Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 73




Đài khí tượng xây theo kiến trúc hình thoi, bên trong ngăn cách với bên ngoài bằng một lớp thủy tinh công nghiệp, lúc này tang thi bị nhốt bên trong đang há miệng gào thét, giương nanh múa vuốt muốn phá vỡ cánh cửa thủy tinh đó ra để ăn một bữa cho no nê. Ở phía trước đại sảnh có một tên tang thi đang bị trói chặt vào bàn tiếp tân, cả người nó cứ vặn vẹo giãy giụa mang theo sự thèm khát đối với máu thịt.

“Đây chính là trung tâm khí tượng ở huyện Ninh Viễn, nơi cục khí tượng lấy tin tức dự báo thời tiết, đoán trước khí hậu, sự ảnh hưởng của thời tiết với cuộc sống, theo dõi và dự báo khô hạn, dự phòng sấm sét, nông nghiệp khí tượng và rất nhiều hạng mục khác phục vụ cho cuộc sống và công việc.” Ngô Tiếu Tiếu giới thiệu, trên khuôn mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo, tuy nhiên khi nhìn thấy đám tang thi đang kêu gào bên trong đài khí tượng thì cảm xúc trầm xuống.

Ông ngoại Ngô Tiếu Tiếu làm ở đài khí tượng này vì vậy cô đã từng tới đây rất nhiều lần, hơn nữa cũng quen biết với không ít viên chức làm việc bên trong, sau khi cô tốt nghiệp thì định về nơi này thực tập nên sau khi tận thế bùng nổ cô liên tục thuyết phục đám người Lưu Quần đến huyện Ninh Viễn kỳ thực là vì muốn đến xem thử ông ngoại, bà ngoại như thế nào, tuy nhiên có vẻ như cô đã tới hơi trễ...

“Tang thi bên trong có thể thoát ra ngoài này hay không?” Đám người Niếp Đang nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm đàn tang thi đang bị nhốt trong đài khí tượng, trên khuôn mặt hiện lên kinh hoảng, cực kì bất an nhìn mấy người Đường Yên.

Sau khi Lưu Quần đã nói rõ thân thế của mình thì Việt Kỳ không thể bỏ mặc được. Các thế lực quân khu trung tâm đều kiềm chế lẫn nhau nhưng không thể triệt tiêu nhau nên cho dù Việt Kỳ có nắm được nhược điểm của nhà họ Lưu ở trong tay thì vẫn chưa đủ để làm lung lay căn cơ của nhà họ Lưu được. Các lão bên kia cũng dặn dò Việt Kỳ trong khoảng thời gian này hãy cứ ở lại căn cứ Thanh Long trước đã, chuyện sáo dọc không nên nóng vội.

Vì vậy Việt Kỳ chỉ có thể giữ những người này lại bên cạnh tuy nhiên cũng nhắc nhở bọn họ không được tùy ý đi lại nếu không thì đừng trách anh không để ý đến tình cảm và thể diện mà bỏ bọn họ lại đây. Cho dù đám thiếu gia, tiểu thư nhà họ Lưu có quyền thế lớn hơn nữa nhưng bây giờ tận thế, chết mấy người cũng chẳng phải là chuyện gì lớn cả.

“Đây là thủy tinh công nghiệp, tuy rằng không phải thủy tinh chống đạn nhưng mà vẫn có thể chịu được lực va chạm cỡ này vì vậy các cậu không cần lo lắng tang thi bên sẽ chạy ra ngoài.” Ngô Tiếu Tiếu cười châm chọc, khinh thường lườm Niếp Đang một cái, lúc trước hắn và Hoắc Tuấn đã hợp mưu với ý đồ đẩy cô vào đàn tang thi, chuyện đó cô vẫn chưa quên đâu. Chuyện này còn chưa có xong, sau khi trở về sẽ nói tiếp.

Miêu Trạch liếc mấy người này một cái rồi sau đó không để ý đến chuyện bọn họ cãi nhau nữa mà hìn chằm chằm bên trong đài khí tượng, ở căn phòng đọc sách sát bên đại sảnh có một cái bóng đen mơ hồ đang cuộn tròn, bởi vì bị rèm cửa sổ che khuất nên có chút nhìn không rõ nhưng Miêu Trạch vẫn luôn cảm thấy bên trong có một đôi mắt đỏ kè đang nhìn bọn họ chằm chằm. Cậu quay sang nhìn Đường Yên, nói: “Chị Yên, trong phòng đọc sách sát bên đại sảnh có cái gì đó là lạ, em vẫn luôn cảm thấy ở bên trong có cái gì đó đang nhìn chằm chằm chúng ta.”

