Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 45




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Mùa đông ở thành phố B gió giống như là ác ma gào thét, trời râm khô hanh, rét lạnh vạch ở trên mặt giống như là dao cắt. Mặc dù khăn choàng cổ ca rô lông lạc đà lớn của Doãn Manh chặn lại phần lớn gió lạnh thấu xương, thế nhưng trong nháy mắt vọt vào dãy lầu phòng học vẫn thở phào một hơi.

Tóc cũng bị thổi thành rơm rạ! Doãn Manh loạt xoạt vuốt lại tóc trên đỉnh đầu, hít mũi bò lên lầu.

Từ sau sự kiện đau bụng kinh lần trước, cô đã rút kinh nghiệm, không bao giờ giữa mùa đông mua nước suối lạnh uống nữa, mà là dùng bình nước Lâm Kha cho rót nước mật ong uống.

Dùng bình nước nóng ủ ấm tay, đôi tay lạnh như băng của Doãn Manh rốt cuộc cũng ấm áp.

Phụ nữ, nhất định phải đối xử tốt với mình hơn một chút (づ ̄3 ̄)づ╭~

Thiết bị sưởi ấm trong lầu phòng học mở rất đủ, hơn nữa Doãn Manh có khăn quàng cổ ấm áp dễ chịu, làm cho lúc cô vào lớp học cũng đã đuổi đi cái lạnh ra ngoài rồi.

Doãn Manh vào lớp tháo khăn quàng cổ lớn xuống, từ trong cặp xách lấy ra bài thi Lâm Kha cho cô.

Nét bút trước mặt Doãn Manh, thật chỉnh tề, chữ viết còn hơi nhỏ; phía sau là kiểu chữ phóng khoáng rồng bay phượng múa của Lâm Kha, vừa nhìn là biết của nam sinh.

Doãn Manh mới vừa cười khúc khích, liền bị Trần Tư Dĩnh vỗ đầu: "Cười ngây ngô gì đó!"

Doãn Manh: "Chữ của Lâm Kha quá loạn."

Trần Tư Dĩnh ôm cánh tay, nghiêng đầu nhìn một chút: "Nam sinh viết được như vậy không tồi rồi! Hơn nữa có lẽ là Kha thần bình sinh lần đầu tiên ghi chép bài vở, cậu còn muốn như thế nào?"

Doãn Manh: "Hắc! Tiểu học không rèn tốt sao? Không nói viết chữ Khải cái gì, tối thiểu cũng không cần ghi ẩu như vậy chứ!"

Trần Tư Dĩnh cau mày: "Tớ nhổ vào, cậu có thể tưởng tượng một nam sinh khéo tay ngồi nắng nót viết chữ tiểu Khải xinh đẹp, cậu chắc chắn cậu nhịn được à?"

Doãn Manh nuốt ngụm nước miếng, tưởng tượng một cái đột nhiên cảm thấy hình ảnh có chút không hợp cho lắm.

Đúng lúc này, Hàn Siêu đeo cặp xách chạy tới: "Ô! Manh Manh cậu còn khó chịu không? Sao rồi?"

Doãn Manh: "Đã không sao rồi."

Mới vừa nói xong, Hàn Siêu liền nhét bài thi số học của mình cho Doãn Manh: "Nè! Bữa thứ sáu không có chép được bài giải cô Vương viết trên bảng! Cho cậu mượn chép!"

Trần Tư Dĩnh vừa muốn mở miệng châm chọc"Doãn Manh người ta sớm đã có Kha thần hộ giá rồi, cậu tính là cái rễ cây gì......" Liền bị Doãn Manh bụm miệng: "Được á!"

Cô nghe lời cầm tới, khi bài thi bằng phẳng của Hàn Siêu đến trong tay. Trần Tư Dĩnh nghĩ thầm, tiểu tử Hàn Siêu này vì cho Doãn Manh chép trái lại làm cho bài thi không giống như là chó gặm.

Doãn Manh giật mình, trong ấn tượng với loại tính tình cẩu thả như Hàn Siêu này, nét chữ có thể cũng rất thô kệch, lại không nghĩ rằng nét bút của cậu ta mỗi chữ viết ra đều giống như tỉ mỉ điêu khắc ra, một chữ đều hơn Doãn Manh nhiều, một hàng không nghiêng lệch kề cùng một chỗ, vô cùng....... Xinh đẹp.

