Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 21: Câu cá




Trước khi bị ai đó khuếch đại quy mô một cách không chút tiết tháo, nghị viên nghị hội từng là chức vị khá được người ta tôn kính.

Bọn họ là đại biểu lợi ích của mấy cái nghiệp đoàn và chủng tộc, có thể tiến hành giao thiệp với viện hành chính, pháp viện và phủ thành chủ, đề ra ý kiến và phương án giải quyết, nếu ý đó được cả nghị hội chống đỡ thì cả thành chủ cũng không thể không nhìn thẳng.

Khi Adam rõ ràng chỉ là vật cát tường, hệ thống tư pháp chỉ hứng thú với trị an và thẩm phán, rất nhiều lúc, nghị hội có thể khiến kẻ cô đơn như viện hành chính phải nhượng bộ, cho dù người đứng đầu viện hành chính là đại hiền giả Margareth.

Đương nhiên, quyền lợi gắn liền với lợi ích. Chỉ là chuyện nhỏ như tiêu chuẩn nhập xuất nhập khẩu hay thuế ngạch của mặt hàng nào đó cũng đại biểu cho cả núi tiền vàng rực rỡ. Mà sau khi những nghị viên nhận thức rõ lợi ích trong tay mình, họ sao có thể chỉ cam tâm làm một tên thương nhân bình dân.

Dù sao, trên thế giới này đầy rẫy các quý tộc ‘trời sinh cao quý’, thậm chí là hoàng tộc ‘có trong tay cả quốc gia’, lòng người vĩnh viễn không đáy, trong thời đại an nhàn hoà bình, bọn họ tự nhiên đem ánh mắt hướng lên trên…

Hiện tại, khi công nhân, nông dân, bác gái tổ dân phố, chú bán thịt, chị bán cá đều có thể làm nghị viên, thậm chí nghị hội còn phải xem xét thông qua các đề án như “tụ tập nhảy quảng trường vũ có ảnh hưởng tới nhân dân hay không”, “Nghị hội có thể cung cấp bữa ăn trưa miễn phí không”… chứ không phải bàn bạc thảo luận các vấn đề nghiêm túc như “có nên thu mua quáng hắc kim từ thành Caron”…; những người cũng có thân phận nghị viên như đại thương nhân và các nguyên lão, tộc trưởng các tộc vô hình trung lại bị hạ thấp, điều này khiến họ cảm thấy rất bất mãn.

Khi nghị hội triệt để chậm chạp ung thũng, các nghị viên ngay mặt cãi vã ẩu đả trở thành chuyện thường, các nghị viên ban đầu càng cảm thấy đau đớn, càng nguyền rủa căm hận kẻ đã tạo thành tình trạng này – – tên Vô Miên giả giảo hoạt như ma quỷ.

“Nghị trưởng Grant, thỉnh ngài hạ quyết tâm!”

Lúc này, trong phòng làm việc của nghị trưởng Grant, một đám nghị viên tuổi trẻ khí thịnh thuộc phái minh ước đang vây quanh người nghị trưởng già nua bức hắn hành động.

“Hiện tại cả thành đều là tù nhân bỏ trốn, sự hỗn loạn là không thể tránh khỏi, chúng ta muốn kháng nghị đến vị thành chủ bình thường không làm gì đó đem tên đeo mặt nạ ngu xuẩn đó đánh xuống, cách chức điều tra! Còn phải giải tán đám đàn bà ám tinh linh ghê tởm đó nữa.”

“Đúng, thành chủ kế nhiệm tuổi quá trẻ, thiếu hụt kinh nghiệm lại không thể phục chúng mới dẫn đến tình trạng này, hẳn cũng nên bị cách chức xử phạt!”

Bàn làm việc chế từ gỗ lim bị các nghị viên kích động gõ bang bang, nghị trưởng già nua quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, sắp đến thời gian giao ban. Hôm qua lúc này trên phố đầy ắp những người tan việc về nhà, người gia nắm tay trẻ con đi dạo, người trẻ tuổi cặp kè hẹn hò trong công viên, các cửa hiệu rao bán các món ăn đặc sắc của nhiều chủng tộc, mùi thơm ngào ngạt truyền đến tận nơi rất xa…

Thế nhưng lúc này khắp nơi lại cuồn cuộn lửa khói, đường phố toàn tiếng vui cười giờ tràn ngập thanh âm của sợ hãi, ngoài ra, cái gì cũng không có!!

“Đủ rồi!”

