Nhật Ký Ma Cà Rồng

Quyển 5 - Chương 21




“Ohhhh” Bonnie nhũn người ra trên ghế bành – “Ờ, giống như là …kapow!zap! Zowie! như là… pháo hoa ấy.”

“Bồ đang ngớ ngấn đấy”

“Mình không có ngớ ngẩn ” – Bonnie trang nghiêm nói – “Mình chỉ đang mỉm cười với kí ức đẹp đẽ thôi. Với lại…”

“Với lại, nếu bồ không gọi anh ta, chúng ta có lẽ còn đang mắc kẹt trong căn phòng kinh khủng đó. Cảm ơn bồ, Bonnie. Bồ đã cứu chúng ta” – Meredith bất chợt trở nên nghiêm túc và đầy chân thành.

“Mình đoán Elena có thể đã đúng khi nói rằng anh ta không ghét tất cả loài người” Bonnie chậm rãi lên tiếng – “Nhưng mà, bồ biết đấy, mình vừa nhận ra. Mình hoàn toàn không thể thấy vầng sáng của anh ta. Mình chỉ thấy toàn một màu đen: một màu đen dày đặc mịn màng, giống như một cái vỏ bao quanh anh ta vậy.”

“Có thể đó là cách anh ta tự bảo vệ mình. tạo ra một cái vỏ để không ai có thể thấy anh ta ở trong”,

“Có thể” – Bonnie nói, nhưng có một chút lo lắng trong giọng cô – “À mà cái tin nhắn từ Elena thì sao?”.

“À, nó nói Tami Bryce chắc chắn đang có những hành động rất kì lạ và rằng cô ấy và Matt đang tới kiểm tra Khu rùng cổ.”

“Có thể đó là người mà bọn họ đang tới gặp,… ý tớ là.. Damon. vào lúc 4:44, giống như anh ta đã nói ấy. Thật tệ là chúng ta không thể gọi cô ấy”

“Mình biết” – Meredith đáp dứt khoát. Tất cả mọi người ở Fell’s Church đều biết không hề có sự chào đón nào ở Khu rừng cổ hay khu vực nghĩa địa. “Nhưng cứ đi thử đã nào”

“Có lẽ họ đã ở trong khu rừng rồi”

“À, cô ấy muốn chúng ta đi tiếp vào và quan sát Isobel Saitou…bồ biét đấy, bởi vì cô ta là bạn gái của Jim Bryce.” – Meredith quay lại – “Nhắc tới mới nhớ, này Bonnie, bồ có nhìn thấy vầng sáng của Caroline không? Bồ có nghĩ là cô ta có …mấy cái thứ đó trong người không?”

“Mình đoán vậy,mình thấy của cô ta,và..yuck..mình không muốn thấy nó lần nữa.Cô ta từng có vầng sáng màu xanh đồng đậm,nhưng giờ nó đã hóa thành màu nâu bùn cùng với những ánh màu đen nhấp nháy hình zigzag.Mình không biết đó có phải do những gì bên trong cô ta hay không nhưng cô ta chắc cũng không bận tâm đâu.!”- Bonnie rùng mình.

“Được rồi” – Meredith dịu dàng đáp – “Mình biết mình phải nói gì ,nếu mình đoán không lầm – và nếu bồ cảm thấy muốn bệnh,mình sẽ dừng lại.”

“Mình không sao,nhưng thật là chúng ta đang đến nhà Isobel Saitou đấy á?” – Bonnie hỏi .

“Chúng ta phải đến đó thật đấy.Mà vấn đề là chúng ta đã đến đó rồi.Giờ thì chải lại đầu tóc và hít thở thật sâu đi,chúng ta sẽ vượt qua chuyện này.Cậu biết cô nàng đó đến đâu? ”

“À thì,cô ta thông minh.Tụi này chưa bao giờ học cùng lớp nhưng hai đứa đều ra khỏi lớp điền kinh cùng một lúc..cô nàng ấy có trái tim nhảy lên nhảy xuống thất thường hay sao đó,và mình đã từng bị bệnh hen suyễn nên…”

“Cái bệnh của bồ khiến bồ chả làm gì được ngoại trừ việc nhảy múa cả đêm “- Meredith nói khô khốc – “Mình không biết rõ về cô ta lắm.Trông cô ta thế nào?”

