Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 7: Dắt chó đi dạo




“Okur, nửa tinh linh nửa orc, sát thủ thanh đồng giai, giết người vô số, đặc biệt thích săn giết ấu đồng, khi chấp hành một nhiệm vụ đặc biệt tại thành Sulfur thì bị thành quản bắt được, bị pháp viện thành Sulfur xử tù có áp dụng cực hình ba trăm bảy mươi sáu năm, không được phép ân xá. Chậc chậc.”

Nhìn tư liệu, lại nhìn tên sát thủ trong lồng sắt, ta sách sách xưng kì, bán orc luôn là thứ hiếm thấy, nửa orc nửa tinh linh lại càng hiếm thấy.

“Vu yêu? Chờ, chờ, xin đừng giết ta, cũng đừng đem ta làm mẫu vâtj thí nghiệm. Ngươi có kẻ địch nào đó đúng không, ta có thể giải quyết bọn chúng giúp ngươi, tất cả miễn phí.”

Khi phát hiện mình bị đưa đến trong tay một vu yêu, Okur lúc đầu cực kì kinh sợ, bởi lẽ vu yêu ít nhất cũng là người làm phép cấp truyền kì; thế nhưng, sau đó hắn lại an tâm phần nào, bởi vì vu yêu thuộc về trận doanh hỗn loạn. Đối với hắn, một kẻ thuộc trận doanh hỗn loạn dễ đối phó hơn nhiều so với đám quan toà miệng đầy chính khí và lũ thánh kị sĩ não teo eo nở, bởi lẽ những tên nguỵ quân tử thuộc trận doanh trật tự đó không biết rằng giao dịch và thoả hiệp là những sự tình mĩ diệu chừng nào.

Vậy nhưng lúc này, ta dùng biểu tình tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, từ ngục giam thành Sulfur đem hắn đến đây không phải tìm một kẻ đánh thuê.

Cánh tay xương xẩu đặt lên đầu tên bán orc, cho dù là tên sát thủ biến thái thập ác bất xá, độ ấm của thân thể người sống vẫn khiến người ta lưu luyến như cũ.

Chỉ có điều sắc mặt của đối phương có vẻ không được tốt, có vẻ vừa nhớ tới những truyền thuyết về các vu yêu – kẻ đùa bỡn thi thể và linh hồn. Khi cái cảm xúc băng lãnh đó truyền tới, sắc mặt hắn lại trắng bệch thêm mấy phần.

“… Thật thú vị, nguyên bản ta cho rằng ngươi chỉ là tên giết người bình thường, hoá ra lại là một tên chuyên hiến tế máu thịt cho ác ma, ngươi vậy mà dám dùng sinh mạng của các ấu đồng để giao dịch với đám ma quỷ dưới địa ngục, đổi về lấy tuổi thọ cùng lực lượng.”

Quả nhiên, tuỳ theo ngôn ngữ của ta, những tiềm ý thức dơ bẩn ẩn núp trong kí ức hiện lên càng thêm rõ rệt, tiếp theo đó, là những kí ức khiến hắn sợ hãi.

“Nói cho ta, tiểu tử, ngươi sợ nhất điều gì?”

Phép thuật cấp bốn [độc tâm thuật] không phải phép thuật cao thâm gì, cũng không phải năng lực dùng tốt cho lắm, bởi lẽ [độc tâm thuật] chỉ đọc đến bộ phận thượng tầng của suy nghĩ trong khi những bí mật thường được cất rất sâu.

Tuy nhiên, ta tìm ra một chút kĩ xảo, biến [độc tâm thuật] trở thành một phép thuật có giá trị vượt xa cấp bậc của nó.

Não bộ loài người là một thứ rất thú vị, mỗi khi người ta càng tránh không muốn nghĩ đến điều gì, tiềm ý thức lại càng chủ động suy nghĩ đến điều đó.

Nếu ta hỏi một người: “Ngươi đang giấu giếm bí mật gì?”, như vậy, người đó sẽ không tự chủ được bắt đầu tự hỏi rằng mình có bí mật gì cần ẩn tàng, chỉ một chốc lát đó, bí mật kia sẽ nổi lên mặt nước, mà ta, nhờ [độc tâm thuật], sẽ đem bóc trần nội dung hắn vừa tự hỏi rất dễ dàng.

