Nhật Ký Tân Hôn

Chương 9




“Anh là tên lường gạt!” Thẩm Hạ Chí vừa dùng sức rửa cái đĩa vừa uất ức khẽ nguyền rủa.

Anh đã đồng ý với cô, có rãnh rỗi sẽ đến ăn đồ ngọt do cô làm nhưng kể từ ngày đó đến nay đã một tuần lễ, anh cũng không xuất hiện nữa. Cô đã tìm rất nhiều lý do, đổ rác, mua đồ, đi ngang hẻm nhưng vẫn không thấy bóng dáng của anh.

Rõ ràng là anh cố ý tránh cô, nếu không thì ngày đó đúng là anh chỉ đi ngang qua, sau khi thấy cô liền rời đi.

Tại sao! Tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện làm xáo trộn tinh thần cô rồi lại đột nhiên biến mất. Mỗi ngày cô đều thất thần, mỏi mắt hy vọng anh xuất hiện. Cô tự nói với mình, cho dù anh có lạnh nhạt với cô đến thế nào thì chỉ cần có thể gặp anh là tốt rồi. Cô đúng là không có tiền đồ.

Anh không xuất hiện làm cho lòng tin của cô từ từ mất đi. Cô sợ, sợ anh chỉ là Đàm Hoa Nhất Hiện, từ đó sẽ không còn tồn tại.

“Này, ai là chủ ở đây, mau ra đây!”

Trong đại sảnh đột nhiên truyền đến tiếng va chạm lớn làm Thẩm Hạ Chí ở trong phòng bếp cũng giật mình. Cô lấy lại tinh thần, vội vàng bỏ bao tay và cái đĩa xuống, đi ra ngoài.

Đột nhiên trong tiệm xuất hiện bốn năm thiếu niên có bề ngoài rất lưu manh. Thẩm Hạ Chí cau mày nhưng vẫn lịch sự nói: “Xin lỗi, tiệm bánh đã đóng cửa rồi, nếu quý khách muốn ăn bánh ngọt thì xin ngày mai quay lại.”

Nghe Thẩm Hạ Chí nói, bốn năm thiếu niên ngẩn ra, sau đó cười ầm lên. Một người trong đó nhuộm tóc xanh xem ra chỉ mới mười sáu mười bảy chợt vỗ bàn, hung dữ đi về phía Thẩm Hạ Chí nói: “Này! ai muốn ăn cái gì ngọt chứ, chúng tao tới thu phí bảo kê.”

Phí bảo kê?

Thẩm Hạ Chí tức giận cười một tiếng: “Tôi mở tiệm ở đây đã bốn năm năm, lần đầu tiên nghe có người nói muốn thu tiền bảo kê, thật xin lỗi, không có!”

“!@#$%$@, con đàn bà này có phải chán sống rồi không!” Một tên gio8 chân đá ngã cái ghế: “Đừng nói nhiều, lấy trước một vạn tiền bảo kê.”

Thẩm Hạ Chí cau mày có chút tức giận, nhìn bọn chúng không giống phần tử xã hội đen chút nào mà giống mấy tên mới lên dở dở ương ương cố ý gây chuyện: “Tôi sẽ không đưa tiền cho mấy cậu, nếu như không muốn lớn chuyện thì mau rời khỏi đây. Ở tuổi này thì mấy cậu tốt nhất nên ở trường học, học theo xã hội đen cái gì, dở dở ương ương, nếu như các cậu không nghe tôi khuyên bảo thì tôi sẽ báo cảnh sát.”

Bốn năm thiếu niên lập tức quát to một tiếng, một tên nhuộm tóc hồng lập tức nắm lấy Thẩm Hạ Chí, rống to: “Mẹ nó, mày còn dám giáo huấn bọn tao, uy hiếp bọn tao? Báo cảnh sát... Tao xem mày có báo cảnh sát được không.”

“Đập điện thoại!”

Điện thoại, bàn hế trong tiệm bị đập phá. Chỉ trong một phút mà của tiệm đã bừa bãi, Thẩm Hạ Chí nóng nảy: “Dừng tay! Dừng tay cho tôia, a...”

Cô còn không kịp nói hết câu thì tóc đã bị nắm chặt, cô túm lấy tên tóc hồng: “Buông tôi ra, khốn kiếp!”

