Nhật Ký Nuôi Bà Xã

Chương 7-2




Thời điểm trở lại nhà cũ đã là rạng sáng.

Trong phòng chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ của đèn bàn, làm cho cả gian phòng có vẻ ấm áp hơn rất nhiều, trong không khí còn thoang thoảng mùi sữa tắm.

Tư Khấu Ngọc hít một hơi thật sâu, tâm tình có chút nóng nảy từ từ bình tĩnh lại. Rất tốt, cô gái này vẫn còn ở đây, dù cho lòng cô có thể ở chỗ khác.

Tâm tình Tư Khấu Ngọc có chút phức tạp nhìn Hàn Thủy nằm ngủ không hề phòng bị trên ghế salon, trên người cô chỉ mặc độc chiếc áo choàng tắm to đùng của anh, bắp chân trắng noãn như củ sen lộ ra ngoài, tóc dài tán loạn ở trên ghế salon, khuôn mặt xinh đẹp vì ngủ say mà không còn vẻ lạnh nhạt thường ngày, thay vào đó là một chút ngây thơ, da thịt trắng nõn kéo dài đến tận xương quai xanh khiêu gợi, cho dù cô mặc áo choàng rất to nhưng vì nằm nghiêng mà có thể nhìn thấy hai bầu ngực phập phồng nửa lộ nửa che.

Bởi vì tuổi còn nhỏ nên bộ ngực không phải rất lớn như một người phụ nữ trưởng thành, nhưng nhìn qua rất tròn trịa khiêu gợi, không biết lúc ở trong tay anh sẽ có tư vị như thế nào.

Càng nghĩ, thân thể đã bình tĩnh của Tư Khấu Ngọc lại bắt đầu nóng rực lên. Khẽ rủa thầm một tiếng, Tư Khấu Ngọc tháo cà vạt ra, cởi tây trang trên người xuống, chỉ mặc quần lót liền đi vào phòng tắm, muốn tắm cho thanh tỉnh đầu óc một chút.

Nền phòng tắm vẫn còn có chút ướt, hơi nước trên gương vẫn chưa tiêu tán hết, Tư Khấu Ngọc cẩn thận quan sát chốc lát, liền phát hiện có nhiều hơn một cái khăn lông, một cái ly và một cái bàn chải đánh răng. Lại nghĩ đến Hàn Thủy cũng đã dùng qua cái phòng tắm này.

Anh có chút ngẩn ra, gian phòng này từ nhỏ đến lướn đều chỉ có một mình anh sử dụng, hiện tại trong cuộc sống của anh đột nhiên xuất hiện thêm một người, hơn nữa sau này có một đoạn thời gian dài cũng sẽ có một cô gái như vậy sớm chiều chung sống cùng anh, ở trong phòng anh ra ra vào vào, cùng ăn cơm với anh, hô hấp cùng một bầu không khí với anh, vân vân và mây mây, nghĩ như vậy, trong lòng Tư Khấu Ngọc dâng lên một loại cảm giác vô cùng sung sướng kì diệu.

Loại cảm giác này làm cho tâm tình buồn bực cả buổi tối nay của Tư Khấu Ngọc có chút khởi sắc, chẳng qua là vừa nghĩ tới chỉ trước đây vài tiếng, Hàn Thủy cũng lõa thể đứng trong phòng tắm này, mục đích tắm nước lạnh dập lửa của Tư Khấu Ngọc không những không thực hiện được mà còn khiến nơi nào đó càng cương cứng hơn. (ặc 2 ac suy nghĩ giống nhau thế)

Dục vọng mãnh liệt khiến Tư Khấu Ngọc vừa thống khổ vừa mất hồn, thân thể và lí trí đang giằng co có nên tìm phụ nữ để giải quyết lửa dục vọng hay không. Nhanh chóng tắm xong, Tư Khấu Ngọc tính đi thư phòng ngủ nhưng khi nhìn đến Hàn Thủy đang ngủ trên ghế salon liền dừng bước.

