Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Chương 35




Chúng ta xác định được mục tiêu cách điểm đánh dấu trên vĩ tuyến 1km, lần này bối cảnh lại cho chạy máy trợ giúp tác chiến mang đến ảnh hưởng nhất định.” Mọi người trên đài quan sát suy diễn vẫn không chú ý tới động tác bất thình lình của Diệp Dực, vẫn thảo luận kịch liệt như cũ.

Đúng lúc ấy Tiếu sư trưởng muốn uống nước, vừa quay đầu lại liền thấy bộ mặt Diệp Dực tức giận nhìn chằm chằm vào một người lính dọc theo sân huấn luyện, “Người binh lính đó sao lại đơn độc hành động vậy?”

Vương phó đoàn nhìn một chút, nhanh chóng lật xem văn kiện trong tay, “Không có an bài chiến lược này mà! Diệp Dực, này. . . . . .”

Lời còn chưa nói xong, Diệp Dực đã đẩy cái ghế ra chuẩn bị đi.

Tiếu sư trưởng nháy mắt bảo người ta cản anh lại, “Diệp Dực à, chúng ta tiếp tục chủ đề sai số mới vừa rồi.”

Diệp Dực bị cản thì hơi giật mình, nghiêng đầu nhìn về phía xa đã không thấy bóng người nữa, quay đầu lại làm như không có chuyện gì, lạnh nhạt nghiêm nghị lại thêm phần cơ trí nói “Cho nên mỗi bên sẽ dùng hai đạo quân chia thành chín phần nhỏ ở mỗi vĩ tuyến, đặt số từ 1 đến chín. Như vậy khoảng cách giữa mỗi đội nhỏ là khoảng 50 đến 100 m, phù hợp với yêu cầu. Trực tiếp đem mục tiêu giao cho đoàn pháo binh cũng không vấn đề gì.”

Vương phó đoàn từ lúc thuyên chuyển công tác đến bộ đội này đã đi theo Diệp Dực rồi, nghe tốc độ nói chuyện bây giờ của anh cũng có thể biết trong lòng có chuyện, đây chính là thiên tài khác với người bình thường.

“Tiếu sư trưởng, không biết trả lời của đoàn trưởng chúng tôi ngài có hài lòng hay không?”

Tiếu sư trưởng mặc dù già rồi, nhưng mà thị lực vẫn không yếu, mới vừa rồi Diệp Dực nhìn sang hướng bên kia, thân hình kia, không thể nào là đàn ông, cũng chỉ có thể là cô bé mới vừa rồi, nhưng lúc này ở trước mắt, Diệp Dực nếu mà cứ chạy xuống như vậy, uy tín trong đoàn bộ của cậu ta còn đâu nưnax. Tiếu sư trưởng cười cười, vỗ tay khen ngợi Diệp Dực mấy câu, “Được, ta lại muốn xem lần trước cậu đáp ứng bàn về một mẫu laser tổng hợp giao chiến thực chiến khả thi, đi lấy tới ta xem một chút nào.”

Diệp Dực cũng là người thông minh, lập tức lòng dạ biết rõ, cầm áo khoác đi xuống ngay.

Bão cát so với vừa rồi còn muốn lớn hơn, Diệp Dực lấy tay cản trở, căn bản là không thể nhanh chóng tìm được Vạn Uyển, loại cảm giác cực kỳ tức giận này rất ít, tỷ lệ ít vậy mà mỗi lần xảy ra gần như đều là Vạn Uyển mang đến, đáng chết, nếu là cô ấy chạy tới hướng giữa sân huấn luyện thì phải làm sao! !

“Thủ trưởng, ngài đứng nơi đó không cảm thấy rất nhiều cát sao?” Vạn Uyển núp ở phía sau chân tường, thò đầu ra hướng về phía Diệp Dực nơi xa mà hô to

Diệp Dực xoay người, tức giận dâng lên trong nháy mắt, sải bước đi về phía Vạn Uyển.

Vạn Uyển dù là loại người chậm chạp, nhưng đi theo Diệp Dực đã lâu cũng biết lúc này là tình huống gì, vội vàng quăng cái mũ trong tay rồi chạy ngược về phía sau, nhưng mà chạy là có thể giải quyết vấn đề sao, chạy xa chưa được hai thước liền bị sức lực mạnh mẽ sau lưng bắt trở về, đụng mạnh vào trong lồng ngực người sau lưng.

“Thủ trưởng. . . . . .”

