Nhật Ký Ma Cà Rồng

Quyển 5 - Chương 28




Khi Damon thức dậy, anh đã phải vật lộn với cái bánh xe của chiếc Ferrari. Anh đang ở trên một con đường hẹp, gần như dẫn thẳng đến ánh hoàng hôn rực rỡ – còn cánh cửa xe mở ra đang nhấp nhô.

Và một lần nữa, chỉ có sự kết hợp giữa phản ứng gần như là tức thời và sự thiết kế tuyệt vời của chiếc xe mới giúp anh tránh khỏi cái mương bùn rộng ở cả hai bên của con đường một làn xe. Nhưng anh đã xoay sở được, và cuối cùng, với ánh hoàng hôn ở phía sau lưng, nhưng anh lờ nó đi và để ánh hoàng hôn chiếu lên lưng. Anh nhìn đăm đăm vào cái bóng đổ dài trên đường, tự hỏi cái quái gì đã xảy ra với mình.

Anh lái xe rồi ngủ quên ư? Còn cái cửa xe – sao nó lại mở?

Và sau đó chuyện gì đã xảy ra? Một sợi dây mỏng, dài, hơi gợn sóng, trông như một sợi tơ, đang sáng lên bởi ánh mặt trời đỏ chiếu vào. Nó nằm lơ lửng trên cái cửa sổ được đóng chặt với trần xe.

Anh không hề nghĩ đến chuyện đỗ chiếc xe sang một bên mà dừng ở ngay giữa đường và rồi đi xung quanh để nhìn rõ sợi tóc đó.

Trong những ngón tay của anh, đưa về hướng ánh sáng, những sợi tóc đó biến thành màu trắng. Nhưng khi đưa ngược lại về phía tối của khi rừng, nó hiện ra màu thật của mình: vàng .

Một sợi tóc vàng, dài và hơi gợn sóng.

Elena.

Ngay khi nhận ra sợi tóc, anh lập tức quay trở lại xe và bắt đầu đi ngược về con đường cũ. Thứ gì đã kéo Elena ra khỏi xe của anh mà không để lại một dấu sơn bị trầy nào? Thứ gì có thể làm điều đó? Làm thế nào mà anh có được Elena trong chuyến đi này? Tại sao anh không thể nhớ được điều gì? Lẽ nào cả hai đều đã bị tấn công …?

Quay ngược xe về con đường cũ, tuy nhiên những dấu vết trên con đường bên phía ghế ngồi của hành khách đã nói lên toàn bộ câu chuyện khủng khiếp. Vì lý do nào đó mà Elena đã bị đe dọa và nhảy ra khỏi xe – hay là một thứ Quyền năng nào đó đã kéo cô ấy đi. Và Damon, người mà ngay bây giờ đang cảm thấy như có hơi nóng tỏa ra từ khắp da thịt, biết rằng chỉ có hai sinh vật trong khu rừng này có thể phải chịu trách nhiệm về điều đó.

Anh phát đi một làn sóng thăm dò, một vòng tròn đơn giản không thể bị phát hiện, và anh gần như mất điều khiển chiếc xe lần nữa

“Merda!” – Cú nổ chết người đó bùng lên như hình dạng một quả cầu – những con chim bị ném khỏi bầu trời. Nó tràn qua khu rừng cổ, rồi Fell’s Church – khu vực bao quanh nó, rồi cả những khu vực xa hơn, trước khi biến mất sau khi đi xa cả hàng trăm dặm.

Quyền năng ư ? Anh không phải là một ma cà rồng, anh là Hiện thân của cái chết. Damon đã có những ý nghĩ mơ hồ đó khi dừng xe lại bên đường, và chờ cho đến khi những hỗn loạn trong tâm trí lắng xuống. Nhưng một Quyền năng như vậy có thể xuất phát từ đâu?

Nếu là Stefan thì anh đã có thể dừng lại, cảm thấy hơi rùng mình và không ngừng tự hỏi. Nhưng Damon chỉ nhếch mép cười một cách độc ác, tăng tốc hết ga, và phát ra hàng ngàn tín hiệu dò tìm bao trùm khắp mặt đất, tất cả đều chỉ để bắt lấy thứ sinh vật có hình dạng con cáo đang chạy hoặc trốn trong khu rừng cổ.

Anh tóm nó chỉ trong một phần mười giây.

Ở ngay kia. Phía dưới của bụi rễ rắn đen, nếu anh không lầm – thật ra là phía dưới những bụi cây nhiều không kể xiết. Và Shinichi biết, anh đang đến.

Tốt. Damon phát một nguồn năng lượng trực tiếp đến con cáo, bắt nó với một kekkai – một dạng như sợi dây vô hình – một cái rào cản được anh dựng lên một cách chậm rãi, rất thận trọng, bao quanh con vật đang giãy giụa. Shinichi cố đánh trả lại cái quyền lực chết người kia. Damon sử dụng kekkai để tóm gọn cơ thể con vật, và quăng cái thân cáo nhỏ xuống đất.

