Nhất Kiếm Tam Ưng

Chương 24




Mọi người thấy Từ Ngọc Nhi đã bị mang đi, thảy đều quyến luyến đứng ngây ra.

Lý Hàn Mai cũng gọi Giang Uyển Dao, Tiểu Thúy và Cát Tập Bách đến gần, dặn dò một số điều cần thiết, rồi quay sang lão khiếu hóa nói :

- Tiền bối, mọi sự xin phiền lão nhân gia giúp cho, bọn trẻ tinh nghịch, xin lão nhân gia cố gắng chịu đựng một chút!

Đoạn vòng tay khom mình thi lễ.

Lão khiếu hóa tức tối hét to :

- Ngươi trước khi đi còn trêu cợt lão khiếu hóa này phải không? Ngươi cũng sắp trở thành Chưởng môn một phái rồi, vậy mà lại còn gây khó khăn cho lão khiếu hóa này, giao cho một gánh nặng chưa đủ, còn muốn gì nữa hả?

Mọi người không sao nén được cười, cười xong ngẩng lên, Lý Hàn Mai đã mất dạng, đang cảm thấy quyến luyến, bỗng nghe Ngọa Vân ở trên mái nhà lớn tiếng nói :

- Sư phụ, người này nặng quá, Vân nhi không sao kéo nổi!

Mọi người nghe vậy, vừa định lên giúp, chỉ nghe lão khiếu hóa quát :

- Thật là vô dụng!

Đoạn giơ tay hướng lên mái nhà chộp một cái, cả Ngọa Vân cũng bị tuyệt kỹ Hư Không Tiếp Dẫn của ông hút xuống, nhìn kỹ người đứng phía sau Ngọa Vân, thì ra là Xích Luyện Ma Quân, mọi người kều kinh ngạc, cất bước tiến tới.

Lão khiếu hóa mỉm cười, nhẹ vỗ lên huyệt Bách Hối của Xích Luyện Ma Quân, tiện tay rút lấy hai chiếc đũa nằm dưới vai áo, ái ngại nói :

- Xin lỗi, thật không ngờ lại là thần quân giá lâm!

Xích Luyện Ma Quân hồi tỉnh, vội cung kính thi lễ với lão khiếu hóa và nói :

- Lỗi do vãn bối quá vội vàng, không lên tiếng báo trước, may nhờ tiền bối nương tay, vãn bối...

Lão khiếu hóa thấy Xích Luyện Ma Quân cung kính khúm núm là đã tức giận, lại nghe lão ta cứ tiền bối với vãn bối, càng thêm phạm đến đại kỵ của ông, trầm giọng quát :

- Im ngay! Cả tiểu tử ngươi mà cũng dám phạm vào đại kỵ của ta, nếu không nghĩ tình ngươi mang tin tức đến đây, xem ta có tha cho ngươi hay không? Có gì hãy nói mau, Song độc, Tam tà và Thiết Tý Tăng hiện ở đâu?

Xích Luyện Ma Quân lúc hoàng hôn đã nếm mùi khổ sở của lão khiếu hóa, thật lòng bội phục, nên mới theo lời dặn của lão khiếu hóa, dọ thám tin tức của Thất Độc giáo đến báo, bị lão khiếu hóa quát mắng một trận, sợ đến toàn thân run rẩy, khi nghe lão khiếu hóa nói ra nguyên nhân, mới nhớ ra tính khí quái đản của vị kỳ nhân này, không dám mạo phạm nữa, cao giọng nói :

- Song độc đã mời Tam tà đến Vân Vụ sơn. Tam tà cả chân cũng chưa ngừng, đã lập tức đi ngay, chỉ Thiết Tý Tăng là không phục, hiện đang ở hậu sơn, trong thạch động phía sau tảng đá tròn, bàn tính sẽ đến đây tìm lão khiếu hóa...

Lão khiếu hóa không chờ dứt lời, lớn tiếng nói :

- Hay lắm, hắn muốn tìm lão khiếu hóa này thì lão khiếu hóa này sẽ kiếm y trước!

Loáng cái đã ra khỏi đại điện, thân pháp thật nhanh như tia chớp.

Cát Tập Bách cũng định đi theo, nhưng bị Xích Luyện Ma Quân cản lại nói :

- Thiếu hiệp, hãy khoan! Hãy cất cái này trước, Phong mỗ dẫn đường cho!

Vừa nói vừa từ trong lòng lấy ra một cuộn giấy nhỏ, nhét vào tay Cát Tập Bách.

Cát Tập Bách cũng chẳng có thời gian hỏi rõ, tiện tay nhét vào túi da, theo sau Xích Luyện Ma Quân. Sáu người tung mình lên mái nhà, phóng đi về hướng Tây bắc, vượt qua mấy ngọn đồi, đến một khu rừng rậm, đi xuyên qua rừng, phía trước là núi cao chập chùng.

Xích Luyện Ma Quân dừng lại dưới chân một ngọn núi cao, chỉ tay lên trên nói :

- Từ bên phải đi lên, qua khỏi vách núi kia, rẽ sang trái là gặp một tảng đá tròn, trên có một mỏm đá nhô ra, hang động chính là ở trên mỏm đá ấy...

Xích Luyện Ma Quân vừa nói đến đó, đột nhiên một luồng kình phong ập đến, lão thét lên một tiếng đau đón, người đã ngã ra đất.

Cát Tập Bách tức giận quát :

- Tặc tử, cả gan dám ra tay ám toán!

Đồng thời vận Thiền công, theo hướng đến của kình phong, thi triển Lục Hạp thân pháp phóng lên vách núi, chân chưa đứng vững, hai đốm sáng đã chia nhau trên dưới bay đến, nhanh và mạnh kinh người.

Cát Tập Bách tay áo trái phất ra, đánh bạt ám khí bên dưới, tay phải hai ngón trỏ và giữa chĩa ra, kẹp lấy ám khí bên trên. Đưa mắt nhìn, bất giác lửa giận sôi sục, bỏ ám khí ấy vào trong lòng, giận dữ quát :

- Cẩu tặc, mau nạp mạng đây!

Đoạn tung mình lao thẳng đến một lùm cỏ cách khoảng năm trượng, Tiên Thiên Nhất Khí chưởng vận đến tám thành công lực, lăng không bổ xuống hai bóng người đang nấp sau lùm cỏ ấy.

Hai người ấy như sớm đã giới bị, không chờ chưởng kình của Cát Tập Bách ập đến đã tách sang hai phía, rút binh khí ra, lao bổ vào Cát Tập Bách, thân pháp cũng nhanh không kém.

Cát Tập Bách một chưởng không trúng đích, hạ người xuống đất, Ly Hỏa kiếm đã rút ra cầm tay, binh khí của đối phương cũng vừa từ hai bên công đến. Chàng quát to :

- Cẩu tặc, mau báo ra danh tánh! Hôm nay tiểu gia cũng phải cho ngươi nếm lấy ác quả của Thiết Ưng trảo này!

Ly Hỏa kiếm vung ra, Lang Nha bổng của người bên trái đã bị tiện bay nửa phần, đồng thời tả chưởng bổ vào cổ tay của người sử dụng Quỷ Đầu đao bên phải.