Sau khi trải qua một khoảng thời gian tôi luyện thì sự ngây ngô trên gương mặt của Miêu Trạch đã sớm biến mất, thay vào đó là một là một người đàn ông mạnh mẽ, cao hơn một 1m8, khuôn mặt sáng sủa, hai mắt kiên định, hữu thần. Sau khi trưởng thành thì Miêu Trạch đã trở thành một người đàn ông cao ngất xuất chúng nhưng giờ phút cậu hơi cau mày, giọng nói không có vẻ chắn chắn lắm, Mạnh Lộ đứng bên cạnh nghe vậy thì lập tức đề cao cảnh giác, cậu hiểu rằng Miêu Trạch sẽ không bắn tên không đích.

Đường Yên phóng tinh thần lực ra, tinh thần lực theo lời nói của Miêu len lỏi vào trong phòng đọc sách thì thấy bên trong có một cái thi thể hôi thối, bên cạnh thi thể đó là một tang thi sơ sinh đang ẩn núp, tay chân của nó khô héo, cái đầu rất lớn, lưỡi dài chẻ ra như hình cái cánh, là Ba Hành Giả! Cả người Đường Yên hơi run rẩy. Vừa rồi lúc đứng ở bên ngoài đài khí tượng thì cô đã dùng tinh thần lực cẩn thận dò xét đài khí tượng nhưng lại không phát hiện ra tang thi sơ sinh này, vậy tang thi sơ sinh này từ đâu tới? Nếu không phải Miêu Trạch phát hiện có gì đó không đúng thì sợ rằng hôm nay bọn họ sẽ ngã một cú rất đau.

“Chị Yên, như thế nào?” Miêu Trạch hỏi.

“Có biến, đúng là một con Ba Hành Giả.” Đường Yên gật đầu, mở cửa chính ra sau đó dùng kiếm tiêu diệt tang thi đang đi lại trong đại sảnh. Đây là lần đầu tiên Đường Yên nghi ngờ khả năng dò xét của tinh thần lực, dù thế nào thì cô cũng không nghĩ tới tinh thần lực luôn thuận lợi trong mọi việc lại có thể bỏ sót một tang thi sơ sinh đang núp ở trong phòng đọc sách.

Việt Kỳ cau mày, con ngươi đen lạnh lùng đảo qua phòng đọc sách chỉ cách đại sảnh một bức tường sau đó trầm giọng nói: “Là loại tang thi biến dị mới, không cách nào xác định được năng lực của nó, nhớ là phải mang tiêu bản mang về căn cứ để bác sĩ Đường cẩn thận nghiên cứu một chút.”

“Loại tang thị biến dị mới?” Nghe vậy, Đường Yên bất giác nhíu mày lại, hiển nhiên là cô không nghĩ tới mình sẽ gặp phải loại tang thị biến dị tiến hóa theo cách hoàn toàn mới ở huyện Ninh Viễn này. Lúc trước khi còn ở Thanh Hải thì cô đã nghe Việt Kỳ và An Lộ đề cập tới chuyện này tuy nhiên khi đó Đường Yên không để ý nên không có nghe cẩn thận. Bây giờ lại gặp phải loại tang thị biến dị mới ở huyện Ninh Viễn này, xem ra cô phải đề cao cảnh giác mới được, cô luôn cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì, đó nhưng là chuyện gì thì lại không nhớ nổi.

“Đúng vậy, khắp cả nước đang không ngừng xuất hiện các loại tang thị biến dị mới, tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ sợ không lâu nữa sẽ phát sinh ra những chuyện khó có thể đoán trước được.” Việt Kỳ lạnh lùng, cau chặt mày, khóe miệng hơi mím lại, cả người đều hiện lên vẻ thận trọng. Thứ trong tầng hầm ngầm dưới tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 ở Thanh Hải đa thu hồi lại nhưng mọi chuyện vẫn chưa ngừng, rốt cuộc đám người Tương Quốc Huy còn làm những chuyện gì mà bọn họ không biết nữa? Đáng lẽ nên chấm dứt kế hoạch chết tiệt này từ mười năm trước, nếu như làm thế thì làm sao bây giờ lại có nhiều chuyện phiền toái, rắc rối như vậy được.