Sau một vài cú đập mình xuống đất, Shinichi quyết định ngừng chống trả, và thay vào đó là giả chết. Với Damon, điều đó cũng được thôi. Anh nghĩ đó là hình thái dễ nhìn nhất của Shinichi, ngoại trừ một tí về cái vai diễn.

Cuối cùng thì anh cũng phải đi cất chiếc Ferrari vào giữa 2 cái cây, và chạy nhanh đến chỗ bụi cây nơi Shinichi giờ đây đang phải chiến đấu với cái hàng rào bao quanh để có thể biến thành hình dạng con người.

Bước lùi lại, nheo mắt, tay khoanh chéo trước ngực, Damon quan sát cuộc chiến trong một lúc. Sau đó, anh mới nới lỏng vùng kekkai đủ để nó có thể biến hình.

Và Shinichi lúc này đã trở thành con người, với hai bàn tay của Damon ở quanh cổ họng.

“Elena đâu, kono bakayarou?” Trong một cuộc đời là ma cà rồng, bạn học được rất nhiều lời nguyền. Damon thích sử dụng những lời nguyền bằng thứ ngôn ngữ của nạn nhân. Anh nguyền rủa Shinichi tất cả những gì có thể nghĩ đến, bởi Shinichi vẫn đang giãy dụa, và vẫn đang kêu cứu người em nó . Damon đang có một vài chọn lựa để nói điều đó bằng tiếng Ý, ví dụ như :mày giấu người em song sinh của mày ở đâu…, uhm, tốt cho nhiều lời nguyền sáng tạo.

Anh cảm giác được có một con vật mang hình dạng cáo đang đuổi theo anh – và anh nhận ra rằng con Misao đó đang có ý định giết người. Cô đang trong hình dạng thật của mình – một kitsune (một con cáo tinh): trông như cái thứ màu đỏ anh từng cố cán qua khi lái xe với Damaris. Một con cáo, nhưng là một con cáo với hai, ba … và 6 cái đuôi cả thảy. Những cái đuôi dư ra thường vô hình, anh kết luận khi anh bắt cô ta một cách gọn gàng cũng bằng kekkai. Nhưng cô ta đã sẵn sàng để cho anh thấy hết những cái đuôi đó, sẵn sàng sử dụng hết mọi năng lượng của bản thân để cứu lấy anh trai mình.

Damon giải quyết điều đó bằng cách giam cô em đang giãy giụa một cách vô vọng trong cái hàng rào, và nói với Shinichi – “Cô em nhỏ của mày chiến đấu tốt hơn mày đó, bakayarou. Nào, bây giờ giao Elena ra cho tao.”

Shinichi đột nhiên thay đổi hình dạng và nhảy xổ vào cổ họng của Damon, với 2 hàm răng trắng sắc nhọn dễ nhận thấy, cả hàm trên lẫn dưới. Cả hai đều đang rất kích động, hormon nam tăng cao – và Damon với nguồn năng lượng mới, đã để điều đó xảy ra.

Damon thật sự đã cảm thấy hàm răng đó sượt qua cổ họng mình trước khi anh đặt bàn tay mình quanh cổ con cáo. Nhưng lần này, Shinichi đã hiện những cái đuôi ra, những cái đuôi xòe theo hình cánh quạt, nhưng Damon chẳng bận tâm để đếm. Thay vào đó, anh đạp đôi giày ống vừa vặn của mình lên những cái đuôi hình cánh quạt đó và kéo căng nó ra với hai bàn tay kia. Thấy cảnh đó, Misao rít lên trong giận dữ và đau đớn. Shinichi giãy giụa cong cả thân lại, đôi mắt vàng dán chặt vào Damon. Một phút nữa thôi, xương sống của nó sẽ gãy.

“Tao sẽ thích điều đó, ” – Damon ngọt ngào nói với nó- “Bởi tao cá rằng Misao biết bất cứ điều gì mà mày biết. Và thật tệ khi mày không còn ở đây để chứng kiến cái chết của nó”.

Shinichi, điên cuồng với sự giận dữ, dường như là sẵn sàng chịu chết, và phó mặc Misao cho lòng khoan dung của Damon, chỉ để tránh bị thua trong cuộc đấu này. Nhưng đột ngột, mắt nó tối sầm lại, cơ thể mềm oặt đi, và một số từ yếu ớt xuất hiện trong óc Damon.

…đau..quá… không…nghĩ…được..

Damon đánh giá nó một cách đặc biệt tồi tệ. Nếu là Stefan, trong trường hợp này, có thể đã giải tỏa rất nhiều áp lực cho kitsune để con cáo nhỏ tội nghiệp có thể suy nghĩ, nhưng Damon, ngược lại hoàn toàn, lại gia tăng áp lực một chút, sau đó lại đưa nó về trạng thái cũ.