Người sử dụng Lang Nha bổng bên trái chính là Dân Sơn Phi Lang, lão đại trong Dân Sơn lục ly, hồi mười lăm năm trước gây án ở Quan ngoại, bị Tam nghĩa phát hiện, đuổi theo đến dưới Ngũ Đài sơn, y trốn vào rừng, thấy có một bé trai chừng hai ba tuổi, biết gần đây hẳn có người ở, vòng qua một lùm cỏ cao, quả thấy có một ngôi nhà lá, trong có một thiếu phụ nghe tiếng đi ra.

Dân Sơn Phi Lang thấy thiếu phụ xinh đẹp như hoa, lòng dục bừng dậy, bồng lấy đi vào nhà toan cưỡng hiếp, nhưng thiếu phụ chống cự dữ dội.

Lúc ấy Dân Sơn Tiều Tử canh chừng bên ngoài đã phát hiện Tam nghĩa đuổi theo đến, vội báo động :

- Khẩn cấp, rút ngay!

Rồi liền bỏ chạy trước, Dân Sơn Phi Lang nổi cơn thịnh nộ, định dùng Thiết Ưng trảo hạ sát thiếu phụ, nhưng bị thiếu phụ nắm chặt, đành dùng tay bóp chết thiếu phụ.

Lúc này cậu bé đã bò đến gần cửa khóc to, trong lúc vội vàng, y đã quên lấy lại Thiết Ưng trảo trong tay thiếu phụ, đồng thời ngoài cửa đã có bước chân nặng nề vọng vào, y vội phóng qua cửa sổ đào tẩu, biết nhất thời khinh suất không giết chết cậu bé kia, và bỏ lại ám khí độc môn, vậy là đã để lại mầm họa.

Về sau dò la, biết thiếu phụ ấy chính là vợ của Phi Thủ Thời Thiên Vu Tường, người đã thoát chết dưới tay Tam nghĩa, từ đó y ăn ngủ không yên, mới trốn về Dân Sơn.

Phái người dò la khắp nơi, tìm gặp Vu Tường, đặt điều giá họa cho Tam nghĩa. Quả nhiên, Vu Tường bởi về nhà trông thấy mộ bia, lòng sôi sục căm thù, bị Dân Sơn lục ly xúi xiểm, mới bàn định hợp sức độc sát Tam nghĩa, còn cấu kết với Thiết Tý Tăng và môn hạ Song độc, hẹn gặp trên Cửu Liên sơn tính nợ.

Do Vu Tường bỏ thuốc độc mạn tính vào trong thức ăn của Tam nghĩa trước, lúc giao thủ độc phát, tay chân tê dại, đã chết dưới tay Thiết Tý Tăng.

Vu Tường ngỡ là trên mình Tam nghĩa hẳn có vàng bạc châu báu, chờ mọi người đi khỏi, bèn ra tay lục soát trên mình Tam nghĩa, phát hiện huyết y và bản đồ cất giấu Tam Ưng bí kíp.

Dân Sơn lục ly ngỡ là từ đó có thể yên tâm, nào ngờ mười năm sau, huynh đệ của y gây án ở thành Bác Mãi, đã tình cờ phát hiện di vật của Tam nghĩa ở trong nhà Từ Ngọc Nhi, biết là Tam nghĩa còn có hậu nhân, bèn tìm đủ trăm phương ngàn kế kích động giới lục lâm kéo đến Tam Nghĩa trủng đoạt bảo vật, kết quả hoàn toàn thất bại, trái lại Dân Sơn Tiều Tử còn táng mạng dưới tay Cát Tập Bách.

Phen này Dân Sơn Phi Lang theo Song độc đến Quảng Đông, cũng vì biết hậu nhân của Tam nghĩa đang tầm thù, mới cùng Thiết Tý Tăng ở lại, định diệt cỏ tận gốc hầu khỏi để lại hậu hoạn.

Nào ngờ Xích Luyện Ma Quân bởi cảm kích ơn Tam nghĩa không giết khi xưa, đã từ Quan ngoại xa xôi mang nửa bức địa đồ cất giấu bí kíp đã có được từ tay Vu Tường khi xưa vào Trung Nguyên và cảm động bởi tấm lòng quảng đại của Cát Tập Bách, thề sẽ giúp chàng thu hồi nửa bức địa đồ khác đã lọt vào tay Song độc, đến ngoài thành Liên Châu, đã tình cờ gặp Song độc, bèn dụ dẫm Song độc lấy địa đồ ra so, dùng địa đồ giả tráo lấy địa đồ thật. Sau đó gặp lão khiếu hóa, phụng mệnh tái thám hư thực của Thiết Tý Tăng về báo, rồi khích nộ lão khiếu hóa đi tìm Thiết Tý Tăng. Dân Sơn Phi Lang tinh ranh, lên trên vách núi ẩn nấp trước, chận đánh hậu nhân Tam nghĩa, đại đồ đệ của Thiết Tý Tăng là Miêu Hổ cầm Quỷ Đầu đao theo sau, hai người cùng lúc ra tay.

Phi đao tẩm độc của Miêu Hổ bị tụ phong của Cát Tập Bách quét bay, Thiết Ưng trảo của y bị chàng bắt lấy, biết là đã gặp kình địch, khi Lang Nha bổng bị tiện bay nửa phần có răng nhọn, y cả kinh lùi ra sau hai bước, buông tiếng cười sắc lạnh, trầm giọng nói :

- Tiểu tử, hãy nghe đây! Đại gia ngươi đi không đổi tên, về không đổi họ, Dân Sơn đại trại chủ Cừu Phi Lang đây! Mười lăm năm trước...

Cát Tập Bách vừa nghe Dân Sơn Phi Lang thẳng thắn nhìn nhận bất giác lửa giận công tâm, chẳng chờ y nói hết lời, quát to :

- Cẩu tặc! Chớ nhiều lời, hãy tiếp chiêu!

Rồi liền tung mình lao tới, Ly Hỏa kiếm với chiêu “Mục Liên Phách Sơn” bổ thẳng xuống đỉnh đầu Dân Sơn Phi Lang, quên mất phía sau còn có ác tặc Miêu Hổ thừa cơ giáp công.

Dân Sơn Phi Lang nào phải kẻ tầm thường, y biết Ly Hỏa kiếm trong tay Cát Tập Bách vô cùng sắc bén, đâu dám ngạnh tiếp, vội lách người sang trái nửa bước, nửa phần Lang Nha bổng cũng còn dài đến ba thước tám, thừa thế người thụp xuống, với chiêu “Dạ Lang Thâu Kê”, đầu bổng đâm thẳng vào huyệt Xung Môn của Cát Tập Bách.

Cùng lúc ấy, Miêu Hổ đứng phía sau Cát Tập Bách, khi nãy phi đao bị đánh rơi đã cảm thấy xấu hổ và tức giận, lại bị Cát Tập Bách một chưởng bổ trúng tay phải, đau thấu tim gan, càng thêm kích động hung tính, thấy Cát Tập Bách tấn công Dân Sơn Phi Lang, liền thừa cơ thi triển tuyệt chiêu “Mảnh Hổ Xuất Sơn”, Quỷ Đầu đao bổ vào hậu tâm Cát Tập Bách.

