Nhật Ký Dương Cầm

Chương 17




Công ty quyết định quay MV chung cho ta và Chung Tử Kỳ. Nghệ sĩ piano thì không cần quay MV nhiều như ca sĩ thần tượng, chỉ là sắp tới ta có một buổi biểu diễn lớn, cần một đoạn video ngắn để giới thiệu. Công ty lần này rất chịu chơi, bọn họ cho chúng ta quay ngoại cảnh trên núi tuyết. Không khí quả là lãng mạn nhưng ta lại cảm thấy phiền. Ta sợ lạnh. Từ nhỏ ta đã mắc chứng sợ lạnh. Nếu bắt ta mặc chiếc váy mỏng manh đứng giữa trời tuyết tạo dáng thì thà rằng giết ta đi còn hơn. Tất nhiên cũng chỉ là nói, vì tiền ta có cái gì mà không làm được!

Ngày xuất phát ta đi theo xe khách của công ty. Trên xe từ trợ lý đến quay phim, phụ trách ăn uống đủ mọi thể loại đều có. Chiếc xe bốn mươi người ngồi này có ta là ngôi sao cũng chẳng tỏa sáng được gì. Chung Tử Kỳ thì lại khác, cô ta đi cùng Hàn Dương. Hai người tay trong tay lên một chiếc ô tô sang trọng. Ta cũng không biết Hàn Dương rảnh rỗi đến mức có thể dẫn người yêu đi quay MV như thế. Công ty hắn không cần chủ vẫn làm việc được sao? Ta tặc lưỡi, liên quan gì đến ta kia chứ?

Thực ra ban đầu Chung Tử Kỳ muốn mời ta ngồi xe chung với bọn họ. Ta tất nhiên từ chối. Scandal mới lắng xuống, làm vậy khiến nó lại lần nữa trào lên hay sao? Vả lại ta biết Chung Tử Kỳ nói vậy cũng chỉ là muốn thử ta mà thôi. Một người con gái dù bao dung tới đâu cũng chẳng thể để yên cho một kẻ thứ ba xông vào tình yêu giữa bọn họ. Ta không muốn làm kẻ thứ ba, tất nhiên ta sẽ không ngồi xe với họ. Tiểu Tạ ngồi cạnh ta đã bắt đầu hòa nhập với những người xung quanh, trên xe tràn ngập tiếng người nói chuyện cười đùa. Ta chỉ tham gia một chút rồi mượn cớ say xe để tránh đi. Ta vốn không thích ồn ào, mấy bữa nay mệt mỏi tích tụ cũng muốn ngủ thêm một chút, chỉ sợ tới lúc quay MV một phút nghỉ ngơi cũng không có.

Khi ta bị Tiểu Tạ lay tỉnh thì xe cũng vừa đến nơi. Ta choáng ngợp với cảnh tượng trước mắt. Khách sạn cao cấp đứng sừng sững dưới bầu trời tuyết trắng, màu gỗ mộc khiến khung cảnh trở nên hài hòa hơn. Những khóm hoa màu đỏ kiên cường tỏa sáng trong thời tiết khắc nghiệt khiến ta cảm thấy thật kỳ diệu. Ta không kìm lòng được đưa tay giữ lấy những bông tuyết trắng xóa kia. Chúng đọng lại một lúc rồi tan chảy trong tay ta, thật ngắn ngủi! Ta chợt cảm thấy thương tâm, tại sao những thứ tốt đẹp xung quanh ta đều luôn nhanh chóng biến đi như vậy? Ta phải oán trách số phận vô tình với ta hay sao? Ta cười nhẹ, ngửa đầu nhìn trời một giây rồi phủi tay bỏ đi.

Chúng ta chỉ có hai ngày, mọi người đều không có tâm trạng nghĩ dưỡng. Vừa nghỉ ngơi một lát ta đã bị Tiểu Tạ kéo dậy chuẩn bị. Đạo cụ cũng dọn sẵn, ta nhìn mọi người ai cũng một tấm áo dày cộm, giấu mặt trong khoăn quàng cổ chẳng còn nhìn rõ ai là ai. Thương bọn họ vất vả, chính mình cùng không muốn phải đội tuyết lâu, ta và Chung Tử Kỳ cố gắng tập trung hết sức. Cuối cùng cũng nhanh chóng hoàn thành vừa kịp trời tối. Chúng ta quyết định mở tiệc nướng ngoài trời, đây quả thực là một ý tưởng hay ho. Dù ta có là một kẻ hướng nội đi chăng nữa thì ta nghĩ cũng có lúc nên mở vỏ ốc mà chui ra ngoài. Nói thật, ta cực sợ mình bị trầm cảm. Tuổi thơ của ta, cuộc đời của ta chưa có một ngày bình yên, ta sợ mình như những đứa trẻ ngớ ngẩn trong ti vi, gương mặt dại ra không chút cảm xúc. Tuy ta hay nhốt mình trong nhà nhưng đó là vì ta thích ở nhà, chắc đó không phải là triệu chứng của bệnh trầm cảm đâu nhỉ?