Hít sâu một hơi, lão nghị trưởng vốn nổi tiếng bình thường bình tĩnh lấy gọng kính trên mắt xuống, nhìn những tên đồng liêu đang chằm chằm chính mình.

“Cái gì?” tên cầm đầu, nghị viên Kahn, không ngờ tới phản ứng của lão nghị trưởng lại là như vậy.

“Rầm!!! Ta nói, đủ rồi!”

Tiếng gầm của lão giả khiến tất cả các nghị viên vây quanh bị kinh hãi, đôi mắt đỏ như máu khiến người ta liên tưởng đến những con mãnh thú ăn thịt người, cho dù bọn hắn đã quen với nghị hội ồn ào cũng chấn kinh, không hiểu tại sao tên nghị trưởng bình thường lười nhác, giảng giải như niệm kinh, mở hội nghị liền uống trà sẽ có thể tức giận như vậy.

“Phía bên ngoài trừ đào phạm chắc còn có tư binh của các ngươi đi, các ngươi biết mình đang làm gì sao? Các ngươi đang mưu phản!!”

Sự phẫn nộ của lão nghị trưởng khiến mọi người không tự giác lùi về sau một bước, thế nhưng, kẻ được xem là ứng cử viên có cơ hội lớn nhất giành lấy chức nghị trưởng nhiệm kì sau – Kahn, lại đứng ra:

“Thành Sulfur là của mọi người, thế nên sao gọi là mưu phản được? Chúng ta chỉ thỉnh Adam trở về chống đỡ một lần nữa, xử phạt những quan viên có tội mà thôi. Sau khi sự việc ổn định, chúng ta sẽ để hắn làm thành chủ vinh dự, vĩnh viễn.”

Nhìn tên nghị viên trung niên quần gấm áo hoa, mặt mày thản nhiên ngó chính mình, Grant sửng sốt một chút, sau đó cười lớn:

“Ha, ta hiểu, các ngươi không ngu lắm nha, các ngươi sợ thành chủ mới không thể bảo vệ các ngươi tại nơi hỗn loạn này, các ngươi muốn bức lùi Annie, sau đó để lão thành chủ làm chức ‘thành chủ vinh dự’, tiếp tục trở thành thần bảo hộ của các ngươi?”

“Ngài hiểu được là tốt nhất, đến khi đó, ngài chính là viện trưởng viện hành chính trong tương lai…”

“Vô sỉ!!”

Một ngụm nước bọt trực tiếp bay lên mặt Kahn, sau nháy mắt, cả khuôn mặt của tên thương nhân kim ngọc châu báu trở nên vặn vẹo.

“Các ngươi nghĩ đuổi nghĩa nữ của người ta đi còn muốn người ta làm thần bảo hộ cho các ngươi! Lũ vô sỉ, các ngươi thực có thể tưởng tượng, lại còn có thể nói ra miệng, lão tử thẹn vì là đồng liêu của các ngươi!”

Các nghị viên muốn nói gì đó, thế nhưng sự cuồng nộ của Grant chưa ngừng lại, hắn chỉ vào một lão thân sĩ mặt mày phấn chấn gần đó:

“Loluns! Năm mươi năm trước, vì cha ngươi phạm tội, cả nhà ngươi trở thành nô lệ, bị bán đến thành Caron làm tế phẩm cho tà thần, chính là lão thành chủ phát thiện tâm bỏ qua nguy cơ cùng thành Caron khai chiến tự thân ra tay cứu ngươi. Ta còn nhớ lúc đó ngươi chỉ là một thằng nhãi, ngươi còn khóc lóc dập đầu: ‘Ân cứu mạng vĩnh viễn không quên’, đây là cách ngươi báo ân???”

“Thun, cha ngươi từng vì thành Sulfur mà tuẫn tử, ngươi vẫn luôn lấy thân phận anh hùng hậu duệ mà xuất hiện. Hừ! Anh hùng hậu duệ? Anh hùng cái rắm, chỉ là một tên đào ngũ sợ chết bị dính đạn lạc! Muốn mặt? Đại nhân Margareth nhìn thấy các ngươi cần tiền trợ cấp để sống tiếp, cho cha ngươi một cái chết danh dự! Ngươi cuối cùng lại làm như vậy để hồi báo sự khoan thứ của đại nhân?”

“Carter! Cả gia tộc ngươi vốn bị nguyền rủa huyết mạch, nếu không phải do đại hiền giả…”

“Runes! Ngươi….”