Cát Tập Bách khi phát giác Lang Nha bổng của Dân Sơn Phi Lang công đến gần, thu chiêu hồi cứu không còn kịp nữa, đồng thời Quỷ Đầu đao cũng đã bổ đến sau lưng, vội thi triển Lục Hạp thân pháp, người xoay tít như chong chóng, kình phong tiếp xúc với công lực của đối phương, người vọt ra xa hơn trượng.

Ly Hỏa kiếm cũng quét ngang ra, đẩy bay Cừu Phi Lang và Miêu Hổ ra xa hơn trượng. Đôi bên đứng vững lại, Quỷ Đầu đao của Miêu Hổ đã cụt mất nửa phần và còn thọ thương ở vai.

Cừu Phi Lang tái công bất thành, đồng bọn lại còn thọ thương, lửa giận xung thiên quát to :

- Tiểu tử, ngươi cậy có bảo kiếm chém gãy binh khí, kể được là anh hùng gì chứ? Có giỏi thì hãy cùng đại gia đây bằng vào quyền cước mà phân cao thấp.

Cát Tập Bách tuổi trẻ khí thịnh, lại mới bước chân vào giang hồ, đâu biết độc kế của Cừu Phi Lang, nghe vậy ha hả cười to nói :

- Cẩu tặc, để cho ngươi chết một cách tâm phục khẩu phục, cũng chả sợ ngươi thoát khỏi tay Cát Tập Bách này, tùy ngươi lựa chọn, muốn một đấu một hay cả hai liên thủ, tiểu gia cũng sẵn sàng đón tiếp.

Trong khi nói đã tra kiếm vào bao, hai tay thủ thế chờ đợi.

Cừu Phi Lang thấy vậy lòng mừng khôn xiết, bởi y lui về Vân Nam trong mười năm qua, đã cực lực kết nạp thổ dân Miêu Cương, một là tiện bề náu thân, đồng thời cũng dễ dàng hái luyện độc vật, cực khổ lắm y mới luyện thành một loại độc dịch, dính vào người là chết ngay, lúc này y biết binh khí khó có thể thủ thắng được, nên mới thách thức Cát Tập Bách đấu bằng quyền cước hầu thừa cơ tiếp cận hạ độc thủ.

Cừu Phi Lang thấy quỷ kế thành công bèn cười khằng khặc nói :

- Tiểu tử, ngươi chớ ngông cuồng, đối phó với hạng nhãi ranh như ngươi mà phải cần trợ thủ nữa sao? Ha ha! Đại gia ngươi chỉ cần một cánh tay cũng đủ sức đưa ngươi xuống âm phủ rồi!

Đoạn tay trái ném Lang Nha bổng đi, lén lấy túi độc dịch cầm trong tay, ngoặc ra sau lưng, tay phải đưa lên ngang ngực, một chân chỏi đất theo thế “Kim Kê Độc Lập”, lớn tiếng nói :

- Tiểu tử, xuất chiêu đi!

Cát Tập Bách tuổi trẻ thiếu lịch duyệt, thấy Cừu Phi Lang đưa tay trái ra sau lưng, ngỡ là đối phương quả thật với một tay động thủ, tức giần thầm nhủ :

- Cẩu tặc đã đến ngày tận số rồi mà còn ngông cuồng tự đại, tiểu gia phải cho ngươi nếm đủ mùi đau khổ, từ từ lấy mạng ngươi.

Đoạn cũng thò tay phải vào lòng, tay trái đưa ngang ra, trầm giọng nói :

- Cẩu tặc, ngươi hãy chú ý, tiểu gia chỉ một tay trái cũng đủ khiến cho ngươi tan xương nát thịt rồi!

Dứt lời, người đã tung lên, một chưởng lăng không bổ xuống, kèm theo một luồng kình phong quét vào mang tai phải Cừu Phi Lang, đó chính là chiêu khởi đầu trong Cát Tường Như Ý chưởng, có tên là “Bảo Kính Chiêu Không”, thân pháp và thủ pháp nhanh như tia chớp.

Cừu Phi Lang đang lúc đắc ý, chẳng ngờ đối phương xuất thủ nhanh đến vậy, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, chưa kịp nhìn rõ thân pháp của đối phương, mang tai phải đã bị tát trúng, loạng choạng bật lui ba bốn thước mới đứng vững lại được, tức đến la oai oái.

Cát Tập Bách một chiêu đắc thủ, liền tức thì xoay người trên không hạ xuống, chân vừa chạm đất, bỗng lại vọt lên, vận tụ Lục Hạp thần công vào tay trái, nhanh như gió lướt về chỗ đứng trước đó.

Cừu Phi Lang bị trúng một tái tai, tức giận như điên, tay trái nắm chặt túi độc dịch, vừa định lao tới, đối phương đã lui về, ngỡ là Cát Tập Bách hẳn sẽ tái công, bèn sẵn sàng chờ đón tiếp.

Nào ngờ Cát Tập Bách lại lao tới trước, đang khi kinh ngạc, chợt cảm thấy một luồng kình phong mạnh mẽ ập đến trước ngực, khiến y cơ hồ ngạt thở, đồng thời bụng như bị một vật nặng đập trúng, hai chân nhũn ra, ngã ngồi trên đất, suýt nữa ngất xỉu.

Cát Tập Bách người đã hạ xuống chỗ đứng cũ, trầm giọng quát :

- Cẩu tặc, ngươi còn gì nói nữa? Tiểu gia chờ ngươi đây!

Dân Sơn Phi Lang thật không ngờ hôm nay lại bại dưới tay một thiếu niên, bảo y sao thể không thẹn giận đến cực độ? Tuy biết rõ võ công của đối phương cao hơn mình xa và lại quyết tâm phục thù, chắc hẳn không chịu buông tha cho y, định đào tẩu lại càng khó hơn, đành quyết định liều mạng xông tới, định cố rưới độc dịch lên mình đối phương, chỉ cần dính một giọt là một giờ ba khắc sau sẽ chết ngay.

Thế là, y gắng sức đứng lên, trừng mắt giận dữ quát :

- Tiểu tử thối tha kia, thế vừa rồi của ngươi là võ công gì chứ? Ngươi đã giở trò ám toán, đại gia chết cũng không phục, ngươi hãy trổ chân tài thực học ra, đấu tiếp ám khí với đại gia!

Cát Tập Bách nghe Dân Sơn Phi Lang đề cập đến ám khí, sức nhớ đến Thiết Ưng trảo của y, đó chính là hung khí đã sát hại thân mẫu mình, lòng căm thù liền sôi sục, trừng mắt quát :

- Cẩu tặc, bất kỳ thế nào ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi tay tiểu gia!

Cát Tập Bách vừa dứt lời, Miêu Hổ đứng phía sau cách chàng chừng hai trượng, nghe nói sẽ đấu ám khí, lòng mừng khôn xiết, liền lấy ra bảy ngọn phi đao còn lại trên mình, chia ra trái ba phải bốn cầm trong tay, lớn tiếng nói :

- Hãy tiếp cái này trước đã!