“…Sợ hãi nhất thế mà là bị phát hiện thân phận chân thực. Ồ, thật khiến người ta tò mò, vậy thân phận của ngươi là gì?”

“Gian tế thành Caron phái tới? Thật thú vị nha.”, tiếp theo, chỉ cần vài câu hỏi dò, ta liền rõ ràng toàn bộ.

Vận khí hôm nay thật tốt, vốn ban đầu chỉ muốn thay hai tên tù phạm để kiếm ác trị, sau đó vì rảnh quá nên đi dò xét một trong hai tên, ấy thế mà lại phát hiện hắn là gian tế thành khác phái tới.

Thành Caronstanpol, đại khái là thành thị gần thành Sulfur nhất ở dưới địa hạ thành, nhưng tất nhiên, so với sự phồn hoa của Sulfur, nhân khẩu và diện tích của Caronstanpol bé hơn rất nhiều.

Chủng tộc thống trị toà thành đó là gray dwarf và orc, thành chủ là một tên orc ngu si thờ phụng thần bạo chính Bane, sản nghiệp ngoại trừ mấy mỏ quáng còn tính ổn ra thì còn đâu tất cả đều không lên được mặt bàn.

Tên gian tế này được đối phương mướn tại thành Caron, nhiệm vụ chỉ đơn giản là thu thập tình báo, nhiều nhất chỉ có thể tính là kiêm chức, vậy nhưng điều này đã đủ để chứng minh thành Caron đang che giấu một chủ ý quỷ gì đó.

“Eliza?!?”

“Có!” Quả là một hầu gái xuất quỷ nhập thần, chỉ sau một giây nàng đã xuất hiện tại sau lưng ta.

“Tra khảo cẩn thận, ép khô tất cả bí mật của hắn, sau đó vứt một bản cho Margareth, cứ nói nếu nàng không quản ta sẽ vứt cho Adam quản.”

Tại trong kí ức của ta, bắt được gian tế = có bí mật ngầm = tên đại nhân vật nào đó nổi lên dã tâm = chuỗi dài phiền toái = lao động công ích, không tiền lương!!!

Không có chỗ tốt để vét, chuyện phiền phức như thế ta không muốn quản, nếu đụng tới phải nhanh tay ném cho người vừa có khả năng lại có hứng thú. Ừm, quan hành chính Margareth vừa vặn là người như vậy, nàng nhất định sẽ tỉ mỉ làm rõ chân tướng.

Còn tên tù phạm này? Hắn được đưa đến đây liền thuyết minh đã là tội không thể tha, nếu đã tiến vào thì đừng nghĩ tiến ra làm gì.

“Phanh!”

Một tiếng động lớn vang lên, cả gian nhà đều đang rung chuyển một chút, sau đó tro bụi trên tấm lót trần nhà lan tràn xuống mặt đất dưới phòng giam.

Lũ tù phạm bị sặc lên, không ngừng ho khan, bộ xương của ta cũng phủ đầy một tầng màu xám, còn Eliza không biết bằng cách nào đã đoán được việc này từ trước, sớm chuẩn bị một cái khăn tay che miệng.

“Xem ra a Bảo đã không đợi được nữa.”

Cơn địa chấn vừa rồi là do a Bảo đáng yêu của ta gây ra, lí do là vì thời gian tản bộ hằng ngày đã đến mà ta còn chưa xuất hiện, vậy nên nó dùng một phương thức nhảy vọt để giục ta.

Thế là, ta đem tất cả công việc còn lại ném cho Eliza một cách vô trách nhiệm, dù sao thời gian làm việc đã hết, bây giờ là thời gian dắt chó đi dạo.

Nói chính xác hơn, là thời gian con chó địa ngục hai đầu to lớn kéo ta chạy khắp nơi…

Giống những con chó ngu ngốc khác, vừa ra khỏi cửa, a Bảo liền quên mất chủ nhân của nó, tung tăng vui vẻ chạy khắp nơi, bộ xương mới ba mươi cân lại thêm chỉ có điểm lực lượng bằng năm như ta tất nhiên bị con cự thú nặng hai tấn kéo bay như con diều.

