Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 1




Đường Yên khẽ cử động tay, cơ thể truyền đến từng trận đau nhức, mũi ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, mở mắt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm bốn phía, giật mình phát hiện bản thân đang ở trong một phòng bệnh màu trắng.

Phòng không lớn, khoảng tám mét vuông, một cái giường, một cái bàn.

Bắt cóc? Trả thù? Cosplay? Các loại ý nghĩ nhanh chóng xẹt qua trong đầu Đường Yên, tầm mắt rơi vào hai tay đặt trên đệm mỏng, trắng noãn tinh tế, này, làm sao có thể? Tại sao không thấy ba vết sẹo die ndan le equy do onhung dữ trên cổ tay trái nữa? Thân là một nữ quân nhân bộ đội đặc chủng, cô vẫn lấy làm kiêu ngạo... Vết sẹo đối với cô mà nói đúng là vinh dự lớn nhất. Cúi đầu vừa nhìn, khóe miệng giật giật, ngực cup 34D không còn... Ngực phồng lên hai cái bánh bao nhỏ, trên cánh tay phải, chỗ trán quấn đầy băng gạc, khó trách tỉnh lại lại ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt?

Không thích hợp!

Đường Yên cấp tốc tỉnh táo lại, thân thể này không đến hai mươi tuổi, khung xương mềm yếu, vừa nhìn liền biết không trải qua bao nhiêu rèn luyện, cơ bắp mềm nhũn co dãn chứ không phải thân thể mạnh mẽ hữu lực của cô.

Xuyên không!

Đột nhiên, Đường Yên nhớ tới cái từ này, sau khi kết thúc nhiệm vụ cô đều ở nhà đọc không ít tiểu thuyết trên mạng, xuyên không, sống lại cô cũng không xa lạ gì, loại tình huống này hẳn là xuyên không, nghĩ rõ ràng trước sau Đường Yên rất nhanh tiếp nhận hiện thực, cô là một cô nhi, bị lão đầu nhặt được, lão nhân là một quân nhân xuất ngũ, từ nhỏ cô liền theo quân nhân rèn luyện, lúc mười tám tuổi thuận lợi trở thành bộ đội đặc chủng. Ba năm trước đây, lão đầu cơ tim tắc nghẽn đi rồi, cô cũng không còn vướng bận.

Đường Yên thích xem tiểu thuyết, không hạn chế bất luận loại nào, huyền ảo, cổ ngôn(chắc là ngôn tình cổ đại), thi đấu thể thao... Cô thức đêm đọc từ đầu tới cuối một cuốn tiểu thuyết theo trào lưu thăng cấp, nữ chính mang ánh sáng vô địch một đường thăng cấp ở mạt thế, cuối cùng cùng với nam chính hạnh phúc viên mãn bước vào kỷ nguyên mới... Trong tiểu thuyết ngoại trừ nữ chính, mấy nữ phụ người qua đường không một ai có kết cục tốt. Đến chương 3: Nữ phụ vật hi sinh trùng tên với cô, nhất thời tức giận, châm chọc hai câu, không nghĩ vừa tỉnh ngủ cảnh còn người mất.

Xoa thái dương đau nhức, nhìn thoáng qua căn phòng bố trí hiện đại, hẳn không phải là cổ đại...Lúc đầu cho là bắt cóc hoặc trả thù, suy nghĩ lại, liền phát hiện sự tình không thích hợp, nghiêng tai lắng nghe nhận thấy bên ngoài có không ít người đi lại, dựa vào đầu giường bằng sắt lạnh lẽo, "ầm" một cái, trong đầu chợt nổ tung, trước mặt hiện lên từng màn cảnh tượng, Đường Yên nắm chặt khăn trải giường dưới thân, giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chậm rãi chảy xuống từ thái dương...

Trong đầu đột nhiên xuất hiện thêm không ít trí nhớ... Đường Yên chậm rãi sắp xếp lại mạch suy nghĩ!