Rồi thì trái trước phải sau, bên ba dưới bốn, nối tiếp nhau bay về phía Cát Tập Bách.

Thủ pháp phi đao của người Miêu hết sức kỳ dị, chẳng những nhanh như gió mà còn có thể lượn vòng, bay lên hoặc bay xuống. Miêu Hổ rất sở trường về môn này, có thể cùng lúc phóng ra mười ngọn phi đao, bách phát bách trúng.

Lúc này y thấy Dân Sơn Phi Lang đã hai lần thất thủ, lại căm hận Cát Tập Bách đã chém gãy Quỷ Đầu đao, sớm đã có ý định ra tay báo phục, nên vừa nghe nói đến đấu ám khí, liền cùng lúc phóng ra bảy ngọn phi đao, kèm theo tiếng rít gió ghê rợn, nhắm các yếu huyệt toàn thân Cát Tập Bách bay đến.

Dân Sơn Phi Lang quá bất ngờ, định quát ngăn, nhưng không còn kịp nữa, chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, chẳng màng đạo nghĩa giang hồ, thừa lúc Cát Tập Bách quay người ứng phó phi đao của Miêu Hổ, không thể phân thần chú ý đến y, bỏ Miêu Hổ lại đào tẩu.

Cát Tập Bách đang lấy ra xâu chuỗi hạt do Phong hòa thượng mới tặng cho, cùng ba ngọn Thiết Ưng trảo có được từ Dân Sơn Phi Lang, bấy lâu mang theo bên mình, bỗng nghe tiếng quát của Miêu Hổ ở phía sau, rồi thì tiếng ám khí rít gió bay đến gần, vội lách người sang bên, nghiêng mắt nhìn, thấy bảy ngọn phi đao của Miêu Hổ cuồn cuộn bay đến như sóng dữ.

Chàng cất tiếng huýt dài, tung mình lên không, thi triển Lục Hạp thân pháp, người xoay tít và vọt lên cao đến mấy trượng.

Nào ngờ phi đao của Miêu Hổ mỏng như lá liễu, lúc phát ra thủ pháp kỳ dị, có thể theo gió rượt đuổi, tuy không chạm được vào người, nhưng bị lực xoáy cuốn bay thẳng lên, lượn quanh người Cát Tập Bách, khiến chàng bất giác kinh hãi. Khi phát giác Dân Sơn Phi Lang đã thừa cơ đào tẩu, càng thêm tức giận, cười khảy quát to :

- Cẩu tặc, ngươi còn muốn đào tẩu sao?

Tay trái chuỗi hạt ném về phía Miêu Hổ, tay phải ba chiếc Thiết Ưng trảo dùng chân lực Tiên Thiên Nhất Khí ném ra, chia ra trên dưới thành một đường thẳng, nhanh như tia chớp đuổi theo Dân Sơn Phi Lang.

Lạ thay, xâu chuỗi hạt như nam châm cuốn hút toàn bộ bảy ngọn phi đao của Miêu Hổ, rời khỏi Cát Tập Bách, xa xa theo sau xâu chuỗi hạt bay về phía Miêu Hổ.

Ba chiếc Thiết Ưng trảo càng thêm xuất thần nhập hóa, cho dù Dân Sơn Phi Lang là chủ nhân của nó, lúc này y ở cách mấy trượng nghe tiếng quát quay lại, thấy Thiết Ưng trảo của mình đang nhắm ngay mặt, thất khiếu và đan điền bay đến, y hoảng kinh hồn vía, luống cuống không biết đón đỡ bằng cách nào, vì tay trái y đang nắm chặt túi độc dịch xem như chí bảo, không thể vươn ra đón bắt, kẻo rách túi da, độc dịch dính vào tay, tự chuốc lấy họa sát thân.

Mà một tay phải tuyệt đối không thể cùng lúc đón bắt ba ngọn ám khí cách nhau đến bốn năm thước, trong lúc kinh hoàng nguy cấp, đành dùng tay phải xuất chưởng quét từ trên xuống, định đánh rơi Thiết Ưng trảo.

Nào ngờ ba chiếc Thiết Ưng trảo hoàn toàn nằm dưới sự điều khiển bởi chân lực của Cát Tập Bách, không hề bị cản trở bởi chưởng lực của Dân Sơn Phi Lang, xuyên qua kình phong bay thẳng đến.

Dân Sơn Phi Lang hồn phi phách tán, bất chấp thương vong bởi độc dịch, tay trái vung ra đón, rú lên một tiếng thảm khốc, hai chiếc Thiết Ưng trảo trên và dưới cắm sâu vào thịt, chiếc giữa đánh nát bàn tay trái của y, độc dịch dính đầy người, ngã ra đất chết ngay.

Đằng kia, Miêu Hổ mắt thấy phi đao của mình rượt đuổi Cát Tập Bách như bóng theo hình, lòng mừng khôn xiết, cũng cất bước đuổi theo, mới được hai bước, bỗng thấy một bóng đen bay đến, đồng thời phi đao của mình cũng theo sau bóng đen ấy, sửng sốt ngẩn người, bóng đen đã bay đến trên đầu, vội vung tay lên chộp, nhưng bón đen ấy như có linh tính, bàn tay y vừa chạm trúng, “soẹt” một tiếng, từ trên bay thẳng xuống, tròng vào cổ Miêu Hổ, nóng rực như lửa đỏ, y đau đớn thét to, chưa kịp có phản ứng gì, bảy ngọn phi đao đã cắm hết vào ngươi, “hự” lên một tiếng, ngã ra đất chết ngay.

Cát Tập Bách tung mình đến bên Dân Sơn Phi Lang, hai mắt trừng to căm thù, nghiến răng nhìn hung thủ đã sát hại thân mẫu.

Lúc này nhóm Giang Uyển Dao đã được Xích Luyện Ma Quân thọ thương hồi phục dẫn đường đi bọc vòng lên đến, phát hiện thi thể của Miêu Hổ, Xích Luyện Ma Quân bèn cùng Hướng Cường lấy xâu chuỗi hạt ra, rồi đá thi thể rơi xuống vực thẳm.

Năm vị cô nương chạy đến bên Cát Tập Bách, cùng cất tiếng gọi :

- Bách ca!

Cát Tập Bách nghe tiếng, bất giác bi thương ngập lòng, xót xa kêu lên :

- Mẫu thân!

Rồi liền ngất xỉu ngã ra, các nàng hốt hoảng đỡ lấy. Mọi người đang lăng xăng cứu tỉnh Cát Tập Bách, bỗng thấy bóng người nhấp nhoáng, lão khiếu hóa Đỗ Thanh Trúc đã tay cắp Thiết Tý Tăng hiện ra trước mặt, gạt mọi người ra, trúc trượng điểm vào huyệt Huyền Cơ trước ngực Cát Tập Bách và nói :

- Đứng lên!

Cát Tập Bách quả nhiên hồi tỉnh ngay, liền tức thì đứng lên, thấy mọi người vây quanh, càng thêm đau lòng muốn khóc.

