Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Chương 45: Núi diện bao (3)




Tia sáng dần tan biến, vẫn không có dấu hiệu lên đỉnh núi.

Xung quanh nhìn thế nào cũng giống nhau, trước mắt đều là màu xám, giống như cánh cổng đi qua không gian xa lạ, giương nanh múa vuốt muốn chiếm đoạt, chỉ nhầm một bước là không thấy đường về.

Vương Vượng Vượng nằm trên lưng anh, cánh tay từ gáy đối phương vòng qua, xách cái túi lớn trong tay.

Mưa không có chiều hướng nhỏ dần, hơn nữa giống như mưa đá càng lúc càng lớn, trận này giống như trận kia.

Vương Vượng Vượng lấy móng vuốt che trên đầu Chung Thanh Văn.

Anh giương mắt nhìn, không nói gì, cứ mặc cô thôi.

“Loại thời tiết này còn có mưa đá…” Cô nói.

“Chắc là không phải.” Anh nói, “Cái này gọi là mưa tuyết.”

“Hở?”

“Mưa tuyết thường hình thành là vì nhiệt độ của bầu khí quyển giảm thấp quá nhanh chóng, không cứng như mưa đá, rất dễ vỡ, thường thấy vào mùa đông trước khi tuyết rơi hoặc là tuyết đang rơi, còn mưa đá thường xuất hiện vào mùa hè.”

“Anh còn rất uyên bác nhỉ…” Cô nói, “Hóa ra anh không phải chỉ thích kiếm tiền ha ha.”

“Kiếm tiền chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc sống.”

“Vậy cái gì quan trọng nhất?”

“Quan trọng nhất là…” Anh mím chặt môi, dừng một chút mới nói, “Sau này em sẽ biết.”

Gió càng lúc càng mạnh, nhiệt độ không khí cũng ngày càng xuống thấp.

Hiện nay xem ra chắc là âm mấy độ, ban đêm trên núi có khả năng hạ thấp nhiệt độ đáng kể.

Hai người hiện tại mỏi mệt như vậy, thể lực có hạn, nếu cơ thể lạnh băng thì sẽ không ổn. Hơn nữa, ngộ nhỡ trước khi tới nơi lại vì mưa tuyết và mưa đá mà té xỉu, sẽ càng thêm nguy hiểm. Bất cứ ai cũng biết, trong tình huống không chuẩn bị, qua đêm trong núi vào mùa đông là bất lợi cỡ nào.

“Này…” Nhìn thấy tình hình càng ngày càng không ổn, Vương Vượng Vượng kề sát tai Chung Thanh Văn nói nhỏ: “Chung Thanh Văn, anh thả tôi xuống đi.”

“Em làm gì?”

“Trước hết anh đừng lo…” Cô lặp lại, “Anh thả tôi xuống đi.”

“Em tốt nhất có chuyện thật…”

Xuống đất, cô nói: “Nếu chỉ một mình anh, khẳng định có thể đi lên.”

“Tôi cũng không khẳng định, em biết sao?”

Cô nói: “Thể lực của anh vẫn đầy đủ, có thể đi rất nhanh.”

“Hửm?”

“Tôi nghĩ, nếu chỉ một mình anh, khẳng định có thể đi lên.”

“Sau đó?”

“Tôi chỉ làm liên lụy anh…” Cô không đi được, phải dựa vào lưng người khác, nếu không cũng chỉ có thể đi từ từ.

Ngừng một chút, cô nói tiếp: “Tóm lại, ít nhất cho dù không phải trăm phần trăm, nhưng hy vọng lên tới đỉnh của anh rất lớn. Nhưng nếu anh mang tôi theo thì khẳng định không được.”

“Em nói cái này là ý gì?”

“Thì là ý đó…” Cô nghĩ anh cũng cậy mạnh, “Trước khi trời tối còn chưa lên tới, qua đêm ở đây có thể sẽ chết.”

“Cho nên?”

“Cho nên…” Âm thanh của cô càng ngày càng nhỏ, “Anh…tự mình đi đi…”

“…Cái gì?”

“Anh vốn cùng tôi tới, sau đó là tôi không nghe khuyên bảo đừng đi lên, gặp phải chuyện này đều là tại tôi. Bây giờ chân tôi lại bị trật khớp, làm chậm tốc độ, liên lụy anh, anh không cần vì tôi mà khiến mình nguy hiểm theo, anh thật sự thật sự đừng lo cho tôi.”

“Đầu óc của em hỏng rồi à?”

“Tôi tuyệt đối không được đâu.” Cô nói, “Anh giữ lại chẳng có tác dụng gì, chỉ là thêm nguy hiểm. Lúc này anh nên lý trí một chút, một người có thể đi lên, dù sao cũng tốt hơn hai người bị mắc kẹt.”

“Em bỏ cuộc?”

“Cũng không phải…” Cô nói, “Tôi ở lại đây, cũng không phải mất hy vọng, chắc là có thể cố gắng đến ngày mai, khi đó anh xuống lần nữa tìm tôi.”

Vương Vượng Vượng cảm thấy mình không thể hại Chung Thanh Văn.