Năm 2001, nhóm nghiên cứu khoa học ở quần đảo Nam Mĩ phát hiện một loại bệnh độc Solanum chưa từng biết đến trước đây ở năm nghìn mét dưới biển sâu của Hải Vực, được gọi là bệnh độc thứ năm, có nghĩa là bệnh độc không biết tên bên ngoài trái đất. Vì nghiên cứu loại bệnh độc này, nhóm nghiên cứu khoa học giấu diếm phát hiện này, dùng chuột trắng làm thí nghiệm, tuy nhiên hiệu quả không lớn, trong một lần thí nghiệm, một nhân viên cứu hộ sai sót dẫn bệnh độc vào trong cơ thể... Bị lây bệnh cực nhanh, lại không có cách nào ức chế.

Ngắn ngủi hai ngày, nhóm nghiên cứu không còn một người sống sót.

Biết được tin tức nước M nhanh chóng khống chế quần đảo Nam Mĩ, xoá đi toàn bộ phát hiện trên đảo này của nhóm nghiên cứu khoa học, niêm phong vi khuẩn gây bệnh cất vào kho mang đi.

Tư liệu ghi chú rõ, người bị lây bệnh sẽ biến thành người thực vật, gọi là tang thi. Từ người sống trực tiếp chuyển hóa, không sợ ánh sáng, di chuyển chậm rãi, lúc nhìn thấy huyết nhục của người sống tốc độ cực nhanh. Không có cảm giác đau đớn, không biết sợ hãi, chỉ biết thuận theo bản năng đi tìm đồ ăn, quét sạch nhân loại. (huyết nhục: máu thịt)

Năm 2012, toàn bộ thế giới đột nhiên bùng phát bệnh độc tang thi, trong lúc nhất thời toàn bộ thế giới lâm vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, tranh giành của cải, cướp đoạt nguồn năng lượng... Cùng với sự bạo phát của bệnh độc tang thi, thiên tai dồn dập nối đuôi nhau kéo đến, núi lửa, sóng thần, bão cát... Ngắn ngủi mấy tháng, trái đất một mảnh tang thương. Cuối cùng hình thành tân vận mệnh, những người sống sót thành lập bốn căn cứ lớn mạnh, lần lượt đặt tên là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ tứ phương thánh thú thời cổ đại, ngoại trừ bốn căn cứ này, còn có vô số căn cứ nhỏ khác.

Bác sĩ Đường, ông của Đường Yên, chính là bác sĩ sinh hoá nổi tiếng của nước Z. Lưu Thấm Nhã là cháu gái bác sĩ Đường nhận nuôi, cùng tuổi với Đường Yên.

Lưu Thấm Nhã chính là nữ chính có ánh sáng vô địch trong tiểu thuyết, xinh đẹp thông tuệ, dịu dàng thanh nhã, sau khi mạt thế bắt đầu liền thức tỉnh dị năng hệ thủy, lực công kích bình thường nhưng hết sức thực dụng. So sánh với Lưu Thấm Nhã, trong mắt mọi người, Đường Yên kiêu căng, cay nghiệt xảo quyệt, lại có tâm địa độc ác.

Một lúc sau, Đường Yên kéo khóe miệng cứng ngắc, lộ ra nụ cười chua xót.

Chỉ mắng hai câu, có cần thiết phải độc ác như vậy không?

Xuyên không đến bối cảnh mạt thế trở thành nhân vật quần chúng nữ phụ vật hi sinh, lần bị thương này... Đó là do cô nghe lén Lưu Thấm Nhã nói chuyện với người khác rằng trong thời khắc sinh tử có thể kích phát dị năng, vì thế cô liền ngu ngốc một mình chuồn ra khỏi căn cứ, gặp phải tang thi, nếu không phải vừa khéo gặp được phân đội nhỏ ra ngoài thu thập vật tư, chỉ sợ trên đời này sớm đã không còn Đường Yên này...