Mặc dù anh cũng thừa nhận mình chẳng phải quân tử gì nhưng loại chuyện như vậy không nên làm trái ý của phụ nữ. Nhưng thân thể của anh lại không nghe đầu óc chỉ huy, dường như có một ác quỷ đang đầu độc bên tai anh, "Không quan trọng, cô ấy sớm muộn gì cũng là phụ nữ của anh."

Đúng nha, cô sớm muộn gì cũng là người của anh, mặc kệ cô có đồng ý hay không. Hiện tại coi như không muốn làm gì nhưng cứ ôm như vậy ngủ một đêm cũng không sao đâu nhỉ?

Tư Khấu Ngọc không tự chủ được đi tới bên cạnh salon, càng tới gần càng cảm nhận được hô hấp nhỏ nhẹ của cô, nhìn rõ lồng ngực phập phồng, hai khỏa tròn trịa như hiện như ẩn, từng chút một hấp dẫn anh.

Nhẹ nhàng ôm Hàn Thủy vào ngực, mới phát hiện mặc dù dáng cô cao gầy nhưng trọng lượng lại cực kì nhẹ, thân thể cô lúc này mềm nhũn như một con mèo nhỏ núp ở trong ngực anh, có thể hôm nay cô thật là mệt chết rồi, dù anh ôm cô như vậy nhưng cô vẫn không tỉnh lại, chẳng qua là miệng cô lại phát ra âm thanh "ưm ưm" giống hệt mèo, mà âm thanh này lại càng khiến cơ thể Tư Khấu Ngọc thêm căng thẳng.

Thật là một tiểu yêu tinh.

Anh đặt cô lên chiếc giường lớn dài hai thước, có chút mê mẩn nhìn cô ngủ không một chút phòng bị nào, anh thừa nhận lần đầu tiên nhìn thấy cô liền cảm thấy cô rất thú vị, hơn nữa càng quyết tâm muốn giăng lưới từng bước từng bước bắt được tâm mĩ nhân, tiến hành theo chất lượng, rất chu đáo, rất hoàn mỹ, anh cũng rất hưởng thụ quá trình theo đuổi này.

Nhưng mà bây giờ anh lại cảm giác có chút khác biệt.

Tại sao chỉ cần nhìn cô một cái mà có thể khiến anh sinh ra dục vọng mãnh liệt như vậy? Tại sao thấy cô ở cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ sẽ ghen tị nổi điên?

Anh muốn đoạt lấy cô gái này, dường như không thể chờ đợi nữa rồi, mà anh cũng không muốn chờ thêm nữa.

Trong giấc ngủ Hàn Thủy bỗng cau mày, xoay người nằm nghiêng, khiến áo choàng tắm bị lỏng dây thắt, lộ nguyên một bắp đùi trắng tuyết.

Tư Khấu Ngọc chỉ cảm thấy "Oanh" một tiếng, hình như có sợi dây thần kinh trong đầu anh đã bị đứt.

Hô hấp anh trở nên nặng nề, ánh mắt u ám khóa chặt hình ảnh cô gái trước mắt này, không nhịn được áp thân thể tinh tráng lên.

Môi của anh chính xác hạ trên môi cô, như thỏa mãn thở dài, vẫn là hương vị ngọt ngào như mật, mềm mại đáng chết ấy. Đầu tiên anh chỉ nhẹ nhàng hôn, không muốn làm cô tỉnh giấc, nhưng càng hôn càng khó khống chế tâm tình của bản thân, lực đạo bắt đầu trở nên cuồng dã bá đạo, anh cạy hàm răng cô ra, thò đầu lưỡi vào trong miệng cô thăm dò, tận tình đùa giỡn với cái lưỡi thơm tho của cô, chỉ hận không thể đem cô gái này nuốt ngay vào bụng, một tay khác luồn vào trong vạt áo kéo xuống, trong nháy mắt thân thể nữ tính tuyết trắng mềm mại liền lộ ra, hô hấp của anh đình trệ trong một giây, dục vọng giữa hai chân càng căng cứng lên, bàn tay anh không chút do dự đặt lên hai khỏa mềm mại trước ngực cô mà anh đã mơ ước từ lâu, vừa lung linh tròn trịa, vừa mềm mại lại rất có co dãn, anh dùng sức vuốt ve, giống như một chàng trai lần đầu được nếm trái cấm, căn bản không có một chút kĩ xảo nào, nói đúng hơn là anh đã quên sạch mọi kĩ xảo của mình, hoàn toàn hành động theo cảm tính.