Lão khiếu hóa thấy vậy, trầm giọng nói :

- Tiểu tử ngươi còn khóc gì nữa chứ? Mẫu thù đã báo, tâm nguyện đã tròn, ở đây còn có nguyên hung, ngươi muốn làm thế nào thì làm.

Có lẽ lão khiếu hóa đã tức giận thật sự, vừa dứt lời, trúc trượng đã vung lên, quất vào ác tăng nằm trên đất, giọng căm hận nói :

- Xem ngươi còn hung dữ đến mức nào? Đừng cậy ngươi có cánh tay sắt mà vọng tưởng chạm vào trúc trượng của lão khiếu hóa này!

Mọi người vừa nghe ba tiếng “cánh tay sắt”, thảy đều mắt rực lên, tiến tới nhìn kỹ, chỉ thấy ác tăng ngực còn phập phồng, hiển nhiên chỉ bị điểm huyệt chứ chưa chết.

Cát Tập Bách dẫn trước tiến tới, các nàng xúm nhau theo sau, năm sáu cánh tay cùng lúc vung lên, chỉ nghe tiếng “bốp bốp” liên hồi, ác tăng đã bị đánh đến lăn lông lốc trên mặt đất, rên la thảm thiết.

Lão khiếu hóa như chợt nhớ ra điều gì, vội tiến tới vung trượng, một luồng chân lực xô ra, cản chưởng kình của mọi người lại và quát :

- Dừng tay!

Rồi quay sang Xích Luyện Ma Quân và Hướng Cường nói :

- Phiền hai vị hãy cắt lấy thủ cấp của tên ác tăng này!

Hai người đưa mắt nhìn lão khiếu hóa, tuy không hiểu dụng ý của ông, nhưng cũng không dám chậm trễ, vội chia nhau cắt lấy thủ cấp của Thiết Tý Tăng và Dân Sơn Phi Lang.

Mọi người bị trượng kình của lão khiếu hóa cản lại, thảy đều ngây ra trố mắt nhìn ông, đến khi nghe ông nói vậy, mới hiểu ra là ông có dụng ý khác, đành dừng tay lại.

Lão khiếu hóa chờ Hướng Cường mang thủ cấp đến, bèn trở ngược trúc trượng, xoay đầu trượng một vòng, lấy ra một chiếc lọ sành, đổ thuốc bột lên vết cắt, rồi bảo Hướng Cường bỏ vào túi vải, sau đó quay sang bọn trẻ nói :

- Hiện tại đại sự đã xong, trời sắp sáng rồi, bây giờ hãy nghe lời lão khiếu hóa này, mau thu xếp trở về Tàng Hương Ồ!

Cát Tập Bách còn định nói, Tiểu Thúy đã tranh trước nói :

- Hóa Tử gia, việc của chúng vãn bối chưa xong kia mà!

Lão khiếu hóa nheo mắt cười ha hả :

- Ta chỉ nói là việc hiện tại đã xong, ai mà có hứng thú lo đến việc sau này của các ngươi? Lão khiếu hóa này đã nhận lời ủy thác của người, không chừng đành phải tự lo cho bản thân, trở về Bạch Vân sơn uống rượu thỏa thích.

Đoạn quay sang Giang Uyển Dao và Cát Tập Bách nói tiếp :

- Hai ngươi hãy mau đến dưới Ngũ Đài sơn, dùng thủ cấp của Cừu Phi Lang bái tế mẫu thân để tròn hiếu đạo phận làm con, rồi còn phải cấp bách trở về Tàng Hương Ồ, đừng trễ nải thời gian tế tảo mộ phần của Tam nghĩa, kẻo hòa thượng rượu thịt kia lại kiếm chuyện với lão khiếu hóa này.

Xích Luyện Ma Quân có lẽ cũng có điều muốn nói, mới vừa động đậy, lão khiếu hóa tay phải đã đưa ra, cười nói :

- Thôi được rồi, đến lúc sẽ không thiếu ngươi đâu. Lão khiếu hóa này rất quý trọng loại người như ngươi, biết ơn báo ơn, hãy chờ mai kia dò la được tung tích của Song độc, đến Bạch Vân sơn tụ họp đầy đủ, lão khiếu hóa từng tuổi này, kể như kết giao thêm một người bạn như ngươi, giờ hãy tự tiện!

Đoạn đưa trúc trượng lên, ra ý đuổi Xích Luyện Ma Quân.

Xích Luyện Ma Quân đã hiểu thấu tính khí quái dị của lão khiếu hóa, bèn nói :

- Nhất ngôn vi định, trong vòng một tháng, cam đoan sẽ có tin lành cho khiếu hóa gia!

Vừa dứt lời đã tung mình phóng đi, thoáng chốc đã mất dạng trong bóng đêm.

Lão khiếu hóa bỗng chỏi mạnh trúc trượng xuống đất, buông tiếng cười khảy, lắc đầu lẩm bẩm :

- Thật không ngờ ma đầu này lại quá là tinh ranh, làm bộ làm tịch giống y như thật, chỉ y mới làm được thôi, âm thầm cũng như công khai, lúc nào cũng trông nom các ngươi, thật có lòng tốt, đáng tiếc là...

Ngoảnh lại thấy mọi người đang trố to mắt ngây ra nhìn mình, chưa chịu đi, bèn bực tức nói :

- Sao? Các ngươi còn chờ gì nữa?

Cát Tập Bách lòng rất cảm kích về sự trợ giúp của Xích Luyện Ma Quân, nghe lão khiếu hóa lẩm bẩm một mình, hết sức thắc mắc, vừa định lên tiếng hỏi thì lão khiếu hóa như đã nhìn thấu nỗi lòng chàng, cao giọng nói :

- Đó gọi là lòng người khó lường, ma đầu ấy rất nhiều mưu kế, lão khiếu hóa này cũng không sánh bằng, các ngươi còn phải học thêm nhiều thế thái nhân tình mới được, thiện ác phải trái cần phải phân biệt rõ ràng, giới hiệp nghĩa chú trọng nhất là cơ trí.

Thôi, hãy đi mau!

Vừa dứt lời, người đã tung mình xuống núi.

Cát Tập Bách cùng Hướng Cường và Giang Uyển Dao lần lượt quyến luyến từ biệt mọi người, phóng đi về phía ranh giới tỉnh Quảng Đông và Hồ Nam.

Tiểu Thúy bao năm sống gần gũi với Giang Uyển Dao, giờ chia tay khó khỏi lưu luyến bịn rịn. Ngọa Vân với chị em họ Lý phải hết lời vỗ về, mới ngưng khóc cùng mọi người phóng đi về phía Bạch Vân sơn, đuổi theo lão khiếu hóa.

Hãy nói về nhóm Cát Tập Bách ba người thi triển khinh công phóng đi, khi rời khỏi địa phận Liên Châu thì trời đã sáng tỏ và người cũng đã mỏi mệt, bèn vào trong một khu rừng rậm, do Hướng Cường lo liệu thức ăn. Hai người chia nhau xem xét trong rừng, rồi mỗi người tự tìm chỗ nằm xuống nghỉ ngơi.