“À cũng xinh xắn.Trông hơi giống bồ,trừ cái nét Châu Á ra.Thấp hơn bồ – cao cỡ Elena nhưng mảnh dẻ hơn.Đại khái là xinh xắn.Và hơi xấu hổ nữa – bồ biết đấy,tuýp người trầm lặng .Đại khái là hơi khó gần gũi.Và..tốt tính.”

“Rụt rè,lặng lẽ và xinh xắn nghe khá hợp với mình đấy.”

“Mình cũng vậy” – Bonnie nói,kẹp đôi bàn tay ướt đẫm mồ hôi giữa hai đầu gối. “Tốt hơn là” – cô nghĩ – “Isobel ko ở nhà”.

Nhưng đã có vài cái xe đỗ truớc cửa nhà Saitou. Bonnie và Meredith ngập ngừng gõ cửa, đầu óc ngập tràn những hình ảnh về lần gần đây nhất họ làm như thé này.

Một chàng trai gầy gò, cao lêu nghêu – Jim Bryce, ra mở cửa. Điều khiến Bonnie ngạc nhiên là sự thay đổi trên nét mặt anh ta khi anh ta thấy Meredith.

Lúc mở cửa, bộ dạng anh khá tồi tệ; khuôn mặt màu rám nắng có vẻ trắng bệch,còn thân mình thì như nhũn xuống. Khi anh nhìn thấy Meredith, đôi gò má bỗng hồng lên và cậu trông như… ừm, duỗi thẳng ra như một tờ giấy. Cậu đứng thẳng người lên.

Meredith không nói một lời nào. Cô tiến lên trước một bước và vòng tay quanh cậu. Cậu ôm chặt lấy cô, như thể cậu sợ cô sẽ chạy mất, và vùi mặt vào mái tóc sẫm màu của cô.

“Meredith”

“Hít thở, Jim. Hít thở”

” Bồ không biết nó như thế nào đâu.Bố mẹ mình đã rời đi vì bệnh tình cụ cố mình thực sự nặng. Mình nghĩ ông đang chết dần. Và rồi Tami…Tami…”

” Kể cho mình nghe đi,chậm thôi,và bồ cứ thở đều nào”

“Nó ném dao, Meredith à. Loại dao mổ thịt ấy. Nó ném vào chân mình đây này.” – Jim kéo quần jean lên, để lộ một lỗ thủng nhỏ trên lớp vải phía dưới đùi.

“Gần đây bạn có cảm giác bị uốn ván không?”- Meredith hỏi

“Không,không bị cắt nhiều lắm. Chủ yếu là bị chọc cho một lỗ thôi”

“Chính loại dó là nguy hiểm nhất đấy. Bồ cần gọi cho bác sĩ Alpert ngay đi” . Ông bác sĩ già Alpert làm công việc từ thiện ở Fell’s Church, người thậm chí còn đến tận nhà trên cái đất nước nơi mà việc mang theo cái túi đen nhỏ và một cái ống nghe là hành động chưa bao giờ thấy.

“Mình không thể. Mình không thể bỏ…” Jim thình lình giật đầu về phía trong ngôi nhà, như thể cậu không thể thốt ra một cái tên.

Bonnie kéo ống tay áo Meredith – “Mình có dự cảm ko hay về chuyện này” – cô rít lên.

Meredith quay lại phía Jim – “Ý bồ là Isobel? Bố mẹ cô ấy đâu?”

“Isa-chan, ý mình là Isobel, mình gọi cô ấy là Isa-chan thế thôi, bồ biết đấy…”

“Được rồi” – Meredith nói – ” Cứ tự nhiên mà nói thôi. Bồ nói tiếp đi.”

“À, Isa-chan chỉ có bà cô ấy thôi, và bà Saitou thậm chí còn không đi xuống dưới nhà nhiều.Mình nấu bữa trưa cho bà một lúc trước và bà nghĩ mình là…bố của Isobel. Bà ấy…nhầm lẫn.”

Meredith liếc nhìn Bonnie, và hỏi – “Còn Isobel? cô ấy có nhầm không?”

Jim đau khổ nhắm mắt lại ” Mình ước là bồ có thể vào trong và, uhm, nói chuyệnvới cô ấy.”