Đôi mắt Tư Khấu Ngọc tối tăm sâu không thấy đáy, cánh tay mạnh mẽ có lực ôm lấy nửa thân trên của cô, hai chân quỳ hai bên người cô, tư thế phóng đãng mà gợi tình (nguyên văn là thối nát phóng đãng n ta nghĩ để thế này ổn hơn), đôi môi rời khỏi môi cô, từ từ hôn dọc theo chiếc cổ thon dài xuống xương quai xanh gợi cảm, rồi đến trước ngực, để lại trên làn da trắng mịn không tì vết bây giờ nở đầy những bông hoa hồng hồng yêu mị.

Trong giấc ngủ Hàn Thủy cảm thấy rất khó chịu, giống như có thứ gì đó đang đè lên người cô, rất nặng, mặc kệ cô giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được, thân thể càng lúc càng nóng, nơi bụng dưới như có một ngọn lửa nóng rực trào lên, khiến cô không nhịn được mà run lên.

Cô mê man mở mắt, liền phát hiện có một cái đầu đen đang làm loạn trước ngực mình, mà cả thân mình cô đang bị một vòng tay rắn chắc của người đàn ông ôm lấy, trước ngực truyền đến cảm giác đau đớn, khiến cô không nhịn được rên thành tiếng.

"Em rốt cục tỉnh." Tư Khấu Ngọc ngẩng đầu lên, tròng mắt đen như ngọc lưu ly dù ở trong bóng tối vẫn lấp lánh rực rỡ, âm thanh bao hàm dục vọng ở trong đêm đen phá lệ mị hoặc.

Hàn Thủy ngốc lăng nhìn anh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Bên tai truyền đến một trận cười khẽ, Tư Khấu Ngọc hung hăng chĩa dục vọng của mình vào hạ thân cô, cọ cọ, cảm giác đau đớn bén nhọn khiến cho Hàn Thủy hoàn toàn phục hồi tinh thần.

Đây không phải là mơ, đây là thật.

"Tư Khấu Ngọc!" Hàn Thủy kêu to, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo lại, cô hung hăng đánh vào thân thể cường tráng của anh, dùng sức lùi người về phía sau.

Trời ạ, cô làm thế nào cũng không nghĩ ra, mình và Tư Khấu Ngọc sẽ lăn đến trên giường, hơn nữa cả hai đều lõa thể. Hốt hoảng, ngượng ngùng, khó có thể tin, các loại cảm xúc như thủy triều dâng lên khiến trong đầu Hàn Thủy là một mảnh hỗn loạn, cô chỉ biết bây giờ cô muốn tránh xa người đàn ông này.

Tư Khấu Ngọc dễ dàng chế trụ thân thể đang giãy dụa, khóa hai tay cô ở trên đỉnh đầu.

"Tư Khấu Ngọc, anh muốn làm gì? Anh điên rồi sao?" Thân thể bị áp chế, hai tay hai chân không thể động đậy, Hàn Thủy hốt hoảng vô cùng, cô cố làm ra vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng thường ngày để hăm dọa Tư Khấu Ngọc, bình thường chỉ cần cô không muốn Tư Khấu Ngọc cũng sẽ không miễn cưỡng cô, nhưng là cô không nghĩ tới, lúc này hai người không một mảnh vải che thân, chuyện giường chiếu cũng đã tiến hành được một nửa, coi như trên mặt cô đeo một cái mặt nạ quỷ thì cũng không thể ngăn cản được người đàn ông điên cuồng phía trên.