Đương nhiên, sau mấy lần ăn quả đắng, ta sẽ buff cho mình [phiêu phù thuật], tiếp đó đem dây cương buộc tại căn xương sườn chắc chắn nhất, cố gắng đóng vai một cái diều gió hợp cách…

Vậy mà loại phương thức tản bộ này lại có thu hoạch ngoài ý muốn…

“Diều xương bay lên rồi, đại cẩu sắp tới, mọi người thu quầy nhanh!”

“Thành quản, mau gọi thành quản!!”

“Mọi người cố gắng, tổ kiến phòng tuyến, hôm nay đừng hòng cướp xương sườn tươi của ta.”

Được rồi, sau khi trở thành con diều, ta trở thành tiêu chí của a Bảo, vì tránh bị con ngốc cẩu đâm ngang đụng dọc, tất cả chủ quầy bán lẻ khắp hai, ba con phố đều bắt đầu thu dọn quầy hàng.

“Đi thành đông, vong linh khu, nơi đó hẳn sẽ không có thành quản.”

Ta cố sức kéo dây cương để a Bảo quay đầu lại.

Ngày trước, a Bảo tản bộ chỉ làm tắc nghẽn giao thông, không gây thương vong (khô lâu binh không tính là người)

Thành quản phải xử lí các vụ án nghiêm trọng hơn, lúc các nàng đến thì ta cũng về rồi. Nhưng hiện tại, ta là kẻ sống sót duy nhất của liên minh thân sĩ, khi liên minh của chúng ta không có ai gây phiền toái cho thành quản, ta tuyệt đối không đánh giá thấp tốc độ và quyết tâm nhất lao vĩnh dật của các nàng.

“Uông!”

Dưới sự chỉ huy của ta, a Bảo một tát đánh bay tên tauren chặn đường, dùng cái mông đè sập chướng ngại vật do các thương nhân bày ra, một đường chạy thẳng hướng thành đông.

“Đứng lại!”

“Đứng lại cho Momo, tất cả là tại ngươi, tại ngươi nên hôm qua ta mới đái ra quần trước mặt Vô Miên giả đại nhân!”

Hoá ra ta vẫn còn đánh giá thấp quyết tâm bắt ta của đội thành quản, bọn họ vậy mà thiết lập mai phục.

Chẳng qua… “Nhảy, a Bảo!”

Con chó địa ngục nhảy vọt một cái liền vọt qua chướng ngại vật trước mắt.

Còn những thành quản đằng sau chỉ có thể dừng lại cước bộ. Bởi vì một tên người khổng lồ xương cao sáu mét cầm một chiếc khiên – thứ nguyên vốn là cửa thành – đứng trước mặt các nàng.

Trong hốc mắt người khổng lồ không có tí tình tự nào, vậy nhưng bất cứ ai cũng không dám vượt qua ranh giới một bước.

Nơi này là thành đông, thiên đường của vong linh, nơi không thuộc phạm vi quản hạt của thành quản, nếu các nàng muốn đi vào tiến hành chấp pháp tất phải đi làm thủ tục báo cáo, nếu thật sự muốn làm như vậy thì đến khi hoàn thành đống thủ tục quan liêu đó thì tên vu yêu kia đã sớm không thấy bóng.

Ta cũng đến được nơi cần đến, thả dây cương của a Bảo ra, để chính hắn đi kiếm ăn… khục, đi chơi.

“Hi, lâu rồi không gặp, mọi người nhớ ta không? Đống thịt, mớ thịt thối của ngươi càng ngày càng thối rồi, a, tiểu cốt đầu, xương của ngươi sao bóng vậy, ngươi dùng dầu bóng hiệu gì thế? A tạp thúc thúc, xương của ngươi gỉ hết cả rồi, hay để ta nghiên cứu chút thuốc bôi trơn nhé, đảm bảo 100% chiết xuất từ thiên nhiên, không có chất bảo quản, không có tác dụng phụ…”

Thế nhưng, tại trước mắt ta, một đám vong linh vốn còn đang chạy đông chạy tây trước là sửng sốt, sau đó…

“Chạy, chạy! Tên điên kia lại tới rồi! Hù chết người, nhầm, chết quỷ!”

… Cảnh chim bay thú tán thật khiến người ta đau lòng.

Người khổng lồ xương mang theo chiếc khiên tường thành của mình nhảy qua phòng ốc, kị sĩ không đầu khi chạy vẫn không quên mang theo đầu, tiếc rằng thực tế cái đầu hắn mang là một tổ ong, kể cả đám khô lâu binh không có ý thức vậy mà cũng chạy mất dép.