“Còn ngươi! Kahn! Ta hỏi ngươi, trước đây ngươi bị người ta lừa táng gia bại sản? Là ai giúp ngươi đòi lại bộ phận, lại để hành chính viện cho ngươi tờ giấy đảm bảo, ngươi cho rằng chỉ bằng cái khuôn mặt rắm thối của ngươi đủ để khiến đám địa tinh ích kỉ đó đến vay tiền? Ngươi đồng thời mắc nợ cả Vô Miên giả lẫn Margareth đại nhân, ngươi thế mà còn mặt mũi làm phản bọn họ?”

Từng tên nghị viên bị chỉ mặt điểm danh, mắng cho như con cờ hó mà không phản bác lại được. Có đôi lúc, tại trước mặt một người già biết gốc biết rễ, kẻ nào có thẹn trong lòng sẽ không nhấc nổi đầu lên, cho dù là kẻ ác cũng biết công đạo tại lòng người.

“Các ngươi, lũ vô sỉ, tựa hồ đã quên mất đây là đâu, đây là thành Sulfur, là địa hạ thế giới bị nguyền rủa, không có các đại nhân bảo hộ hơn trăm năm, các ngươi, lũ yếu hèn không lực lượng đã sớm trở thành nô lệ, thậm chí là đồ ăn cho cường giả…”

“Đủ rồi, không cần tên nghị trưởng ‘bình thường’ nhất từ trước tới nay xuất đầu, tự chúng ta đi làm.”

Không chỉ vì thẹn, còn vì tức, Kahn mặt đỏ rực quay đầu cút thẳng.

Các nghị viên cúi thấp đầu, cũng không dám nhìn các đồng liêu, lần lượt theo đuôi Kahn đi ra. Với những kẻ bị vạch trần mặt nạ như chúng, mỗi giây ở lại nơi này đều là tra tấn.

Thế nhưng lời châm chọc của lão già lại truyền đến từ sau lưng.

“Bình thường? Ta đúng là rất bình thường, rất ngu xuẩn, thế nhưng các ngươi có biết hay không, ta còn lập một kỉ lục của nghị hội?”

Tuy không có ai đáp lại, thế nhưng nghe đến kỉ lục của nghị hội, tất cả nghị viên đều dừng bước lại.

“Ta, Grant Baal, lão gia hoả tầm thường này lại tại vị nghị trưởng mười ba năm, là nghị trưởng tại nhiệm dài thứ hai, ta đang tính khiêu chiến kỉ lục mười sáu năm của cha ta. Đáng tiếc, bị các ngươi phá.”

Vị nghị trưởng lấy hồ đồ vang danh giờ đây mặt đầy tinh hồng, thần sắc phấn chấn, chả có chút nào hồ đồ, thậm chí xem những đồng liêu phía trước còn có chút… đồng tình??

“Hừ, chỉ sống lâu chút, có gì đáng kiêu ngạo!”

“Cáp, tất nhiên phải kiêu ngạo chứ. Nghị trưởng tiền nhiệm, Lý Văn Tư, một nhân sĩ phương đông, văn võ song toàn, gánh lấy áp lực định tinh giản nhân viên nghị hội, nhận được sự mong đợi của mọi người, kết quả… Chết, tại vị có ba năm, sau đó bị một tên vong linh pháp sư tạt qua biến thành cương thi.”

“Lại tiếp tục kể nghị trưởng trước nữa, Carovin, hắn có sở trường diễn thuyết trước quần chúng, được các thị dân khen ngợi rất nhiều, từng tổ chức biểu tình thị uy, bức viện trưởng viện hành chính Margareth vài lần nhượng bộ, được xưng là ông vua không ngai của thành Sulfur, kết quả?... Chết, tại vị ba năm, bị một tên tiểu tặc không có mắt moi bụng, ruột chảy đầy đất, chết ở nơi góc nhỏ không ai ngó tới.”

Kahn và người khác lạnh cả sống lưng, trán rỏ từng giọt mồ hôi hột.

“Phó nghị trưởng trước trước nữa tên Ben, ha ha, lúc đó, nghị trưởng Kaya là phái thân thành chủ, kết quả bị hắn bịa đặt tội làm loạn quan hệ nam nữ, bức đến người ta phải nhảy lầu tự tử. Ben đúng là một nhân tài, làm việc không chút kẽ hở, để những cuồng khuyển của hệ thống tư pháp cũng không tìm được chứng cứ, kết quả?... Bị dính phải một vụ loạn đấu quán bar, mất tích hai mươi năm, thế nhưng mỗi khi đến ngày giỗ của Kaya, trước phần mộ của nàng đều xuất hiện một linh kiện nào đó của nam nhân, năm trước là ngón tay phải, mặt trên còn có chiếc nhẫn đồng của Ben thì phải, khà khà…”

Lúc này, tất cả nghị viên đều sợ hãi quay đầu lại, cũng không dám xem thường lão già sắp xuống mồ thêm tí nào.