Việt Kỳ dùng đôi chân dài của mình đá vào chính giữa bụng tang thi, anh dùng sức không nhẹ nên trực tiếp đá bay tang thi ra ngoài sau đó đập vào vách tường khiến máu thịt văng khắp nơi. Việt Kỳ ngồi xuống, mang bao tay cẩn thận kiểm tra tinh hạch bên trong đầu tang thi, sau khi nhận thấy không có gì bất thường thì không những không thở phào nhẹ nhõm mà trái lại càng đẩy mức cảnh giác lên tới cao nhất.

Đám người Ngô Tiếu Tiếu được đoàn người bảo vệ ở chính giữa, Hạ Bác và Giang Ly phụ trách thanh lí tang thi bên trái còn mấy người Đường Yên thì cẩn thận tới gần phòng đọc sách bên phải. Lộc cộc... tiếng bước chân vàng lên rất rõ ràng làm cho tim mọi người như treo ở cổ họng. Đường Yên dán người lên vách tường, Việt Kỳ đứng ở phía đối diện, Miêu Trạch và Mạnh Lộ theo sát ở phía sau hai người. Lần này mục đích bọn bọ đến huyện Ninh Viễn là vì những dụng cụ khí tượng theo lời của giáo sư Phí nên số người tham gia không nhiều hơn nữa theo bọn họ thì huyện Ninh Viễn không coi vào phải là thành phố lớn nên không cần thiết lãng phí quá nhiều nhân lực, căn cứ Thanh Long vừa mới trải qua một trận chiến khó khăn nên cần phải có người ở lại trấn thủ căn cứ. Sau khi Việt Kỳ báo cáo chuyện cây sáo dọc với quân khu trung tâm bên thì Các lão cảm thấy nhà họ Hình sẽ không dễ dàng dừng tay vì vậy mới bảo Việt Kỳ ở lại căn cứ Thanh Long, có chuyện gì thì phải kịp thời báo cáo lại. Chuyến đi đến huyện Ninh Viễn để thu thập dụng cụ khí tượng lần này của Đường Yên khiến Việt Kỳ hơi lo lắng nên anh quyết định đi cùng tuy nhiên lại ra lệnh cho An Lộ và Lâm Mông ở lại để giúp đỡ bác sĩ Đường xây dựng lại căn cứ. Quân khu trung tâm bên cũng đã mở miệng, nếu khuyết vật tư gì thì có thể báo cáo với bọn họ, đương nhiên không có nhiều người biết về chuyện này. Ngoại trừ những người thuộc tầng cao của căn cứ thì những người khác hoàn toàn không biết sự tồn tại của quân khu trung tâm.

“Mô phỏng hình dạng?” Đường Yên nói nhưng không chắc chắn lắm. Lúc này cô đang dùng tinh thần lực cẩn thận tập trung vào tang thi sơ sinh ở trong góc của phòng đọc sách, cô không vì hình thể của nó nhỏ bé mà lơ là sơ suất. Có thể tiến hóa thành Ba Hành Giả chứng tỏ tang thi sơ sinh này đã cắn nuốt không ít tinh hạch của đồng loại hơn nữa còn có trí tuệ không thấp, đối mặt với loại đối thủ này chỉ cần hơi lơ là thì sẽ lập tức bị thương.

“Cái gì?” Việt Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn về phía Đường Yên, anh hoàn toàn không rõ những chữ mà Đường Yên vừa nói ra, những người khác cũng hai mặt nhìn nhau.

Tinh thần lực của Đường Yên tập trung dày đặc trong phòng đọc sách. Khi bọn họ tiến vào đài khí tượng thì lập tức nhận thấy bóng dáng của tang thi sơ sinh trong phòng đọc sách đột ngột biến mất, chỉ còn lại một cái xác phụ nữ hôi thối nằm lẳng lặng trong góc, bên chân cái xác đó lại có một chồng báo chí gọn gàng sạch sẽ khác hẳn với đống báo chí ở trên giá sách, chữ trên những tờ báo này không phải là màu đen mà là màu đỏ sậm hơi sáng lên giống như được ngâm trong một chậu nước. Tuy rằng rất kì lạ nhưng bây giờ đang ở tận thế nên những tờ báo như vậy cũng không làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.