“Ai bảo rượu mời không uống muốn ăn rượu phạt, xem mày còn dám không thất thời nữa không.” Một tên lớn hơn cho Thẩm Hạ Chí một cái tát, sức lực không nhỏ, làm cho khóe miệng cô rỉ máy, gò má trắng nõn lập tức hiện rõ năm ngón tay.

Thẩm Hạ Chí liều chết giãy giụa, nhưng căn bản không thể nào phản kháng. Cửa sắt đóng chặt, không ai có thể nhìn thấy tình hình bên trong, cũng không ai có thể tới cứu cô, cô phải làm gì đây?

Mắt thấy bọn họ sẽ lấy hết tiền Thẩm Hạ Chí liều mạng xông tới. Nhưng không ngờ lại bị một tên hung hăng đá vào bụng, cô bị đau quỳ xuống đất, trán đụng phải góc bàn, máu lập tức chảy ra...

Cô không thể nhận thua, tuyệt không thể, đây là tiền sinh hoạt của cô và con gái, làm sao cô có thể để họ cướp đi chứ, cô cắn răng dùng hết sức mình tiến lên: “Không cho phép nhúc nhích, không cho phép!”

Cô liều chết phản kháng rốt cuộc cũng chọc giận các thiếu niên. Một tên trong số đó bắt đầu tay đấm chân đá, Thẩm Hạ Chí không thể phản kháng, chỉ có thể cắn răng co rúc người lại chịu trận. Giờ phút này, trong đầu cô chỉ có hình bóng của Kỳ Thịnh và con gái, cô rất nhớ anh, cô không thể nói chuyện với anh nữa, càng không thể làm bánh ngọt cho anh ăn, con gái của cô cũng cần cô, cô không thể có chuyện được.

Lúc này, cửa sắt đang đóng chặt bỗng “Ầm” một tiếng, đám người kia sợ hết hồn, ánh sáng chói lóa làm cho bọn họ híp mắt lại. Bọn họ chỉ nhìn thấy một bóng người cao to với đôi mắt lạnh lẽo đi vào. Mọi người còn chưa phản ứng kịp thì cửa sắt lại đóng lại một lần nữa, tựa hồ như muốn nói ai cũng không thể chạy thoát.

Đám thiếu niên không tự chủ được rùng mình một cái, cảm thấy cực kỳ kinh sợ, bọn họ còn chưa có hành động nào thì bóng dáng kia đã đi tới, một tay ôm lấy người phụ nữ đang nằm dưới đất… tay còn lại bóp lấy cổ của tên thanh niên tóc hồng, nhấc hắn lên cao.

Đám thanh niên còn lại hoảng sợ nhìn tên tóc hồng mặt đỏ bừng, không thể thở được, bàn tay đang bóp cổ hắn cũng không giỡn chơi, gân xanh nổi hết lên, con ngươi tràn đầy sát khí.

Đám thanh niên co rúm lại, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như người đàn ông này muốn giết bọn họ thì dễ như bóp chết một con kiến.

“Kỳ Thịnh, không cần... Khụ khụ, xin anh, không cần.”

Thẩm Hạ Chí rúc vào lồng ngực ấm áp, cô mở mắt ra. Một lúc sau mới ý thức được hình ảnh đáng sợ trước mặt, cô cảm nhận được toàn thân anh cứng ngắc.

Nhưng lời nói của cô cũng không xoay chuyển được anh, con ngươi lạnh lùng tràn đầy quyết tâm, chỉ cần một chút nữa thì tên nhóc tóc hồng sẽ tiêu đời.

Thẩm Hạ Chí luống cuống, cô chưa bao giờ thấy Kỳ Thịnh đáng sợ như vậy. Cô nhất định phải ngăn anh lại, không để cho anh giết người, cô vòng chặt người anh khóc lớn: “Kỳ Thịnh, buông tay ra! Đừng giết hắn, xin anh, em xin anh, đừng mà… em không sao, em không có chuyện gì hết, nếu như anh có chuyện thì em phải làm sao đây? Đúng rồi! Còn có Duyệt Duyệt, con gái của chúng ta, con bé phải làm sao? Kỳ Thịnh...”

