Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

Chương 28




Bà nội Viêm kéo cậu lại nói: “Cháu đừng đi, cả đời này họ đều dùng cách như vậy để giải quyết vấn đề, thằng tư cẩn thận lắm, sẽ không sao đâu, cháu đừng lo.”

Tô Ngọ trầm mặc một chút, vẫn nói: “Cháu vẫn nên xem Phi Ngang thế nào thì hơn, khuyên anh ấy nghe lời ông nội.”

Bà nội Viêm nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó liền cảm động ôm lấy vai cậu, cười nói: “Ôi, đúng là bảo bối nhỏ của bà, ha ha ha, nhà chúng ta nhiều con cháu như vậy, tất cả gộp lại cũng không hiểu chuyện bằng Tiểu Ngọ của chúng ta, cháu đi đi, bà đi với cháu, cháu giúp bà quản Phi Ngang tính tình bướng bỉnh kia cũng tốt.”

Trong thư phòng có một già một trẻ, bầu không khí giữa hai người đàn ông này vô cùng căng thẳng, tính khí Viêm Phi Ngang đúng là như lời của Mạnh Thực, vừa thối lại vừa cứng, lời muốn nói anh sẽ không khách khí mà nói thẳng, không có lời muốn nói, sẽ lười giải thích, một chữ cũng đừng hòng moi ra được từ trong miệng anh, luôn có thể làm cho mọi người tức tới nghiến răng.

Ông nội Viêm đã quá hiểu tính tình này của anh, có điều cuối cùng vẫn không cam lòng xuống tay nặng, khi chiếc nghiên mực kia đập xuống, cũng vẫn chọn vị trí chuẩn, tránh được vị trí quan trọng là đầu và ngực, đập xuống vai, vốn tưởng rằng với thân thủ của anh, tránh đi căn bản là không thành vấn đề, không ngờ rằng Viêm Phi Ngang lại không hề tránh đi, kiên trì đưa vai ra hứng trọn.

Ông nội nhìn cũng không hiểu, đầy mặt khó giải thích nhìn anh. Cháu mình ông vẫn hiểu được vài phần, ngoại trừ tính tình có chút xấu, nhưng tuyệt đối không phải là thằng khốn tâm tư ác độc, hạ lưu… chẳng lẽ, nó thực sự thích thằng bé kia?

Ông nhớ lại bộ dáng của nhóc kia, cũng có vẻ… đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Tô Ngọ đẩy cửa thư phòng đi vào, cảm giác bầu không khí trong phòng thật căng thẳng, nhưng ngay sau đó cậu thấy trên vai Viêm Phi Ngang có một mảng mực nước, lại nhìn nghiên mực đã rơi xuống lăn trên mặt đất, sao có thể không hiểu chuyện gì đã xảy ra, đau lòng tới gần Viêm Phi Ngang nhìn vai anh một chút.

Viêm Phi Ngang cúi đầu liền thấy trong mắt cậu lại rơm rớm, dùng ngón tay cái lau cho cậu, thấp giọng an ủi: “Không sao đâu, đừng khóc.”

Tô Ngọ cũng không thể nói gì ông nội Viêm, gật đầu, nhỏ giọng nói: “Anh nghe lời ông nội nói, có chuyện gì thì cứ nói với ông, ông sẽ không đánh anh đâu.”

Viêm Phi Ngang không biết nên làm gì với cậu, xoa xoa đầu cậu.

Tô Ngọ lo lắng kéo tay áo anh, giục: “Anh mau xin lỗi ông nội đi, nói anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông.”

Cậu chính là một đứa nhỏ nghe lời, cây thông lớn nói, Viêm Phi Ngang nói, cậu sẽ ngoan ngoãn nhớ kĩ trong lòng, cảm thấy phải nghe lời người lớn nói mới tốt. Ông nội Viêm vốn thấy nhóc này mềm lòng, cũng không nỡ nặng lời với cậu, kết quả lại nghe thấy những lời nhóc nói với cháu trai mình, nhất thời nhướng nhướng mày, khuôn mặt vừa mong chờ vừa đắc ý nhìn cháu trai mình, chờ anh nói lời xin lỗi, sau đó ngoan ngoãn hứa sẽ nghe lời, chuyện như vậy vừa nghĩ đến đã thấy thật sảng khoái!