Đường Yên vươn đầu lưỡi ra liếm môi dưới khô ráp, con ngươi đen lóe lên ánh sáng lạnh, dùng tay ra hiệu ý bảo mọi người đừng tiến lên phía trước. Đoàn người im lặng dán sát vách tường, đứng ở bên ngoài phòng đọc sách, nhỏ giọng nói: “Tang thi sơ sinh này có thể mô phỏng hình dạng của những thứ ở bên cạnh nó, đây cũng chính là lí do vì sao chúng ta không thể phát hiện ra chỗ này này có một tang thi cấp cao đang ẩn nấp. Tôi đoán chắc hẳn trước kia cũng đã có những người khác tiến vào dọn dẹp đài khí tượng, chẳng qua tất cả bọn họ đều bị tang thi biến dị giảo hoạt này lừa gạt.”

“Mô phỏng hình dạng, chẳng lẽ giống như cách tự vệ ở trong một số trò chơi sao?” Đôi mắt của Miêu Trạch mở to, hầu kết lên xuống vài cái, hình như tang thi này cao cấp quá rồi?

Đường Yên gật đầu, đồng ý với lời nói của Miêu Trạch. Tang thi sơ sinh tập trung năng lượng lên trên làn da của nó, sau đó mô phỏng, đối chiếu với những sự vật bên cạnh rồi biến thành những sự vật đó. Mới nghe qua thì có vẻ hoang đường nhưng sự thật đang ở trước mắt nên mọi người không thể không tin được.

Trong mắt Việt Kỳ hiện lên sự tàn khốc, anh lạnh lùng nhìn cách cửa phòng đang hé mở, khóe miệng cong lên thành nụ cười đầy sát khí sắc bén, rõ ràng loại tiến này đã hóa vượt ra khỏi khả năng dự đoán của nhân loại. Chuyện này rốt cuộc là tốt hay là xấu đây? Thật đúng là khó đoán trước được, tuy nhiên nhất định phải giải quyết tang thi sơ sinh bên trong đài khí tượng này: “Để tôi giải quyết, mọi người tập trung khóa chặt vòng vây để tôi ra tay.”

Đường Yên hiểu được Việt Kỳ muốn làm cái gì và cũng không có từ chối vì nếu cô dùng lôi điện ra tay thì rất có khả năng sẽ làm cho con tang thi sơ sinh này nổ tung đến mảnh vụn cũng không còn, vì vậy hiển nhiên Việt Kỳ là song hệ băng hỏa vẫn thích hợp để ra tay hơn. Đám người Miêu Trạch chưa bao giờ thấy Việt Kỳ ra tay nên khi nghe Việt Kỳ nói thì nhất thời hai mắt mở trừng trừng.

“Tập trung công kích ở bên trái, dưới kệ báo cách khung cửa khoảng hai mươi mét, ở ngay bên chân cái xác phụ nữ kia.” Đường Yên lên tiếng nhắc nhở sau đó gật đầu với Việt Kỳ rồi nhấc chân đá thật mạnh vào cánh cửa, lúc này Việt Kỳ đang đứng đối diện cũng đồng thời tiến vào phòng đọc sách, rất nhanh bóng dáng của anh đã biến mất tại cửa ra vào

Hai tay Việt Kỳ phủ dị năng hệ băng, trong nháy mắt đã làm cho toàn bộ khu vực xung quanh kệ báo chí đông cứng lại khiến tang thi sơ sinh bên cạnh cái xác phụ nữ hôi thối kia chưa kịp bày ra màu sắc tự vệ thì đã bị Việt Kỳ biến thành khối băng. Bên trong khối băng trong suốt là một khuôn mặt tang thi sơ sinh, phần chân chưa phát triển hoàn toàn, tay chân khô héo, chỉ có cái đầu là cực lớn giống như đầu một ông già, trên đỉnh đầu có mấy sợi tóc lơ thơ, lưỡi rất dài gần như có thể quấn quanh cơ thể của nó bốn năm vòng, đám người Đường Yên còn có thể thoáng nhìn thấy một viên tinh hạch nằm ở bên trong đầu của nó, viên tinh hạch này rất khác tinh hạch của những tang thi biến dị trước kia vì tinh hạch bên trong đầu tang thi sơ sinh này có màu xám nhàn nhạt, nhìn kĩ thì bên ngoài là màu xám tro nhưng sâu bên trong lại là màu đen, rất kì lạ!