Hình như Kỳ Thịnh hơi rung động khi nghe tới con gái, ngón tay anh chậm rãi buông ra, tên nhóc tóc hồng mềm nhũn ngã xuống đất.

Kỳ Thịnh lạnh lùng nói: “Cút.”

Đám thanh niên vội vàng rời đi như chạy khỏi địa ngực, không ai dám quay đầu lại nhìn.

Thẩm Hạ Chí khóc lớn nhưng cô cũng cảm thấy nhẹ lòng, cũng may anh nghe lời cô nói, cũng may… anh xuất hiện.

Không biết vì sao, trong nháy mắt, Thẩm Hạ Chí giống như bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện, là anh, thật sự là Kỳ Thịnh, làm sao cô có thể bị sự lạnh nhạt của anh đánh lừa chứ? Anh vẫn luôn ở bên cô, yên lặng làm mọi chuyện vì cô. Vẻ ngoài lạnh lùng chỉ là sự ngụy trang của anh, căn bản là anh rất quan tâm cô, cô còn hoài nghi cái gì chứ, cô còn sợ cái gì chứ?

Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Chí chợt đẩy Kỳ Thịnh ra nhưng cô lại loạng choạng muốn ngã xuống đất. Lúc sắp ngã xuống thì Kỳ Thịnh đã nhẹ nhàng đỡ được cô. Anh không thể làm gì khác hơn là đặt cô lên ghế, lẳng lặng nhìn cô.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt chảy ra. Sau đó hít thở sâu một hơi rồi bắt đầu lớn tiếng lên án: “Ai cần anh trông nom tôi, không phải là anh đã sớm mặc kệ sự sống chết của tôi rồi sao? Căn bản là anh thấy tôi ghê tởm, nhìn tôi thê thảm như vậy anh nên vỗ tay vui mừng mới đúng, hu hu hu… Tôi chán ghét anh, tôi hận anh chết đi được, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, để cho mấy tên côn đồ kia đánh chết tôi đi.”

Kỳ Thịnh nhìn cô gây sự chỉ thở dài, anh ngồi xổm xuống đưa tay đụng vào vết thương của cô: “Ngoan, chúng ta đến bệnh viện trước được không? Vết thương của em cần được xử lý.”

Thẩm Hạ Chí sững sờ khi nghe thấy giọng nói êm ái của anh. Đã năm năm rồi cô không được nghe thấy giọng nói này, căn bản là anh chưa từng thay đổi.

“Oa” Thẩm Hạ Chí gào khóc, níu chặt lấy ống tay áo của anh ăn vạ: “Tôi không đi bệnh viện, tôi không muốn đi bệnh viện, để cho tôi đau chết đi!”

“Hạ Chí, đừng quậy nữa.” Kỳ Thịnh biết mình không thể tránh né được nữa, anh chỉ có thể lo lắng an ủi cô.

“Tôi chính là muốn quậy như vậy đó, sao nào!” Thẩm Hạ Chí đau lòng nói: “Không phải anh đã sớm không còn quan tâm đến tôi sao, anh chê tôi không hiểu chuyện, anh chê tôi quá lệ thuộc vào anh, chê tôi không đủ trưởng thành. Dù sao thì tôi cũng hồ đồ như vậy đó, anh đã không quan tâm đến tôi thì còn quản tôi làm gì.”

“Anh chưa từng có chê em không hiểu chuyện, không chê em không đủ trưởng thành, mặc kệ em có hồ đồ hay không thì anh cũng đều muốn em.” Cô bị đau thì anh càng đau lòng hơn, động tác của anh cẩn thận đem đầu cô đặt lên bả vai mình, an ủi: “Đừng khóc, có được không, em khóc anh sẽ đau lòng.”

“Anh lừa em, anh là tên lường gạt.” Thẩm Hạ Chí vừa khóc thút thít vừa ôm cổ anh, đem toàn bộ nước mắt nước mũi trét lên người anh: “Rõ ràng lúc ly hôn anh chê em không hiểu chuyện, em cầu xin anh, anh cũng không nghe. Anh thật tàn nhẫn, ngay cả một cơ hội cũng không cho em. Bây giờ lại nói là không phải.”