“Vậy đã tốt hơn chưa?” Damon hỏi với giọng quan tâm. “Cáo nhỏ xinh bây giờ có thể suy nghĩ chưa?”

Mày .. đồ khốn…

Giận dữ vì Damon đột ngột nhớ ra vấn đề chính của tất cả những điều này

“Chuyện gì đã xảy ra với Elena? Dấu vết của cô ấy mất hút, không có dấu vết nào để lại trên cây. Chẳng lẽ cô ấy ở trong đó? Mày còn vài giây để sống, tính từ giờ. Nói!”

“Nói đi”, một giọng nói thứ hai vang lên, Damon liếc nhanh Misao. Anh đã để cô ấy trong tình trạng khá khinh suất và cô đã tìm được năng lượng và chỗ trống để biến hình thành người. Anh lấy nguồn năng lượng đó đi ngay lập tức, một cách bình thản.

Cô ấy nhỏ nhắn và mảnh mai, trông không khác gì một cô nữ sinh trung học Nhật Bản, ngoại trừ mái tóc giống như anh trai của cô – đen nhánh với màu đỏ ở đuôi. Điểm khác biệt duy nhất là màu đỏ của tóc cô nhạt màu hơn và sáng hơn – một màu đỏ thật sự rực rỡ. Tóc mái phủ xòa trên đôi mắt của cô và cả mái tóc huyền đang buông xõa trên đôi vai đã thắp lên những thật ngọn lửa chói sáng. Nó thật sự thu hút, nhưng những neuron đang hoạt động trong tâm trí của Damon lại liên kết những ngọn lửa ấy với sự nguy hiểm và lừa bịp.

“Cô ấy có thể đã rơi vào một cái bẫy” – Shinichi kết luận.

“Bẫy ư?” – Damon cau mày – “Bẫy nào?”

“Tôi sẽ đưa anh đến nơi mà anh có thể xem xét nó” – Shinichi đánh trống lảng.

“Lũ cáo có thể đột nhiên đổi ý. Nhưng mày biết sao không, tao không nghĩ là mày dễ thương tí nào”- Damon thì thầm, rồi quăng con kitsune – Shinichi trong hình dáng con người xuống đất, và Damon đã nới cái hàng rào dài đủ để con cáo trong hình người cố nhoài đầu ra tung một cú đấm.

Anh nghiêng người né tránh một cách dễ dàng, và đáp trả lại nó một cú đấm, làm cho Shinichi đập mạnh người vào thân cây rồi dội ngược lại. Và trong khi con kitsune còn đang choáng váng với đôi mắt trợn ngược tròng, Damon vác nó lên vai và bắt đầu quay lại xe.

“Còn tôi thì sao?” – Misao đang cố kiềm cơn giận và làm ra vẻ tội nghiệp, nhưng cô thật sự chẳng giỏi làm điều đó.

“Mày cũng chẳng dễ thương tí nào”, Damon nói hờ hững. Anh có thể sẽ thích cái Quyền năng đặc biệt này. “Nhưng nếu mày đã hỏi khi nào mày có thể ra khỏi đó, thì đó là khi tao có được Elena. An toàn và khỏe mạnh, với tất cả những vết thương nhỏ …”

Anh để ngỏ câu nguyền. Anh muốn đưa Shinichi đi đến bất cứ nơi đâu mà họ phải đi, trong khi con cáo còn choáng váng trong đau đớn.

…………..

Elena đang đếm. Một bước thẳng tới trước, hai bước thẳng tới trước – gỡ đi những thứ chằng chịt ở đế giày, ba bước, bốn bước, rồi năm bước thẳng tới – trời thật sự càng ngày càng tối, bước thứ sáu tới trước, tóc đang bị vướng vào cái gì đó, giật mạnh ra, bảy bước, rồi tám bước tới trước – chết tiệt. Một cái cây đổ. Quá cao để bò qua. Cô phải đi vòng qua thôi. Được rồi, hướng bên phải, một, hai ba – một cái cây dài – bảy bước. Bảy bước lùi lại – bây giờ, chuyển thẳng sang phải và tiếp tục bước. Quá đủ cho những gì mà mình muốn, mình không thể đếm bất cứ bước nào trong những bước này. Cho là mình đang ở bước thứ chín đi.

Đứng thẳng người lên bởi cái cây này cũng đang vươn thẳng – trời ơi, giờ đã tối như mực rồi. Cho nó là bước thứ 11 đi – cô đang bay. Cái gì đã làm cái nạng của cô trượt đi vậy, cô cũng không biết và cũng không thể nói. Trời quá tối để có thể mò mẫm xung quanh, có thể nếu cố tìm cô sẽ thấy bản thân mình bị nhiễm độc sồi cũng nên. Những gì mà cô cần làm bây giờ là phải nghĩ về chuyện gì đó, phải suy nghĩ, để những đau đớn đang thấm dần từ chân trái của cô có thể sẽ giảm đi. Nhưng điều đó chẳng giúp ích được gì cho cả cánh tay phải của cô nữa , cô cố nắm lấy gì đó để bảo vệ cơ thể. Chúa ơi, cú ngã đó đau quá. Toàn bộ một bên cơ thể cô rất đau đớn. Nhưng cô cần phải đến nơi có con người bởi cô tin rằng chỉ có duy nhất con người mới có thể cứu được Matt.