Trần Tư Dĩnh thấy Doãn Manh nhìn bài thi của Hàn Siêu ngây ngẩn người, cũng kề đầu đến gần xem thử.

Trần Tư Dĩnh:......

Doãn Manh:......

Chẳng lẽ trong lòng Hàn Siêu đang ẩn giấu bong bóng màu hồng của tâm tư thiếu nữ?

Hai người dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Hàn Siêu, Hàn Siêu kỳ quái sờ lỗ mũi một cái: "Trên mặt tớ có dính cái gì sao?"

Chữ như kỳ nhân, thật là rất khó nói có đúng hay không. Hàn Siêu bề ngoài tuỳ tiện cẩu thả, nhưng bàn về đối nhân xử thế, chuyện tình cảm yêu đương, hoàn toàn chính là không cần thầy dạy cũng biết, thậm chí vào thời điểm nào đó suy nghĩ trước sau chu toàn.

Tựa như cậu ta không thể hiểu được hành động của nam sinh bình thường cũng như các nữ sinh.

Nghĩ như vậy, Doãn Manh liền bình thường trở lại.

Chỉ có điều, chỉ cần nghĩ đến một người cao to như Hàn Siêu, núp ở trên một băng ghế nhỏ dùng cây viết tỉ mỉ nắn nót ra mấy chữ nhỏ xinh đẹp. Toàn thân Doãn Manh đều không tốt rồi.

"Rốt cuộc là sao thế! Các cậu làm gì nhìn tớ như vậy!" Thật là đáng sợ á! Hàn Siêu xoa xoa mặt kêu lên nói.

Trần Tư Dĩnh cười mỉa một tiếng: "Hàn Siêu chữ của cậu thật thanh tú."

Hàn Siêu ngẩn người một chút, không ngờ Trần Tư Dĩnh lại "Khen" cậu ta, suy nghĩ một chút liền vỡ lẽ nhe răng cười một tiếng: "Hắc! Đó là đương nhiên, cậu không biết chứ lúc tớ còn nhỏ bị ba tớ buộc viết theo bảng chữ mẫu như thế nào......"

Mẹ nó! Doãn Manh cảm thấy kính nể, các bậc cha mẹ mấy người ép con phục tùng luyện chữ cũng phải cân nhắc một chút rồi hãy nói á...... Một nam sinh mà các người để cho cậu ta luyện được một tay chữ nhỏ xinh xắn giống như thêu hoa thì thành ra thứ gì á!

Doãn Manh lại lần nữa lấy cái phần sau đã chép kia của cô lên trên bàn, cô quyết định vẫn đối với Kha thần tốt hơn một chút. Cô cũng không ngờ, bản thân Kha thần mặc dù mặt lạnh, nhưng trên thực tế là một người rất ấm lòng.

Hôm nay Kha thần lại tới trễ như thường lệ.

Tỉ suất Kha thần đến trễ cùng không đến trễ có lẽ là 1:1, cho nên khi giáo viên đi vào phòng học bắt đầu giảng bài, Kha thần không có xuất hiện Doãn Manh cũng không có ngạc nhiên.

Số lần đến trễ quá nhiều, cô Cơ tiếng Anh cũng thành thói quen. Mặc dù cô ấy thoạt nhìn bình thản ung dung, nhưng có lẽ trong lòng thầm mắng cmn, sau đó ở trên danh sách lại ghi một vệt mực đỏ chót cho Lâm Kha.

Dĩ nhiên trên đây là Doãn Manh mơ mộng.

Một tiết học không hơn chẳng có gì lạ. Chỉ có điều cho tới trưa học xong một lượt các tiết học, lúc Doãn Manh muốn cùng Trần Tư Dĩnh đi ăn cơm cô mới phát giác mơ hồ có chút không đúng.

Chẳng lẽ Lâm Kha cũng tới dì cả nên đau bụng hay sao? 

"Anh Siêu? Hôm nay Lâm Kha không có tới ý, cậu ấy có nói với cậu tại sao không?"

Hàn Siêu gãi đầu một cái: "Không có ah! Tớ cũng không biết. Chẳng lẽ là dậy trễ?"