Kỳ Thịnh im lặng, chuyện này rất phức tạp, anh không biết bắt đầu giải thích từ đâu.

Thẩm Hạ Chí khẳng định Kỳ Thịnh quan tâm cô, cô nắm chắt mình có thể đối phó với anh nhưng cô không muốn, cô không muốn ép anh đi một lần nữa. Kỳ Thịnh trầm mặc đỡ cô dậy, cô nói sang chuyện khác, cố ra vẻ tức giận: “ Cho nên anh gạt em phải không? Lúc ly hôn là có lý do khác có phải không?”

Kỳ Thịnh nhìn cô không chớp mắt, anh không nói lời nào, dĩ nhiên là đã có ý thừa nhận.

Thẩm Hạ Chí vẫn không thể nào làm cho nước nước mắt ngừng rơi, cô oán trách Kỳ Thịnh, nức nở: “Đã có lý do khác tại sao lại không nói, nếu bây giờ quay lại tìm em, tại sao lại không nói, chỉ ngây ngốc đứng trong bóng tối nhìn em. Anh có biết để cho em nhìn thấy anh như vậy em rất đau lòng không? Anh chỉ cho em một chữ “ừ”, lạnh lùng với em, làm cho em luống cuống, muốn hận anh cũng không được, yêu anh cũng không xong. Kỳ Thịnh, anh nói cho em biết đi, cuối cùng em phải làm như thế nào, anh dạy cho em đi.”

“Thật xin lỗi.” Hốc mắt Kỳ Thịnh nóng lên, anh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô: “Anh chỉ là, không biết phải đối mặt với em như thế nào… Anh rất nhớ em.”

Chỉ một câu đơn giản cũng làm cho Thẩm Hạ Chí cảm thấy năm năm này là đáng giá. Kỳ Thịnh thật lòng, cô không muốn khóc nhưng lại không ngừng được.

Cô chợt giữ chặt lấy mặt anh, hôn lên môi anh, nếm lấy vị mặn của nước mắt: “Em cũng rất nhớ anh, ngày nào cũng nhớ anh. Em cho là mình đủ kiên cường, đủ dũng cảm nhưng thì ra không có anh, tất cả đều là vô nghĩa, em chỉ là thứ vô dụng.”

Kỳ Thịnh hôn trả cô, đưa tay ôm chặt lấy cô, gần như là muốn đem cô gắn vào cơ thể mình: “Không phải, em làm rất tốt, làm rất tốt.”

“Kỳ Thịnh...”

“Ừ.”

“Đừng rời xa em có được không, mặc kệ là vì lý do gì, anh cũng không được rời xa em. Chỉ cần chúng ra ở chung một chỗ thì không có gì không làm được.”

“Anh đồng ý với em...”

Rốt cuộc, Thẩm Hạ Chí cũng cười rộ lên, sau cơn mưa trời lại sáng.

Dọc theo đường đi, Thẩm Hạ Chí nghĩ nát óc không biết phải giới thiệu Kỳ Thịnh với con gái như thế nào. Đến lúc hai người gặp nhau, cô mới biết là mình ngu ngốc đến mức nào.

Tại sao?

Nguyên nhân thật ra rất đơn giản.

Kỳ Hỷ căn bản là không sợ người lạ, con bé chỉ vào Kỳ Thịnh, nói: “Con mắt của chú rất giống Duyệt Duyệt.”

Kỳ Thịnh nhìn Kỳ Hỷ cười, vẻ mặt của anh là Thẩm Hạ Chí xúc động…

Anh ôm lấy con gái, dịu dàng đính chính: “Duyệt Duyệt, phải là con mắt của con giống chú mới đúng.”

“Tại sao?” Kỳ Hỷ ngồi trong lòng anh, cắn ngón tay mập mạp hỏi.

“Bởi vì, chú là ba con.” Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, hướng dẫn con gái đi từng bước.

“Khụ khụ khụ...” Thẩm Hạ Chí ở một bên lập tức bị sặc nước miếng của mình. Anh có thể không nói trực tiếp được không, có thể không cần quá thẳng thắn không. Con gái mới bốn tuổi, làm sao hiểu được chứ.