“Mày cần phải tỉnh táo, Elena.”

“Mày đang làm điều đó!”

Bây giờ – cô không thể thấy thứ gì cả, nhưng khi bị ngã cô đã nảy ra một ý khá tốt về hướng đi tiếp. Nhưng nếu cô sai, cô có thể sẽ bị ngã đập xuống đường, và có thể sẽ đi ngược lại đường cũ.

Mười hai, mười ba – cô vẫn tiếp tục đếm, và tiếp tục nói chuyện với bản thân. Khi đếm tới hai mươi, cô thấy nhẹ cả người. Một tí nữa thôi cô sẽ có thể đến được một con đường dẫn vào nhà ai đó, một tí nữa thôi, cô sẽ đến được.

Trời tối đen, nhưng cô rất cẩn thận lướt nhẹ trên nền đất để có thể biết khi nào cô đến được nơi đó.

Một … tí … nữa … thôi …

Nhưng khi Elena đếm tới 40, cô biết là mình đã gặp rắc rối.

Nhưng cô bắt đầu sai ở bước nào chứ? Mỗi khi gặp một chướng ngại vật nhỏ cô đều bước sang phải, và ở bước tiếp, cô đều cẩn thận bước về bên trái. Và trên đường thì có rất nhiều thứ để làm mốc, có nhà, có chuồng, có những cánh đồng bắp nhỏ. Sao mà cô có thể bị lạc được? Bằng cách nào cơ chứ? Chỉ khoảng chừng nửa phút trong khu rừng này, và chỉ một vài bước trong khu rừng cổ.

Thậm chí cả cây cối cũng đã khác đi. Nơi mà cô bị ngã, ở gần đường, cây cối đa số đều là uất kim hương hay là cây mại châu. Giờ thì cô đang ở giữa những đám sồi đỏ, sồi trắng … và những cây có quả hình nón.

Những cây sồi già … và trên mặt đất, lớp lá kim và lá phủ đầy đã làm những bước chân khập khiễng của cô trở nên vô thanh.

Vô thanh … nhưng cô cần sự giúp đỡ!

“Bà Dunstan! Ông Dunstan! Kristin! Jake”. Cô thét những cái tên đó vào khoảng không, nhưng nó lại cố sức để bóp nghẹn giọng cô. Thực tế là, trong cái bóng tối đó cô có thể thấy rõ một dải mây mỏng cuộn lại trông như là – uhm – chính là sương mù.

“Bà Dunstaa—a-aan! Ông Dunstaa-aa-an! Kriiiissstiiiinnn! Jaaa-aaake!”

Cô cần một chỗ trú ẩn, cô cần có sự giúp đỡ. Cả người cô đều đã bị thương, và đau nhất là ở chân trái và ở vai phải. Cô chỉ có thể hình dung ra hình ảnh của bản thân mà cô có thể đã tạo ra: bị phủ đầy những bùn và lá cây bởi những cú ngã theo mỗi feet, tóc cô rối bù như ổ quạ bởi những lần bị vướng vào cây, máu dính khắp người ….

Chỉ có một điều tốt: đó là cô chắc chắn mình trông không giống Elena Gilbert. Elena Gilbert có một mái tóc suôn mượt được chải chuốt cẩn thận hoặc là hơi rối một cách duyên dáng. Elena Gilbert là người tạo ra mốt thời trang ở Fell’s Church và sẽ không bao giờ bị bắt gặp với cái dây áo ngực rách bươm và cái quần jean dính đầy bùn. Cho dù mọi người có nghĩ người xa lạ đơn côi này là ai đi nữa, thì họ cũng không bao giờ nghĩ rằng đó là Elena.

Nhưng người xa lạ đơn côi này đang có một nỗi lo sợ đột ngột. Cô đã đi xuyên rừng rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào mà tóc cô bị vướng lại. Uh, thì tất nhiên là lúc đó cô có thể nhìn được, nhưng cô không nhớ là phải thường xuyên tránh đường để tóc khỏi bị vướng.

Giờ thì cứ như thể những cái cây này đang cố ý vươn cành thấp xuống để chụp và cứa lấy tóc cô vậy. Cô phải giữ lấy cái thân thể vụng về của mình được đứng yên, và cố giữ lấy đầu trong trường hợp xấu nhất – cô còn không thể xoay sở để có thể đứng thẳng cũng như xé nát những cái dây leo này.

