giới thiệu xem hôm nay mời bao nhiêu công ty truyền thông, lát nữa thực hiện nghi thức bấm máy sẽ có những hoạt động gì.... ...

Nói được mười phút, Diệp Gia Dĩnh cuối cùng cũng hiểu, mặc dù lần này vị trí của cô trên sân khấu sẽ ở chính giữa, nhưng vẫn không cần làm quá nhiều chuyện, nhiệm vụ phải hoàn thành cũng rất dễ dàng. Nghi thức chủ yếu chính là đạo diễn và nhà sản xuất giới thiệu về buổi lễ, sau đó tới lượt hai diễn viên chính là Lý Hạo Nhiên và Phó Di Dung cùng tạo dáng chụp hình, vài diễn viên quan trọng cũng lên tiếng phát biểu, rồi đến lượt giới báo chí đặt câu hỏi là có thể kết thúc.

Dàn diễn viên của bộ phim này gần như là giữ nguyên đội hình của bộ phim >, ngoài việc thay đổi nữ chính thành Phó Di Dung đang trong thời kỳ đỉnh cao, Cổ An Kỳ phải đóng phim khác không thể tham gia, dì Hách thì do không thích hợp với nhân vật nào cho nên không được tuyển, những người còn lại đều theo đạo diễn Khương, ngay cả Hoắc Triệu Minh cũng tiếp tục đảm nhiệm vai nam thứ.

Lúc Diệp Gia Dĩnh đang ngửa mặt lên theo lời của nhân viên trang điểm thì ngẫu nhiên thấy một bóng dáng thanh thuần với mái tóc dài phất phới đang đứng chung một chỗ cùng Tô Hữu San, “Ah, chị Dụ Hoa cũng tới?”

Tiểu Dương lập tức nói vanh vách như đọc tài liệu, “Nghe nói hợp đồng của chị ấy bị hạn chế, nên không thể đóng vai chính trong bộ phim này được, nhưng đã quyết định là tới ủng hộ, cho nên trong nghi thức bấm máy mới mời cô ấy đến, chẳng qua cũng chỉ là không có được vai nữ chính nên muốn tới mượn một chút gió xuân để nâng cao ảnh hưởng đối với lòng dân sao. Hiện tại chị ấy cũng hơi xuống dốc rồi, không còn đắt giá như hai năm trước nữa.”

Diệp Gia Dĩnh nhận xét đúng trọng tâm, “Đây cũng là cách tốn ít thời gian và sức lực mà vẫn có được lòng người.”

Hình như Trịnh Dụ Hoa và Tô Hữu San cũng đang nói chuyện về Diệp Gia Dĩnh, thỉnh thoảng lại nhìn sang bên này, cuối cùng dứt khoát đi thẳng tới đây, hôm nay Tô Hữu San vừa nhìn thấy Diệp Gia Dĩnh thì chính là ngoài cười nhưng trong không cười, “Bây giờ Tiểu Diệp cũng nổi tiếng quá rồi, còn có cả trợ lý nữa.”

Tiểu Dương đứng lên, giọng nói khách khí mang theo vài phần lạnh lẽo, “Đây là do công ty sắp xếp.” Rồi chuyển sang Trịnh Dụ Hoa, “Váy của chị Dụ Hoa thật là đẹp, cũng chỉ có người phong cách mới mặc được, mặc loại này cũng phải tiêu tốn một khoản lớn.”

Trịnh Dụ Hoa cười hòa nhã, “Đâu có, bàn về phong cách thì mấy vị diễn viên ở đây cũng chẳng kém ai. Hôm nay trang phục của Tiểu Diệp cũng rất đặc biệt, tôi phát hiện ra cô cũng rất am hiểu về thời trang, mỗi lần xuất hiện đều khiến cho người khác phải sáng mắt.”

Tô Hữu San giả lẻ cười theo, “Bộ đồ hôm nay của Tiểu Dĩnh quả là đẹp, từ màu sắc, kiểu dáng, đến đường may cũng rất khéo léo. Nhưng mà sao tôi lại thấy có chút quen mắt nhỉ.”

Diệp Gia Dĩnh nhíu mày nhìn cô ta, thầm nghĩ có phải là lại muốn nhân cơ hội này để quấy nhiễu không?

Trịnh Dụ Hoa vẫn giữ vững khí thế nhã nhặn, “Đúng rồi, Hữu San vừa nói thì tôi cũng nhớ ra, bộ váy Tiểu Diệp đang mặc chính là thiết kế nổi tiếng từ năm ngoái của nhãn hiệu XXX, do nhà thiết kế chính làm ra, số lượng hạn chế, tổng cộng cũng chỉ có vài bộ, không ngờ cô ấy lại có thể mua được. Còn bảo quản tốt như vậy, qua hai năm rồi vẫn còn có thể lấy ra mặc. Nhưng mà, bình thường người ta mua loại trang phục như thế này cũng không để tới năm sau rồi mới mặc lại. Tiểu Diệp, đề nghị lần sau cô nên mua rẻ một chút cũng được, nhưng mỗi năm thì nên thay một bộ mới, như vậy sẽ không bị biến thành trò cười.”