Thật sự khiến người ta đau lòng…

“Hey, uy! Có cách hoan nghênh tộc nhân nào như thế sao? Không phải thỉnh thoảng bắt mấy người làm vật thí nghiệm cho ma pháp vong linh mới sáng tạo, đôi lúc lấy vài kẻ làm nhiệm vụ thường ngày hay thí nghiệm uy lực của thánh kiếm thôi sao…”

Ta càng nói càng thấy tức, lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng ta:

“Điện hạ, ngài đã nói hộ ta lý do, ta cũng không nói nhảm nữa. Ta chỉ hỏi, ngài tới lần này có phải thời gian chúng ta xuất chiến sắp tới phải không?”

“Không, không, ta là người theo chủ nghĩa hoà bình, chiến tranh là thứ đáng ghét nhất trên thế giới. Chẳng qua thời gian ước định đúng là sắp đến, quân đoàn của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Đương nhiên, bất luận ba trăm bảy mươi sáu năm trước, hay hai trăm năm mươi năm trước, hay một trăm ba mươi năm trước, quân đoàn của điện hạ có bao giờ để ngài thất vọng một lần?!? Hai vạn bốn ngàn sáu trăm lẻ hai tàn binh bại tướng của quân đoàn chó săn đỏ rực dù trong hoà bình vẫn không quên ma luyện, tuỳ thời đợi lệnh. Chúng ta đã nóng lòng trở lại chiến trường lắm rồi!”

Giọng nói trầm trọng đầy chiến ý, tướng quân của ta vẫn đáng tin cậy như trước.

“Hôm nay ngài tới duyệt binh hay thị sát thí nghiệm ôn dịch mới? Luyện kim thuật sư của chúng ta vừa phát minh một chủng chiến tranh binh khí kiểu mới. Hắn có đủ cao lực phá hoại, đồng thời…”

“Không, ta đã nói ta là người yêu hoà bình, đánh đánh giết giết rất không có ý nghĩa, hôm nay ta tới để chuẩn bị một sự kiện.”

“Ngài nói là cái sự kiện ngu… không, sự kiện trọng yếu kia sao? Đã chuẩn bị hoàn tất, tuỳ thời có thể khởi động.”

Ta gật đầu vừa ý, quay đầu, lại không nhìn thấy ai cả.

“Gâu, gâu! Phía dưới, gâu gâu, tại phía dưới, điện hạ! Ngài cố ý phái không? Đùa giỡn ta thú vị lắm sao? Ta là một trong những tướng quân cường đại nhất của ngài!”

Cúi đầu nhìn, quả nhiên là a Bối đáng yêu của ta, hắn đang đuổi theo cái đuôi của chính mình mà lượn vòng vòng.

Nó là anh trai của a Bảo, đã từng là một trong những tướng quân ta tín nhiệm nhất trong quá khứ, hiện tại, hắn là một con chó xương nho nhỏ đáng yêu.

“Ta không phải a Bối, ta là Best, Hư Không ma khuyển Best!!”

“Ừ, đúng rồi, a Bối.”

“Best!!! Ta là tướng quân của ngài, là vị tướng quân đánh đâu thắng đó của ngài, là phó chỉ huy quân đoàn nha!”

“Ừ, tốt, tiểu Bối. Không cần cường điệu như vậy, ta đến bây giờ vẫn luôn cảm thấy ngươi rất tuyệt vời. Ân, trọng yếu nhất là rất đáng yêu, thực sự rất đáng yêu. Quả nhiên, sủng vật là bằng hữu tốt nhất của con người, còn hùng hài tử là địch nhân xấu nhất của nhân loại.”

Best chịu thua, khi nghe những lời tựa như đang dỗ một em bé không nghe lời cùng một đống những tuyên ngôn kì cục của ta, nó biết khi chủ nhân đã sa vào trạng thái tưng tửng này thì nói gì cũng vô dụng, tốt nhất là lấy chân trước che mặt rồi gục xuống giả như không quen kẻ trước mặt cho đỡ xấu hổ.

Nhìn Best, đến hôm nay cuối cùng ta cũng biết một bộ xương cún bày ra biểu tình tuyệt vọng như thế nào.