Ngoài sự đau đớn bởi tóc đang bị giật mạnh, không có gì làm cô sợ như bị chụp chân đột ngột.

Elena đã lớn lên và chơi đùa trong khu rừng này, và nơi đây luôn có rất nhiều chỗ để đi mà không làm cô bị thương. Nhưng giờ đây …mọi thứ đã ngoài tầm với, những cái dây leo dai nhách đã chụp được mắt cá chân cô, ngay nơi đang đau nhất. Và sau đó là sự đau đớn cực độ khi mà những cái gai rễ dày, đầy mủ đang cứa rách những ngón tay của cô.

Mình đang hoảng sợ, cô nghĩ, rốt cuộc thì tất cả những cảm giác từ khi cô bước chân vào bóng tối của khu Old Wood cũng được thốt lên thành lời. Người cô ướt đẫm bởi sương và mồ hôi, tóc thì ướt như thể cô đang đứng dưới mưa vậy. Ở đây quá tối! Và giờ thì trí tưởng tượng của cô đang bắt đầu hoạt động, nhưng không giống trí tưởng tượng của đa số mọi người, trí tưởng tượng của cô có những thông tin xác thực và vững chắc để xây dựng. Một bàn tay của vampire dường như đang làm rối tung tóc cô. Sau khoảng thời gian đau đớn vô cùng ở cổ chân và vai, cô kéo cái “bàn tay” ra khỏi tóc mình – để tìm thấy một cái cành cây cong khác.

Được rồi. Cô sẽ lờ đi nỗi đau, và xác định lại phương hướng ở đây, ở đây nơi mà phía bên kia là một cái cây dễ nhận thấy, một cây thông trắng khổng lồ với một cái lỗ lớn ở giữa, đủ lớn cho Bonnie có thể chui vào. Xoay lưng lại với cái mặt phẳng đó, và đi thẳng về phía tây. Dù không thể thấy được các ngôi sao bởi chúng đã bị mây đã che khuất, nhưng cô cảm thấy rằng phía tây là phía bên trái của cô. Nếu cô đúng, thì nó sẽ dẫn cô về phía con đường. Còn nếu cô sai và đó là phía bắc, thì nó sẽ dẫn cô đến nhà Dunstans. Và nếu nó là phía nam, thì cuối cùng nó sẽ đưa cô đến một ngã rẻ khác của con đường. Còn nếu nó là phía tây …uhm, sẽ là một cuộc hành trình dài đây, nhưng cuối cùng thì nó sẽ dẫn cô đến con lạch.

Nhưng trước hết, cô cần phải tập trung tất cả nguồn năng lượng của mình lại, tất cả những nguồn năng lượng mà cô đã sử dụng một cách không ý thức để làm dịu bớt nỗi đau và tăng thêm sức mạnh cho mình – cô sẽ tập trung chúng lại để thắp sáng nơi này lên, để nếu con đường kia hay tuyệt vời hơn là một ngôi nhà có trong tầm mắt thì cô có thể nhìn thấy nó từ nơi mình đang đứng. Đó đơn giản chỉ là những năng lượng của con người, nhưng, một lần nữa, cô nghĩ, những kiến thức để làm sao sử dụng được nguồn năng lượng đó đã tạo ra tất cả sự khác biệt. Cô tập hợp tất cả và nén chặt lại trong một quả cầu trắng và rồi lại nới lỏng quả cầu ra, cô xoay nó một vòng để nhìn xung quanh trước khi nó biến mất vào không trung.

Cây. Cây. Và cây

Sồi và mại châu, thông trắng và sồi. Không có một nền đất cao nào để đi tới. Khắp mọi hướng, không có gì ngoài cây cối, cứ như thể cô đang bị mắt kẹt trong một một khu rừng bị quỷ ám và không bao giờ có thể thoát ra được.

Nhưng cô sẽ thoát được. Bất cứ phương hướng nào, cuối cùng nó cũng sẽ dẫn cô đến chỗ con người – cho dù đó là hướng tây chăng nữa. Cho dù có là hướng tây, cô cũng sẽ bơi theo dòng chảy, cho tới khi nó dẫn cô đến với con người.

Cô ước gì mình có một cái la bàn.

Cô ước gì mình có thể thấy được các vì sao.

Cả người cô đang run lên, nhưng không phải chỉ vì cơn lạnh. Cô đang bị thương, cô đang khiếp sợ. Nhưng cô phải quên nó đi thôi. Meredith sẽ không khóc. Meredith sẽ không sợ hãi. Meredith sẽ tìm thấy một con đường hợp lý để thoát ra.

Cô cần phải tìm sự giúp đỡ cho Matt.

Elena bắt đầu thực hiện bằng cách cắn chặt răng để quên đi sự đau đớn. Nếu mỗi vết thương của cô xảy ra riêng biệt, cô hẳn đã lầm ầm lên, thổn thức và quằn quại với nỗi đau. Nhưng nhiều sự đau đớn khác nhau, nó đã vỡ ra một nỗi đau cực độ.