Nhưng kỳ quái dạ, gương mặt trắng nõn của Kỳ Hỷ lộ ra biểu hiện bừng tỉnh, bàn tay nhỏ bé cầm lấy gương mặt anh, ngó trái ngó phải giống như đang xác định cái gì đó, sau một hồi bé ke6i to: “Ba, cuối cùng ba cũng về rồi, Duyệt Duyệt đã chờ ba lâu lắm rồi, ba sẽ không rời xa con nữa, phải không? Sau này sẽ ở chung với con và mẹ phải không?”

“Ừ.” Kỳ Thịnh dịu dàng sờ mặt con gái, nói lời cam kết.

Này này này! Thẩm Hạ Chí trợn tròn mắt, bọn họ đang nói cái gì vậy?

Ai có thể giải thích cho cô một chút không? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Sau khi dỗ Duyệt Duyệt ngủ, Thẩm Hạ Chí mới có cơ hội kéo Kỳ Thịnh về phòng, chuẩn bị “Thập nhị đại hình Mãn Thanh” chất vấn anh.

“Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”

Kỳ Thịnh nhìn khí thế hung hăng của Thẩm Hạ Chí thì bật cười, kéo cô ngồi xuống: “Chuyện này nói ra thì rất sài, nếu muốn nói hết thì đại khái cũng tốn không ít thời gian.”

Anh thẳng thắn như vậy, ngược lại làm Thẩm Hạ Chí ngạc nhiên: “Anh... Muốn nói mọi chuyện với em sao?”

“Đã đồng ý với em thì anh sẽ không giấu giếm nữa. Mặc kệ sau khi nghe xong em quyết định như thế nào, anh cũng tôn trọng em.”

Thẩm Hạ Chí nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh thì khinh thường, cái gì gọi là sau khi nghe xong, mặc kệ cô quyết định thế nào thì cũng tôn trọng cô. Không phải cô đã sớm quyết định rồi sao, nếu như anh có là Hỗn Thế ma vương thì cô cũng chỉ có anh.

Vì vậy Thẩm Hạ Chí rất phối hợp gác chân ngồi nghiêm chỉnh: “Được rồi, em đã chuẩn bị tốt, bắt đầu đi.”

Kỳ Thịnh suy tư một chút rồi mới ngẩng đầu lên hỏi: “Hạ Chí, em có nhớ năm năm trước có người người gọi là Qủy Sát không? Lúc ấy, hắn đã nói với em anh còn có một cái tên khác là Gabriel.”

Dĩ nhiên là cô nhớ rõ, tất cả mọi chuyện đều là vì Thẩm Mỹ Lao, lại nói đến tên kia, nếu không phải vì hắn thì cô cũng không cần lừa gạt Kỳ Thịnh. Kết quả lại hại Kỳ Thịnh dính líu vào, đúng rồi, là từ khi đó Kỳ Thịnh bắt đầu trở nên là lạ. Thẩm Mỹ Lai chính là kẻ đầu sỏ, cũng may kể từ ngày đó, cô không gặp lại tên kia.

A, lạc đề rồi, đúng, khi đó cái tên Qủy Sát kêu cô gọi cho Gabriel, sau đó cô mới hiểu người đó là Kỳ Thịnh: “Cho nên Gabriel là tên tiếng Anh của anh?”

Trầm mặc một hồi lâu, Kỳ Thịnh gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu: “Thật sự nó chỉ là một cái tên nhưng mà không phải của anh, Gabriel, Gabriel, trong kinh thánh đại biểu cho máu tươi và mạng người.”

“Nghe rất thần bí.”

Biểu tình của Thẩm Hạ Chí làm Kỳ Thịnh muốn nghiêm túc cũng không làm được. Anh gõ gõ cái đầu nhỏ của cô: “Anh không nói giỡn, khi đó anh lừa em, anh biết Quỷ Sát vì tìm anh mà đến đây. Làm chị em thiếu nợ, sau đó em nhất định sẽ đến cứu người. Tất cả đều là kế hoạch của hắn. Hắn không thể tìm thấy chúng ta nên mới tìm chị em.”

Nói như vậy thì Thẩm Mỹ Lai rất vô tội, Thẩm Hạ Chí gật đầu một cái: “Vậy tại sao hắn muốn tìm anh, rốt cuộc hắn là ai?”