Nhà ngươi dậy trễ đến trưa cũng không tới...... Đợi chút, chẳng lẽ Lâm Kha dậy trễ nên lười tới sao? Nói không chừng cậu ta đúng thật là có thể làm được loại chuyện như vậy.

Doãn Manh quay đầu lại liếc nhìn bài thi mình viết cho Lâm Kha sau bàn, lẻ loi trơ trọi đến đáng thương. Khóe miệng giật giật, đột nhiên cảm thấy mình thật là rãnh không có chuyện gì làm mới làm chuyện như vậy......

Cô muốn tự mình đi hỏi chủ nhiệm lớp một chút, có phải Lâm Kha xin nghỉ hay không, đi một nửa đột nhiên nghĩ đến, nếu như cậu ta không có xin nghỉ chẳng phải là cô giúp cậu ta tự chui đầu vào lưới rồi hay sao?

Bước chân ngừng lại, Doãn Manh vẫn nhận mệnh lấy điện thoại di động ra, gửi cho Lâm Kha một cái tin nhắn: Giai Lệ, tại sao hôm nay không đến thỉnh an?

Không ngờ bình thường tên Lâm Kha phản ứng cực chậm kia, không biết là đúng lúc đang chơi điện thoại di động hay là thế nào, vậy mà chưa tới một giây đã trả lời: Cũng biết hỏi thăm tôi thế nào, cậu cũng tiến bộ rồi đấy.

Doãn Manh bĩu môi, cái gì gọi là cô cũng biết hỏi thăm hử! Cô và cậu ta có quan hệ rất tốt có được hay không?

Doãn Manh: rốt cuộc cậu làm sao vậy? Hôm nay không có tới?

Lâm Kha: sắp chết.

Doãn Manh: =-=, đừng làm rộn.

Lâm Kha: xin nghỉ. Ngã bệnh.

Doãn Manh kinh ngạc: Bệnh gì?

Dừng mấy giây không có phản ứng, Doãn Manh vừa muốn để điện thoại di động xuống, điện thoại di động lại rung lên: phát sốt. Không có chuyện gì lớn, cậu học tập cho tốt đi học bá.

Doãn Manh di chuyển ngón tay ấn bàn phím điện thoại di động đáp lại: Được rồi. Tôi sẽ ghi bài giúp cậu, cậu nghỉ ngơi thật tốt đi.

Nhưng mà cô làm sao cũng không tin Lâm Kha thật sự bị sốt á....... Thật ra thì chính là tới trễ nên lười tới á ╮(╯▽╰)╭~ đúng không đúng không ~

Trên thực tế, sức khỏe của Lâm Kha đúng là có vấn đề.

Cậu ta dựa vào thành giường nhìn tin nhắn Doãn Manh trả lời lóe sáng trên màn hình điện thoại di động một chút, nở nụ cười, bản thân cậu ta khi đi học cũng không có chép bài á, nè! Chỉ giỏi làm ra dáng thôi ~

Doãn Manh nói ghi bài, dĩ nhiên là phải chăm chỉ ghi bài. Suy cho cùng còn có hai tuần lễ sẽ phải thi cuối kỳ, hiện tại không chấn chỉnh thái độ học tập, đến lúc thi bi thảm chính là cô. Huống chi, không chừng gần trước khi thi giáo viên sẽ hữu ý vô ý tiết lộ một chút tình huống thi, đương nhiên khi đi học phải tập trung tinh thần.

Sau khi tan lớp, Doãn Manh tạm biệt Trần Tư Dĩnh rồi đi đến phòng hoạt động của câu lạc bộ.

Cô không phải là vì chơi, mà là muốn tới cùng học tập với Hoa Bội.

Sau giữa kỳ bởi vì đủ loại chuyện, hai người rất ít tụ tập chung một chỗ. Hoa Bội đang ngồi ở trên ghế xoay trong câu lạc bộ lắc chân: "Ô, đã lâu không gặp á~" 

Doãn Manh đi qua cho cô ấy một cái ôm: "Đã lâu không gặp ~"

Hoa Bội mở tập tranh của cô ấy ra, mở ra từng tấm cô ấy vẽ gần đây Doãn Manh chưa có xem qua cho cô xem lần nữa. Gần đây cô ấy say mê giáo sư dạy kèm ở nhà, điên cuồng bán yên ổn cho Doãn Manh.