Cô không nghĩ rằng nhất định sẽ chết, cho dù cô thật sự rất sợ. Cô vốn không phải là người bi quan, thậm chí rất lạc quan, nhưng giờ phút này cô đã nghĩ hết cách.

“À thì…” Cô nói, “Nếu, tôi thật sự xảy ra chuyện… anh hãy nói với bố mẹ tôi, sống chết có mệnh, cuộc đời tôi rất hạnh phúc vui vẻ, tôi sống rất nghiêm túc, hễ có việc gì đều dùng hết sức, chưa từng cảm thấy hối hận, không có gì tiếc nuối. Tôi không thể tận hiếu, nhưng mà…kiếp sau vẫn làm con gái của bọn họ.”

“Em nói bậy bạ gì thế.” Anh ngắt lời cô, “Tôi sẽ không để em gặp chuyện không may.”

“Lời nói của anh không tính.”

“Được rồi.” Anh lùi một bước, “Nếu phải chết, vậy thì chết cùng nhau.”

“Anh nói bậy gì đó…” Cô cũng không muốn thêm một người nữa.

Anh vươn tay, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào hai mắt mình: “Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ lại em một mình.”

“Anh…”

“Vĩnh viễn sẽ không.”

“…”

“Cái khác tôi không dám cam đoan. Nhưng nếu em chết, tôi chắc chắn không sống nữa.”

Vương Vượng Vượng đột nhiên không thể nhìn thẳng vào mắt đối phương, cô bối rối dời tầm mắt.

Chung Thanh Văn lại duỗi tay qua, giống như muốn sờ mặt cô, nhưng dừng một chút rồi thay đổi phương hướng, anh giúp cô chỉnh lại mũ áo mưa đã bị lệch.

Vốn nó đã rớt xuống, mưa rơi lốp bốp trên đầu.

Anh nhìn bộ dáng chật vật của cô, rồi vén mấy sợi tóc ướt sũng trên trán qua một bên, để lộ ra một ánh mắt chán ngán thất vọng.

“Phấn chấn lên nào.”

“Anh…” Làn da lạnh lẽo cảm nhận được một chút hơi ấm của cơ thể người, khiến người ta muốn khóc.

“Em nói thế nào cũng vô dụng.” Anh lại nói, “Hiểu rồi thì mau leo lên.”

“Ừm…” Không biết vì sao, cô có thể cảm nhận được sự kiên trì của anh. Vì thế cô nhớ lại vị trí ban nãy mình đã nằm lên, trông thấy đường cong xinh đẹp nơi cổ của Chung Thanh Văn, trong lòng cô bỗng nhiên hơi loạn.

Chung Thanh Văn cõng cô đi từng bước về phía trước, tuy rằng bước chân rất dài, nhưng rất vững vàng.

Vương Vượng Vượng vẫn nhìn thấy một mảng hơi nước, vẫn ôm lấy anh, nhưng không bất an như hồi nãy, có lẽ bởi vì lời nói vừa rồi của Chung Thanh Văn đã khiến cô trở nên kiên cường, bởi vì cô không phải một mình ở đây, bạn đồng hành ủng hộ nhau, cho nhau sức mạnh. Chỉ cần vẫn ở cùng nhau, bất cứ khó khăn gì cũng có thể vượt qua.

Cô ôm chặt lấy Chung Thanh Văn, chôn vùi khuôn mặt trong cổ anh.

Cô có cảm giác bọn họ sẽ đi ra ngoài được.

Đi thêm vài phút, Vương Vượng Vượng cảm thấy cảnh vật trước mắt đột nhiên có chỗ không giống.

Dù sao bắt đầu từ mấy tiếng trước, tình hình xung quanh gần giống nhau, màn mưa mịt mù.

Nhưng cô không phản ứng ngay, cả đầu cô bị nước giội mà tê rồi.

Cô lắc lắc đầu, nhìn về phía trước kỹ càng hơn.

—— trong mưa có một điểm vàng nhỏ.

Tuy rằng không rõ ràng, gần như hoàn toàn bị vùi lấp, tại ngọn núi này trông nó có vẻ nhỏ bé như thế. Cơ mà, sự khác biệt bất thình lình này lại kích thích thị giác, khiến cho người ta chú ý.

Chỉ có điều, không đợi Vương Vượng Vượng cẩn thận nghiên cứu rốt cuộc là gì thì điểm vàng nhỏ kia đã không thấy tăm hơi, trong vòng mấy giây đã bốc hơi, rốt cuộc không tìm thấy.

“Chung Thanh Văn…” Cô nói, “Vừa rồi anh có thấy gì không?”

“Hả?”

Hóa ra chỉ có mình cô thấy… Bởi vì ở trên lưng anh nên cô cao hơn anh.

“Là một điểm vàng nhỏ…” Cô hơi hoang mang nói, “Nhưng giờ mất tiêu rồi…”

Anh hỏi: “Vậy điểm vàng nhỏ kia có biết chuyển động không?”

Tới đây cô cũng phản ứng lại: “Là người! Là người!”

Cô vỗ đầu Chung Thanh Văn: “Mau đuổi theo! Mau đuổi theo!”

“…”

“Chạy! Chạy!”