Cẩn thận nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết, kinh sợ phát hiện giờ phút này cô đã trở thành nhân vật quần chúng nữ phụ vật hi sinh kiêu căng, cay nghiệt, lại chết thảm trước tiên, bị nữ chính thiết kế, sợ là Lưu Thấm Nhã đã sớm biết lúc đó cô đang trốn trong rương gỗ, mới có thể nói ra mấy lời kia dụ cô một mình rời khỏi căn cứ, không nghĩ rằng cô không chỉ mạng lớn được người khác cứu trở về, còn biết được nơi cất giấu một nhóm vật tư, nữ chính vì muốn đoạt lấy vật tư để cho bản thân dùng, liền để cô dẫn đường ra ngoài tìm kiếm vật tư, sau khi lấy được vật tư, liền lừa cô vào đàn tang thi, lạnh lùng nhìn cô bị đàn tang thi cắn chết...

Hít sâu một hơi, bàn tay mềm hung hăng níu chặt khăn trải giường mỏng manh dưới thân.

Vuốt nhẹ vòng ngọc nơi cổ tay, toàn bộ vòng ngọc màu trắng bạc điểm một chút bông tuyết, mờ mịt tựa như ẩn tàng một con giao long, trong sách ghi lại, sau khi Đường Yên chết, vòng ngọc này bị Lưu Thấm Nhã lấy đi, ngay sau đó Lưu Thấm Nhã truyền ra đã thức tỉnh song hệ dị năng, dị năng hệ thủy và dị năng không gian... Vuốt nhẹ vòng ngọc trên cổ tay, nghĩ lại tiểu thuyết không gian từng đọc trước kia, cúi đầu ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vòng ngọc, chẳng lẽ... Dị năng không gian của Lưu Thấm Nhã chính là vòng tay bạch ngọc này?

Dùng máu, vừa định cắn nát ngón tay thử xem...

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận tiếng đập cửa, ngay sau đó liền truyền đến giọng nói dịu dàng như nước của Lưu Thấm Nhã: "Yên Nhi tỉnh rồi sao? Nên ra ngoài thu thập vật tư rồi."

Đường Yên mắt lạnh chợt lóe, có lẽ nguyên chủ đã lỡ miệng nói ra phần vật tư kia, Lưu Thấm Nhã mới có thể tâm tâm niệm niệm tìm tới cửa, không kịp chờ đợi xuống tay với cô, nhưng mà... Cũng đúng, cô mới đúnglà cháu gái danh chính ngôn thuận của bác sĩ Đường, bác sĩ Đường dù có thích Lưu Thấm Nhã hơn nữa cũng sẽ không thể lướt qua Đường Yên, nhưng nếu Đường Yên chết... Tình huống hoàn toàn bất đồng, Lưu Thấm Nhã sẽ là người thân duy nhất của bác sĩ Đường, thật là tính toán ác độc.

Ánh nắng ban mai ấp áp bao phủ đất đai, gió nhẹ ấm áp lướt nhẹ qua mặt.

Mùi máu tươi nhàn nhạt bay vào chóp mũi, cây cối tàn lụi, mặt đất rải một tầng lá rụng, thôn trấn không lớn, nhà nhà ngói đỏ, trong tiếng gió mang theo tiếng kêu gào của tang thi, nghe ở bên tai càng âm trầm quỷ dị, đoàn người dẫm lên lá rụng, khẩn trương đi vào trấn nhỏ, nắm chặt súng trên tay, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc.

"Thấm Nhã cẩn thận!" Người thanh niên quát lạnh, nhắm vào tang thi bắt đầu công kích, cẩn thận che chở Lưu Thấm Nhã.

"Yên nhi, theo sát chị." Vẻ mặt Lưu Thấm Nhã lạnh lùng nghiêm nghị, ba lưỡi dao nước thẳng tắp cắm vào đầu tang thi, nước bắn ra mang theo máu tươi rải trên nền đất: "Địa điểm đặt vật tư ở đâu?"

Thu lại suy nghĩ, nhẹ nhàng thở, hai người tránh phía dưới tường thấp, không nghĩ tới trong lúc nguy cấp này lại thất lạc với mọi người. Đường Yên nhíu mày, ngưng mắt nhìn Lưu Thấm Nhã, lần thất lạc này là dotruyện của lê*quýddon$ Lưu Thấm Nhã cố ý, chính là vì muốn biết được nơi cất giữ vật tư. Dựa vào nhóm vật tư này, Lưu Thấm Nhã liên lạc với căn cứ Thanh Long, thuận tiện nhận biết nam chính Hình Liệt Phong.

