Nhất Kiến Chung Tình

Chương 40




Nhoáng một cái thời gian đã qua chín tháng, Tản quốc sẽ nghênh đón sinh thần đầu tiên của tân hoàng bệ hạ sau khi đăng cơ, cả nước đều tràn đầy không khí chúc mừng, trong Hoàng cung đang khua chiêng gõ trống chuẩn bị thọ yến buổi tối, mỗi người đều vội đến không kịp thở .

Trong Phượng Dạ cung, Lê Phi Kì ôm Tiêu Vũ Lạc ôn nhu triền miên.

“Lạc Nhi, ngày yến hội ngươi không cần chạy loạn nga, cũng không được tùy tiện nói chuyện với người khác, đặc biệt người lạ, ngươi phải ngoan ngoãn ở cạnh ta, biết không?” Lê Phi Kì lo lắng dặn dò.

“Đã biết, thực dong dài!” Tiêu Vũ Lạc nghe vào một lổ tai, ra một lổ tai.

“Ai ~~~ ngươi nha!” Lê Phi Kì hết cách điểm cái mũi Tiêu Vũ Lạc, may mắn y đã chuẩn bị tốt, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì.

Đầu tháng mười, ngày đại thọ, Hoàng đế thiết yến ở Kỳ Lân điện, hậu phi vương tộc, văn võ bá quan đều lấy việc được tiến vào hiến thọ lễ làm vinh quang. Kiêu quốc phái vương tử Gia Luật Văn Tu cùng công chúa Gia Luật Mẫn Tân làm sứ giả đến chúc mừng, dâng lên hoàng kim bạc trắng mỗi loại một vạn hai, hãn huyết bảo mã ngàn con, hơn mười loại kì trân dị thú hiếm có, trong đó hi hữu nhất là song đầu xích chân xà. Xà này có hai đầu, toàn thân vàng óng ánh với bốn chân xích hồng, máu có công hiệu khởi tử hồi sinh, trăm năm khó gặp, trước mắt cũng chỉ bắt được hai con, Kiêu quốc tiến cống chính là một trong số đó.

Kỳ Lân điện ca múa mừng cảnh thái bình, náo nhiệt vô cùng, nhưng dưới bề ngoài náo nhiệt đang che dấu sát khí, nguy hiểm khôn cùng. Lê Phi Kì không yên lòng, bởi vì lão bà bảo bối vốn nên ngồi cạnh y không biết đã chạy đi đâu, nguyên ngày ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy. Kỳ thật không riêng gì Lê Phi Kì, Nhan Tuấn cũng như thế, y tưởng rằng tình nhân bướng bỉnh của mình sẽ ở chỗ tình địch Lê Phi Kì, nhưng hiện tại chút bóng hình cũng chả thấy, khiến y lo lắng vô cùng. Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn trao đổi ánh mắt một chút liền đạt thành nhận thức, hết cách, ai kêu Lê Phi Kì là Hoàng đế, thoát không được, chỉ có thể để Nhan Tuấn đi tìm Tiêu Vũ Lạc.

Nhan Tuấn đang muốn đứng dậy đi ra ngoài, lại nghe thấy trong điện âm thanh hút khí, giương mắt nhìn lên, không biết khi nào thì vũ nương ca múa ở trong điện đã biến mất, nhưng từ ngoài điện lại có một người đeo mạng đỏ đi vào, toàn thân cũng mặc sa y đỏ thắm, dáng người hắn ưu mĩ, đi lại nhẹ nhàng, mang theo một cái đàn cổ, lúc hành tẩu, mạng che mặt phất nhẹ, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, làm cho người ta mơ màng, chỗ đi qua đều lưu lại mùi thơm thấm vào tâm can.

Mọi người tò mò giai nhân như thế rốt cuộc là ai? Ách? Sao lại có âm thanh kì lạ vang lên? Mọi người quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, phát hiện âm thanh khủng bố xuất phát từ miệng Hoàng đế bệ hạ cùng Thanh Viễn Vương điện hạ.

“Dưới điện là người nào?” Lê Phi Kì nghiến răng nghiến lợi.

“Người hiến nghệ.” Hồng y nhân không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Nga? Hiến nghệ gì?” Lê Phi Kì hít sâu, tự nhủ phải ‘bình tĩnh, bình tĩnh ~~~’

“Cầm nghệ. Bệ hạ muốn nghe không ?” Hồng y nhân cười khẽ, trong điện lại là tiếng hút khí.