"Cô gái ngốc, vẫn không nhìn ra được sao? Anh muốn em." Anh cười khẽ lại rồi lại như thở dài về sự ngây thơ của cô, đồng thời cọ cọ phần cứng rắn của mình vào hạ thân cô, nhẹ nhàng trêu trọc nụ hoa đã sớm nhuốm lửa dục.

"Anh khốn khiếp!" Xấu hổ và ngượng ngùng khiến Hàn Thủy không nói ra lời, gương mặt đã đỏ hơn trái cà chua, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chớp chớp, cho dù nổi giận vẫn là một mĩ nhân động lòng người.

"Hàn Thủy, hãy trở thành người phụ nữ của anh." Tư Khấu Ngọc cố gắng ẩn nhẫn dục vọng của bản thân, trên trán đã toát ra mồ hôi.

"Câm miệng, Tư Khấu Ngọc, anh muốn tôi hận anh sao? Tôi không thích anh, mau buông tôi ra, anh đồ khốn khiếp này!" Hàn Thủy lớn tiếng mắng, cô sắp phát điên rồi, vừa tỉnh dậy lại phát hiện mình bị một người đàn ông không mảnh vải che thân đè xuống, coi như gan có to bằng trời cũng không chịu nổi, huống chi cô chỉ là một cô gái ngây ngô còn chưa từng trải qua loại chuyện nam nữ này.

Khốn khiếp, trước khi đính hôn thì luôn giả bộ nghiêm chỉnh, mới qua một đem đã lộ ra bản tính rồi.

Hàn Thủy càng ngày càng hối hận, tại sao cô lại tìm một người như vậy hợp tác chứ?

Lời nói này truyền đến tai Tư Khấu Ngọc, lại là một ý tứ khác, trong đầu anh không tự chủ được hiện lên hình ảnh cô và Dụ Hàm Phàm liếc mắt đưa tình, cảm giác ghen tị hòa lẫn với rượu cồn chưa tiêu tán, khiến anh gần như đánh mất lí trí.

Anh cúi đầu cắn một cái trước ngực cô như trừng phạt.

Hàn Thủy đau hét chói tai, "Biến thái, mau buông tôi ra!"

Cô điên cuồng giãy dụa thân thể nhưng lại không biết những động tác này lại càng làm tăng thêm dục vọng của người đàn ông.

"Không thích anh? Vậy em thích ai? Thích cái tên Dụ Hàm Phàm ẻo lả đó sao?" Cảm giác ghen tị khiến anh muốn phát điên, vừa nghĩ tới trong lòng người phụ nữ này lại có hình bóng người đàn ông khác mà không phải anh, anh liền không ngăn cản được nói ra những lời độc miệng. Hàn Thủy thở hổn hển, kinh ngạc nhìn sắc mặt âm trầm của anh, đôi mắt sắc bén tựa như sói kia khiến cô nghi ngờ đây có phải là Tư Khấu Ngọc hay nói lời dí dỏm, phong độ hào hoa thường ngày hay không? Khi mặc quần áo với khi không mặc quần áo thật là khác xa một trời một vực. (ặc chị so sánh thật...)

Hơi thở phái nam mãnh liệt bao quanh cô, mồ hôi trên người anh nhỏ xuống da thịt của cô, tựa như muốn làm cô bị thương. (?!)

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Tư Khấu Ngọc đã hoàn toàn bị phá hủy. Quả nhiên trong lòng cô gái này vẫn luôn có hình bóng người đàn ông kia.

Anh giễu cợt cười một tiếng, cho dù trong lòng cô có người khác thì đã sao, cô nhất định phải là người của anh.

Cho tới bây giờ, trong từ điển của anh chưa từng có hai chữ "buông tha" này!