Lưu Thấm Nhã xé mở góc áo, quấn lên cánh tay trái bị thương không nhẹ, thu lại sát khí lãnh khốc trong mắt, dịu dàng che chở Đường Yên, trong lòng thầm nghĩ, nếu không phải vì muốn từ trong miệng Đường Yên biết được nơi cất giữ nhóm vật tư kia, cô ta mới sẽ không hy sinh bản thân mình bảo vệ Đường Yên.

Trong không khí mùi máu tươi dần dần dày đặc, ngửi thấy hương vị huyết nhục, tiếng gào thét của tang thi vang lên liên tiếp.

"Phía sau bệnh viện năm mươi thước có một kho hàng, vật tư ở bên trong." Đường Yên lên tiếng nói, nhóm vật tư này dự định sẽ chuyển đến quân khu, sau khi bệnh độc tang thi bùng phát liền bị gác lại, việc này Đường Yên hiểu rõ, Lưu Thấm Nhã lại không biết. Nếu cô nhớ không lầm tình tiết trong tiểu thuyết tình tiết, sau khi Lưu Thấm Nhã biết được nơi cất giữ vật tư liền tính toán lừa cô vào đàn tang thi, sau đó độc chiếm nhóm vật tư này...

Giả bộ không phát hiện sự vui mừng chợt loé rồi biến mất trên mặt Lưu Thấm Nhã, ánh mắt chuyển đến áo khoác màu nâu và chai nước bên hông. Sắc mặt chợt biến, hoá ra bắt đầu từ lúc rời khỏi căn cứ, không, có lẽ là từ lúc ở trong căn cứ, cô ta cũng đã bắt đầu sắp đặt, tầng tầng đan xen, Đường Yên chết ở trên tay cô ta một chút cũng không oan.

"Chúng ta đang ở quảng trường phụ cận, cách bệnh viện khoảng hai con đường, phía trước là địa điểm tập hợp đã thảo luận từ trước." Lưu Thấm Nhã khoanh một vòng trên bản đồ, che chở Đường Yên lặng yên đi về phía bệnh viện, trong mắt lóe ra tình thế bắt buộc, ánh mắt hung ác nham hiểm quét về phía Đường Yên, tay đè lên chai nước bên hông, dốc núi phía sau kho hàng, tại mạt thế, một người thường không thức tỉnh dị năng, xông vào đàn tang thi, kết quả thế nào ai cũng hiểu!

Hai người dè dặt cẩn trọng, dọc theo đường đi không gặp phải tang thi.

Không lâu sau liền tập hợp với mọi người. Người thanh niên thoáng nhìn Lưu Thấm Nhã bị thương, lúc này mặt lạnh xuống, phẫn hận trừng mắt nhìn Đường Yên, nếu không phải do phế vật này, Thấm Nhã sao có thể bị thương: "Thấm Nhã, em không sao chứ! Mau bôi chút thuốc, cẩn thận một chút đừng bị cảm nhiễm!"

Cô gái thanh tú bên cạnh lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Thật đúng là cho rằng mình cao quý, đây là mạt thế... Thấm Nhã, cô chính là rất thiện lương, loại phế vật này cũng mang theo bên người, nếu gặp gỡ nguy hiểm, không cẩn thận một chút là phải rơi vào miệng tang thi, đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở." Ánh mắt có ngụ ý liếc nhìn Đường Yên, trong căn cứ, người nào không biết Đường Yên kiêu căng, cay nghiệt, nếu không phải vì có một người ông ở căn cứ Thanh Long, cùng với Lưu Thấm Nhã thường xuyên bảo vệ, mọi người ước gì cô chết trong đàn tang thi, đỡ phải lãng phí lương thực!

Lời nói tuy lạnh lùng bất cận nhân tình, cũng rất thực tế.

Mạt thế, ăn bữa nay lo bữa mai ai nguyện ý bảo vệ một phế vật? Nhóm người này tán thành Lưu Thấm Nhã, nhưng không có nghĩa là bọn họ nguyện ý bảo vệ Đường Yên.