Tiểu Dương nhất thời đen mặt, “Có lẽ chị Dụ Hoa nhớ nhầm rồi.”

Tô Hữu San đi theo châm biếm, “Làm sao có thể nhớ nhầm được, chị Dụ Hoa chính là người am hiểu lĩnh vực này sâu sắc đấy! Tôi nói này Tiểu Diệp, trong lòng cô muốn xuất sắc thì chúng tôi đều có thể hiểu được, nhưng mà mấy loại đồ cũ người khác đã dùng rồi thì vẫn nên dùng ít thôi.”

Tiểu Dương tức giận, “Tô Hữu San, cô khách khí một chút, nói bậy bạ cái gì đấy! Cảm thấy không thoải mái với nghi thức mở máy của bộ phim mới sao?”

Tô Hữu San bĩu môi, “Tôi chỉ nói thật thôi, vừa rồi chị Dụ Hoa cũng nói rồi, bình thường nếu có ai mua loại trang phục như thế này thì cũng không thể qua một năm rồi còn mặc lại, Tiểu Dĩnh cũng chỉ là một diễn viên tạm thời, còn phải một mình nuôi con, cô cảm thấy cô ấy có thể tiêu tiền vào mấy thứ này sao? Nhất định là đã mua được hàng cũ từ một chỗ nào đấy rồi!”

Tiểu Dương tức giận ngùn ngụt, thầm nghĩ mắt chó làm sao nhìn thấy được người, đang muốn nói ra vài câu phản bác lại cô ta, thì đã thấy đằng sau Tô Hữu San và Trịnh Dụ Hoa có một bóng dáng tuấn tú, lịch sự nhưng vô cùng khí thế đi tới, nhất thời im lặng, chẳng những im lặng mà còn nở nụ cười xấu xa châm chọc Tô Hữu San.

Tô Hữu San bị nụ cười của cô làm cho không thoải mái, “Cô có ý gì?”

Vừa dứt lời thì sau lưng đã vang lên một âm thanh trầm thấp, “Đều chen chúc ở chỗ này làm cái gì?”

Trịnh Dụ Hoa vui mừng quay đầu lại, giọng điệu ôn hòa công thêm vài phần mềm mại đáng yêu, “Tổng giám đốc Diệp, ngài đã tới rồi. Không có việc gì, chúng tôi chỉ đang tán gẫu thôi.” Sau đó đè thấp âm thanh xuống một chút nhưng những người chung quanh thì vẫn có thể nghe thấy, “Có chuyện gì sao?”

Thật ra thì Diệp Thừa Trạch và cô ta cũng không có quan hệ thân thiết như lời đồn đại, nhưng bây giờ Trịnh Dụ Hoa càng ngày càng sa sút, đạo diễn Khương mới vô tình hoặc cố ý loại bỏ cô ta, cô ta lại còn phải cắn răng ấm ức tới đây ủng hộ, cho nên rất khẩn thiết sự quan tâm của Diệp Thừa Trạch, nhưng muốn cầu cũng không biết phải cầu từ đâu, lúc này lại thấy anh chủ động tới, đây quả thật là niềm vui ngoài ý muốn.

Diệp Thừa Trạch nhàn nhạt nói, “Tôi tới tìm cô ấy.” Nói rồi quay sang Diệp Gia Dĩnh, “Sao lại chậm như vậy, chuẩn bị xong chưa? Lát nữa cùng với anh lên trên sân khấu, vị trí của em ở ngay cạnh anh.”

Diệp Gia Dĩnh chờ thợ trang điểm gật đầu rồi mới đứng lên, “Vốn là có thể nhanh hơn một chút, nhưng hai vị này lại tới đây tán gẫu, không biết thế nào lại phát hiện ra bộ váy này của em là trang phục thiết kế từ năm trước của thương hiệu XXX, sau đó lại nghĩ là em mua đồ cũ về để mặc. Mọi người vừa nói sẽ gây trở ngại cho buổi lễ.”

Trịnh Dụ Hoa và Tô Hữu San đều há mồm, cứng lưỡi, “Cái gì…. Cái gì…. Cô …..”

Diệp Thừa Trạch vươn tay đỡ Diệp Gia Dĩnh đứng dậy, ánh mắt sắc bén đảo qua một vòng, “Em gái của Diệp Thừa Trạch này lại phải đi mua đồ cũ để mặc? Trí tưởng tượng của người nào phong phú như vậy? Anh thấy cô ta không cần phải làm diễn viên nữa, có thể lập tức đổi nghề đi làm đạo diễn luôn được rồi !!”