“Em câm miệng cho anh!” Mấy chữ này gần như đã tiêu hao hết lý trí của Diệp Dực, hung ác mà bắt lấy tay Vạn Uyển hôn xuống, người trong ngực vẫn còn đang giãy giụa, quan trọng hơn là hàm răng lại không chịu phối hợp, Diệp Dực có chút ảo não, từ từ xoa gò má của cô, áp Vạn Uyển lên trên tường phía sau, hôn tàn sát bữa bãi hơn.

Hình dung tình huống lúc này chính là “Trước có mãnh hổ sau có dao”, Vạn Uyển bị đặt ở trên tường hoàn toàn không thể động đậy, Diệp Dực hôn rất sâu, sức lực ôm eo cũng rất lớn, Vạn Uyển hừ hừ hai tiếng muốn nói đau, mở đôi môi, Diệp Dực nhàn nhạt liếm liếm vành môi của cô, “Em thật là có bản lĩnh bức anh điên khùng.” Nói xong, cũng không kịp để ý Vạn Uyển có thể thích ứng kích tình như vậy hay không, đầu lưỡi liền thâm nhập bên trong cô.

Mùi vị của Diệp Dực chưa bao giờ xâm chiếm đại não Vạn Uyển như lúc này, hai người dán rất gần, muốn hô hấp đều chỉ có thể là Diệp Dực ban cho cô, gương mặt cùng lỗ tai quá nóng, một chút hơi sức cuối cùng cũng bị anh cướp đi, Vạn Uyển xụi lơ ở bên trong lồng ngực của Diệp Dực, phối hợp với hôn sâu của anh mà khẽ rên rỉ. Diệp Dực chậm rãi kéo khoảng cách giữa hai người ra, Vạn Uyển vẫn nhắm mắt, đôi môi đã hơi sưng đỏ, Diệp Dực cười khẽ một tiếng, chấm chóp mũi của cô một cái, “Sao lại chạy đến nơi này?”

Vạn Uyển gục ở trên đầu vai Diệp Dực thở, suy nghĩ vẫn còn dừng lại thời điểm hôn hít kịch liệt mới vừa rồi, giọng nói mềm yếu nỉ non: “Em không. . . . . .”

“Chờ một chút lại kiểm điểm, bây giờ còn có chuyện làm khác.” Diệp Dực kéo Vạn Uyển ra, lại cúi đầu ngậm chặt đôi môi cô, không còn kịch liệt và giận dữ như vừa rồi nữa, Vạn Uyển cũng học phối hợp rất nhiều, đôi tay vòng chắc cổ của Diệp Dực, như có như không mà hôn trả lại.

Vì vậy, lúc đồng chí Đồng Niệm tư tưởng khỏe mạnh tích cực một lòng hướng về đảng và nhân dân suy nghĩ cầm văn kiện chạy một đường đến tìm thủ trưởng mình thì thấy một màn kích tình như vậy, đây đối với một đồng chí trẻ hai mươi mấy tuổi còn không có bạn gái mà nói cảnh đó không khác gì phim AV, cậu ấy không hề có kinh nghiệm cứ như vậy mà kêu lên: “Đoàn. . . . . . Đoàn. . . . . . Đoàn trưởng! ! !”

Một câu thức tỉnh người trong mộng, tuyến thượng thận của Vạn Uyển kích thích tố tăng mạnh mẽ, đẩy Diệp Dực ra.

Người đàn ông bị cắt đứt thức ăn tâm tình lại càng không thoải mái, quay đầu lại quét Đồng Niệm một cái, uy lực cũng gấp mười lần bình thường.

Đồng Niệm thương tâm muốn chết mà lấy tư thế quân nhân đứng nghiêm, giam cặp mắt, “Tôi phụng mệnh lệnh của Phó Đoàn Trưởng đưa văn kiện.”

“Đồng Niệm” Diệp Dực chậm rãi gọi

“Có!” Đồng Niệm nghĩ, giết người chỉ là đầu rơi xuống đất, cứ như vậy đi, đoàn trưởng hôm nay coi như là giết chết ta cũng có lý do chính đáng.

“Nghỉ, đứng nghiêm, hướng phía sau chuyển, mục tiêu đài chỉ huy, chạy bộ!”

Đồng Niệm đâu còn quản được nhiều như vậy, nhanh chân mà bỏ chạy.

Phía sau còn có Vạn Uyển đi theo.

Vạn Uyển chạy được hai bước, cổ áo liền bị kéo lại, “Chúng ta còn chưa có kết thúc, em muốn đi chỗ nào?”

Vạn Uyển nắm chặt tay, nắm chặt cổ áo, “Đậu hũ chỉ có thể ăn một lần!”