“Viên tinh hạch này có gì đó không đúng!” Xuyên qua lớp băng, Đường Yên nhìn chằm chằm tinh hạch ở bên trong đầu tang thi sơ sinh, mặt ngoài của nó có một lớp màu hồng trắng bao quanh, sâu bên trong là màu xám tro và màu đen, lớp màu hồng trắng đó giống như một lớp bụi năng lượng đang chuyển động. Nó vẫn chưa chết... Hãy đến diễn đàn để đọc truyện và ủng hộ editor. Bị như vậy đóng băng như vậy nhưng vẫn chưa chết, lúc này Việt Kỳ cũng đã nhận ra tình huống không đúng! Anh lập tức cắt khối băng lôi tang thi sơ sinh đó ra sau đó dùng dị năng trói chặt lấy nó, cuối cùng đẩy năng lượng của mình lên cao rồi bao lấy viên tinh hạch màu xám kia làm cho năng lượng của nó dần dần giảm bớt.

“Tinh hạch màu xám đen... Hình như chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy tinh hạch có màu sắc này.” Miêu Trạch vuốt cằm, cẩn thận nhớ lại, huyết hạch ở bên trong đầu thú biến dị có màu đỏ tươi như máu, tinh hạch của tang thi bình thường thì óng ánh trong suốt, sau khi tang thi biến dị thì tinh hạch trong đầu nó cũng sẽ phân hóa thành những màu sắc khác nhau nhưng chỉ có màu xám đen này thì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

Sâu trong đôi mắt Việt Kỳ hiện lên vẻ tối tăm. Màu xám đen này hoàn toàn không hề xa lạ đối với anh, tinh hạch ám hệ (ám = bóng tối)... Theo như anh biết thì từ trước tới nay vẫn chưa có tinh hạch ám hệ xuất hiện. Anh thức tỉnh không phải song hệ mà là tam hệ tuy nhiên chuyện này chỉ có người nhà họ Việt và bọn An Lộ biết. Bởi vì dị năng ám hệ quá mức bá đạo nghịch thiên nên bình thường Việt Kỳ vẫn luôn không sử dụng nó. Không ngờ bây giờ lại xuất hiện tang thi biến dị ám hệ? Tin tức này quả thật là làm cho người ta sợ hãi, trước mắt trung tâm sinh hóa vẫn chưa có chứng thật dị năng ám hệ tồn tại vì lo lắng lòng người sẽ bất an. (Đó đây là bí mật mà tui nói lúc trước nè, không phải song hệ, anh có lần dùng nó rồi, khi Đường Yên tách ra thì có cái đám đen đen nuốt hết cả đống tòa nhà ấy, cái này kiểu như lỗ đen, cứ tưởng tượng vậy đi)

Lưu Thấm Nhã thức tỉnh dị năng chữa khỏi, kỳ thực đó chính là dị năng quang hệ. Tuy nhiên dị năng quang hệ cũng như ám hệ rất khó thức tỉnh, trong mười triệu người cũng chưa chắc có một người nên hiển nhiên bị mọi người quên lãng, không ngờ chuyến đi tới huyện Ninh Viễn lần này lại để lộ ra sự tồn tại của dị năng ám hệ. Đáng chết...

Mọi người đều im lặng không nói, chỉ yên tĩnh nhìn vẻ mặt càng lúc càng tối tăm của Việt Kỳ, không khí chung quanh dần dần ngưng đọng lại đến mức hô hấp của mọi người cũng ngừng theo. Đường Yên kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Việt Kỳ. Lúc này khí thế của Việt Kỳ không ngừng tăng lên làm cho nhưng đồ vật xung quanh đều bị nguồn năng lượng do Việt Kỳ phát ra nuốt chửng, những dị năng giả có thực lực thấp một chút thấy tình cách này thì sắc mặt lập tức trắng bệch, vội vàng lui về phía sau.