“Ngươi dám ~~~” Lê Phi Kì đang muốn nổi điên, Nhan Tuấn đúng lúc lên tiếng.

“Hoàng thượng, người này đã muốn hiến nghệ thì cứ nghe thử một bản xem sao? Coi như chúc mừng Hoàng thượng.” Nhan Tuấn nhìn thấy hồng y nhân cũng sắp nổi điên, nhưng vẫn thay hắn giải vây.

“Hảo, mời.” Lê Phi Kì hít sâu, nhủ thầm ‘hình tượng, hình tượng ~~~’

“Tạ ơn bệ hạ.” Hồng y nhân ngồi xuống, bắt đầu tấu đàn, nhất thời tiếng đàn vang lên, cảm giác hạnh phúc trào dâng trong trái tim mỗi người, mọi người đều say mê.

Một khúc vừa xong, hồng y nhân chậm rãi đứng lên, nói nhỏ: “Bêu xấu.”

Lúc này mọi người mới ý thức được tiếng đàn đã ngừng rồi, đều vỗ tay tán thưởng, vương tử Kiêu quốc Gia Luật Văn Tu cũng thoáng mộng tỉnh, gã từ khi hồng y nhân vào điện liền hơi giật mình, ánh mắt vẫn dõi theo hắn, hiện tại như mới bừng tỉnh khỏi mộng.

“Lạc Nhi, đàn cũng đàn xong rồi, ngươi chơi cũng chơi đủ rồi, còn không mau lại đây, ngươi là Hoàng hậu, như vậy còn ra thể thống gì nữa?” Lê Phi Kì thật sự là không nhịn được nữa, tuy y cũng thực kinh ngạc trước cầm kĩ của Tiêu Vũ Lạc, nhưng vẫn không chịu được mọi người dám mơ ước lão bà bảo bối của mình. Mà một đám người trong điện nhờ thế mới biết giai nhân chính là Hoàng hậu nương nương mà Hoàng đế bệ hạ ngàn sủng vạn yêu, không khỏi có chút mất mát.

“Ách? Làm sao ngươi biết được?” Tiêu Vũ Lạc kinh ngạc, hắn mặc thành như vậy mà y còn có thể nhận ra sao?

“Mau lại đây!” Lê Phi Kì trừng mắt.

“Nga ~~~” Tiêu Vũ Lạc tháo mạng che mặt, chạy đến bên Lê Phi Kì, vừa muốn ngồi xuống liền cảm thấy không thích hợp, ách, vì sao tất cả mọi người nhìn chằm chằm hắn nha?! Nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ánh mắt oán độc của Tần Thủy Tâm, oa, thật là khủng khiếp a ~~~

Lê Phi Kì ôm Tiêu Vũ Lạc, để hắn ngồi trên đùi mình, ngẩng đầu phát hiện một đám đều nhìn trân trối bảo bối của mình, ánh mắt si mê, nhất thời gân xanh bạo khiêu, hung tợn trừng mắt, giả vờ lớn tiếng ho khan.

“Khụ khụ, khụ khụ khụ ~~~”

“Phi Kì, làm sao vậy? Đến, uống nước, uống nước.” Tiêu Vũ Lạc sốt ruột uy Lê Phi Kì uống nước.

Lê Phi Kì ngầm dễ chịu, liền uống một ngụm nước trong cái chén Tiêu Vũ Lạc bưng rồi ngậm trong miệng, bắt lấy cái tay cầm chén của hắn, một tay ôm eo nhỏ nhắn, một tay chế trụ cái cằm khéo léo tinh xảo, đem nước trong miệng đẩy qua cho Tiêu Vũ Lạc và hoàn toàn xâm chiếm môi lưỡi hắn.

Lúc Tiêu Vũ Lạc ý thức được liền liều mạng giãy dụa, oa, đang ở trên đại điện, hơn nữa Tuấn cũng ở đây, mất mặt quá à ~~~ nhưng hắn càng giãy dụa, Lê Phi Kì hôn càng sâu, chỉ bạc không kịp nuốt theo khóe miệng chảy xuống dưới, rất phiến tình.