Diệp Dực gật đầu không tỏ ý kiến, lại không mất chút lực nào đã đem Vạn Uyển kéo lại cạnh mình, cúi đầu nhìn thẳng cô, “Em quên sao? Anh mới vừa hôn em hai lần.”

Oanh một tiếng, đại não Vạn Uyển nổ tung, mỗi một màn mới vừa rồi lại lần nữa được cắt nối biên tập thành đọan phim mẫu phát lại ở trong đầu.

“Oa” Vạn Uyển kêu thảm che mặt.

“Rất tốt” Diệp Dực vỗ vỗ đầu Vạn Uyển, bày tỏ tán dương, “Hiện tại chúng ta nói tới chuyện đứng đắn.”

Mặt Vạn Uyển ở giữa kẽ tay từ từ tách ra nhìn Diệp Dực, người này, vẻ mặt vừa mới rồi làm xong chuyện không đứng đắn có thể cấm dục như vậy, bình tĩnh như vậy, tố chất tâm lý thật là tốt.

“Làm gì hả?”

“Tại sao đến nơi này?”

“Có chút nhàm chán nên tới tìm anh, hỏi xem em có thể đi về hay không” Vạn Uyển ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại vội vàng cúi đầu.

“Quần áo này ai đưa cho em?”

“Mượn “

Diệp Dực nghiêng người liếc mắt nhìn, mã số đã bị xé toang rồi, có thể làm chuyện như vậy khẳng định không phải Vạn Uyển, “Diệp Ngôn tới?”

Không thể lừa gạt nữa, vì an toàn bản thân, Vạn Uyển gật đầu.

Diệp Dực lại không thấy kỳ quái, một người tinh ranh cùng một đứa ngốc họp thành đội, còn có cái gì mà làm không được, “Đợi ở chỗ này.”

“Em bảo đảm sẽ không chạy loạn!” Vạn Uyển núp lên một cái ghế nhỏ ở chân tường, ngồi đoan đoan chánh chính.

“Tin rằng em cũng không dám” Diệp Dực cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi ra ngoài.

Đợi mọi người đều tản đi đã là hơn chín giờ tối, Diệp Dực thu dọn đồ đạc đâu vào đấy, sửa sang lại mẫu số liệu hôm nay. Đồng Niệm đứng ở phía sau nhìn mà toàn thân đổ mồ hôi, thật vất vả đợi đến không còn người mới lên trước, “Đoàn trưởng, cái đó. . . . . .”

Diệp Dực cũng không gấp, xoay người nói với Vương Phó Đoàn Trưởng: “Tiếp đó cậu tiếp đón sư trưởng bọn họ ăn bữa cơm, tôi có thể đến trễ.”

Vương Phó Đoàn Trưởng đối với câu nói của Diệp Dực cũng có nghe thấy, vội vàng gật đầu, vỗ bờ vai của anh cảm khái, “Làm ngành của chúng ta đó mà, có một cô gái có thể coi trọng thật không dễ dàng, tôi chống giúp cậu là được.”

Diệp Dực gật đầu.

Chờ Vương phó đoàn đi, Diệp Dực mới ngồi xuống, tay chống đầu nhìn về góc phía dưới đài, ánh mắt lóe lên trong mắt ai cũng không đoán được anh đang nghĩ cái gì, “Đồng Niệm”

“Có!”

“Sau mười giờ, mỗi mười phút gọi điện thoại cho tôi một lần, cho đến khi tôi trở lại túc xá.”

Đồng Niệm mặc dù không hiểu, nhưng là mệnh lệnh của thủ trưởng, “Dạ!”

Diệp Dực lúc đi vào góc tường thì cố ý thả chậm bước chân, muốn xem một chút thời gian dài như vậy Vạn Uyển làm gì ở bên trong, cách một bức tường, Diệp Dực tựa lên trên tường, bên kia chính là Vạn Uyển, cẩn thận lắng nghe, sân huấn luyện to như vậy ngoại trừ tiếng bước chân của lính tuần tra đi qua thì thấy không có thanh âm nào khác, con ngươi Diệp Dực run lên, chẳng lẽ cô nhóc kia lại chạy trốn rồi?

Diệp Dực cúi đầu đi vào, liền nhìn thấy Vạn Uyển vẫn ngồi ở trên ghế nhỏ đó, đã ngủ đến mơ hồ rồi, Diệp Dực từ từ đến gần, thêm cho cô cái áo khoác, “Đã lớn như vậy rồi, ngủ một giấc cũng không biết chọn chỗ.”