“Cái này... Tinh hạch này có gì không đúng sao?” Đường Yên lên tiếng hỏi. Ở trong thế giới này càng lâu thì những tình tiết trong tác phẩm vốn được cô ghi nhớ rất rõ ràng dần dần trở nên mơ hồ. Đường Yên hiểu được là cô đang dần dần bị đồng hóa, có lẽ không lâu nưa cô sẽ hoàn toàn quên đi tất cả tình tiết trong tác phẩm. Điều này làm cho cô có chút bất an, rõ ràng trong trí nhớ của cô về tác phẩm này là Lưu Thấm Nhã và Hình Liệt Phong nắm tay nhau đi lên đỉnh cao nhất của thế giới, bọn họ không chỉ có thành lập “tân thế giới” mà còn đuổi tang thi và thú biến dị tới một góc của địa cầu, nuôi nhốt chúng để rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu cho nhân loại nhưng tình tiết cụ thể như thế nào thì cô lại cứ mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ... Thêm vào đó dưới sự can thiệp của cô thì mọi chuyện đã đi lệch quỹ đạo một khoảng rất lớn.

“Nhanh chóng thanh lí tang thi rồi mang theo dụng cụ khí tượng rời khỏi đây. Anh cần phải về quân khu trung tâm một chuyến!” Việt Kỳ lạnh lùng nói, bàn tay bất giác siết chắt lại, sự xuất hiện của tang thi biến dị ám hệ rất khả năng sẽ đánh vỡ thế cân bằng ở quân khu trung tâm, theo đó sự tồn tại của Lưu Thấm Nhã sẽ trở thành tất yếu, ít nhất trước mắt thì quân khu trung tâm vẫn chưa phát hiện có dị năng giả quang hệ nào khác ngoài cô ta cả.

Việt Kỳ lấy điện thoại ra gọi cho bấm An Lộ, lúc này trong giọng điệu lạnh như băng lại có thêm sát khí: “An Lộ, sắp xếp một chút, chờ tôi trở về căn cứ thì lập tức khởi hành về quân khu trung tâm đồng thời giúp tôi liên lạc với Các lão, nói bọn họ bảo nhân viên của trung tâm sinh hóa sẵn sàng chờ lệnh và báo cho Bác sĩ Đường nói ông ấy chuẩn bị để cùng chúng ta tới quân khu trung tâm, mọi chuyện đã vượt ra ngoài dự tính rồi.”

Việt Kỳ nói rất gấp gáp, trong giọng nói lạnh như băng thoáng hiện lên sự dè chừng và cẩn thận khó hiểu. An Lộ đang ở căn cứ Thanh Long cũng không hỏi nhiều mà chỉ nghiêm túc gật đầu. Sau khi cúp điện thoại, An Lộ lập tức liên hệ với Lâm Mông bảo anh ta đi đến trung tâm nghiên cứu sinh hóa báo cho bác sĩ Đường, để ông ấy chuẩn bị theo bọn họ tới quân khu trung tâm.

Đám người Miêu Trạch hai mặt nhìn nhau sau đó cùng nghi ngờ nhìn về phía Việt Kỳ bởi vì bọn họ cực kì tò mò về quân khu trung tâm trong miệng Việt Kỳ, lúc trước Lưu Quần cũng đã nhắc tới chuyện này nhưng thật hiển nhiên là Việt Kỳ có vẻ không muốn mở miệng giải thích. Bây giờ vẫn chưa phải là lúc cho mọi người biết đến sự tồn tại của quân khu trung tâm được.

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện thì Việt Kỳ quay sang nhìn Ngô Tiếu Tiếu đang được mọi người bảo vệ ở chính giữa: “Dụng cụ khí tượng ở tầng nào? Vị trí nào?” Giọng nói vốn luôn trầm ổn của Việt Kỳ lại mang theo sự rét lạnh và vội vã, đôi mắt đen sâu không thấy đáy ẩn chứa sức mạnh làm cho người ta không thể phản bác được.

“Ở tòa nhà phía Bắc, trong kho hàng ở lầu tám trên cùng. Theo dự định thì những dụ cụ này cuối năm nay mới được sử dụng vì nó vừa mới được nhập từ nước ngoài về, kỹ thuật trong nước không theo kịp nên không lập tức sử dụng ngay được.” Ngô Tiếu Tiếu chỉ vào con đường bên phái rồi nói tiếp: “Từ đây đi thẳng sau đó vòng qua cửa hông Thiên Đài chính là tòa nhà phía Bắc.”

