Nhật Ký Sau Khi Chết

Chương 17




Người đàn ông rốt cục không chịu được, ông ta bước nhanh tới gần cầm mấy cuốn nhật ký bị người phụ nữ lấy ra sau đó tùy ý ném xuống đất, sau đó lại chồng lên đặt vào một chỗ, lạnh lùng nói với người phụ nữ: "Đủ rồi!"

Lúc này, người phụ nữ mới "Hừ" nhẹ một tiếng, bà ta đứng thẳng dậy nhìn xung quanh, sau đó nói: "Ngày mai chúng ta đến đem hết những thứ này đi, tất cả đồ đạc đều còn rất mới. "

Nghe lời nói không kiêng nể gì của người phụ nữ, tôi cảm thấy mình giống như một đứa ngốc bị người ta lột từng bộ quần áo trên người xuống, cuối cùng chỉ ngoan ngoãn đứng tại chỗ cho người khác dò xét, châm chọc. Xem ra, cái thi thể không biết đang ở bệnh viện hay là nhà tang lễ kia của tôi, rốt cục cũng xác nhận được thân phận, cho nên mới dẫn được hai người kia đến đây. Tôi vô thức quay đầu, thấy phía ngoài cánh cửa vẫn còn đang mở kia, lúc này có một người đang đứng. Trong tay người đó đang cầm một cái túi nhựa chứa đầy đồ không biết là gì, bộ dáng giống như vừa đi ngang qua cửa nhà tôi, không biết tại sao lại quay đầu nhìn qua bên này. Đó là Hoa Tiện Lạc, hình như nàng đã tắm rồi, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng như tối qua, mặc T-shirt trắng rộng thùng thình cùng với quần jean ngắn, trên chân mang một đôi dép lê. Tôi đứng bên cạnh người đàn ông và người phụ nữ, nét mặt không chút thay đổi cùng người ngoài cửa bốn mắt nhìn nhau. Lần thứ năm, hôm nay đã là lần thứ năm.

"Đi thôi". Tôi nghe được người đàn ông nói.

Hai người sau khi đã soi mói hết cơ thể trần trụi của tôi, liền xuyên qua thân thể của tôi đi về phía cửa ra vào, vừa ra đến cửa còn vô cùng thuận tay mà tắt đèn. Lần này tôi không theo bọn họ, chỉ đứng ở một góc tối, ngây người nhìn Hoa Tiện Lạc đứng trước cửa, mãi đến khi cửa lần nữa bị đóng, khóa lại. Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, nhưng tôi không hề muốn để ý tới chút nào.

Trước khi chưa chết, tôi vốn cũng có thể như mỗi người bình thường ăn cơm, ngủ, đi vệ sinh, tưới hoa, rơi nước mắt, cười to, nói chuyện với nhau; tôi vốn cũng đã vạch ra kế hoạch tương lai cho mình làm cái gì, muốn cái gì. Bởi vì đấy là cuộc sống của tôi, cho dù khó khăn như thế nào, tôi cũng còn có thể tiếp tục lựa chọn làm cái gì, lựa chọn muốn cái gì -- Ít nhất tôi còn có thể "lựa chọn". Nhưng bây giờ tất cả những thứ này đều rời xa tôi mà đi, ở khoảnh khắc mà tôi từ giữa không trung ngã xuống nền đất xi măng kia. Bây giờ tôi giống như một phế vật quanh quẩn trong không gian không thuộc về mình, tất cả theo đuổi, tất cả ước muốn đều đã không còn ý nghĩa. Hai người mới đến vừa rồi, càng nhắc nhở thật rõ bây giờ tôi đang lâm vào tuyệt cảnh tàn khốc như thế.

Không biết từ lúc nào, tiếng nói chuyện ngoài cửa đã biến mất, mà tôi cũng chính thức bị chôn giữa góc tối tĩnh mịch. Vừa rồi bọn họ nói, ngày mai sẽ đến mang những thứ đó đi. Tất cả sao? Mang đi tất cả những thứ trong phòng này vốn thuộc về tôi? Không có di chúc, không có người thân nào khác, do bọn họ xử lý những thứ tôi lưu lại nhân thế, cũng là hợp tình hợp lý. Nếu như tôi thật sự biến mất trên thế giới này, ai lấy đi, cướp đồ đạc của tôi cũng không sao cả. Nhưng bây giờ, tôi vẫn đứng ở chỗ này như trước, cho dù đã chết rồi.