Chỉ sợ nguyên nhân là vì cô ngồi lâu ở trên sân huấn luyện, cho dù là cản gió, cũng không thể tránh khỏi có bão cát, dưới mũi Vạn Uyển, phía trên môi dính đều là hạt cát, Diệp Dực dùng ngón cái lau sạch một chút, chạm tới đôi môi mềm mại của cô thì không ngờ có một loại kích động muốn hôn.

Vạn Uyển tức thì giật mình, mơ mơ màng màng mở mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại, đưa tay vỗ hai cái, xác nhận là Diệp Dực mới chui vào trong ngực anh tiếp tục ngủ.

“Vạn Uyển, làm chuyện sai thì phải bị trừng phạt.”

Vạn Uyển còn tưởng rằng mình nghe lầm, chỉ cho là anh có bệnh, “Em ngủ.”

Diệp Dực cho là cô đang giả vờ, đang tính toán xem nguyên nhân vì sao mấy tháng qua cô liên tục ngã bệnh và bị thương, trong lòng đã hiểu rõ “Không đói bụng à?”

“Đói, nhưng mà buồn ngủ.” Vạn Uyển giữ lại tưởng tượng, “Hơn nữa vô cùng buồn ngủ.”

“Chúng ta ăn cơm trước” Diệp Dực vẫn không nhịn được, cúi đầu hôn xuống môi Vạn Uyển.

Vạn Uyển dụi mắt bày tỏ đồng ý, đàng hoàng đi theo khoảng cách đằng sau Diệp Dực đến phòng làm việc.

“Em không thích hợp đi đến phòng ăn ăn cơm” Diệp Dực nói xong nhìn cô một cái.

“Em biết rồi! Hình tượng tác phong có vấn đề.” Vạn Uyển nhún vai, “Muốn ăn sườn chua ngọt.”

Diệp Dực liếc cô một cái không nói lời nào, cầm lên máy điện thoại riêng nhấn mấy số, “Hôm nay chuẩn bị món ăn phần hai người đưa tới”

“Vâng”

Vạn Uyển từ thanh âm thì nghe được là Đồng Niệm, nghĩ đến một màn của hai người vừa rồi bị cậu ấy bắt gặp là không thoải mái liền và hỏi, “Đồng Niệm là một đồng chí tốt chứ?”

“Ừ” Diệp Dực gật đầu, sau đó giống như là nhớ tới cái gì, “Ý kiến của cậu ấy cũng không phải là ý kiến, em không cần phải để ý.”

Vạn Uyển cười ha ha, “Em vốn coi cậu ấy là trẻ con”

Lúc Đồng Niệm bưng món ăn lên thì biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng mà đạo hạnh có hạn, lúc nhìn thấy Vạn Uyển cười tủm tỉm thì bị đánh gục, đỏ mặt đến rối tinh rối mù, mím môi muốn nói chuyện rồi lại sợ Diệp Dực đang vùi đầu viết ở bàn đọc sách bên kia.

Vạn Uyển tiến tới rỉ tai với cậu ấy, “Đồng chí Tiểu Đồng, hai ta coi như hòa được không?”

Đồng Niệm liếc một cái thì Diệp Dực nhìn sang hướng bên này, vội vàng gật đầu, sau đó đóng cửa liền chạy.

Diệp Dực ngoắc ngoắc tay với Vạn Uyển, thêm cơm gắp rau, “Ăn đi”

Món ăn quả nhiên phong phú hơn buổi trưa rất nhiều, Vạn Uyển rất là vui vẻ nên ăn rất nhiều, cơm nước no nê rồi quyết định sẽ tới trên ghế sofa bất động, “Ăn no quá.”

Diệp Dực đang dọn dẹp bát đũa, nghe cô nói như thế, thì đứng thẳng người nhìn cô, Vạn Uyển cũng biết anh muốn lên tiếng, vội vàng ngồi thẳng dậy, “Thủ trưởng, ngài nói”

“Hôm nay em chạy trốn mấy lần?”

“Hai lần” Vạn Uyển giơ hai ngón.

“Tốt lắm, còn nhớ rõ Đồng Niệm dạy em quyền bắt địch không?”

Vạn Uyển gật đầu, dự cảm chẳng lành.

“Quyền bắt địch, tổng cộng 16 động tác, một động tác sai thì phạt chạy 10 vòng, không chỉ có rèn luyện thân thể, hơn nữa có ích với em để nhận biết hành động sai lầm.”

Quả nhiên. . . . . . . . . . . . Vạn Uyển kêu rên, đây mới là Diệp đại nhân bình thường.