“Hạ Bác, cậu ở lại đây, Giang Ly chuẩn bị xe còn Đường Yên đi theo anh.” Sau khi Việt Kỳ phân công xong thì không thèm quay đầu lại mà đi thẳng tới con đường ở bên phải dẫn tới tòa nhà phía Bắc, dọc theo đường đi hành động của anh cực kì sắc bén, quả quyết lại tàn nhẫn làm cho đám người Miêu Trạch đi theo phía sau không ngừng nuốt nước miếng, lúc nhìn về phía Việt Kỳ thì ánh mắt lóe sáng, quá mạnh mẽ! Thật sự không nghĩ tới lại có một người có thể vận dụng dị năng đến trình độ hoàn mỹ, đẹp đẽ tới tận cùng này.

Có sát thần Việt Kỳ ra tay nên Đường Yên vui vẻ đi theo phía sau, Buster bé bỏng lại bận rộn chạy qua chạy lại giữa mấy cái xác tang thi sau đó dùng móng vuốt sắc bén móc tinh hạch trong đầu mấy cái xác ra. Thấy cảnh này thì ánh mắt lạnh lùng của Việt Kỳ đảo qua Buster, đáy mắt hiện lên một chút khác thường, anh không ngờ động tác của Buster lại quá nhân tính hóa như vậy. Những hành động của Buster suốt đoạn đường này cũng làm cho đám người Miêu Trạch cảm thấy giật mình sau đó hận không thể nuôi một con thú cưng giống như vậy. Tuy nhiên sau khi bọn họ nhìn thấy Buster ra tay thì suy nghĩ này lập tức biến mất, nó mà là thú cưng à, rõ ràng là một con mãnh thú mới đúng. Chu Nhã lại rất có hứng thú với Buster, tuy nhiên ngoại trừ Đường Yên thì Buster không có hứng thú với người nào cả, nếu ai dám sờ nó thì bị cào một cái xem như còn nhẹ đấy...

Sau khi dị năng giả tiến hóa thì tố chất thân thể đều trở nên mạnh mẽ nhưng khi ở trước mặt Buster thì chẳng khác gì một miếng đậu hủ. Lần đầu tiên khi mọi người nhìn thấy Buster thì Chu Nhã không nhịn được xông đến, ngay sau đó trên cổ cô ta lập tức xuất hiện ba vết cào rỉ máu. Lúc ấy nếu không phải Đường Yên kịp thời ngăn cản thì chắc có lẽ Chu Nhã đã đi uống trà với thượng đế rồi!

“Rầm...” Việt Kỳ đá văng cửa kho hàng ở lầu tám ra, đúng là bên trong chất chống không ít dụng cụ khí tượng. Sau khi tiến vào thì anh lập tức bảo Đường Yên bỏ tất cả những thứ này vào không gian mà Đường Yên cũng không bỏ sót cái nào, trực tiếp chuyển tất cả kho hàng vào không gian của mình.

Lúc trước sau khi càn quét mạnh mẽ vang dội một phen thì bọn họ vốn định ở huyện Ninh Viễn thêm một chút nhân tiện thu thập một ít vật tư mang về nhưng sau khi Việt Kỳ lên tiếng thì ngay cả một phút nghỉ ngơi cũng không có mà mọi người đều phải lập tức lên xe trở về căn cứ Thanh Long.

Hạ Bác chép chép miệng, muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Việt Kỳ thì cuối cùng cũng lựa chọn sáng suốt là nuốt tất cả vào trong bụng. Mặc dù ba không có nói rõ thân phận của Việt Kỳ nhưng sau khi nhìn thấy thái độ cung kính của ba đối với Việt Kỳ thì không khó để nhận ra bối cảnh của Việt Kỳ ở quân khu trung tâm không nhỏ, bây giờ nhà họ Hạ không thể so với trước được, lúc này hành động nên khiêm tốn, tránh cho đắc tội với người không nên đắc tội!

“Nếu như mọi người gặp Lưu Thấm Nhã thì hãy giữ lại mạng của cô ta.” Lúc Việt Kỳ nói thì tầm mắt luôn dừng lại ở trên người Đường Yên khiến cô cảm thấy trong lời nói của anh có hàm ý gì đó. Cô hơi kinh ngạc sau đó cau mày vì không rõ tại sao Việt Kỳ lại đột nhiên nói những lời nói này, cô chần chờ một lúc nhưng sau đó vẫn gật đầu đồng thời âm thầm suy nghĩ tại sao chuyện này lại liên quan đến Lưu Thấm Nhã rồi?