Bonnie nghĩ mọi chuyện càng lúc càng xấu đi. Cô thực sự không thể nào chịu đựng được nỗi sợ hãi như ở nhà Caroline lần nào nữa… và chắc chắn cô cũng không còn đủ sức mạnh để mà GỌI thêm lần nữa, cho dù Damon có không bận bịu mà chạy đến nơi đâu.

Nhưng Meredith biết tất cả, và cái nhìn của cô cũng khiến Bonnie không thể nảo chối cãi. Cái nhìn đó cũng là lời hứa của Meredith, rằng bất kể ra sao đi nữa, cô cũng sẽ bảo vệ Bonnie.

“Cô ấy có làm ai bị thương không? Isobel ấy?” Bonniehỏi khi họ băng qua căn bếp và tiến về phía căn phòng cuối hành lang.

Cô cũng không hề nghe thấy Jim thì thầm “Có”.

Và rồi, khi Bonnie rên rỉ trong lòng, Cậu thêm “Chính mình.”

Phòng của Isobel đúng theo kiểu phòng của một cô gái rụt rè và chăm học. Ít nhất là một bên phòng đúng như thế.Phía còn lại trông hết sức bừa bãi,như thể vừa có một cơn thuỷ triều ùa lên cuốn hết mọi thứ. Isobel đang ngồi giữa đống hỗn độn như con nhện nằm giữa cái lưới của mình.

Nhưng đó không phải là việc khiến dạ dày Bonnie cuộn lên mà lại là chính việc Isobel đang làm. Cô ta đã đặt bên cạnh mình một thứ giống như bộ đồ nghề của bà Flower dùng để rửa vết thương, nhưng cô không hề chữa cái gì.

Cô đang tự đâm chính mình.

Cô đã đâm môi cô,mũi cô, một bên lông mày và tai nữa, rất nhiều lần. Máu ở khắp mọi nơi, nhỏ giọt và rơi trên giường cô. Isobel ngẩng lên nhìn bọn họ với một cái cau mày, ngoài trừ cái cau mày giờ chỉ còn một nửa. Một bên lông mày hoàn toàn không chuyển động.

Ánh sáng của cô đang lấp lánh màu cam ánh đen.

Bonnie biết, ngay lập tức, rằng cô sắp ngất. Cô biết điều đó một cách sâu sắc, vượt qua mọi sự xấu hổ, vượt qua mọi thứ có thể ném cô bay vào giỏ rác mà cô còn không nhớ là đã nhìn thấy. Ơn trời là có một cái túi nhựa nhỏ màu trắng gần đó, Bonnie hoàn toàn nôn ọe trong vài phút.

Rồi tai cô nghe thấy một giọng nói, khi cô đang nghĩ là thật may khi cô đã không ăn trưa.

“Lạy chúa, cậu điên đấy à? Isobel, cậu đã làm gì thế này? Chẳng lẽ cậu không biết cậu có thể bị nhiễm trùng thế nào sao… cậu có thể đứt mạch máu đấy… rồi cơ bắp cậu cũng sẽ bị tê liệt…? Tớ nghĩ cậu đã cắt đứt mấy cái cơ dưới lông mày rồi… và lẽ ra cậu sẽ không chảy máu như thế này nữa, trừ khi cậu đã chọc vào mao mạch hay động mạch”

Bonnie nôn thốc vào giỏ rác, và phun phì ra.

Và rồi cô nghe thấy một tiếng rơi uỵch.

Cô nhìn lên, nửa nhận biết nửa không những gì cô đang thấy. Nhưng đó vẫn là một cú sốc. Meredith đang đau đớn gập đôi người lại vì một cú đánh vào bụng.Điều tiếp theo mà Bonnie biết, là cô đã ở bên cạnh Meredith. “Lạy chúa, cô ta đâm bồ à?” . Một vết đâm…vào tận sâu trong bụng…

Meredith rõ ràng không thể thở được. Ko biết từ đâu lời khuyên của chị gái Mary vụt qua đầu cô.

Bonnie đấm mạnh cả hai tay vào lưng Meredith, và rồi Meredith nuốt một ngụm đày không khí.

