Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 42




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Hiện tại Doãn Manh rất là rầu rĩ.

Ngày mai sẽ là cuộc kiểm tra chạy 800 mét, thứ năm Doãn Manh đã bắt đầu căng thẳng. Lúc học sơ trung chính là như vậy, trước một tuần chạy nữ sinh cả lớp đều bắt đầu căng thẳng, đến buổi tối một ngày trước thật sự là đứng ngồi không yên.

Doãn Manh đứng ngồi không yên vừa đặt cặp sách ở trên ghế, Hỗn Thế Ma Vương liền giá lâm.

Lô Thiên Hào mở màn hét lớn. Hiện tại nó cũng không cải trang thành Tôn Ngộ Không nữa, thay vào đó chân đạp lên cặp sách của Doãn Manh, nhảy lên nhảy xuống!

"Doãn Manh Doãn Manh Doãn Manh!"

"Đừng kêu đừng kêu nữa! Làm gì!" Doãn Manh rút cặp sách từ phía dưới chân nó ra, "Có phải em nên gọi chị là chị gái hay không?"

Cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài một chút, quả nhiên ba mẹ đều chưa trở về. Trong nhà chỉ có con gấu con của cô nhỏ này.

Con gấu con thật đúng là con gấu con: "Mi nói ai là chị gái?"

Doãn Manh nghẹn một hơi, nghĩ thầm cô còn chưa tới mức phải so đo cùng đứa trẻ năm tuổi: "Rốt cuộc em muốn làm gì?"

Lô Thiên Hào chớp mắt to: "Cái người gọi là giáo viên nhà trẻ đó, buổi sáng lại bị ta làm cho khóc. Cho nên ta đã ở một mình suốt một buổi chiều rồi. Thật nhàm chán. Chơi với ta đi."

Doãn Manh: "Không được, tự em chơi đi. Hoặc là xem ti vi đi. Chị phải làm bài tập."

Lô Thiên Hào uỷ khuất bẹt miệng.

Doãn Manh không có phản ứng, lấy hai trang bài thi số học ra vừa bắt đầu viết, lại không nghĩ rằng Lô Thiên Hào vèo một cái túm được một trang bài thi, nhảy lên cái tủ, giơ bài thi trong tay lên thật cao: "Chơi với ta! Chơi với ta!"

Doãn Manh sợ hết hồn, nhanh chóng lục lọi một chút, phát hiện bài thi của cô một tờ cũng không thiếu, thiếu lại chính là tờ của Lâm Kha!

Sáng hôm nay cô mượn tờ bài thi số học giải được đề lớn kia của cậu ta, muốn trở về xem cách giải của cậu ta, không ngờ đúng lúc này lại bị con gấu con nữa đường chặn ngang cướp mất một trang!

Mẹ nó!!! Doãn Manh bùng nổ: "Không được! Nhất định không được! Trả lại đây!"

Lô Thiên Hào vừa nhìn thấy bài thi này đối với Doãn Manh hình như là rất quan trọng, liền biết mình tóm được bảo vật rồi, lập tức vui vẻ, như con cá chạch tránh thoát công kích của Doãn Manh, chui từ dưới đáy bàn qua phóng ra phòng khách.

"Đứng lại! Cái con gấu con kia!" Doãn Manh không hề nghĩ ngợi liền xông ra ngoài.

Lô Thiên Hào vừa thấy có người đuổi theo càng phấn khích, vọt thẳng vào phòng khách khóa cửa lại.

Lúc Doãn Manh đuổi tới Lô Thiên Hào đã khóa chết cửa rồi.

"Bộp bộp bộp!" Mặc cho Doãn Manh gõ cửa thế nào, thằng trộm con kia cũng không mở cửa, "Mở cửa! Lô! Thiên! Hào! Mở cửa cho chị!"

Lô Thiên Hào ỷ có cửa lá gan lớn hơn, ( mặc dù bình thường lá gan của nó cũng không nhỏ chút nào)"Không ra, không ra cũng không mở ~ sói mẹ ở bên ngoài!"

Sói mẹ Doãn Manh tức giận bốc khói trên đầu, nhưng vẫn kiềm xuống ngọn lửa tức giận đang tăng vọt, thả giọng mềm xuống: "Ra ngoài đưa bài thi cho chị, chị sẽ chơi với em."

Lô Thiên Hào còn lâu mới bị sụp bẫy, nó hắng giọng nói: "Không đưa, nhất định không đưa! Ta biết mi gạt ta! Ngày đó mi gạt ta á! Cậu nói diễn Tôn Ngộ Không căn bản cũng không cần đè năm trăm năm!"