Giang Uyển Dao trước nay chưa từng rời xa người thân, giờ một mình ở bên Cát Tập Bách, tuy danh phận đã định, lòng đã thầm trao, nhưng tâm tư của người con gái đâu phải đơn giản. Nàng nằm nghiêng trên đất cỏ, đưa mắt nhìn Cát Tập Bách, thấy chàng cũng tâm sự trùng trùng, dáng vẻ đăm chiêu, vừa định gợi chuyện, Cát Tập Bách bỗng khẽ thở dài, ngồi dựa vào một cây tùng, ngước nhìn lên ngọn cây, ngây ngẩn suy tư.

Giang Uyển Dao không nén được, cất tiếng hỏi :

- Bách ca sao vậy? Không dưng lại thở dài thế này?

Cát Tập Bách ngoảnh lại nhìn nàng, mỉm cười nói :

- Dao muội biết, chuyến đi này của chúng ta trên đường đã gặp không ít kỳ tích, nhất là Xích Luyện Ma Quân, lại âm thầm trợ giúp hậu duệ Tam nghĩa chúng ta, đó nào phải là ngẫu nhiên. Tuy rằng khi xưa nghĩa phụ có ơn với lão ta, nhưng với con người của ông ta trong quá khứ, đừng nói là được lão trợ giúp, ngay cả muốn thoát khỏi Xích Luyện độc chưởng của lão ta cũng chẳng phải dễ dàng, chuyện lạ lùng thế này thật khó thể khiến cho người ta tin được.

Giang Uyển Dao khẽ buông tiếng cười khảy, cũng ngồi dậy nói :

- Bách ca hoài nghi Xích Luyện Ma Quân có mưu đồ phải không? Bách ca thử nghĩ xem, ông ấy mưu đồ gì ở Bách ca chứ? Mà dù ông ấy dối gạt được Bách ca, thì cũng khó có thể lừa được Đỗ lão tiền bối.

Cát Tập Bách cúi đầu ngẫm nghĩ, nghe vậy cũng chẳng ngẩng lên, nửa như lẩm bẩm nói :

- Điều lạ là Đỗ lão tiền bối chưa chắc đã bị lão ta đánh lừa, chẳng phải lão nhân gia ấy đã chửi mắng đó sao? Theo ngu huynh thấy...

Giang Uyển Dao bất bình ngắt lời :

- Bách ca thấy sao? Chả lẽ ngay cả nửa bức địa đồ cất giấu bí kíp người ta cũng tặng cho Bách ca, vậy mà Bách ca còn chưa tin hay sao?

Cát Tập Bách thấy nàng tức giận, lại đề cập đến nửa bức địa đồ, như sực nghĩ đến điều gì, bỗng đứng phắt dậy, đi đến trước Giang Uyển Dao, từ trong lòng móc ra nửa mảnh da dê ấy, ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Uyển Dao, trải mảnh da dê lên đất, chú mắt xem kỹ và nói :

- Dao muội hãy xem, ngay khi vừa cầm hai bức địa đồ này trong tay là ngu huynh đã cảm thấy khác lạ rồi, giờ xem này, hoàn toàn giống như nhau, vậy là nghĩa lý gì?

Giang Uyển Dao đưa mắt nhìn, quả nhiên hai nửa bức địa đồ giống hệt như nhau, hết sức ngạc nhiên. Nàng ngẫm nghĩ một hồi, bỗng hỏi :

- Bách ca hãy nói nghe xem, tại sao vừa cầm trong tay đã thấy khác lạ? Lúc ấy sao Bách ca không hỏi rõ?

Cát Tập Bách cuộn riêng hai bức địa đồ lại, nhét vào tay Giang Uyển Dao, nói :

- Dao muội hãy thử xem, có phải khác hẳn nhau hay không?

Giang Uyển Dao mỗi tay cầm một bức, quả nhiên cảm thấy bên tay trái rất nhẹ, còn bên tay phải thì nặng trịch, hệt như là một cuộn sắt, ngạc nhiên trố mắt nói :

- Sao lúc ấy Bách ca không truy cứu, lấy mạng lão ma đầu ấy?

Cát Tập Bách rất lanh trí, không muốn vạch trần ngay lúc ấy, chẳng phải là chàng sợ sự, mà là có ý định khác, chàng đâu dễ dàng bị đánh lừa, nên cười nói :

- Ngu huynh muốn lợi dụng lão ta, chơi trò tương kế tựu kế!

Giang Uyển Dao lòng dạ ngay thẳng, đâu hiểu được chuyện rắc rối như vậy, hoang mang nói :

- Bách ca vậy là ý gì? Chả lẽ Bách ca cũng dối trá hay sao?

Cát Tập Bách nhẹ gật đầu :

- Dao muội nghĩ xem, mục đích chuyến đi Vân Nam của chúng ta là tìm Song độc với Tam tà, bằng vào chúng ta đây sao lại có thể đến được sào huyện của họ, nên bắt buộc phải lợi dụng lão ta làm hướng đạo. Hẳn lão ta tưởng là chúng ta đã biết chỗ cất giấu bí kíp, nếu không, ít ra cũng hoài nghi chúng ta có được nửa bức địa đồ, định gạt ngu huynh lấy ra đối chiếu, nhưng thấy ngu huynh chẳng xem đã cất lấy địa đồ, lão ta thất vọng, mới nói là chờ ở Quảng Nam. Lúc ở Liên Châu, phụ cận ngôi cổ tự bị Đỗ lão tiền bối chế phục, bọn ma đầu đào tẩu, hoàn toàn là do lão ta báo tin, nhưng lại muốn dò la hành tung của chúng ta, nên mới lại mang đến nửa bức địa đồ giả để thừa cơ thám thính. Ngu huynh luôn chú ý đến lão ta. Dao muội không nhìn thấy lúc lão ta cắt lấy thủ cấp của Thiết Tý Tăng, thần sắc rất khác lạ và nhanh chóng rời khỏi. Ngu huynh nghĩ, Đỗ lão tiền bối hẳn cũng là định tâm đưa bọn ma đầu ấy vào bẫy, cố ý tiết lộ hành tung để cho lão ta trở lại.

Giang Uyển Dao vừa nghe vừa suy nghĩ, quả nhiên là có vấn đề, biết người yêu thông minh cơ trí, lòng hết sức thán phục, nhưng lại giả vờ nói :

- Bách ca thật quỷ kế đa đoạn, lúc nào cũng ngờ thần nghi quỷ, tiểu muội không nghe!

Đoạn ném hai bức địa đồ đến bên Cát Tập Bách, đứng lên nói :

- Tiểu muội đói rồi, Hướng đại thúc đâu nhỉ?

Đoạn cất bước đi ra ngoài rừng, tìm Hướng Cường lấy thức ăn.

Cát Tập Bách lẽ nào không hiểu tâm ý của người yêu, bất giác cười thầm, nhét hai bức địa đồ vào lòng, đi theo sau Giang Uyển Dao. Chàng vượt qua một khe suối, phát hiện Hướng Cường đang nằm dưới đáy, bên cạnh có một con heo rừng đã được làm sạch, vội tung mình xuống, cứu Hướng Cường tỉnh lại, mới biết là Giang Uyển Dao đã bị Thuần Dương Ma Nữ bắt đi, Hướng Cường vì định ra tay cứu, nên bị ma nữ điểm ngã.