“Cảm ơn” Cô nói yếu ớt, nhưng Bonnie đã kéo cô ra xa, xa khỏi Isobel đang cười lớn và xa khỏi bộ sưu tập những chiếc móng dài nhất thế giới cùng đống rượu đổ và một đống hỗn độn những thứ trong khay cô ta đã ăn sáng.

Khi đi tới cửa, Bonnie suýt đâm sầm vào Jim.Anh đang cầm một chiếc khăn lau ẩm trên tay. Cho Meredith – cô nghĩ. Mà cũng có thể là cho Isobel. Tất cả Bonnie quan tâm tới là dựng Meredith thẳng người dậy để chắc chắn rằng không có lỗ thủng nào trong người cô hết.

” Mình lấy được nó…khỏi tay cô ta… trước khi cô ta đâm mình.” Meredithvẫn thở một cách đau đớn khi Bonnie kiểm tra vùng bên dưới quần jean của cô.

“Mình sẽ chỉ có mấy vết thâm thôi”

“Cô ta cũng đâm bồ à?” Jim mất hết tinh thần thì thầm.

Jim tội nghiệp, Bonnie nghĩ, cuối cùng cũng hài lòng rằng Meredith chẳng bị chọc cho lỗ nào.Với Caroline ,em gái anh Tami và bạn gái cậu ta nữa, chả lẽ cậu ta lại không biết ngay về việc gì đang xảy ra sao?

Và nếu Bonnie này nói cho cậu biết, chắc cậu sẽ nghĩ bọn này bị điên mất thôi.

“Jimmy, cậu phải gọi cho bác sĩ Alpert ngay, và mình nghĩ là họ cũng sẽ phải tới bệnh viện ở Ridgemont thôi. Isobel đã gây ra những vết thương vĩnh viễn trên cơ thể cô ấy… có chúa mới biét là bao nhiêu. Tất cả mấy cái vết này chắc chắn sẽ bị nhiễm trùng. Cô ấy bắt đầu làm mấy chuyện này lúc nào?”

“Ừm, à… cô ấy bắt đầu có những hành động lạ thường sau khi Caroline đến tìm cô ấy.”

“Caroline ư?”- Bonnie thốt lên đầy bối rối. – ” lúc đó cô ta đang trườn à?”

Jim nhìn cô – “Hả ?”

“Đừng để ý đến Bonnie. Nó chỉ nói đùa thôi.” – Meredith đáp – “Jimmy, bồ không cần phải nói với tụi này về Caroline nếu như bồ không muốn. Tụi này…à, tụi này biết cô ta đã qua nhà bồ.”

“Có phải tất cả mọi người đều biết không?” Jim khổ sở hỏi.

“Không. chỉ có Matt thôi, và bồ ấy cũng chỉ nói là có ai đó có thẻ đến kiếm em gái bồ.”

Khuôn mặt Jim trông như vừa tội lỗi vừa bị chấn động. Những từ ngữ tuôn ra từ miệng cậu như thể chai bia đầy tràn đến mức cái nút bật ra khỏi chai vậy.

“Mình không biết asẽ còn chuyện gì xảy ra nữa. Mình chỉ có thể kể với các bồ những chuyện đã xảy ra. Đó là vào hai ngày trước… vào buổi tối muộn…” – Jim kể – ” Caroline ghé qua,và… ý mình là, mình chưa bao giờ phải lòng cô ta. Nó giống như là, đúng rồi, cô ta trông dễ nhìn, và bố mẹ anh vắng nhà và tất cả, nhưng mình chưa bao giờ nghĩ mình là loại con trai…”

“Giờ đừng có bận tâm về chuyện đó, cứ việc kể với tụi này về Caroline và Isobel thôi.”

” À, Caroline đến, mặc một bộ váy mà…ừm, chỗ cao nhất hoàn toàn trong suốt. Và cô ta…cô ta hỏi mình có muốn nhảy không và bọn mình nhảy một điệu chậm và cô ta.. cô ta, giống như là, quyến rũ mình. Thật đấy. Rồi sáng hôm sau cô ta rời đi… ngay lúc Matt đến ấy. Đó là ngày hôm trước. Và rồi mình thấy Tami có những hành động…điên loạn. Mình không thể làm gì để ngăn nó lại . Rồi Isa-chan gọi cho mình…mình chưa bao giờ nghe thấy cô ấy điên cuồng như vậy. Chắc hẳn Caroline đã đi thẳng từ nhà mình đến nhà cô ấy. Isa-chan nói cô ấy sẽ tự tử. Và vậy nên mình chạy tới đây. Dù sao thì mình cũng phải tránh xa Tami ra vì mình có mặt ở nhà sẽ chỉ làm mọi chuyện tệ hơn thôi.”