Bây giờ phải tuyệt đối cẩn thận. Phải chắc chắn rằng mình sẽ đi thẳng và không nghiêng người một góc nào cả. Phải chọn lấy mục tiêu kế tiếp trong một tầm nhìn thẳng.

Vấn đề bây giờ là trời quá tối để có thể nhìn được nhiều thứ. Cô chỉ có thể lần mò theo những đường rãnh sâu trên lớp vỏ cây để có thể đi thẳng. Có thể là một cây sồi đỏ. Được rồi, cứ đến đó đi. Lò cò một bước – oh, đau quá – nhảy bước nữa – nước mắt ướt nhòa má cô – lại nhảy – xa hơn chút nữa thôi – lò cò – mình có thể làm được – tiếp tục lò cò. Cô đặt tay lên cái vỏ cây xù xì. Ok, giờ thì nhìn thẳng về phía trước. Ah. Có thứ gì xam xám, thô ráp và to lớn ở phía trước – có lẽ là một cây sồi trắng. Lò cò bước qua nó – đau chết mất – bước lò cò – ai đó giúp tôi với – lại bước – phải bao lâu mới tới được nơi đó đây? – lại nhảy lò cò – bây giờ còn không xa nữa đâu – tiếp tục nhảy. Kia rồi. Cô dò dẫm bàn tay trên cái lớp vỏ cây rộng bản thô ráp.

Cô dò dẫm lại lần nữa.

Lần nữa.

Lần nữa. Lần nữa. Và lại lần nữa

“Cái gì đây?” Damon ra lệnh hỏi. Anh bị buộc phải để Shinichi dẫn đường cho tới khi họ ra khỏi xe lần nữa, nhưng anh vẫn giữ kekkai lỏng quanh nó và anh vẫn quan sát từng cử động của con cáo. Cho tới giờ anh vẫn chưa tin nó – uhm, thực ra là anh chẳng tin nó tí nào cả. “Cái gì ở phía sau hàng rào?” – anh hỏi lại lần nữa, siết chặt cái thòng lòng quanh cổ con kitsune một cách bạo lực hơn.

“Cái nhà gỗ nhỏ của chúng tôi – Misao và tôi”

“Và nó không có khả năng là một cái bẫy, phải không?”

“Nếu anh nghĩ vậy, được thôi! Tôi sẽ vào đó một mình …” Shinichi cuối cùng cũng đổi sang cái dạng nửa cáo – nửa người: thiếu mất lông ở phần thắt lưng, với ngọn lửa màu hồng ngọc liếm từ dưới lên trên, một cái đuôi mượt mà có màu sắc tương tự, đang ve vẫy ở phía sau nó, và hai cái tai mềm đỏ rực đang vặn xoắn trên phía đỉnh đầu của hắn.

Về mặt thẩm mĩ thì Damon chấp nhận, nhưng có điều quan trọng hơn mà giờ anh phải tự tay làm. Anh kéo tai của Shinichi và vặn xoắn nó.

“Dừng lại”

“Tao sẽ dừng nó khi tao có được Elena – trừ khi mày đem cô ấy đến đây một cách thận trọng . Nếu cô ấy bị thương, tao sẽ bắt bất cứ kẻ nào làm hại cô ấy và cắt nó ra thành từng lát. Mạng sống là cái giá nó phải trả.”

“Cho dù người đó là ai đi nữa?”

“Cho dù là ai.”

Shinichi nhẹ run.

“Mày lạnh àh?”

” … chỉ là … ngưỡng mộ cái cách giải quyết của anh”. Càng nhiều cơn rùng mình không chủ tâm hơn. Gần như là hắn rung cả thân lên. Đó là một tràng cười ư?

“Theo lời của Elena, tao sẽ giữ chúng sống sót. Nhưng là trong đau khổ cùng cực.” Damon xoắn cái tai của hắn mạnh hơn. “Đi!”

Shinichi bước một bước, và một thế giới cabin huyền diệu đã mở ra trước mắt, với con đường rải sỏi chạy thẳng đến cái cổng vòm, được những cây leo dại trườn quanh, và rủ xuống trông như là những mặt dây chuyền.

Nó thật tuyệt vời!

Thậm chí khi nỗi đau có tăng lên, Elena vẫn bắt đầu hy vọng. Bất kể là cô đã trở nên thế nào, cô cần phải ra khỏi khu rừng này, một lúc nào đó. Cô phải làm được. Mặt đất rất cứng – và không có dấu hiệu nào của những cây nấm hay là hướng nghiêng đi xuống. Cô đã không đi về phía con lạch. Cô đang hướng về phía con đường. Rất có thể chứ!

Cô chỉnh lại tầm nhìn của mình đến một cái cây vỏ ngoài nhẵn nhụi. Cô lò cò bước đến đó, cái cảm giác mới về sự chắc chắn này đã làm cô gần như quên bẵng đi sự đau đớn.