Cát Tập Bách nóng lòng cứu người, hỏi rõ hướng đi của ma nữ, dặn Hướng Cường trở về chỗ cũ chờ, rồi liền dọc bờ suối phóng đi, lát sau đã đến một hạp cốc, phát hiện một mảnh vải lụa vướng trên mỏm đá nhọn, đoán là ma nữ đã đi qua đây, bèn thi triển Lục Hạp thân pháp dọc theo đáy cốc tìm kiếm trong những lùm cỏ lau.

Vượt qua khoảng năm trượng, quả thấy trên vách núi có một hang động, liền rút Ly Hỏa kiếm ra, vận Thiền công hộ thân, đưa trường kiếm ra phía trước, đi vào hang động.

Đi được chừng hai trượng, rẽ qua một khúc quanh, hang động bỗng rộng mở, có ánh sáng chiếu ra, nhưng vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.

Cát Tập Bách đứng lại, chú mắt nhìn vào trong, chỉ thấy động thất rộng đến mấy trượng, ánh sáng từ những khe chung nhũ trên nóc soi xuống, cũng nhìn thấy rất rõ, mặt đất toàn là cát rời, nhưng không có dấu chân, hai bên vách đá có hai đường hầm, chàng thầm nhủ :

- Chả lẽ bên trong còn có bí thất ẩn nấp hay sao?

Ngay khi ấy, trong đường hầm bên trái bỗng vang lên một tiếng cười lạnh tanh, rồi có người nói :

- Tiểu tử, ngươi cũng có gan tiến vào ải tình ư?

Tiếng nói rất sắc, hiển nhiên nội lực thâm hậu, bức khí thành âm, khiến người nghe rúng động cõi lòng.

Cát Tập Bách chẳng chút ngán sợ, đi đến đường hầm, đứng lại quát :

- Dâm ma, đã cố ý dụ dẫn tiểu gia đến đây, sao lại giấu đầu lòi đuôi, còn chưa cút ra đây?

Dứt lời, người đã lùi sau hai bước, ôm kiếm giữa ngực, sẵn sàng ứng biến. Đột nhiên, bóng người nhấp nhoáng, xuất hiện ở cửa đường hầm chỉ là Giang Uyển Dao toàn thân lõa lồ.

Cát Tập Bách kinh hoàng lùi ra sau mấy thước, nhưng lại không dám đến gần, chỉ thấy Giang Uyển Dao mày nói mắt cười, môi đào hé mở, từng bước tiến tới, lại bất giác thoái lui.

Giang Uyển Dao hiển nhiên đã mất hết lý trí, hoàn toàn bị tà thuật của Thuần Dương Ma Nữ khống chế, sai khiến nàng hạ thủ mình, lòng tột cùng kinh hãi, chốc lát đã lui đến gần vách động, chàng bỗng đứng lại, nghĩ Giang Uyển Dao sẽ tiếp tục tiến đến, chuẩn bị chờ nàng tiến thêm hai bước nữa, lập tức ra tay đánh cho nàng hồi tĩnh.

Nào ngờ Cát Tập Bách vừa đứng lại, Giang Uyển Dao cũng liền uốn éo thân người, toàn thân rung động, nhảy múa hết sức lẳng lơ.

Cát Tập Bách tức đến cơ hồ vỡ tung lồng ngực, thật không ngờ Thuần Dương Ma Nữ lại biết Địa Ma Dâm Vũ, cũng may là chàng có Lục Hạp thần công hộ thân, định lực vững chắc, lại có ánh sáng tím của Ly Hỏa kiếm, còn có thể khắc chế. Nhưng mắt thấy người yêu dáng điệu xấu xa thế này, lòng nóng như thiêu đốt.

Có lẽ Thuần Dương Ma Nữ ẩn thân trong đường hầm thấy tà thuật vô hiệu, cũng hết sức nóng lòng, bèn thi triển tà thuật ráo riết hơn, quyết phải làm cho Cát Tập Bách mê hoặc.

Chỉ thấy Giang Uyển Dao bỗng ngửa người nằm xuống, hai chân giơ lên, hai tay chống nạnh, hướng về Cát Tập Bách uốn éo liên hồi, khiêu gợi đến tột cùng.

Cát Tập Bách không sao kềm chế nổi nữa, lòng đã có phần xao động, toàn thân nóng ran, ném Ly Hỏa kiếm sang bên, đoạn cởi áo ra.

Ngay khi ấy, Giang Uyển Dao bỗng ngưng uốn éo, hai tay ôm ngực, toàn thân run rẩy.

Cát Tập Bách đã cởi áo ngoài ra, vung tay ném đi, cũng chẳng rõ vật gì va vào vách động, “ầm” một tiếng vang rền, ánh tím lóe lên, cả hang động rung động, cát đá tung tay bay.

Cát Tập Bách giật mình, người đã tỉnh táo hẳn, cả Giang Uyển Dao lăn lộn trên đất cũng đứng bật dậy, vừa nhác thấy Cát Tập Bách, liền quát to :

- Ác ma, ta liều mạng với ngươi!

Rồi thì lao trở vào đường hầm. Cát Tập Bách cũng chẳng kịp mặc lại áo ngoài, vội chạy theo ôm Giang Uyển Dao lại và quát :

- Không nên vậy!

Giang Uyển Dao bị Cát Tập Bách ôm lại, vừa thẹn vừa giận, cố sức vùng vẫy, nhưng vừa rồi đã mất sức quá nhiều, không sao thoát khỏi vòng tay của Cát Tập Bách.

Cát Tập Bách bồng nàng ra ngoài cửa đường hầm, đặt nàng xuống cạnh vách động bên trái, kề tai nói :

- Dao muội, mau mặc áo ngủ ngu huynh vào trước, ngu huynh bảo vệ cho!

Giang Uyển Dao biết chẳng cách nào hơn, đành nghe theo lời Cát Tập Bách, quay mặt vào vách động.

Cát Tập Bách vội đi đến bên vách động bên phải, tay phải nhặt lại Ly Hỏa kiếm, tay trái cầm lấy áo ngoài xách lên, một vật từ trong rơi xuống. Đưa mắt nhìn, thì ra là sâu chuỗi hạt của sư tổ tặng cho, một hạt ngay giữa đã vỡ nứt, mới nghĩ đến tiếng vang vừa rồi, thì ra chính xâu chuỗi hạt này đã cứu mình.

Chàng nhẹ thở phào, cất lấy xâu chuỗi hạt, ném áo cho Giang Uyển Dao, rồi quay lưng về phía nàng, cầm kiếm hướng mặt về phía cửa đường hầm bên trái, đề phòng ma nữ đột kích.

Giang Uyển Dao nhanh chóng mặc áo vào, dùng dây lưng thắt lại, quát :

- Đi!

Rôi liền phóng đi về phía đường hầm bên trái. Cát Tập Bách vội đưa tay cản lại nói :

- Để ngu huynh đi trước cho!