Viêm Phi Ngang không thèm quan tâm tới vẻ mặt của ông, vẫn đứng tại chỗ nói: “Cháu xin lỗi.”

Ông nội cũng không cần biết anh nói câu xin lỗi này có thật lòng hay không, nghe thấy câu xin lỗi này, trong lòng ông liền thấy vui vẻ, đương nhiên người ngoài mặt luôn nghiêm túc như ông cũng sẽ không biểu hiện ra, được tiện nghi vẫn còn ra vẻ nói: “Thôi, nói ra thử xem, đến cùng đã có chuyện gì xảy ra.” Một bộ dáng ta là người lớn không so đo với cháu.

“Điều cần nói cháu đã nói xong.” Viêm Phi Ngang khoát tay đặt lên vai Tô Ngọ, cũng không lặp lại chuyện của cậu nhóc nữa.

Ông nội vừa rồi còn đang đắc ý nhất thời bị câu nói này của anh làm cho nghẹn tới tức ngực, phẫn nộ nhìn anh chằm chằm mà mắng: “Cháu không sợ ông sẽ không giúp cháu?!” Chưa thấy ai xin người khác mà còn lớn lối như vậy! Nếu mà là người khác, đã bị ông đánh từ lâu rồi!

“Đây là tâm nguyện của Tiểu Ngọ.” Viêm Phi Ngang nói một câu phản kích.

Ông nội khựng lại, quay đầu nhìn thằng nhóc đang ngoan ngoãn đứng cạnh cháu trai mình, lúc nãy hai đứa này, thằng nhóc thấy thằng tư bị thương, rõ ràng rất đau lòng, đây là… coi trọng thằng tư nhà mình?

Trong lòng ông có chút phức tạp, nhóc này lớn lên rất tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, nếu là con gái, chỉ sợ còn chưa thành niên, đã có một đám người chờ cưới vào nhà, tuy rằng nhóc kia là con trai, nhưng lớn lên vẫn rất đẹp mắt, còn cả một thân đầy năng lực kia nữa, nói thật với lương tâm, nếu thằng bé thật sự coi trọng thằng tư nhà ông, vậy thật đúng là… thằng tư nhà mình có bản lĩnh.

Hai người nghe lời này đều mơ hồ như rơi vào trong sương mù, bà nội Viêm đi tới vỗ vai ông nội, nhỏ nhẹ khuyên: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Lão Viêm, thằng tư không phải là đứa không đúng mực, hai ông cháu bình tĩnh nói chuyện với nhau.”

Ông nội thở dài, nếu đã là tâm nguyện của thằng bé, vậy thì ông cũng không cứng rắn với Viêm Phi Ngang nữa, nghĩ một chút ông liền nói: “Vậy tuổi tác của thằng bé cháu định thế nào?”

“Tiểu Ngọ đã hai mươi tuổi rồi, đã có thể kết hôn.” Viêm Phi Ngang vốn muốn điền cho cậu mười sáu hoặc mười tám tuổi, làm xong hộ khẩu lại tìm cho cậu một trường học, nhưng Tô Ngọ từng nhiều lần biểu đạt mong muốn được cùng anh tạo một gia đình nhỏ, anh không muốn để cậu thất vọng.

Ông nội liếc nhìn Tô Ngọ, bộ dáng của thằng nhóc này, nói mười lăm, mười sáu tuổi, người ta còn thấy tạm được, cứng rắn nói là hai mươi, thằng ngu cũng không tin!

Có điều ông nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý, “Được rồi, ông đi gọi điện thoại, sau đó hai đứa kí tên vào, cầm hộ khẩu và giấy chứng nhận kết hôn về, có điều chuyện này đừng nói ra ngoài vội.”

Điều ông nội lo lắng cũng không phải là không có lý, Tô Ngọ thoạt nhìn tuổi không lớn, mặt càng non nớt, nói cậu đã kết hôn với một người đàn ông, không biết người ta sẽ có vẻ mặt gì nữa. Trâu già gặm cỏ non, ông nội đã nhìn thấy trước cụm từ “vô cùng thê thảm”! Ông cũng không đành lòng nghĩ tiếp nữa!

Lúc này Tô Ngọ cuối cùng đã nghe rõ, hóa ra chuyện họ thương lượng lại có liên quan tới mình, chớp đôi mắt to nhìn Viêm Phi Ngang, muốn biết họ đã nói chuyện gì.