Cô ngã va vào một cái cây lớn, trơn nhẵn có màu xám tro. Cô đã đổ cả người vào cái cây, khi có thứ gì đó làm cô bận tâm. Cái chân lủng lẳng của cô. Tại sao cái chân này cứ va thật đau vào mấy cái thân cây vậy? Mỗi khi cô ngừng lại, nó vẫn cứ tiếp tục va đập vào những cái cây khác. Cô chống vào thân cây để dựng người dậy, và, hình như cô biết rằng có thứ gì đó rất quan trọng, cô tập trung tất cả năng lượng lại và phát nó ra thành một sự bùng lên của một đốm sáng trắng.

Cái cây với cái lỗ lớn ở giữa, cái cây ở vị trí lúc cô bắt đầu đi, đang ở phía trước cô.

Cô đứng lặng người một lúc, lãng phí nguồn năng lượng để giữ lấy đốm sáng. Có thể nó có gì khác …

Không. Cô đang ở phía bên kia của cái cây, nhưng nó là một. Nhúm tóc rối bị mắc trên cái vỏ cây xám đã bị bong ra. Cái dấu máu khô hình bàn tay. Phía dưới nó là nơi mà cái chân đầy máu của cô vừa để lại dấu – rất mới.

Cô đã bước đi không do dự và giờ trở lại rất ngay ngắn với cái cây này.

“Khôooooooooooooooooong!

Đó là âm thanh có nghĩa đầu tiên của cô từ khi cô ngã khỏi chiếc Ferrari. Cô đã chịu đựng tất cả nỗi đau trong câm lặng, chỉ thở mạnh một tí và xuýt xoa, nhưng cô chưa bao giờ chửi rủa hay la hét. Nhưng bây giờ, cô muốn làm cả hai.

Có thể cái cây đó không phải là một .

Khoooông, khooooông, khooooooông!

Có thể nguồn năng lượng của cô sẽ trở lại, và cô sẽ nhận ra rằng đó chỉ là ảo ảnh

Không, không, không, không!

Chỉ là không thể nào —-

Không thể nào, không thể nào, không thể nào!

Cái nạng trượt ra khỏi phía dưới cánh tay cô. Nó thúc vào nách cô mạnh tới nỗi mà những nỗi đau cái này cứ thi nhau thúc đẩy cái kia. Tất cả mọi thứ đều bị tổn thương. Nhưng tồi tệ nhất chính là tâm trí cô. Cô hình dung ra một hình ảnh, một quả cầu như một quả cầu tuyết Giáng sinh bạn lắc để tuyết long lanh rơi trong chất lỏng. Nhưng quả cầu này của cô bên trong chỉ toàn là cây cối. Từ trên xuống dưới, từ bên này qua bên kia, tất cả đều là cây cây cối, tất cả đều chỉ thẳng về phía trung tâm. Và bản thân cô, đang lang thang trong quả cầu cô đơn này … và cho dù cô có đi đâu, cô cũng chỉ thấy toàn là cây cối, bởi nó là tất cả ở cái thế giới mà cô đã rơi vào.

Listen

Read phonetically

Nó là một cơn ác mộng, nhưng có thứ gì đó dường như rất thật.

“Cây cối cũng thực thông minh” – cô đột nhiên nhận ra .

Những loài cây leo nhỏ,những thảm thực vật ..,giờ chúng thậm chí đang kéo cái nạng tách khỏi cô.Cái nạng bị di chuyển như thể bị trao từ tay này sang tay kia bởi những người lùn.Cô với tay nhưng chỉ chạm được khúc đuôi của nó.

Cô không nhớ mình có ngã xuống đất ,nhưng giờ cô nằm đó.Và có một thứ mùi , ngọt , ngai ngái , dinh dính như nhựa cây bốc lên .Tụi dây leo đang ở đây,dò xét cô , nếm mùi vị của cô.Với những cái chạm nhẹ khéo léo,chúng quấn vào tóc cô khiến đầu cô không thể ngóc dậy.Sau đó, cô có thể cảm thấy chúng đang tận hưởng cơ thể cô , bờ vai,đầu gối đẫm máu của cô.Mà cũng chẳng có gì quan trọng nữa.

Cô nhắm nghiền hai mắt,cơ thể run run với những tiếng nức nở.Đám dây leo giờ đang cuốn vào bên chân bị thương của cô và theo bản năng cô rụt chân lại.Trong khoảnh khắc, nỗi đau ập đến thức tỉnh cô và suy nghĩ “Mình phải đến chỗ Matt” ập tới trong cô,nhưng khoảnh khắc tiếp theo suy nghĩ đó cũng mờ nhạt dần.Chỉ còn đó mùi ngọt ngào của nhựa cây.Đám dây leo cảm nhận lồng ngực phập phồng của cô ,chúng quấn quanh bụng cô.