“Được rồi, không đùa ngươi nữa, tiểu Bối, công tác chuẩn bị tiến hành như thế nào rồi?”

“Tuỳ ngài đi, tuy ta vẫn thấy đó là một sáng ý không ra làm sao, dù vậy ngài trước nay vẫn nổi danh là không được bình thường cho lắm, coi như hống cho ngài vui vậy…”

“Khục!” Một tiếng ho nhẹ đánh gãy những lời bực tức của nó.

“Như vậy, ta, vu yêu Roland tuyên bố, tuần lễ du lịch vong linh thành Sulfur chính thức triển khai, công viên tử vong chính thức bắt đầu đi vào kinh doanh…”

Chính xác, ta đã nói đánh giết cực kì vô nghĩa, trào lưu gần đây so đo nhau phải so kinh tế, liều phải liều dân sinh! Vong linh khu của chúng ta cũng muốn khai trương trụ cột sản nghiệp của chính mình – một công viên trò chơi với chủ đề thiên đường vong linh.

Ta đã chuẩn bị một hệ liệt các trò chơi và tiết mục, đầu tiên là trận thi đấu mã cầu giữa các kị sĩ không đầu, sau đó là trò chơi khô lâu bính đồ (đánh bài, bài in hình khô lâu), tiếp theo là tiết mục múa cùng huyễn quỷ, hoặc một vòng du lịch quanh thành Sulfur trên lưng con rồng xương khốc bá…

Cuối cùng đương nhiên là tiết mục áp trận của chủ đề lần này: một vòng quay cao hơn ba trăm mắt được làm hoàn toàn từ vô số bộ xương khô, mỗi khi nó chuyển động thì gió cát ngập trời như thể có một con rồng đang vỗ cánh. Vòng quay to lớn như thể chiếc vòng của các người khổng lồ titan, kể cả ở bên ngoài thành cũng có thể nhìn rõ ràng.

Vì dựng lên nó, ta phải bỏ ra rất nhiều miệng lưỡi để thuyết phục những kẻ sống rằng đó không phải vũ khí, cũng không phải âm mưu đáng sợ gì… Dù vậy, tất cả, đều rất đáng giá!

Bởi vì nó chính là tấm biển quảng cáo của công viên, rất nhanh thôi, sẽ có vô số quan khách vì nó mà mộ danh tiến đến, còn ta, cũng kiếm được một khoản kha khá…

Hiện tại, những người hầu khô lâu của ta đều đã mặc lên người trang phục của chú hề, bắt đầu khua chiêng gõ trống ngay trước cửa, ta cũng đang kiên nhẫn chờ đợi vị khách đầu tiên.

Rất ngoài ý muốn, qua nửa giờ vẫn không có bóng nào, thế là ta hỏi con chó đang nằm sấp trên đầu:

“A Bối, đã phát truyền đơn chưa?”

“Sớm phát hết rồi!”

“Phát phí quảng cáo cho lũ địa tinh kia chưa?”

“Cho rồi.”

“Dấu đảm bảo an toàn của pháp viện có trong quảng cáo chứ?”

“Đương nhiên, nếu không có đảm bảo của viện hành chính và pháp viện do ngài xin, chắc chắn không ai dám đến.”

“Lời lẽ miêu tả quảng cáo của ta không tốt ư?”

“Không, ngược lại, lời quảng cáo cực kì tuyệt vời, hết sức văn vẻ: ‘Tới, để biết tình cảnh tương lai của ngài, hãy đến bắt chuyện và đánh bài cùng hàng xóm tương lai; cùng múa với những con quỷ trong ảo ảnh, hưởng thụ những thể nghiệm mới lạ chưa từng có. Ba ngày đầu khai trương miễn phí vào cửa, một trăm khách đầu tiên còn nhận được quà tặng thần bí! Tuyệt đối an toàn! Tuyệt đối thú vị!”

“Vậy tại sao không có ai tới!”

Ta nhìn chằm chằm con ngốc cẩu, nó lại nhe răng cười:

“Ha ha, đại nhân, ngài quên đây là đâu sao? Đây là khu vong linh, cấm khu của sinh linh. Ngươi cho rằng trước mắt người sống, chúng ta là cái gì?

Nghe vậy, ta sửng sốt: “Vong linh là gì?”….