Viêm Phi Ngang nắm tay cậu đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Vậy cháu đi chuẩn bị một chút, khi nào ông xong thì báo với cháu nhé.” Nói xong thì nắm tay Tô Ngọ nhanh chóng ra khỏi phòng xuống tầng, Tô Ngọ còn chưa kịp phản ứng, xuống cầu thang còn suýt nữa bị anh kéo tay mà vấp chân ngã, Viêm Phi Ngang khom lưng xuống, trực tiếp bế người lên, nhanh chân đi ra ngoài sân, cứ như đang chạy trốn.

Bà nội Viêm chờ họ xuống tầng rồi, lúc này mới phản ứng lại, cười mắng: “Cái thằng tư này! Sợ nhóc kia ở lại chỗ chúng ta lại xấu hổ đây mà! Không có tiền đồ!”

Ông nội hừ một tiếng, nhìn bạn già của mình một chút, “Tôi nói mấy người cũng thật là, đừng coi người khác như trẻ con mà đút sữa như thế, đàn ông phải có khí khái đàn ông.”

Bà nội lườm ông một cái, quay người lại trực tiếp đi mất, căn bản là không để ý tới lí lẽ của ông.

Ông nội tức tới không thể làm gì, buồn bực lắc lắc đầu, mấy người này ngay cả một phần mười sự tri kỉ của nhóc kia cũng không có!

Viêm Phi Ngang ra khỏi chỗ của ông bà liền buông Tô Ngọ ra, nắm tay cậu, hai người đi thẳng về tòa nhà của mình.

Tô Ngọ xem vai anh một chút, quả nhiên đã sưng đỏ, vô cùng đau lòng, muốn dùng linh lực trị cho anh.

Viêm Phi Ngang liếc mắt nhìn đã hiểu ra ý đồ của cậu, nắm tay cậu ngăn lại, “Đừng lãng phí linh lực của em.”

“Nhưng trên vai anh bị thương.” Tô Ngọ cau mày nhìn anh.

“Chút vết thương ấy không thành vấn đề, em vừa mới dùng nhiều linh lực như vậy, đừng dùng nữa.” Viêm Phi Ngang nắm tay cậu, không nói lời nào kéo cậu về phía trước.

Lời anh nói có lý, Tô Ngọ dù vẫn rất đau lòng, nhưng cũng không kiên trì nữa, định sau đó sẽ tìm cho anh vài thứ ăn bồi bổ cơ thể.

Hai người đi được một lúc rồi, Tô Ngọ lại nghĩ tới đoạn đối thoại trong thư phòng vừa rồi, lắc lắc tay anh tò mò hỏi: “Phi Ngang, lúc nãy anh với ông nội nói gì vậy?”

“Làm hộ khẩu và chứng minh thư cho em.” Viêm Phi Ngang nghiêng đầu nhìn cậu.

“Hả, nhưng em không phải hai mươi tuổi mà.” Tô Ngọ cười híp mắt nói.

“Hả?” Viêm Phi Ngang nghe không hiểu, nghi hoặc nhìn cậu.

“Em đã sống hơn một trăm năm rồi.” Tô Ngọ có chút tự hào khoe.

Viêm Phi Ngang khựng lại một chút, tâm tình nhất thời rất phức tạp, trầm mặc cả nửa ngày rồi mới nói: “Những câu này sau này đừng nói với người khác, em cứ nói là hai mươi thôi, hiểu không?”

“Ừm, em biết rồi, sẽ không nói với người khác đâu.” Tô Ngọ ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người vừa vừa thấp giọng trò chuyện, nắm tay nhau thong thả về tới trong viện.

Mèo đen nhỏ nhìn thấy hai người bảo ra ngoài mua thức ăn cho nó, ai ngờ mua tới một ngày sau cuối cùng mới về, trên mặt mèo phải nói là hiện hai chữ “lạnh lùng”.

Tô Ngọ nhìn thấy nó cuối cùng cũng nhớ hôm qua trước khi ra ngoài đã nói với nó, dù sao cũng hơi chột dạ, may mà lúc ở siêu thị, Viêm Phi Ngang đã mua một chút thức ăn mèo về, bằng không mình đúng hai mươi tư giờ sau mới về nhà, mèo đen nhỏ vẫn phải đợi tiếp.