Rồi chúng bắt đầu siết chặt.

Chỉ khi Elena nhận ra sự nguy hiểm thì chúng đã bóp nghẹt hơi thở của cô.Cô không thể hít vào được.Khi cô thở ra , chúng lại siết chặt,tất cả tụi dây leo mảnh dẻ dường như đã trở thành một con rắn khổng lồ.

Cô không thể xé rách chúng.Chúng cứng và đàn hồi ,móng tay cô không bấu đứt nổi.Cô cử động những ngón tay theo hình số 1 ,dùng hết sức có thể để cạo , vặn xoắn chúng bằng móng tay của mình.Cuối cùng, một nhánh mảnh ,lỏng lẻo bung ra với âm thanh của một dây đàn hạc bị bứt tung , ‘viu’ một tiếng đầy hoang dại trong không trung.

Phần còn lại của lũ dây leo siết chặt hơn.

Hiện cô đang phải đấu tranh để có được chút không khí , đấu tranh để lồng ngực không tắc nghẹn.Đám dây leo cứ nhẹ nhàng chạm lên môi , uốn éo trên mặt cô những con rắn hổ mang nhỏ , rồi lại bất ngờ bật lên , bao lấy gò má và đầu cô.

Mình sắp chết .

Cô thực hối tiếc . Cô đã được ban cho cơ hội sống lần thứ hai — hay lần thứ ba nếu tính cả cuộc đời làm vampire — và cô chưa kịp làm gì . Chưa làm gì ngoài việc theo đuổi ước muốn của bản thân . Giờ Fell’s Church đang trong tình thế nguy hiểm , Matt đang nguy cấp và cô không những không giúp được cho họ mà cô còn sắp bỏ cuộc và chết ở đây.

Phải làm gì đây ? Trở thành một linh hồn ? Hay giờ cô nên hợp tác với kẻ ác , hi vọng sau đó sẽ có cơ hội để tiêu diệt nó ? Có lẽ vậy . Hoặc có lẽ tất cả những gì cô cần làm bây giờ là kêu gọi sự giúp đỡ.

Cảm giác khó thở đang dần rời xa cái đầu đã trở nên nhẹ bẫng của cô. Cô không bao giờ tin nổi Damon đã khiến cô rơi vào tình cảnh này , rằng anh đã để cô bị giết chết.Chỉ mấy ngày trước đây cô vẫn còn bảo vệ anh ta trước mặt Stefan.

Damon và tụi malach.Có lẽ cô là thứ anh ta dùng để trao đổi với chúng.Hẳn chúng đã đòi hỏi rất nhiều.

Hoặc có lẽ anh ta chỉ muốn cô mở lời van xin . Có lẽ anh ta đang ở đâu đó khá gần đây,núp trong bóng tối ,chờ đợi , tập trung tâm trí vào cô , chờ đợi để nghe thấy một lời thì thầm khẩn cầu.

Cô thử khiến chút sức mạnh cuối cùng bùng lên.Nó gần như đã cạn kiệt , nhưng sau khi tranh đấu một hồi và thử đi thử lại,cô đã tạo được một một ngọn lửa tí xíu màu trắng.

Cô hình dung ngọn lửa nhập vào trán mình .Bên trong.Ngay đó.

Giờ …

Mặc dù ngọn lửa thống khổ khiến cô không còn sức mà thở , cô vẫn gọi : ‘Bonnie.Bonnie.Nghe mình’.

Không có trả lời – nhưng cô cũng chả còn được cái gì nữa.

‘Bonnie,Matt đang ở bãi đất trống , tại một nhánh rẽ nhỏ trên đường đến khu rừng cổ.Cậu ấy có thể sẽ cần truyền máu hoặc vài thứ khác.Hãy tìm cậu ấy..Trong xe của mình.

Đừng lo cho mình.Đã quá trễ rồi…Tìm Matt.’

“Và đó là tất cả những gì mình có thể nói” – Elena mệt mỏi nghĩ . Cô có một cảm giác mơ hồ, buồn bã rằng Bonnie đã không nghe thấy .Phổi của cô đang nổ tung.Chết kiểu này thì kinh khủng quá.Cô còn có thể thở ra được thêm một hơi nữa , và rồi không còn dưỡng khí…

“Chết tiệt , Damon” – cô nghĩ và rồi cô tập trung mọi suy nghĩ cùng tâm trí của mình với những kí ức về Stefan.Tập trung vào cảm giác được Stefan ôm , nụ cười của Stefan,cảm giác Stefan chạm vào.

Đôi mắt xanh , xanh như lá cây , màu của lá dưới ánh sáng mặt trời…

Bằng cách nào đó, cảm giác về anh vẫn còn đây , không thay đổi…

Stefan…Em yêu anh…

Em sẽ luôn yêu anh …

Em vẫn yêu anh…

Em yêu…