Nhật Ký Thanh Xuân

Chương 2: Cảm ơn cậu!




Cảm ơn cậu vì cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tôi!

Nhớ khi đó, cậu được chuyển qua ngồi cạnh tôi.

Tôi lúc ấy vô tâm lắm, tôi không nhìn cậu lấy 1 lần vì đối với tôi người ngồi cùng bàn cũng chỉ là người chia cùng tôi 1 cái bàn! Là ai thì có gì quan trọng.

Cũng vì sự nhạt nhẽo ấy của tôi mà cậu buồn chán, cậu làm những trò tự kỉ! Nhưng tuyệt nhiên cậu không gây cho tôi chút phiền toái nào.

Lúc ấy không hiểu vì sao tôi lại muốn nhìn xem cậu đang làm gì! Khi thấy cậu đang lảm nhảm 1 mình thì tôi cảm thấy rất buồn cười và tôi đã cười với cậu!

Cũng vì nụ cười khi đó mà chúng ta ngày càng thân hơn.

Không biết từ khi nào tôi và cậu không còn khoảng cách.

Cậu luôn đối tốt với tôi! Cậu luôn cưng chiều tôi! Luôn dành cho tôi những đặc quyền!

Khi ấy tôi nghĩ có khi nào cậu có tình cảm với tôi!

Như tôi đã rung động trước sự cưng chiều ấy!

Nhưng rồi tôi lại nghĩ, bản thân mình cũng quá tự luyến rồi! Có lẽ cậu tốt với tôi vì tôi luôn chỉ bài cho cậu! Chẳng qua cậu chịu đựng tôi là vì tôi là người chỉ bài cho cậu.

Đấy tôi tự mình đa tình thế đấy!

Tôi cũng lại xấu xa đến mức nghĩ cậu là người thế đấy!

Rồi thời gian vui vẻ của chúng ta cũng không còn! Vì những bạn học trong lớp nói ra nói vào về mối quan hệ của tôi và cậu!

Khi biết được điều đó! Tôi bắt đầu xa lánh cậu! Tôi tìm mọi cách tránh xa cậu! Cuối cùng như ý tôi! Tôi được chuyển đi, tôi và cậu tách ra!

Nhưng cậu biết không khi tôi không còn ngồi cùng cậu nữa! Tôi lại hụt hẫng, mất mát vô cùng!

Tôi nhớ những lúc cậu ngủ trong giờ học tôi sẽ vẻ lên tay cậu, dù tôi có vẻ như thế nào cậu vẫn không tức giận mà chỉ nan nỉ tôi cho cậu ngủ 1 tí đi.

Khi cậu phá tôi! Tôi sẽ nhéo vào eo cậu! Cậu vẫn không tức giận với tôi!

Có nhiều lúc tôi cực kì vô lý luôn! Khi tôi khó chịu mà tôi nhìn thấy cậu! Khi ấy tôi sẽ không thương tiếc mà đạp cho cậu 1 phát! Vậy mà Cậu vẫn không giận tôi!

Hơn nữa không có cậu tôi mỗi ngày đi học phải đem theo sách đầy đủ! Trước kia cậu lúc nào cũng đem sách đầy đủ cho tôi xem!

Cậu biết không lúc không còn ngồi cùng cậu! Tuy lúc nào tôi cũng cười! Có lẽ trong mắt mọi người khi ấy tôi rất vui khi được chuyển chỗ!

Nhưng Thật ra tôi không vui! Khi ấy tôi giã tạo biết nhường nào cậu nhỉ!

Nhưng có lẽ điều này vĩnh viễn cậu cũng sẽ không biết!

Cũng như tình cảm của tôi dành cho cậu! Cậu cũng sẽ không bao giờ biết! Có lẽ cậu nghĩ tôi ghét cậu!

Thôi thì cứ để mọi chuyện như vậy đi! Cứ để 1 mình tôi biết tình cảm của mình là được rồi.

Có 1 câu tôi luôn muốn nói với cậu nhưng tôi lại không dám nói! bởi vì tôi quá hèn nhát.

Tôi muốn nói rằng " Cảm ơn cậu! Chàng trai đã xuất hiện trong thanh xuân năm 17 tuổi của tôi!"

Cậu sẽ là 1 phần kí ức đẹp trong những năm tháng thanh xuân của tôi.

By: Triệu Di