Đường Yên gặm bánh mì khô, bình tĩnh dựa vào vách tường, không lên tiếng. Chỉ cây dâu mắng cây hòe, lời này ai nghe không rõ, mạt thế dùng nắm đấm nói chuyện, nắm đấm của ai cứng rắn người đó chính là chân lý! Cô không thức tỉnh dị năng, giá trị vũ lực thấp, đây là sự thật, tính cách được nuông chiều, khiến người ta ghét đây là chuyện không có cách nào khác.

"Đường Yên, cô nói nhóm vật tư kia rốt cuộc ở đâu?" Người thanh niên nhanh chóng bắn súng, hỏi Đường Yên đang được mọi người vây vào giữa, trong mắt lóe lên khinh thường chán ghét. Tuy nhiên, chuyển đến trên người Lưu Thấm Nhã bên cạnh Đường Yên, nhanh chóng biến thành vẻ mặt lưu luyến ái mộ.

"Đi thẳng năm mươi thước, quẹo trái." Đường Yên lạnh nhạt nói, nhẹ chau mày.

Cẩn thận quan sát, cảm nhận được bốn phía tang thi chậm rãi tụ lại, khoé miệng không khỏi gợi lên nụ cười lạnh lùng, ngược lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lưu Thấm Nhã, kiêu căng nói: "Lưu Thấm Nhã, chị nói trong thời khắc sinh tử thật sự có thể thức tỉnh dị năng?"

"Yên nhi, em không cần lo lắng chuyện dị năng, chị đã thức tỉnh dị năng hệ thủy, chị sẽ bảo vệ em thật tốt, sau lần thu thập vật tư này chị sẽ dẫn em tới căn cứ Thanh Long tìm ông, đến đây, uống một ngụm nước!" Giọng nói trong veo dịu dàng như nước, nghe qua vô cùng êm tai, giống như tiếng trân châu va chạm trong trẻo mượt mà.

Ánh mắt u ám, hiện lên âm ngoan chợt lóe rồi biến mất. Đường Yên hít sâu một hơi, lúc nãy ngẩng đầu nhìn Lưu Thấm Nhã, xinh đẹp thanh lệ, khéo hiểu lòng người. Nếu không phải cô sớm biết được tính cách chân chính của cô ta từ trong tiểu thuyết, chỉ sợ cũng phải bị vẻ mặt này của cô ta lừa gạt, ai có thể nghĩ tới Lưu Thấm Nhã dùng biểu tình chân thành như vậy lo lắng cho cô, sẽ tàn nhẫn lừa cô vào đàn tang thi...(âm ngoan: âm lãnh+ngoan độc)

Lưu Thấm Nhã dịu dàng cười, tao nhã nâng tay xoa nhẹ đầu Đường Yên, con ngươi đen đảo qua khuôn mặt mặt đẹp đẽ của cô ta, một chút cũng không có cảm giác tang thương của mạt thế, ánh mắt khẽ chớp.

Rõ ràng nên chết ở bên ngoài, tại sao phải sống trở về, thật đúng là mạng lớn, lần này cô ta sẽ mưu tính thật tốt một lần nữa.

"Ừ, em cũng muốn nhanh chóng đi tìm ông." Đường Yên giả vờ không biết, kiêu ngạo gật đầu, trong lòng âm thầm lạnh trào "Bảo vệ cô", muốn mạng của cô mới đúng, phần cuối tiểu thuyết, Lưu Thấm Nhã vì tiến hóa dị năng, không tiếc xuống tay với bác sĩ Đường...(lạnh trào: lạnh lùng+trào phúng)

"Gào gào..."

"Sao lại thế này? Vì sao đột nhiên lại dẫn tới nhiều tang thi như vậy?" Mọi người kinh hoảng, nhìn đàn tang thi tụ đến từ bốn phương tám hướng, chỉ có Lưu Thấm Nhã liếc nhìn xuống dưới, liếc qua áo khoác màu nâu cùng với chai nước trên người Đường Yên, khóe miệng gợi lên ý cười nhẹ đến không thể nhận biết.