Viêm Phi Ngang chuẩn bị thức ăn cho mèo đen, rồi trở lại thư phòng. Tô Ngọ bê ghế đặt cạnh mèo đen nhỏ đang cúi đầu ăn, cúi xuống nói với nó: “Xin lỗi nhé, hôm qua hai chúng ta ra ngoài, gặp vài chuyện, nên mới về muộn.”

Mèo đen nhỏ ăn thức ăn cho mèo, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, giọng lạnh nhạt: “Ta biết, bây giờ ngươi hóa thành hình người rồi, nhất định sẽ rất bận, con người luôn rất bận.” Đây là một trong số các nhận thức sai lầm của nó về con người.

Hai kẻ dù sao cũng coi như là hai yêu tinh, Tô Ngọ dù thân với Viêm Phi Ngang, nhưng lúc ở cùng mèo nhỏ lại không giống như lúc ở cùng Viêm Phi Ngang, đây là cảm giác đồng cảm khi ở chung với nhau, có lẽ sẽ có nhiều chuyện cậu không nói với Viêm Phi Ngang, nhưng cậu sẽ nói hết với mèo đen nhỏ.

“Ta cảm thấy đại ca ca hình như đang gặp phải phiền toái, rất đáng thương, ta muốn giúp anh ấy một chút.” Đại ca ca mà Tô Ngọ nhắc đến, đương nhiên chính là người có ánh sáng công đức gặp hôm qua, chính là người đàn ông cầm dao bắt cậu làm con tin.

Mèo đen nhỏ chợt nghĩ tới chó mực tên Đại Hắc kia, Tô Ngọ cũng không quen biết chó mực, nhưng vẫn giúp nó, cũng giống như lần này vậy.

Mèo đen nhỏ không hiểu, cũng không nghĩ ra, trực tiếp hỏi cậu, “Tại sao lại phải giúp anh ta? Ngươi không tu hành à? Không cảm thấy quản chuyện vô bổ của người khác là lãng phí thời gian?”

Tô Ngọ lắc đầu, đưa tay sờ đầu mèo nhỏ, mèo đen nhỏ lập tức thoải mái tới nheo cả mắt, meo meo kêu hai tiếng, tiếng này thành ra lại khác hoàn toàn với thái độ lãnh đạm thường ngày của nó.

“Ta giúp người khác, sẽ làm cho linh lực càng mạnh hơn, đây cũng chính là mục đích ta xuống núi, có điều đại ca ca kia tình huống có vẻ rất tệ, ta muốn giúp anh ấy, hơn nữa anh ấy là một người tốt.”

Mèo đen nhỏ kề sát bên bàn tay cậu, cọ toàn thân mình vào tay cậu, thoải mái tới ngón chân co lại, trong họng còn gừ gừ vài tiếng, không hề giống so với lúc thường ngày, giọng nói có chút mềm đi: “Vậy thì giúp anh ta đi, ngươi vừa có thể thu được sức mạnh nhiều hơn, lại có thể làm được chuyện mình muốn làm, nói như con người, chính là nhất cử lưỡng tiện, một mũi tên trúng hai con chim, là một chuyện rất lời.”

Tô Ngọ nghe vậy gật đầu liên tục, hình tượng của mèo đen nhỏ trong lòng cậu trở nên cao to hơn một chút, cậu cảm thấy nó nói rất có lý!

“Nhưng ta nên giúp anh ấy thế nào đây? Anh ấy nhìn trông không giống bị bệnh, trên người cũng không có vết thương, cũng không bị người ta bắt.” Tô Ngọ gãi gãi đầu, còn có một chuyện làm cho cậu vô cùng buồn rầu, đó là cậu đã đồng ý với Viêm Phi Ngang, không đối đầu với “vũ khí quốc gia”, thế nhưng những cảnh sát thuộc về “vũ khí quốc gia” lại muốn bắt người kia, nếu cậu giúp anh ấy, có tính là chống đối “vũ khí quốc gia” không?

Mèo đen nhỏ cúi đầu ăn hết thức ăn, thè lưỡi uống mấy ngụm nước, rồi mới lên tiếng: “Vậy thì hỏi anh ta thử xem, hỏi xem đến cùng anh ta đã gặp phải phiền toái gì, ngươi cứ ở đây nghĩ, cũng không nghĩ ra đâu.”

“Ừ, vậy cứ quyết định thế đi, có điều phải đợi bác Viêm tỉnh lại rồi lại nói, trên người đại ca ca kia có ánh sáng công đức, trong khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không có chuyện đâu.” Tô Ngọ chưa từng học cách đoán mệnh cho người, nhưng lại gần như có thể nhìn thấu vận thế trên người người khác, đương nhiên là chỉ một chút mà thôi, hơn nữa còn là lúc có lúc không, có điều cậu nhìn khuôn mặt người đàn ông kia, thấy có một chút phúc khí, thế nên cả đời này của người đàn ông kia hẳn là sẽ phúc khí thôi.

Nghĩ thông suốt xong, Tô Ngọ không còn xoắn xuýt nữa.

Cậu lấy bọc quần áo của mình ra, lấy từng thứ đã chuẩn bị từ trước ra, có kéo dài tuổi thọ, có tăng cường thể chất, còn có cả làm đẹp, các loại công hiệu đều đầy đủ, chuẩn bị chút nữa ăn cơm sẽ đưa cho người nhà Viêm Phi Ngang làm quà ra mắt.

Mèo đen nhỏ ngồi xổm cạnh cậu, vẫy vẫy đuôi, thấy vậy bèn nói: “Con người khi tặng quà đều gói quà rất đẹp, bây giờ trông càng có đẳng cấp người ta lại càng thích, ngươi có muốn trang trí một chút không?”

“Vậy nên gói quà thế nào?” Tô Ngọ không hiểu, trước đây khi cậu ở trong núi, khi tặng quà cho người khác đều là đưa luôn, các yêu tinh đều chỉ quan tâm tới giá trị của quà, vô cùng thẳng thắn, căn bản không ai quan tâm tới vấn đề đồ đưa tới nhìn có đẹp hay không.

Mèo đen nhỏ cũng khó xử, bởi nó cũng không hiểu lắm, nó cũng đâu phải con người.

Tô Ngọ không thể làm gì hơn là lấy điện thoại di động ra, cầu viện Mạnh Thực.

Cậu mở app chat, ấn theo lời dạy của Mạnh Thực, mở video call.

“Tiểu Ngọ ~ sao thế, nhớ Mạnh đại ca lắm hả?” Mặt Mạnh Thực lập tức xuất hiện trên màn hình, nhìn cậu cười tươi roi rói.

Tô Ngọ nói cho anh ta nghe về vấn đề của mình, cuối cùng còn khó xử nói: “Mạnh đại ca, em nên gói quà thế nào đây? Lấy gì đựng quà mới tốt?”

“Chuyện này ấy hả, Tiểu Ngọ em không cần lo lắng, người nhà họ Viêm đều rất tốt, mọi người sẽ không để ý tới vấn đề gói quà đâu, hơn nữa thứ mà em tặng, mọi người chắc chắn đều sẽ rất thích, sẽ không để ý một chút nào cả.” Mạnh Thực biết không ít chuyện đã xảy ra ở nhà họ Viêm. Bây giờ trong nhà vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng bên ngoài đã nói bóng nói gió lan truyền tin đồn tới sắp lật cả trời, gì mà Viêm Phi Ngang xảy ra chuyện ở bên ngoài, không rõ sống chết, Viêm Vân Hải ở thủ đô cũng bị tập kích, hai trụ cột của nhà họ Viêm đồng thời sụp đổ, cả gia tộc sắp không thể trụ nổi, còn có người loan tin rằng Viêm Vân Hải thực ra đã chết rồi, nhà họ Viêm chỉ còn lại cái danh, số mạng đã hết, ông già Viêm không thể không đứng ra cai quản, toàn là tin đồn thất thiệt cả.

Những lời đồn được lan truyền này đương nhiên tất cả đều là giả, người loan tin cũng chưa chắc đã tin là thật, chỉ có điều có vài người thích làm phiền người khác, cho dù coi chuyện đó là giả, nhưng tin đồn nhà họ Viêm không còn Viêm Vân Hải, để hai anh em của Viêm Vân Hải nghe mấy lời đồn này, trong lòng hai người họ còn có thể thoải mái được sao? Thế nên mấy người xem trò vui không cần biết chuyện thế nào, có mấy kẻ liên can, còn ác độc ước gì nhà họ Viêm liên tục chết thêm mấy người nữa, trực tiếp biến mất khỏi nội chiến thủ đô thì càng tốt!

Mạnh Thực biết rõ sự thực, hiểu nếu như không có Tô Ngọ, nhà họ Viêm thật sự có lẽ đã biến những lời đồn kia thành sự thật rồi, nhưng chính nhờ có Tô Ngọ, nhà họ Viêm lần này coi như là hữu kinh vô hiểm, có thể chống đỡ nổi, ngay cả người ngoài như anh ta còn thấy rõ, nhà họ Viêm lại không có ai ngốc, họ chẳng lẽ còn không rõ bằng mình? Hơn nữa dù lần này Tô Ngọ không có ân lớn với họ, chỉ bằng năng lực của Tô Ngọ đã có thể liên tiếp cải tử hoàn sinh cho hai người nhà họ Viêm, năng lực nghịch thiên như vậy, cho dù cậu chỉ tiện tay rút một gốc cây ở ven đường tặng, kẻ ngu cũng biết phải đặt lên bàn thờ mà cúng rồi ấy chứ, người nhà họ Viêm sao có thể để ý tới chuyện có gói đẹp hay là không?

Tô Ngọ cũng không hiểu sao trong lúc Mạnh Thực nói chuyện với cậu, trong lòng lại có cả đống lớn hoạt động tâm lý xảy ra, mà cậu cũng không biết các quy tắc ngầm trong việc giao tiếp của con người, từ khi mèo đen nhỏ nói mấy lời kia với cậu, cậu liền quyết định, cho dù Mạnh Thực nói với cậu rằng người nhà họ Viêm sẽ không quan tâm thì cậu vẫn muốn trang trí một chút, đây chính là toàn bộ tâm ý của cậu!

Tắt video call với Mạnh Thực, Tô Ngọ ngồi trên ghế, chống cằm nghĩ một hồi, đứng dậy đi về phía thư phòng.

Viêm Phi Ngang vẫn còn đang suy tư về chuyện của đám người kia, thấy tiếng bước chân khe khẽ của Tô Ngọ, quay đầu ra cửa thư phòng nhìn.

Quả nhiên rất nhanh đã thấy cửa phòng bị đẩy ra một khe nhỏ, một cái đầu nho nhỏ chui vào, mắt to đảo vòng quanh nhìn vào bên trong.

Tô Ngọ thò đầu vào, nhìn một vòng quanh thư phòng, cuối cùng cũng mắt đối mắt với Viêm Phi Ngang, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười ngọt ngào, đẩy cửa ra sải bước đi vào, “Phi Ngang Phi Ngang, anh chuẩn bị cho em vài thứ có được không?”

“Thứ gì?” Viêm Phi Ngang không đứng dậy, mà chìa tay ra về phía cậu.

Tô Ngọ vui sướng bước chân đi tới, nắm lấy tay anh ngồi lên cái ghế bên cạnh, “Gỗ, em muốn làm mấy cái hộp.”

“Được, muốn bao nhiêu?” Viêm Phi Ngang cũng không hỏi cậu lí do, đồng ý luôn.

Tô Ngọ tính toán, đếm đếm ngón tay, sau đó khoa tay trên không trung diễn tả chiều cao cao bằng nửa người mình, nói: “Muốn một khối gỗ lớn như vậy, nếu nhỏ thì cũng được, nhưng phải nhiều chút, ừm, chất gỗ cũng phải khá một chút nha!”

“Ừ, để chút nữa tôi bảo quản gia đi mua.”

“Vâng.” Tô Ngọ gật đầu, nhìn một vòng quanh thư phòng rồi nói, “Vậy có thể cho em ít giấy trắng không? Bút nữa?”

“Không thành vấn đề, chút nữa tôi đi sắp xếp lại giá sách, để em đặt bút, vở lên trên đó, sau này mua sách về cũng có thể đặt lên.” Viêm Phi Ngang trước đây mua rất nhiều sách đặt lên, sách đặt trong giá rất nhiều, nhưng đều trên phương diện công nghiệp, quân sự, còn cả một vài chuyện cổ truyền kỳ lưu truyền từ xưa tới nay về những điều kì quái, anh dùng làm tư liệu tham khảo, những thứ này cũng không hợp với Tô Ngọ cho lắm, anh định mua cho Tô Ngọ một vài quyển sách hiện đại, tránh sau này cậu lại không thể phân biệt giữa hiện thực và truyện, nói không chừng bị lừa bán còn giúp người ta đếm tiền.

“Vâng, vậy anh làm việc tiếp đi, em ra ngoài.” Tô Ngọ vui vẻ đứng lên, cầm giấy và bút đi.

Chuyện Viêm Phi Ngang đã đồng ý với cậu thì sẽ đi làm ngay, anh bảo quản gia đi mua chút gỗ về, còn dùng điện thoại đặt mua rất nhiều sách trên mạng, sau đó đứng dậy thu dọn một cái giá sách cho Tô Ngọ.

Diện tích của thư phòng không nhỏ, Viêm Phi Ngang nhìn một chút, trên một bức tường, có đặt một cái giá sách lớn chính là giá sách của anh, anh tìm một cái giá sách mình từng dùng hồi còn nhỏ từ trong phòng kho, quét bụi sạch sẽ liền đặt cạnh giá sách lớn, sau đó lại di chuyển vị trí bàn làm việc của mình, tìm một cái bàn làm việc nhỏ hơn đặt bên cạnh, sau này Tô Ngọ có thể ngồi ở đây đọc sách, viết chữ.

Tô Ngọ vẫn chưa biết mình đã sắp từ một thành phần nhàn tản trong xã hội, biến thành một học sinh học hành “nặng nề”, lúc này cậu đang cầm giấy bút, ngồi bên bàn trong phòng khách vẽ vẽ.

Cậu định dùng gỗ làm thành mấy cái hộp gỗ, đương nhiên bên trên còn phải khắc một vài hoa văn, lại khắc một vài hoa văn cát tường ở bên trên, như vậy hẳn là người nhà của Phi Ngang có thể cảm nhận được tâm ý của cậu rồi!

Mèo đen nhỏ ngồi cạnh làm cố vấn cho cậu, nhìn những hoa văn cậu vẽ ra, không chút khách khí phun tào: “Thật quê mùa, bây giờ đã không thịnh hành mấy thứ này lâu rồi.”

“Ồ? Thật vậy sao?” Tô Ngọ có chút đau lòng, trước đây cậu ở trên núi, khắc hoa văn lên tủ đều được mọi người khen ngợi mà!

“Đương nhiên là thật rồi, ngươi dùng di động lướt một chút xem, ta nghe nói con người đều thích dùng một thứ tên là baidu, có khó khăn, có gì không hiểu đều có thể tìm trên đó, rất hữu dụng.” Mèo đen nhỏ thực ra có chút tò mò, nó từ nhỏ đã là một con mèo lưu manh sống trong thành phố, bất ngờ nuốt được thiên tài địa bào không rõ thuộc tính nên mới mở linh trí, bởi từ nhỏ đã sống trong thế giới loài người, nên cũng không có ý định tu hành ở nơi thâm sơn, nguyên nhân lớn nhất nó muốn tu hành thành hình người, ngoại trừ có thể ăn được thức ăn ngon thì chính là có thể dùng mấy thứ công nghệ cao của con người, nghe nói chơi rất vui!

“Ta xem một chút xem.” Tô Ngọ lấy điện thoại ra.

Nhờ lời mèo đen nhỏ nói, Tô Tiểu Ngọ đã mở ra cả một cánh cổng dẫn tới thế giới mới !

Internet đúng là có rất nhiều hoa văn đẹp mắt, Tô Ngọ theo lời dạy của Mạnh Thực, tìm từ khóa bằng giọng nói, nhập hai chữ hoa văn vào tìm kiếm, rất nhanh đã tìm được cả đống, nhìn tới hoa cả mắt, vừa cảm thán con người đúng là siêu cấp lợi hại, vừa điên cuồng học tập những thứ xa hoa kia.

Chờ đến khi Viêm Phi Ngang giơ tay che mắt cậu lại, rút điện thoại ra khỏi tay cậu, cậu mới phát hiện hóa ra mình đã dùng điện thoại rất lâu!

“Điện thoại không thể dùng quá lâu.” Viêm Phi Ngang tắt điện thoại của cậu đi, đặt lên bàn, bảo cậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.

Tô Ngọ đúng là cảm thấy mắt có hơi cay, lại hơi chảy ra nước mắt, thế là nghe lời nhắm mắt lại.

Bởi vốn tối qua, người nhà họ Viêm đã chuẩn bị một bữa tiệc chiêu đãi Tô Ngọ, mà Tô Ngọ lại đột nhiên biến về nguyên hình, hai người không thể về nhà, nên tiệc đổi thành tổ chức vào trưa nay.

Các đầu bếp đồng tâm hiệp lực, làm một bàn tiệc rượu phong phú, bát đĩa bày đầy hai bàn lớn, ông nội còn gọi hai đứa con trai và mấy đứa cháu trai, cháu gái về.

Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang còn chưa vào phòng đã ngửi thấy hương thơm thức ăn, nhất thời cậu không nén nổi mà nuốt nước miếng, hai mắt sáng như sắp thành hai cái đèn pha.

Em gái Viêm đang ngồi bên cửa liếc mắt ra ngoài cửa nhìn, liền thấy anh tư mình từ trước tới giờ luôn nghiêm túc như ông cụ non lại đang nắm tay một thiếu niên đẹp tới không giống người phàm đi tới, nhất thời cảm giác mắt như muốn rụng ra.

Sao, sao có thể có con trai đẹp mắt tới vậy chứ! Oa oa oa, nếu là con gái, có thể trực tiếp gả cho anh tư mình rồi! Ngạnh hán Quân ca xứng với mỹ nhân mềm manh, cute tới muốn hộc máu luôn rồi có được không!

Lúc này ông nội Viêm cũng đang nói chuyện với hai đứa con trai và con dâu hai.

“Văn Thanh này, chuyện này con đừng trách ba với thằng tư không nói trước cho con biết, Tiểu Ngọ còn nhỏ, chuyện này thực ra mọi người đều chưa nói rõ ràng, nhưng bây giờ con cũng đừng có ý kiến với hai đứa nó, con cũng đã gọi ba một tiếng ba chồng rồi, giữ thể diện cho ba lần này.” Ông nội luôn rất cứng rắn, nhưng bỏ qua quyết định của con trai, con dâu, trực tiếp định đoạt hôn nhân của cháu trai, dù có là bậc làm ông, thì cũng đã có chút vượt quyền, lời nói ra cũng nhẹ nhàng hẳn. Còn nữa bây giờ dù hôn nhân đồng tính đã hợp pháp, nhưng cũng không phải là đa số, con hai và con dâu có thể tiếp thu được hay không, ông cũng không chắc.

Khang Văn Thanh trầm mặc một lúc, nở nụ cười, nói: “Ba nói gì vậy ba, Tiểu Ngọ dù là con trai, nhưng điều kiện của thằng bé rất xứng với Phi Ngang, tính tình lại ngoan như vậy, con không có ý kiến gì cả, còn tính tình Vân Hải thế nào, ba còn rõ hơn con, anh ấy không để ý những chuyện này đâu.”

Ông nội nghe những lời này xong, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, chỉ cần con dâu không có ý kiến với chuyện này, những chuyện khác đều dễ giải quyết cả.

Viêm Phi Ưng đang đứng cạnh nghe chuyện cũng kinh ngạc, “Ơ, Tiểu Ngọ nhìn trông còn chưa thành niên mà, hai đứa nó, chuyện này…”

Anh ba Viêm nghe vậy bật cười, “Anh hai, xem ra, trong nhà ngoài em gái còn chưa trưởng thành ra thì chỉ còn lại có mình anh là còn FA thôi, phải cố lên đấy.”

Viêm Phi Ưng lườm em mình một cái, bất đắc dĩ lắc đầu. Quay lại đúng lúc nhìn thấy em trai mình đang dắt tay Tô Ngọ đi vào, Tô Ngọ nhìn bàn ăn chảy nước miếng, nói gì đó, mà em trai mình vẫn luôn làm mặt nghiêm kia, lúc này lại khẽ cúi đầu, chuyên chú nghe cậu nói.

Anh nhíu mày, bỗng cảm thấy như vậy cũng rất tốt, ngay cả cái tính cách kia của em trai mình, cũng có người lo lắng cho rồi, cũng không tồi.

Tô Ngọ không biết chuyện mình tâm tâm niệm niệm muốn tạo lập một gia đình với Phi Ngang đã được cả nhà chấp thuận, cậu vừa chảy nước miếng vừa hỏi Viêm Phi Ngang, “Phi Ngang Phi Ngang, cái con cong cong màu đỏ kia là con gì vậy? Ngửi thơm quá!” Thật muốn ăn!

Viêm Phi Ngang nhìn thoáng qua, đáp: “Là tôm.”

Tô Tiểu Ngọ nhà quê xuất thân nông thôn, chưa từng thấy con tôm lớn như vậy…