Nhặt Được Yêu Nghiệt Ma Vương

Quyển 1 - Chương 47




Vô cùng thoả mãn với hiệu qủa không ngờ tới đám nhện đó giờ chỉ còn vài trăm con đang bò tới. Nhưng lần này có vẻ khó khăn hơn vì những con này biết phun độc. Thứ chúng nhả ra đó là 1 loại chất màu xanh lam rất nhẹ nhìn như làn khói lại không phải khói vì nó bám lại trên những lá cây như những hạt sương nhỏ. Khỏi cần nói cũng biết những lá cây đó sẽ như thế nào? Màu xanh tươi chuyển màu đen sẫm mà bốc cháy.

Không thể đến gần chúng tiêu diệt 2 người họ khẽ liếc nhìn nhau rồi bay sang phía đối diện. Kẻ chặn đầu kẻ đứng dưới họ vận lực dùng đến 9 phần công lực để kết thúc. Ánh sáng như những luồng khí uốn lượn bao quanh cơ thể, đặc biệt nơi 2 bàn tay ánh sáng nồng đậm nhất giơ cao lên vận hết lực đánh thẳng về giữa bọn nhện gặp phải chưởng lực mạnh mẽ từ bên kia mà toả rộng ra 4 phía như những vòng cung sắc bén. Chúng đi qua con nào là chém đứt đôi người con đấy đến khi kết thúc thì lũ nhện cũng đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Xác nhện đầy đống máu tràn trề vô cùng hôi thối.

Quay trở lại phòng tắm, liếc thấy Liên Thảo đang cố mặc đồ cẩn thận cho 1 cô gái đang còn thoi thóp, đến lại gần Qủy Huyết ngồi xuống bên cạnh trầm giọng an ủi:

- Liên Thảo cô đừng có quá đau lòng, chết chưa hẳn đã là kết thúc có lẽ bây giờ cô ấy đang hạnh phúc ở 1 thế giới khác. Nhiều khi chết lại là 1 cách giải thoát.

- Tôi biết, chỉ là tôi không muốn nhìn cô ấy chết đi lạnh lẽo thôi.

- Như vậy là tốt rồi (đứng dậy đi lại phía anh) giao cho ngươi xử lí việc ở đây ta lên trước kiếm chút đồ ăn giải khát.

Anh không trả lời mà khẽ gật đầu, hắn nhếch môi cười rồi phi thân rời đi. Lần này hắn đã nói dối chính mình cái gì mà khát chứ? Hắn không có khát nhưng hắn vẫn quyết định rời đi bởi vì hắn biết chỉ có tên Vân Phong đó mới xoá tan được đau đớn trong cô. Nhớ lại rồi cô ấy sẽ lại ngốc nghếch đi tìm Bảo Bối mà hắn thì lại không muốn nhìn cô gái đó sống khổ sở. Lần này hắn quyết định lùi 1 bước để nhìn thấy lại cô nàng ngốc đó.

- Hãy giao cô ấy cho Thanh Phong chôn cất đi. Tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây.

Ngồi xuống đối diện cô anh thấp giọng lên tiếng, nhưng cô gái ngốc này có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó lên không chú ý thấy.

” Liên Thảo cô hãy nhớ ai là người cứu cô đầu tiên thì đó chính là người cô đang tìm kiếm”

Người cô đang tìm kiếm sao? Nhưng người cô muốn đi tìm là Bảo Bối chứ không phải nam nhân yêu nghiệt này. Không lẽ 2 người này có liên quan lẫn nhau nên cô ấy nhắc nhở mình như vậy. Đôi mắt chợt bừng sáng rạng rỡ vội rời khỏi cái xác đang nằm cô đứng dậy nhìn anh nói:

- Anh có thể đưa tôi đi tìm Bảo Bối được không? Chắc chắn anh biết Bảo Bối đang ở đâu?

- Đúng là tôi có biết. Tôi sẽ đưa cô đi.

- Thật sao? Cảm ơn anh, ngàn vạn lần thật sự cảm ơn.

Nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của cô không ngờ rằng trong lòng cô anh cũng chiếm được vị trí quan trọng đó chứ. Thật không uổng công anh lo lắng cho cô gái ngốc này. Có thể quên mất bất kì ai nhưng tuyệt đối không thể quên anh.

Đưa Liên Thảo rời khỏi dị giới nhưng thay vì đi đâu đó tìm kiếm như cô mong muốn anh đưa cô trở về căn phòng nhỏ nhắn 2 người đã từng cư trú.

Ngạc nhiên khi thấy mình xuất hiện ở đây nơi mà cô và Bảo Bối đã từng sống vô cùng vui vẻ. Cảnh cũ khiến cô nhớ Bảo Bối hơn bao giờ hết.

- Tại sao anh lại đưa tôi trở về đây?

Nhìn nam nhân này đang rất thoải mái ngồi lên chiếc ghế salong ngả đầu ra sau, tay bắt đầu với cái điều khiển mở kênh truyền hình yêu thích. Liếc mắt nhìn cô vẫn đứng như phỗng ra ở đó. Anh trầm giọng nói:

- Đừng có đứng ngốc ra ở đó, tôi không muốn sống cùng với 1 đứa ngốc đâu.

Nhìn cô gái đang ngơ ngác trợn tròn mắt anh chán nản lắc đầu.

- Liên Thảo đừng có đứng ngốc ra ở đó nữa, xuống bếp nấu ăn đi à tôi muốn ăn lại cái thứ mì cay cay kì lạ đó và tôi không cần cô tắm cho tôi đâu.

- Tại sao anh lại biết những thứ đó?

- Vì sao ư? Nhìn xem tôi là ai?