Doãn Manh nghẹn lời, mặc dù chột dạ nhưng một chút cũng không có để lộ ra, dẫn dụ từng bước: "Cái đó hả, cái đó có thể là chị nhớ lộn. Chỉ có điều không phải em muốn chơi sao? Em không ra thì chúng ta chơi như thế nào á? Em cầm bài thi ra đây, chị chơi với em hai tiếng."

Giọng nói bên trong có chút buông lỏng: "Thật? Mi sẽ không lại đổi ý chứ?"

"Chị có khi nào nuốt lời chứ?" Con gấu kia chờ mi ra ngoài xem ta có giết chết mi không!

Suy cho cùng Lô Thiên Hào tuổi còn nhỏ đạo hạnh chưa cao, không thấy rõ vẻ mặt hung ác của Doãn Manh, nó dao động: "Có thật không?"

"Thật á!" Mau ngoan ngoãn đến trong bát của chị này! Doãn Manh vỗ cửa.

Ken két. Cửa mở ra.

Lô Thiên Hào nhảy ra ngoài: "Ha ha! Mi cho rằng ta sẽ tin tưởng mi sao? Nếu ta đưa bài thi cho mi, mi mới sẽ không chơi với ta còn có thể đánh ta. Hiện tại ta đã giấu bài thi của mi đi! Mi phải chơi với ta ta vui vẻ mới cho mi."

Doãn Manh còn chưa kịp vui mừng liền bị dập tắt.

"Ha ha." Nhóc con, mi cho rằng một đứa bé năm tuổi như mi công lực giấu bài thi có thể vượt qua ta sao? Doãn Manh cười nhạo nhìn Lô Thiên Hào một cái, trực tiếp vượt qua nó đi vào phòng khách tìm.

Không ngờ thằng nhóc này thế mà không ngăn cản, ngược lại khoái trá nhìn cô, tóc trên đỉnh đầu đều nhỏng lên, miệng nói ra lời thoại trong phim truyền hình thường truyền bá: "Xem ra ngươi không tự mình xem một chút chắc là sẽ không chết tâm."

Nửa tiếng sau, Doãn Manh cau mày nhìn thằng nhãi này. Sự thật chứng minh, cô vậy mà thật sự không tìm được bài thi Lô Thiên Hào giấu.

Lô Thiên Hào dương dương đắc ý lắc cái đầu nhỏ, vẻ mặt gian trá khi thực hiện được quỷ kế.

"Nói! Giấu ở đâu rồi!" Doãn Manh cảm thấy đầu muốn xì khói, hận không thể cầm lên chiếc dép đánh hai bàn tay Lô Thiên Hào. Oán chỉ oán thằng nhãi này không phải là con ruột của cô, nếu là con ruột coi cô có chỉnh chết nó hay không!

Con ngươi Lô Thiên Hào xoay tròn, nhìn thấy Doãn Manh tức cành hông ngược lại thản nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, giống như đại nhân nhỏ dỗ dành nói: "Mi đừng gấp mà ~ mi chiếu theo mi nói chơi với ta hai tiếng, đương nhiên là ta sẽ đưa bài thi cho mi ~"

Doãn Manh tức giận thở dài một cái: "Nói, chơi cái gì."

Lô Thiên Hào thấy cô thỏa hiệp, vẻ mặt lập tức hưng phấn. Xem ra cũng đã chơi bời lêu lổng suốt một ngày, thật sự là phát hoảng: "Chúng ta chơi...... Tom & Jerry!"

"Bịch." Doãn Manh té xuống, "Em nói cái gì?"

Lô Thiên Hào đã lên tinh thần đương nhiên là sẽ không dễ dàng buông tha: "Ta nói chúng ta chơi Tom & Jerry! Mi là Tom! Ta chính là Jerry! Mi phải bắt được ta, muốn giống như trong phim hoạt hình ấy!"

Rốt cuộc là ai cho nó xem Tom & Jerry! Ai cho nó xem Tôn Ngộ Không! Doãn Manh không ngừng kêu khổ, loại trẻ con này không thể đàng hoàng ở nhà chơi xếp gỗ, cho chơi Baby sao sao sao?!?!? ( đợi chút, đó không phải là đồ cho con gái với gay chơi đúng không?)

Doãn Manh chưa bao giờ cảm thấy trình độ em trai cô có thể phát rồ đến mức này.

"Bây giờ! Bắt đầu!" Lô Thiên Hào vỗ tay một cái, bèn chạy vọt tới phòng bếp rồi.

Thậm chí Doãn Manh cảm thấy Lô Thiên Hào đã thật sự mang theo bối cảnh âm thanh Jerry chạy ra luôn rồi, hai mắt choáng váng.

Cô không còn lựa chọn lấy lệ gì nữa chạy đuổi theo nó, bắt đầu so tài cân não nghĩ biện pháp khuyên nó đổi lại trò chơi......