Bonnie nhìn sang Meredith và biết rằng cả 2 đứa đang cùng nghĩ về một việc: và đâu đó trong chuyện này, cả Caroline và Tami đều có quan hệ đến Matt.”

“Caroline chắc là đã nói với cô ấy mọi chuyện” Jim nuốt vào.” Isa-chan và mình vẫn chưa…bọn mình đang đợi, bồ biết không? Nhưng mọi điều Isa-chan nói với mình chỉ là : “anh sẽ cảm thấy hối hận. Anh sẽ hối hận. Cứ chờ mà xem” , nói đi nói lại nói đi nói lại. Và, lạy chúa, giờ mình rất hối hận.”

” À, giờ bồ có thể thôi hối hận đc rồi đấy. Bồ gọi cho bác sĩ ngay đi. Ngay bây giờ,Jimmy.”Meredith đánh mạnh vào phía sau lưng cậu.”Và rồi gọi cho cả bố mẹ bồ nữa.Đừng có nhìn mình với đôi mắt nâu tròn của con chó con như thế .Bồ hơn 18 tuổi rồi. Mình ko biết họ sẽ làm gì với bồ về tội bỏ Tami một mình trong lúc này đâu.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì cả, Jimmy”

Rồi cô làm một việc mà Bonnie biết là cô sẽ làm, nhưng rất nguy hiểm. Cô lại gần Isobel lần nữa. Isobel đang cúi đầu xuống, cấu véo lấy cái rốn của mình với một tay. Bên tay kia, cô cầm một móng vuốt dài lấp lánh.

Trước khi Meredith kịp mở lời, Isobel cất tiếng : ” Vậy là cuối cùng mày cũng vào trong đó. Tao đã nghe cái cách mày gọi Jimmy.Mày đang cố gắng cướp anh ấy khỏi tay tao. Mấy con chó cái các người đang cố làm tổn thương tao. Yurusenai!Zettai yurusenai!”

“Isobel ! Đừng! Cậu không thấy cậu có thể làm tổn thương chính cậu à?”

” Tao chỉ làm bị thương bản thân để xoa biến nỗi đau thôi. Mày là người thực sự làm việc đó, mày biết. Mày đang đâm vào tao với hàng ngàn mũi kim bên trong.”

Bonnie giật nảy mình, không chỉ vì Isobel bỗng nhiên chọc cái vuốt một cách thô bạo. Cô thấy tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực. Tim cô thậm chí còn đập thình thịch mỗi lúc một nhanh.

Nửa trông chừng về phía Meredith, cô lôi điện thoại ra khỏi túi áo sau, nơi cô đã giấu vào lúc đến nhà Caroline.

Vừa nhìn Meredith, Bonnie vừa lên mạng và nhanh chóng gõ chỉ 2 từ tìm kiếm. Sau đó, cô nhấp vào 2 kết quả đầu tiên tìm được, và nhanh chóng nhận ra rằng cô không thể nào hấp thụ hết chừng ấy thông tin trong vòng một tuần, chứ đừng nói là chỉ vài phút. Nhưng ít nhất thì cô cũng biết phải bắt đầu ra sao.

Ngay lúc ấy, Meredith quay đầu khỏi Isobel và ghé vào tai Bonnie thì thầm – ” Mình nghĩ chúng ta đang phản kháng lại cô ta. Cậu thấy vầng sáng cô ta có rõ không?”

Bonnie gật đầu.

“Thế thì ít nhất chúng ta cũng nên rời khỏi phòng đã”

“Cậu đang cố gọi cho Matt và Elena đấy à?” Meredith đưa mắt nhìn chiếc điện thoại.

Bonnie lắc đầu và quay điện thoại cho Meredith nhìn. Meredith nhìn chằm chằm vào hai từ tìm kiếm đó, rồi đưa đôi mắt đen nhánh kinh hãi nhìn Bonnie

Phù thuỷ salem.