Thật ra, không phải tôi không làm được gì cả. Ở trong bóng tối, tôi quanh quẩn hồi lâu trong căn hộ ngày mai sẽ không thuộc về tôi nữa, tôi rốt cuộc hạ quyết định.

Mở cửa, Hoa Tiện Lạc rõ ràng ngẩn người sau khi thấy tôi, không đợi đối phương hỏi, tôi liền cười nói: "Hoa tiểu thư, tôi muốn nhờ cô giúp tôi một việc."

Hoa Tiện Lạc vẫn là trang phục giản dị vừa rồi, T-shirt, quần jearn ngắn, dép lê, thản nhiên tự đắc. Sau khi hơi ngẩn người, nàng mở cửa sắt bên trong ra, khẽ hỏi: "Sao vậy?" Giọng điệu giống như loại cẩn thận hỏi thăm bạn thân, tôi cảm giác tim mình run lên một nhịp.

"Vừa rồi hai người kia..." Tôi đi thẳng vào vấn đề nói cho nàng biết, "Là... người thân của tôi". Vừa nói xong, trong lòng liền cảm thấy ghê tởm, hai chữ "người thân" này tôi nghẹn một hồi mới nhổ ra được.

Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở cửa, chờ tôi nói tiếp. Trong lòng tôi rất biết ơn nàng đã không dùng thái độ ban ngày đối xử với tôi, bởi vì bây giờ, ngoài nàng ra sẽ không còn ai có khả năng giúp tôi.

"Ngày mai bọn họ sẽ trở về, đem đồ trong nhà của tôi đi, " tôi cười cười, nhưng lại cực kỳ gượng gạo, "Nhưng có nhiều thứ, tôi còn muốn giữ lại". Thật ra khi nói những lời này, chính tôi cũng cảm thấy có chút buồn cười. Một người đã chết, còn nói vẫn muốn giữ lại đồ vật. Chứa ở chỗ nào đây? Sống không mang theo, chết không mang đi -- còn có thứ gì để giữ chứ.

Thế nhưng Hoa Tiện Lạc chỉ khẽ hỏi: "Vậy... tôi giúp cô như thế nào?" Nét mặt nàng bắt đầu nhu hòa, tôi lại cảm thấy tim mình run rẩy.

"Bây giờ tôi không có cách nào đụng vào bất cứ thứ gì, mà cô lại là người duy nhất có thể thấy tôi. Cho nên có thể... nhân lúc bọn họ còn chưa đến dọn sạch đồ đạc, giúp tôi giấu thứ muốn giữ lại được không?" Tôi nói.

Hoa Tiện Lạc khẽ nhíu mày, dường như vẫn chưa hiểu tôi muốn nói cái gì.

"Trước kia, tôi có một cái chìa khóa dự bị, để dưới tấm thảm trước nhà, " Tôi vội giải thích, "Cô có thể dùng nó để mở cửa nhà của tôi."

"Vậy..." Hoa Tiện Lạc suy nghĩ một chút, nói, "Cô chờ tôi một chút". Nói xong, xoay người đi trở vào trong phòng.

Qua một hồi lâu, nàng mới lại đi ra, trong tay cầm thêm một xâu chìa khóa. Hoa Tiện Lạc đóng cửa nhà của mình lại, đi đến nhà hàng xóm của nàng -- cửa nhà của tôi, nàng cúi người xuống, giở tấm thảm đặt trước cửa nhà của tôi lên. Chiếc chìa khóa mà tôi đã để trước đó đang an phận nằm trên mặt đất, Hoa Tiện Lạc không do dự, đưa tay nhặt lên. Không đợi tôi nói, nàng đút chìa khóa vào khe ổ khóa, xoay từ trái sang phải, nhẹ nhàng mở cửa ra. Bây giờ Hoa Tiện Lạc lại khiến cho tôi âm thầm kinh hãi. Vốn tưởng rằng nàng vì bị tôi làm hoảng sợ , cho nên cả ngày mới không để ý tôi, nhưng bây giờ nàng lại khí định thần nhàn (bình tĩnh ổn định), một chút dấu hiệu sợ hãi cũng không có. Tôi không khỏi lại thắc mắc, rốt cục tại sao hôm nay nàng lại coi tôi như "người tàng hình"?

Phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy Hoa Tiện Lạc đang đứng trước căn phòng tối đen xoay đầu lại nhìn tôi, dường như đang trưng cầu sự cho phép vào nhà của tôi.

Tôi vội nói với nàng: "Công tắc đèn, ở trên tường phía bên trái."

Lúc này Hoa Tiện Lạc mới quay đầu đi, sau khi cởi dép lê xong mới đi vào trong phòng. Thật ra căn bản nàng không cần làm như vậy, đối với phòng của một người đã chết, loại lễ nghi này căn bản không hề cần thiết, huống chi nàng là tới để giúp tôi? Nhưng mà nàng vẫn đang làm thế, tôi vô ý thấy, đôi chân trắng nõn thon dài kia có đường cong mềm mại khiến cho người ta hâm mộ. Trong ấn tượng, con gái học ba-lê vì thường phải đứng trên mũi chân, cơ bắp của bắp chân không khỏi gồ lên, nhưng Hoa Tiện Lạc lại hoàn toàn không có dấu hiệu này, đường cong của bụng, bắp chân hoàn mỹ làm cho người ta phải ghen tị. Tôi không khỏi nhớ lại tại phòng học vũ đạo tối nay, nàng đứng lên mũi chân giống như thiên nga, đó là loại xinh đẹp làm cho người ta muốn tới gần nhưng lại không dám.

"Hoa tiểu thư, " đứng ở cửa ra vào, tôi không nhịn được mà hỏi nàng, "Cô không sợ sao?" vấn đề rất khó hiểu, nhưng tôi biết được, Hoa Tiện Lạc hiểu rõ tôi đang muốn hỏi cái gì.

Nghe xong câu hỏi của tôi, Hoa Tiện Lạc đứng trong phòng liền xoay người lại, sau khi nhìn thoáng qua tôi, đưa tay phải lên mở đèn. Được ánh đèn một lần nữa chiếu sáng khắp phòng, không khí dịu đi không ít. Hoa Tiện Lạc mấp máy miệng, khẽ hỏi: "Cô muốn, lấy đi thứ gì?" Nàng cố ý lờ đi câu hỏi của tôi, mà tôi cũng không muốn dây dưa.

Dẫn nàng đi tới bên cạnh bàn, tôi chỉ chỉ cuốn sổ màu nâu trên bàn, nói với nàng: "Chính là cái này."

Hoa Tiện Lạc rõ ràng ngẩn người, giống như không ngờ thứ tôi muốn giữ lại, chỉ là một quyển sổ nhỏ như thế mà thôi.

"Đây là nhật ký, " Tôi không biết nên giải thích như thế nào, "Đây là nhật ký tôi viết... sau khi chết". Đúng vậy, giống như người người đàn bà vừa rồi nói, tôi là một tên biến thái, một kẻ thần kinh. Dù đã chết, cũng ngoan cố tiếp tục viết nhật ký, không phải vì sở thích hay thói quen như vậy, chỉ là bởi vì tính bắt buộc nên phải viết. Cho nên, dù bọn họ muốn đem tất cả mọi thứ đi, tôi vẫn muốn giữ lại cuốn cuối cùng này, để thỏa mãn chứng bắt buộc vẫn còn tồn tại sau khi tôi đã chết.

Không ngờ, Hoa Tiện Lạc lại nở nụ cười: "Bây giờ cô cũng có thể ghi nhật ký hả?" Không phải thắc mắc tôi giữ lại thứ đó kỳ quái đến cỡ nào, mà là thắc mắc tôi còn có thể viết được nhật ký hay không. Quả nhiên, Hoa Tiện Lạc không phải người bình thường.

"Còn có thể thêu nữa". Tôi bổ sung