“Chẳng lẽ do bọn Adam làm! Ta còn cho rằng họ là người tốt…”

“Adam và Margareth đúng là người tốt, thế nhưng các ngươi biết không, kẻ bị các ngươi mắng là giảo hoạt hơn cả ma quỷ, đầu tiên bị gọi là cái gì?”

“Cái gì?”

“Đao phủ luật pháp, thứ còn tà ác và cường đại hơn cả ác ma. Đây là cách để hình dung thủ đoạn vô hình của hắn, bất luận là ai, chỉ cần giẫm lên ranh giới hắn vạch lên, chà đạp pháp điển, thế là ‘rắc xoẹt’ một đao. Các ngươi cho rằng những việc cổ động, chỉnh sửa dư luận, khống chế dân ý… là không ai bì nổi??? Vị đại nhân ấy đến kí ức đều có thể tu sửa, khiến lời đồn biến hoá theo ý mình tính là gì?”

“Cha ta, tức vị nghị trưởng có nhiệm kì dài nhất từ trước tới nay, lão Baal, trước khi chết chỉ nói với ta một câu, các ngươi biết là gì sao?”

Hiện tại… những tên nghị viên ngập trong kinh khủng lấy đâu ra can đảm để đáp lại, sắc mặt chúng tái hệt như thi thể, đến lúc này, chỉ còn kẻ dẫn đầu Kahn cố chống lại, hét lên giận dữ:

“Lão già, chúng ta không có hứng thú biết…”

Thế nhưng lão nghị trưởng chỉ lắc đầu, khuôn mặt hiện vẻ hồi ức, tiếp tục nói:

“Hắn nói với ta: ‘thành Sulfur là thiên đường của địa hạ thế giới, bởi lẽ có một tên ma quỷ đã đem tất cả những thứ dơ bẩn kéo về phía mình, đem tất cả những thứ không bẩn bằng hắn tẩy sạch, vì đó bề ngoài của nó tất nhiên sạch sẽ mĩ lệ như thiên đường. Nếu ngươi sau này muốn làm nghị trưởng, rất đơn giản, ngu một chút, đừng có dã tâm gì vượt ra khỏi năng lực của ngươi, như vậy, các thằng ngu đứng trước ngươi sớm muộn sẽ chết hết, đó là lúc ngươi có vị trí đó.’ cáp, vậy mà lão già nhà ta nói đúng hết, hai tên nghị trưởng làm lâu nhất như chúng ta chắc cũng là hai tên nghị trưởng tầm thường nhất nhỉ!!?”

Lúc này, Kahn nào còn có thể trương cuồng như trước, hắn há hốc miệng, không ngừng hít thở, cứ như một con cóc buộc trên bờ. Hắn cảm giác có một móc xích vô hình đang khẽ đặt trên cổ, cảm giác băng lãnh khi cận kề tử vong làm người ta ngạt thở.

“Đúng rồi, các ngươi hẳn đã hợp tác với thành Caron, các ngươi cho rằng khối minh ước địa hạ thành có thể thắng ba cự đầu? Sau đó trở thành quý tộc, hoàng tộc trong tương lai? Ha ha, các ngươi rõ ràng chưa từng thấy chiến tranh chân chính, một lũ trẻ con ngây thơ, không biết rằng, trong chiến tranh, không quản ai thắng ai thua, cái thứ nhất muốn loại bỏ là những tên phản bội.”

“Lão gia hoả!!”

Tên có tính cách vọng động như Sydney đấm một đấm lên mặt Grant khiến mặt lão đụng mạnh lên bàn, kính mắt vỡ tan, khoé mắt khoé miệng đầy máu, thế nhưng hắn lại cười mãn ý:

“Ha ha, các ngươi nghĩ ta nói nhiều như vậy vì cái gì, ta không sợ truyền ra? Là bởi vì ta muốn sống tiếp, đám ngu như lợn! Là sao ư? Với Vô Miên giả đại nhân, chỉ có người chết mới sẽ không tiết lộ bí mật, nếu những tên này đã hành động, vậy ngài hẳn nên chuẩn bị thu lươi đi…”

“Ba, ba, ba.” Tiếng vỗ tay quỷ dị nghe như tiếng xương chạm nhau vang lên, thế nhưng hiện tại đó lại là thanh âm đòi mạng trong tai các nghị viên.