Chờ khi bài thi lấy đến trong tay, Doãn Manh đã bị Lô Thiên Hào mài đến không còn hơi sức. Trên đời chuyện khổ sở nhất không gì bằng trông em trai......

Ai có thể nghĩ tới con gấu con này lại có thể dán bài thi của Lâm Kha xuống mặt dưới của ban công!

Doãn Manh nhìn nó ra tay lấy bài thi, sợ đến mức thiếu chút nữa phun tim mình ra ngoài. Nghiêm túc giáo dục nó một trận, Lô Thiên Hào dường như lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Manh thay đổi sắc mặt, cũng biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này.

Sức cùng lực kiệt làm xong cơm cho con gấu con, làm xong bài tập, nằm ở trên giường Doãn Manh cảm thấy tứ chi đau nhức.

Cảm giác hôm nay chạy không dưới mười dặm, kể từ sau cuộc thi thể dục chạy 800 mét sơ trung về sau, đây là lần đầu tiên cô có lượng hoạt động lớn như vậy.

Ngày hôm sau, Doãn Manh eo mỏi lưng đau ngồi ở trong lớp nện lấy chân. Cô cảm thấy giống như mới vừa chạy xong 800 mét vậy......

Trần Tư Dĩnh chạy tới: "Manh Manh, cậu cũng căng thẳng sao? Emma tớ từ tối hôm qua đã bắt đầu căng thẳng......"

Doãn Manh vẻ mặt không còn gọt máu, cái gì cũng không nói nổi. Không có ai biết nỗi đau bây giờ của cô.

Lâm Kha cười nhạo: "Chạy có mấy bước mà thôi còn như......"

Lập tức nhận lấy ánh mắt hình viên đạn của mấy nữ sinh vây xem.

Doãn Manh"Bịch" một tiếng thả bài thi số học ở trên bàn Lâm Kha.

Lâm Kha cầm lên bài thi nhăn nhúm kia: "Đây là bị chó gặm sao? Thế nào lại biến thành như vậy......"

Khóe miệng Doãn Manh dựt dựt: "Không sai, đi trên đường bị chó hoang ngậm  tha đi. Cậu biết tôi có thể đoạt lại có bao nhiêu khó khăn không?"

Lâm Kha cảm thấy kính nể: "Tôi nhổ vào. Thật ra thì cậu không cần phải tranh giành với chó, tôi đều viết xong không cần nữa cũng không có chuyện gì......" Nói xong cậu ta cũng không để ý đặt ở trong hộc bàn.

Phụt! Doãn Manh cảm thấy máu mình chảy ngược, hộc ra một ngụm máu!

Hộc bàn của Kha thần chính là cái động của côn trùng...... Chuyên môn vứt rác.

Lâm Kha cũng không biết Doãn Manh đau tim, cậu ta nhếch miệng nhạo báng: "Lại nói cậu ngay cả đi đường cũng cầm theo bài thi của tôi, đúng thật là không dể dàng."

Doãn Manh: "Tôi cầm theo bài thi của rất nhiều người. Nhưng chó chỉ cướp của cậu."

Lâm Kha: "......"

Ủy viên thể dục Trịnh Gia Thạc ở tại cửa ra vào vỗ tay: "Tập họp tập họp! Tiết thể dục tiết thể dục, đi mau đừng tới trễ á!"

Trong phòng học một mảnh kêu rên.

Đáng tiếc kêu rên không tác dụng, lấy ra đơn xin phép nghỉ mới có tác dụng.

Cả đám thiếu niên chỉ có thể bò dậy chạy tới bãi tập.

Thật ra Doãn Manh đã mệt mỏi đến không đứng lên nổi, hoàn toàn là được Lý Lộ và Trần Tư Dĩnh nhấc lên.

Trần Tư Dĩnh vẻ mặt khiếp sợ:"Tớ nói! Cậu sẽ không thật sự là vì bài thi của Kha thần mà cùng chó đấu một trận chứ?"

Doãn Manh:囧

Cô đúng thật là vậy ah......

Trong sân thể dục trống trải chỉ có một lớp 7. Thầy thể dục vung tay lên, ủy viên thể dục dẫn theo học sinh bắt đầu chuẩn bị chạy khởi động.

Nữ sinh một vòng nam sinh hai vòng.

Toàn bộ lớp 7 đã tập trung đủ giữa đường chạy 400 mét trong sân thể dục. Vừa nghe còn có chuẩn bị chạy khởi động, nam nữ sinh đều rối rít kêu lên:"Thầy ơi chúng em còn phải chạy 800 mét mà!"

"Đúng vậy thầy ơi! Hiện tại chạy một lát liền chạy hết nổi rồi!"

Thầy thể dục tuyệt đối không nhả ra:"Cũng là bởi vì phải chạy, mới càng thêm khởi động chuẩn bị, khai thông gân cốt mới được! Đừng có cò kè mặc cả."