Trong điện mọi người thạch hóa, chỉ có thể lăng lăng rớt tròng mắt, đồng thời tan nát một trái tim thủy tinh, ai ~~~ quả nhiên người ta là Hoàng hậu a, chỉ có thể nhìn nhìn xem xem đã mắt, nhưng cái này cũng quá kích thích a~~~

Cái Lê Phi Kì muốn chính là hiệu quả này, hừ, lão bà của Hoàng đế mà các ngươi cũng dám mơ ước?! Không muốn sống nữa!

Vừa hôn xong, Lê Phi Kì ý do vị tẫn, Nhan Tuấn tức giận đùng đùng, Tần Thủy Tâm đố kị công tâm, mà Tiêu Vũ Lạc thì sắp hỏng mất, lúc hắn muốn đứng lên tính sổ Lê Phi Kì, Kiêu quốc công chủ Gia Luật Mẫn Tân đứng dậy nói: “Tiểu nữ đã chuẩn bị một đoạn múa, muốn hiến cho Hoàng đế Tản quốc, chẳng biết ta có vinh hạnh biểu diễn không?” (ý do vị tẫn: ý chưa thỏa mãn)

“Vậy sao? Thế thì làm phiền công chúa điện hạ rồi.” Lê Phi Kì đáp, đồng thời ôm sát Tiêu Vũ Lạc, ngăn cản hắn nổi điên.

“Vậy, bêu xấu.”

Trong điện nhất thời vang lên nhạc thanh du dương, Gia Luật Mẫn Tân nhẹ nhàng nhảy múa, giống như hóa bướm.

Lê Phi Kì vốn nghĩ nàng là đại mạc nữ tử, chắc sẽ múa vũ đạo hào phóng, không ngờ lại mềm mại uyển chuyển như thế, thướt tha yêu kiều, liền nhất thời sửng sốt, hiếu kì xem nàng múa như thế nào.

Tiêu Vũ Lạc nhìn thấy bộ dáng háo sắc của Lê Phi Kì thì lửa giận thăng thiên, hảo, vừa rồi còn làm chuyện không biết xấu hổ với hắn, hiện tại lại nhìn chằm chằm nữ nhân đến nhập thần! Thật sự tức chết hắn, không cho sắc lang này chút giáo huấn, hắn cũng không họ Tiêu nữa! Hừ Hừ ~~~

Tiêu Vũ Lạc cười hiểm vươn tay, ách? Sao tay không di chuyển được? Hắn xoay xoay, nhưng vẫn không nhúc nhích được .

“Lạc Nhi, ngươi muốn làm gì?” Lê Phi Kì cười xấu xa.

“Ách? Không có gì, không có gì!” Tiêu Vũ Lạc cười mỉa.

“Vừa rồi ngươi muốn nhéo đùi ta phải không ?” Lê Phi Kì tiếp tục cười xấu xa.

“Đâu có! Không thể nào! Ha hả ~~~” Tiêu Vũ Lạc tiếp tục cười mỉa, đồng thời chảy hai giọt mồ hôi.

“Ngươi đang ghen tị sao? Bởi vì ta nhìn đến nhập thần?”

“A? Không có, không có!” Tiêu Vũ Lạc tiếp tục đổ mồ hôi, đồng thời liều mạng vặn vẹo, hy vọng thoát khỏi kiềm chế của Lê Phi Kì.

“Đừng nhúc nhích, bằng không ngươi tự gánh lấy hậu quả!” Lê Phi Kì bạo nổi gân xanh.

“Nga ~~~” Tiêu Vũ Lạc ngoan ngoãn bất động, nhưng oán niệm nhìn Lê Phi Kì.

Một khúc vũ của Gia Luật Mẫn Tân đã kết thúc trong lúc hai người tán tỉnh lẫn nhau, nàng tức giận trừng Tiêu Vũ Lạc, lại oán hận liếc Lê Phi Kì một cái, chỉ tiếc hai cái liếc mắt này đều bị ngó lơ.

Yến hội tiếp tục tiến hành, trong điện nhóm vũ nương cầm mộc kiếm nhẹ nhàng khởi vũ liên tục biến hóa đội hình, dáng múa uyển chuyển, ngay lúc kiếm vũ đạt tới khúc cao trào, một vũ nương đột nhiên phi thân lên, rút ra ngân kiếm được ngụy trang thành mộc kiếm đâm về phía Lê Phi Kì, mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ họng. Mọi người bị biến hóa này dọa sợ, trong điện một mảnh hỗn loạn, âm thanh ‘cứu giá’ vang lên không ngừng.