Một thân ảnh thon dài từ trong bóng tối đi ra, dưới mặt nạ bạc là một đôi mặt đỏ rực lãnh khốc, còn tiếng vỗ tay quỷ dị đó lại truyền ra từ quả cầu thuỷ tinh trong tay nàng.

“Hoa hồng bạc, đầu lĩnh của ‘kẻ bàng quan’! Nữ vương ngầm của thành Sulfur!”, vị thủ hạ tâm phúc này của Vô Miên giả quả thực đã xú danh lan xa, nàng vừa xuất hiện đã đánh nát phòng tuyến tâm lý cuối cùng của đám nghị viên.

“Ngươi, ngươi…”

Nhìn đám nghị viên kích động, vô lễ chỉ thẳng mặt mình, hoa hồng bạc hơi nhíu lại hàng mi thanh tú tỏ vẻ bất mãn. Một tiếng ‘choảng’ vang lên, vô số sợi tuyến vô hình bố trí khắp phòng được thu lại.

Một giây sau, tất cả nghị viên đều bị thắt chặt cổ, các sợi dây vô hình đem bọn họ treo lên trời.

Ngay từ khi bắt đầu, gông xiềng vô hình mà Kahn cảm nhận được không phải ảo giác. Làm kẻ phản bội, chúng đã bị phán quyết – – tử hình!

“Ách!!” vài giây sau, các nghị viên như thể mấy con cá trắm cỏ bị treo trên bờ, dần dần từng người một không còn giãy dụa bình tĩnh trở lại, bình tĩnh vĩnh viễn…

Nhìn những đồng liêu bị treo lủng lẳng trên cao, lão Grant cũng vô cùng khẩn trương.

Mãi đến khi thanh âm từ quả cầu thuỷ tinh giúp hắn bình tĩnh lại.

“Nguyên lai ta vẫn đánh giá thấp hai cha con các ngươi, quên đi, ngươi vẫn khiến người rất thoả mãn, nếu không muốn đầu bạc tiễn đầu xanh thì quản chặt đứa cháu chuyên dùng danh nghĩa của ngươi gây loạn một chút. Đúng rồi, lần tranh cử sắp tới cố gắng lên, ta mong chờ ngươi tái đắc cử nga.”

Hoa hồng bạc đứng như cũ, mắt không nháy một cái. Sau khi cúc cung hành lễ liền lui một bước, tan biến vào trong bóng tối lần nữa.

Còn lão nghị trưởng trên bàn thì há miệng thở dốc, trở thành người sống duy nhất còn lại trong phòng….

“Ha ha ha ha! Ta sống! Ta còn sống! "

Cho dù hoa hồng bạc đã đi ra khỏi toà nhà, nàng vẫn nghe thấy tiếng cười to của lão già sau cơn tai hoạ…

Hiện tại, thành Sulfur đã triệt để hỗn loạn, đào phạm và tư binh của các ‘đại nhân vật’ cùng nhau đánh phá khắp nơi, còn phía ngoài thành là bộ đội tinh nhuệ của hắc ám tinh linh chuẩn bị lẫn vào, tựa hồ, thiên đường duy nhất của địa hạ thế giới đã sa vào địa ngục.

Cùng lúc đó, tại trên một toà tháp cao, ta nghiêng mình cân nhắc tình trạng hỗn loạn bất kham phía dưới, sau lưng ta, ba trong bốn sảnh trưởng là Snowhoof, Culler và Kevin đều phẫn nộ nhìn thảm trạng toàn thành.

“Tốt rồi, đừng làm vẻ mặt cay đắng như vậy, bênh đã sắp vào tận tuỷ, không mất chút máu làm sao trị được. Người không bị đánh đến vỡ đầu chảy máu sao nhớ được lâu. Vì đem khát vọng hoà bình… ấn vào trong não đám ngu kia, vì hoà bình trong ba mươi năm tiếp theo, nhẫn nại chút. Huống hồ, người của chúng ta đã bắt đầu hành động, rất nhanh tình hình sẽ chuyển biến tốt.”

Mà khi hoa hồng bạc, ân, Eliza xuất hiện trước mặt ta một lần nữa, ta biết tình huống lại có biến hoá.

“Ừm? Đám lợn đó đúng là gan, quả nhiên cấu kết với thành khác đem quân đội tiến vào? Ha ha, tứ thiên vương, có người muốn chơi, chúng ta đi bồi tiếp nào!”