"Lại nói Hoa Bội cậu tính học đại học chuyên ngành cái này à?" Doãn Manh hỏi.

Hoa Bội suy nghĩ một chút: "Đến lúc đó xem tình hình. Đúng rồi, mới vừa muốn nói cái này. Ngày nghỉ cậu có chuyện gì hay không? Không có kế hoạch du lịch gì chứ?"

Doãn Manh buồn bực: "Không có á." Cô có thể có kế hoạch du lịch gì, ba mẹ cô bận rộn ngay cả cô cũng không quan tâm. Đều đi cả chẳng phải không có ai trông chừng cửa tiệm, chỉ một mình cô nhỏ, còn dẫn theo đứa con ngốc Lô Thiên Hào, đây không phải là muốn mệt chết cô ấy à.

Hoa Bội nghe xong lời này liền vui vẻ: "Tớ định ngày nghỉ đi học phát họa ~ cậu có muốn đi cùng tớ không?"

Doãn Manh kinh ngạc: "Hả? Làm sao cậu lại gọi tớ?"

Hoa Bội bĩu bĩu môi: "Thật ra thì tớ chưa từng học hệ thống phát họa á, nói tốt đẹp nếu như thi đại học, thì trước hết phải có nền móng cơ sở. Ngày nghỉ cậu sẽ không phải chỉ có học học học thôi chứ, rất không ý nghĩa, ra ngoài học thêm cái sở trường, cũng thật không tệ á ~"

Doãn Manh nghe xong lời này đột nhiên cảm thấy hình như cũng có chút đạo lý, bây giờ việc học tập của cô tiến bộ không ít, căn bản cũng không cần mỗi ngày đều nằm học đến chết, huống chi các cô cũng mới cao nhất mà thôi. Ba mẹ bởi vì công việc không để ý tới cô, ngày nghỉ làm chuyện gì, lúc trước cô thật đúng là không có nghĩ qua, dù sao cũng không thể giống như đời trước cứ một mình ở nhà ngơ ngẩn ~ mà loại chuyện vẽ tranh này, xem như bồi dưỡng tình cảm cũng tốt.

Doãn Manh lọt vào suy tư: "Chờ tớ về nhà suy nghĩ một chút, đến lúc đó lại nói với cậu nhé ~"

Hoa Bội gật đầu một cái: "Được, không cần gấp. Cậu có thể từ từ quyết định."

Hai người tán gẫu mấy câu, liền mở cặp sách ra bắt đầu làm bài tập, thảo luận đề mục bài thi.

Hoa Bội thấy Doãn Manh khổ cực bắt đầu lấy bài thi ra làm lại từ đầu: "Nè, cậu đang làm gì thế? Tại sao lại làm lại? Không phải cậu mắc chứng cưỡng bức chứ......." Ánh mắt của Hoa Bội nhìn về phía Doãn Manh có chút thương hại.

Bên trong học bá đúng là có chứng cưỡng bức, triệu chứng biểu hiện đa dạng không giống nhau, trong đó có một loại người chính là đi học ghi bài ẩu một chút, sau khi tan học nhất định phải viết lại một lần nữa. Thật sự cũng chỉ là do chứng cưỡng bức mà thôi......

"Không có!" Doãn Manh lập tức phủ nhận, cô thật sự không phải loại người chủ nghĩa hoàn mỹ cực đoan kia, hơn nữa bình thường cô đi học ghi chép chắc chắn sẽ không viết ẩu /w~

"Vậy cậu đang chép cho ai sao?" Hoa Bội tò mò, lúc trước cô cũng chưa từng thấy qua Doãn Manh làm chuyện này, "Không phải giáo viên lại ép buộc cậu phụ trách dạy ai ai ai đó chứ? Cậu hoàn toàn không cần liều mạng như vậy á, một lỗ tai vào một lỗ tai ra là được rồi ~ cũng không phải là nghĩa vụ."

Doãn Manh thở dài một cái: "Không có, tớ đang trả nợ đấy."

Hoa Bội: "Phì!"

"Hắt xì!" Lâm Kha hắt hơi một cái, sờ sờ ót, trong nháy mắt bị Emma hét ngừng: "Đừng gảy! Đến lúc đó để lại sẹo!"

Lâm Kha phản bác: "Con mới không có gảy!"