"Đừng hoảng hốt, chỗ này là vách núi đen, dẫn đàn tang thi qua đó." Lưu Thấm Nhã bình tĩnh lên tiếng, mở ra bản đồ, chỉ vào vách núi đen phía sau kho hàng, trong mắt tất cả là thật sâu âm u tối tăm, cô ta đã từng xem qua bản đồ trấn nhỏ, biết được gần vách núi đen có một thông đạo nối tới kho hàng: "Vị trí này có một thông đạo, dẫn tang thi tới vách núi đen."

Nói năng khí phách, không thể phủ nhận Lưu Thấm Nhã rất có năng lực, ngắn ngủi hai câu, liền trấn an được mọi người.

Đường Yên vuốt nhẹ vòng tay bạch ngọc, không nhìn lầm sự đắc ý trong mắt Lưu Thấm Nhã, nếu cô nhớ không lầm, hẳn là có hai con đường dẫn từ vách núi đen tới kho hàng, kho hàng này là do nhà họ Đường tạo nên, cô hiểu rõ hơn bất kì kẻ nào về thông đạo bên cạnh này, tang thi càng ngày càng nhiều...

Mặt Đường Yên không chút thay đổi nhìn tang thi ghê tởm, thân là bộ đội đặc chủng, sóng gió gì chưa từng trải qua, cô từng vì để bắn chết một phần tử buôn lậu thuốc phiện xuyên quốc gia mà ẩn nấp ở rừng rậm Amazon một tháng, khi đói bụng ngay cả chuột cũng đã từng ăn... Đây chẳng qua là trò trẻ con, cô cẩn thận che giấu cơ thể, không để Lưu Thấm Nhã phát hiện khác thường.

Dẫn đàn tang thi tới gần vách núi đen, đạn trong tay mọi người không còn lại bao nhiêu, xu lợi tránh hại là bản tính con người. Biết diễn đàn lê quýddoooon-Llinh pHanLưu Thấm Nhã không có ý tốt, Đường Yên cẩn thận trốn phía sau mọi người, có thể là vận khí của cô thật không tốt, phía dưới tường thấp lại có tang thi ẩn nấp, mắt thấy tang thi sắp tới gần, Đường Yên trượt chân té ngã, Lưu Thấm Nhã vui vẻ, đập vỡ chai nước, mùi vị ngai ngái ngày càng dày đặc, đàn tang thi gào thét không ngừng... Người thanh niên thấy tang thi tới gần Lưu Thấm Nhã, trong lòng quýnh lên, nhấc chân liền ngăn trở phía trước Đường Yên, đá cô ra ngoài...

Đường Yên tránh không kịp, ngước mắt chống lại vẻ mặt đắc ý xen lẫn một tia tiếc hận của Lưu Thấm Nhã, đàn tang thi, vách núi đen... Đường Yên không nghĩ nhiều xoay thân mình, rơi xuống vách núi đen...

Con ngươi đen u ám lạnh như băng, thẳng tắp nhìn về phía Lưu Thấm Nhã, đôi môi đỏ mọng hé mở, nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ trở lại!"

Huyết vũ đỏ bừng rơi đầy đất, đáy lòng Đường Yên dâng lên một cỗ tuyệt vọng, vừa đến liền phải chết sao? Thật không cam lòng...(huyết vũ: mưa máu)

"Đường Yên..." Lưu Thấm Nhã kinh sợ vươn tay, nhìn Đường Yên ngã xuống vách núi đen phía sau đàn tang thi, vòng tay bạch ngọc... Bỗng nhiên, trong đầu nhớ lại cặp mắt u ám lạnh như băng của Đường Yên, còn có câu nói không tiếng động kia: "Tôi sẽ trở lại..."

Mọi người kinh sợ vạn phần, người thanh niên ngoan độc nhìn Đường Yên, lấy ra lựu đạn cắn đi, ném ra ngoài.(lựu đạn cần rút chốt mở mới nổ được, vì vội vàng với cả tay còn cầm súng nên anh ta mới dùng răng rút chốt nha)

"Oanh..." Tiếng nổ kèm theo vô số tiếng gào thét, tiêu tán ở phía chân trời! Ai cũng không phát hiện, dưới vách núi đen bị bụi bặm che khuất, ánh sáng trắng chói mắt chợt hiện.