Ly Hỏa kiếm đưa ra, chỉ thấy ánh tím chớp chóa, người đã đi vào đường hầm. Dưới ánh kiếm soi rọi, chỉ thấy đường hầm này rộng khoảng năm thước. Chàng vận thần công bước nhanh, vượt qua hơn ba trượng, chẳng thấy bóng dáng ma nữ đâu cả.

Giang Uyển Dao theo sau, luôn miệng giục :

- Nhanh lên, đừng để cho y thị tẩu thoát!

Cát Tập Bách lúc này đã đến cuối đường hầm, lấy làm lạ nói :

- Hết đường rồi! Chả lẽ...

Chàng chưa dứt lời, Giang Uyển Dao đã đến bên, đưa tay đẩy vào một thạch nhủ dài hơn ba thước từ trên thòng xuống, vách đá bên phải liền mở ra một cửa động, nàng chui vào ngay.

Cát Tập Bách sợ nàng gặp nguy hiểm, cũng vội theo sau vào, đi được mấy trượng, lại có một thạch thất to rộng, bên vách trái cửa động rộng mở, biết là ma nữ đã đào tẩu.

Chỉ thấy Giang Uyển Dao đứng bên một chiếc giường đá, nước mắt ràn rụa giậm chân nói :

- Cũng tại Bách ca cả, đã để cho ác ma ấy tẩu thoát rồi!

Cát Tập Bách biết là nàng quá tức giận nổi bướng, cũng chẳng phân biện, để mặc cho nàng chửi mắng, thầm quan sát tứ phía, chỉ thấy y phục và binh khí của Giang Uyển Dao bừa bộn trên giường đá, liền đi đến bên, vừa định cầm lấy y phục cho nàng mặc vào.

Có lẽ Giang Uyển Dao biết trên giường có cạm bẫy, sợ chàng bất cẩn bị hại, vội tiến tới quát :

- Dừng tay!

Cát Tập Bách quá bất ngờ, khiến chàng giật nẩy mình, theo bản năng lùi ra sau một bước. Giang Uyển Dao giật lấy Ly Hỏa kiếm trong tay chàng, dùng mũi kiếm khiều y phục và Tỏa Long tiên trên giường lên.

Cát Tập Bách bèn bảo nàng nhanh chóng mặc y phục vào, trở về rừng ngay, kẻo Hướng Cường chờ lâu.

Giang Uyển Dao thay y phục xong, sửa lại mái tóc, Cát Tập Bách cũng mặc lại áo ngoài, dẫn Giang Uyển Dao theo đường cũ quay về, trên đường mới kể lại mọi sự đã xảy ra.

Thì ra Giang Uyển Dao giận dỗi ra khỏi rừng, nhưng không đi thẳng, lại vòng qua ven núi bên phải, bỗng phát hiện một chú thỏ con, nhất thời tính trẻ con nổi lên, định bắt lấy thỏ con để nướng ăn sáng. Thế là nàng liền đuổi theo, nên khi Cát Tập Bách ra khỏi rừng, chẳng còn thấy nàng đâu cả.

Chú thỏ con chui vào đường hầm bên phải, Giang Uyển Dao cởi Tỏa Long tiên ra đuổi theo, nào ngờ vào đến trong thạch thất, thấy có cả bàn ghế đá và giường đá, rất lấy làm lạ, khẽ nói :

- Ủa, nơi đây có một động thất lý tưởng thế này, mình ở đây nằm một hồi cũng thú vị đấy chứ!

Nàng vừa dứt lời, bỗng phía sau vang lên một chuỗi cười quái dị. Giang Uyển Dao vội quay người lại nhìn, chỉ thấy trước mắt là một nữ nhân khỏa thân, chỉ khoác một chiếc áo tơ mỏng, y thị đứng trong cửa, gật đầu mỉm cười với nàng, đồng thời cất bước tiến tới.

Giang Uyển Dao thấy nữ nhân này ăn mặc quá gớm ghiếc, quát hỏi mới biết là Thuần Dương Ma Nữ, càng thêm kinh hãi và tức giận. Tỏa Long tiên với chiêu “Ngân Hà Tả Địa” tấn công ngay.

Ma nữ buông tiếng cười khảy, chân phải cất lên, quay người giẫm xuống, trúng ngay ngọn tiên, tay phải lại điểm ra, trúng vào huyệt Nhuyễn Ma của Giang Uyển Dao, tức thì nàng không còn cử động được nữa.

Thuần Dương Ma Nữ ngắn nhìn Giang Uyển Dao một hồi, gật đầu mỉm cười, đưa tay sờ vào eo nàng, liền cử động lại được, nhưng lý trí đã bị mê hoặc, trước mặt ma nữ cởi bỏ y phục, để cho ma nữ sờ mó khắp người, nàng nhột nhạt bật cười liên hồi.

Giang Uyển Dao tuy vẫn còn ý thức, biết mình đang lâm nguy, nhưng thân bất do kỷ, bị tà thuật khống chế, hoàn toàn nghe theo sự sai khiến của ma nữ, khai ra hết thân thế và mục đích chuyến đi này.

Ma nữ cũng cho nàng biết, y thị ở ngoài thành Liên Châu đã được Xích Luyện Ma Quân báo tin lão khiếu hóa Đỗ Thanh Trúc xuất hiện, Song độc và Tam tà quyết định chia tay, tìm chỗ náu thân luyện công, chờ sang năm phó ước. Y thị vì muốn bắt Cát Tập Bách để hái dương bổ âm, nên mới ngầm đuổi theo.

Lúc nãy ở trong rừng thấy Cát Tập Bách lấy địa đồ ra, nghĩ đó là thật, bèn định ra tay cướp lấy, nhưng nghe nói đó là của Xích Luyện Ma Quân, mới biết là địa đồ giả. Nhưng trước vẻ anh tuấn của Cát Tập Bách, y thị đã bừng lửa dục, không sao dằn nén nổi, buộc phải ra tay sớm hơn.

Lại nói, hang động ấy là do Thiết Tý Tăng đã phát hiện hồi mười năm trước, y thị từng ở trong ấy mấy ngày, chiếc giường đá ấy chính là được bố trí chuyên dành cho y thị hành lạc, có rất nhiều cạm bẫy.

Lại bảo Giang Uyển Dao phải vâng lời y thị, ở trong động thất ấy luyện công, bằng lòng nhận Giang Uyển Dao làm đồ đệ, truyền cho Thuần Dương bí quyết.

Giang Uyển Dao hoàn toàn không còn tự chủ, bị ma nữ sai khiến nằm trên giường đá, y thị vừa định hút lấy nguyên âm của nàng, bỗng như có điều phát giác, lẩm bẩm :

- Tiểu tử này lại dám đến đay nộp mạng, tốt lắm!

Bèn đi đến bên giường, sờ một cái vào bụng Giang Uyển Dao, rồi bảo nàng theo y thị từ cửa bên trái đi ra gặp Cát Tập Bách.

Giang Uyển Dao vừa kể vừa đưa mắt nhìn Cát Tập Bách, thấy chàng mặt đỏ bừng, nhớ đến cảnh lõa lồ ở trước mặt chàng khi nãy, cũng thẹn đến cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng chàng nữa.

Hai người vừa đi vừa nói, lúc này đã vào đến trong rừng, liền ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức.