Nhật Ký Sinh Hoạt Của Đế Hậu Tại Thập Niên 60

Chương 7




Mỗi lúc Phó Nhiễm không phục ai, cô liền lựa chọn không nói câu nào. Lúc này cô không muốn lên tiếng, bởi vì cẩu Hoàng Đế gậy đánh uyên ương, sau khi cô đến nơi này, nói ít đến đáng thương, cộng thêm sự sợ hãi khi đối mặt với cảnh xa lạ, khiến cho một đoạn thời gian rất dài người Phó gia đều cho rằng cô là một người ngốc.

"Trẫm đang nói chuyện với ngươi, có nghe thấy không." Cẩu Hoàng Đế lạnh lẽo nhìn về phía cô.

Cuối cùng vẫn sợ chọc giận mặt rồng, Phó Nhiễm rũ mắt, thấp giọng nói: "Hoàng thượng nói đúng lắm, thần thiếp biết sai."

Kỳ thật Hoàng Đế chẳng cần phải lo ngại, cho cô mượn 10 cái gan, cô cũng không dám cho Hoàng Đế đội nón xanh nha...

Cho nên Phó Nhiễm sợ Nhan Đông Thanh như vậy, là vì cô biết rõ, bọn họ sớm muộn sẽ trở về.

Từ xưa đến nay, lòng dạ đế vương hẹp hòi. Nếu bây giờ cô dám chọc giận mặt rồng, đợi sau khi trở về Hoàng Đế tùy tùy tiện tiện tìm lý do, có thể làm cho cô mất cái mạng nhỏ.

Ở đây tuy nghèo không có gì ăn, nhưng vẫn có chỗ khiến cho Phó Nhiễm hâm mộ. Ví dụ như đồng chí chủ tịch thường nói "Phụ nữ cũng gánh nửa bầu trời".

Ở Đại Ngụy, phụ nữ đừng nói gánh nửa bầu trời, nếu có thể khiến nam nhân không nạp thiếp, đã là nữ nhân có bản lĩnh.

Phó Nhiễm giương mí mắt chăm chú nhìn Hoàng Đế trước mặt, trong lòng khó tránh khỏi bất mãn, thầm than sinh không gặp thời. Nếu như có cơ hội, cô nhất định mang phụ thân tới xem "Hoàng Đế" nhà người ta anh minh thần võ như thế nào.

Mặc dù bọn họ rất nghèo...

Nhưng mà trong lòng Phó Nhiễm vô cùng rõ ràng, so sánh một đế vương, mấu chốt vẫn là xem dân chúng có an cư lạc nghiệp hay không. Chỉ từ điểm ấy, không thể nghi ngờ Nhan Đông Thanh là một đế vương tốt biết chăm lo việc nước. Ngài ấy cũng có đủ quyết đoán, nếu không cũng đã chẳng một người một ngựa tới nơi này học trộm kỹ thuật của người ta.

Mà cũng không phải...Ngài ấy không đi một người một ngựa, ngài ấy cũng túm Hoàng Hậu kéo tới đây.

Về điểm này, từ đầu đến cuối Phó Nhiễm vẫn không hiểu. Tay cô trói gà còn không chặt, năng lực học tập kém, năng lực thích ứng cũng kém, trừ việc mỗi ngày chọc tức hoàng đế, dường như không có tác dụng khác. Đến đây có thể làm gì?

Chẳng lẽ giống như người ở đây thường nói vợ chồng phối hợp, làm việc không mệt mỏi?

Nghĩ đến khả năng này, thân thể Phó Nhiễm không nhịn được run rẩy, nhổ nước súc miệng ra, nhỏ giọng bẩm báo: "Hoàng thượng, thiếp đánh răng xong rồi."

Sống cùng Hoàng Đế thật mệt mỏi, đến cả việc đánh rắm cũng phải xin phép một câu.

Bộ dáng Nhan Đông Thanh không muốn để ý nhiều, không mặn không nhạt ừ một tiếng, phân phó nói: "Đi xuống đi."

"Vậy... thiếp xin được cáo lui trước."

Rửa mặt chải đầu xong, Phó Nhiễm múc một chén cháo loãng trong nồi, gắp một miếng củ cải muối khô, ăn cho có vị.

Từ Lan Anh trước khi ra khỏi nhà dặn dò cô: "Hôm nay đừng có chạy lung tung. Khu phố chuẩn bị phát phiếu lương phiếu dầu, ở nhà mà đợi nhận."

Nghe vậy, hai mắt Phó Nhiễm sáng lên, bảo đảm nói: "Mẹ cứ yên tâm. Con sẽ không đi đâu cả."

Cô không phải chỉ nhận phiếu lương và phiếu dầu của khu phố, còn phải đi nhận ở trường tiểu học phụ thuộc.

Mặc dù khu vực 105 thuộc xã An Sơn quản lý, nhưng lại giống một cái xã hội nhỏ, có một hệ thống quản lý độc lập, xã khu và quản lí nhà xưởng ở chung hỗn hợp, khó tránh khỏi hỗn loạn.

Nhà họ Phó có 5 miệng ăn, riêng việc đi nhận phiếu lương phiếu dầu đã phải đi ba nơi.

Phó Yến từ lâu đã thôi học, bởi vì chưa đầy mười sáu tuổi, nên chưa đi làm, thuộc hộ tập thể, phiếu lương do xã An Sơn phân phát, một tháng được hai mươi bảy cân lương thực.

Phó Nhiễm và Phó Thanh đều học ở trường tiểu học phụ thuộc 105, phiếu lương thực được trường tiểu học phụ thuộc phân phát, cũng là hai mươi bảy cân, nhưng mà bởi vì bọn họ vẫn đi học, được trường chứng minh, đến cục lương thực có thể nhận đến 30 cân.

Về phần Phó Hướng Tiền và Từ Lan Anh, nhận trực tiếp từ nhà xưởng.