Im lặng, hoặc là cô nên hỏi, anh là ai, đến từ đầu. Lần đầu tiên đặt chân đến chỗ anh, cô đã biết thân phận của anh rất thần bí. Chỉ là cô không muốn tìm hiểu, nơi đó là người nhà của cô, có ai sẽ hoài nghi người nhà mình chứ? Thì ra đây là sự thật.

Kỳ Thịnh càng thêm trầm mặc, giọng điệu của anh có chút run run, giống như là sợ cô sẽ biết mọi chuyện. Thẩm Hạ Chí không nói gì, để anh điều chỉnh tâm trạng của mình.

“Hạ Chí, anh đã từng là một Lính Đánh Thuê, Quỷ Sát cũng thế.”

Cuối cùng anh cũng nói ra, nhắm mắt lại, cũng như trút được gánh nặng. Một lúc sau, anh mới dám mở mắt ra nhìn cô, nhưng mà… cô vẫn chống cằm nhìn anh, gương mặt hồn nhiên

Kỳ Thịnh kinh ngạc, sau đó nói lại: “Hạ Chí, anh đã từng là một Lính Đánh Thuê.”

“Thì sao?” Thẩm Hạ Chí bĩu môi: “Anh yêu, được rồi, Lính Đánh Thuê nghe ra thì rất lợi hại, rất rất giỏi giang nhưng em lại không biết nó là gì. Cho nên anh nói xem em phải phản ứng thế nào đây, em rất vô tội nha.”

Rất lợi hại, rất rất giỏi! Đây căn bản không phải ý của anh. Kỳ Thịnh có chút dở khóc dở cười, anh sờ sờ gương mặt cô rồi nói tiếp: “Đơn giản mà nói, Lính Đánh Thuê chính tử sĩ, Lính Đánh Thuê cũng chia rất nhiều loại, buôn bán, chợ đen, gián điệp quốc tế.”

“Vậy anh thuộc loại nào?”

Kỳ Thịnh đưa tay đem kéo Thẩm Hạ Chí vào trong ngực, không cho cô nhìn thấy vẻ mặt mình rồi mới nói: “Sáu tuổi anh đã được tổ chức nuôi dưỡng, trải qua mười năm huấn luyện như địa ngục, mười sáu tuổi làm nhiệm vụ đầu tiên, mười bảy tuổi thành Lính Đánh Thuê trẻ tuổi nhất. Anh cũng không chuyên về loại nào, loại nào anh cũng từng làm qua. Hai mươi lăm tuổi anh cảm thấy mệt mỏi nên tự động rời đi tổ chức, sau đó gặp bọn Tiểu Tích, hai mươi bảy tuổi... Anh gặp em.”

Chỉ đơn giản mấy câu, Kỳ Thịnh đã kể lại hết cuộc đời mình. Thẩm Hạ Chí núp trong ngực anh, vòng chặt lấy anh, trái tim rất đau. Cô nghĩ, không cần nói thêm gì nữa, cô cũng biết mọi chuyện, cô có thể hiểu được anh đã trải qua cuộc sống như thế nào.

“Hạ Chí, anh đã từng giết nhiều người, rất nhiều.”

Thật ra thì, đây mới là trọng điểm, tay anh đã dính đầy máu tươi. Nói khó nghe thì anh là một sát thủ làm người ta sợ hãi “Gabriel” .

Thẩm Hạ Chí cảm nhận được anh đang run rẩy, nước mắt cô chảy xuống. Cô nghĩ, cô đúng là phụ nữ ít kỷ, sống chết của người trên toàn thế giới này đều không liên quan đến cô. Cô chỉ quan tâm đến anh, lòng cô quá nhỏ, chỉ có thể chứa được anh.

“Cho nên anh muốn làm em sợ sao?” Cô buồn buồn nhạo báng: “Đừng cho là em sẽ sợ anh, hừ, sau này không cho anh hung dữ với em, không được lớn tiếng với em, cho dù em có làm bậy thì anh cũng phải chấp nhận!”

Anh, dĩ nhiên là hiểu ý cô, anh hôn lên tóc cô. Kiếp này gặp được cô chính là may mắn lớn nhất của anh.