Nhật Ký Thay Đổi Quá Khứ Của Tiện Nữ

Chương 1




“Hộc.. Hộc” nằm giữa chiếc giường trắng tinh một nữ nhân tay chân không ngừng quơ loạn. Đầu nàng ta đổ đầy mồ hôi khóe mắt vương vãi lệ quang, miệng không ngừng nói năng loạn xạ: “Đừng mà… làm ơn”

“Đừng mà…” hét lên một tiếng thật to Hạ Nguyệt Tinh giật mình tỉnh dậy.

Sờ sờ vạt áo thấm đẫm mồ hôi, lại dùng tay lau lau cái trán ướt đẫm Hạ Nguyệt Tinh mệt mỏi xoa xoa hai huyệt thái dương.

Lại là giấc mơ kinh khủng đó.

Theo thói quen mỗi lần bất chợt tỉnh dậy lúc nữa đêm cô thường đứng ra ban công hút thuốc, sờ loạn một hồi khắp đầu tủ lại không thấy gói thuốc đâu. Hạ Nguyệt Tinh mới ý thức được hoàn cảnh của mình. Nơi này là nơi nào?

Căn phòng này đối với cô quả thật có điểm quen thuộc, bất quá lại không biết là ở điểm nào. Loạng choạng đứng lên đến chiếc bàn học xinh xắn ở góc phòng, tìm đại một quyển sổ con đặt trong ngăn bàn Hạ Nguyệt Tinh lật vài trang sau ra:

“Ngày 3/4/XX”

Đôi đồng tử của cô không tự chủ được co rụt lại. Không thể nào?

Năm XX… rõ ràng thời điểm này chắc cũng phải hơn một chục năm trước rồi chứ. Quăng quyển sổ con lên bàn, Hạ Nguyệt Tinh vội dùng hết sức bình sinh chạy nhanh vào phòng tắm.

Tấm gương bóng loáng nằm trên bức tường lạnh lẽo phản chiếu lại với ánh đèn phòng tắm tạo nên một cảm giác mơ hồ, huyền ảo. Trong gương một khuôn mặt thiếu nữ vừa có nét trưởng thành lại xen lẫn ngây ngô của tuổi mười bảy. Đôi mắt bồ câu xinh đẹp động lòng người, cánh môi anh đào hồng nhuận đang không ngừng mấp máy.

Đây không phải là…. “cô” của mười năm trước hay sao?

Sờ sờ gương mặt xinh đẹp phản chiếu trong bóng gương, xúc cảm lạnh lẽo truyền từ đầu ngón tay khiến cho cô biết đây hoàn toàn là hiện thực. Không phải là mơ!

Đầu gối của Hạ Nguyệt Tinh run rẩy ngồi khụy xuống, chôn đầu vào giữa hai chân khóe mắt cô không tự chủ được phiếm hồng rơi xuống vài giọt nước mắt. Ân hận, hạnh phúc, phức tạp tất cả đều có đủ cả.

Đây đích xác chính là lần đầu tiên Hạ Nguyệt Tinh khóc lại sau hơn mười năm từ ngày ba cô mất.

Kiếp trước Hạ Nguyệt Tinh là một nữ nhân ích kỷ, nói không sai chính là một cái tiện nữ ác độc. Hạ gia là một dòng tộc lâu đời rất có tiếng nói ở thành phố S, đứng hàng thứ hai trong tam đại gia tộc ở S thành cùng với Hoa gia cùng Bách gia gia tộc.

Gia chủ đương nhiệm của Hạ gia- Hạ Lưu Quang là một người đàn ông thành đạt giỏi giang trên thương trường. Hạ Lưu Quang từ năm hai mươi tuổi đã tiếp nhận sản nghiệp của cha mình bằng tài năng xuất chúng của mình Hạ Lưu Quang đã đưa sản nghiệp gia tộc lên hàng nhị lưu của S thành.

Tuy nhiên, tài năng- tiền bạc- gia thế hơn người là thế nhưng Hạ Lưu Quang đã quá ba mươi nhưng mãi vẫn chưa có con cháu nối dõi tông đường. Điều đó khiến ông buồn rầu vô cùng, tuy nhiên trời cũng không phụ lòng người. Hai năm sau Hạ phu nhân- Tuyết Tịnh Liên rốt cuộc cũng có thai, ngày bà lâm bồn chính là ngày mà Hạ gia đứng ngồi không yên.

Bác sĩ nói Hạ phu nhân thể chất tuy yếu nhưng vẫn may mắn sinh hạ một cặp song sinh khỏe mạnh, tuy nhiên sau này bà khó có thể mang thai lần nữa. Hạ Lưu Quang lần đó là vui mừng rớt nước mắt, con gái thì có sao cơ chứ đó là con của ông a!

Luận lý thành chương Hạ Nguyệt Tinh cùng tỷ tỷ song bào thai Hạ Nguyệt Lan được nhận sủng ái vô vàn mà lớn lên. Thời gian thấm thoát thôi đưa Hạ Nguyệt Lan cùng Hạ Nguyệt Tinh ngày càng xinh đẹp động lòng người. Tuy nhiên càng ngày càng lớn hai đứa trẻ sinh đôi ngày càng có xu hướng phát triển trái ngược nhau.

Hạ Nguyệt Lan dần gia nhập vào hàng ngũ tiểu thư danh giá của S thành nhu mì, hiền thục, tài năng thì Hạ Nguyệt Tinh lại trở thành cái đích để cho mọi người trỉ trích.

Đua đòi, lãng phí chính là những từ ngữ mà Hạ Nguyệt Tinh được mọi người nhận xét.

Tuy nhiên, Hạ Nguyệt Tinh khi đó vẫn chưa được tính là một nữ nhân ác độc cùng lắm chỉ là tính ích kỷ của con cháu thế gia mà thôi. Cho đến một ngày Hoa đại thiếu gia- Hoa Thiên Kỳ người mà Hạ Nguyệt Tinh thầm mến lại chủ động tiếp cận tỷ tỷ Hạ Nguyệt Lan của cô.

Lúc đó Hạ Nguyệt Tinh đau khổ làm hết mọi cách nhưng ánh mắt của người nọ chung quy vẫn chưa từng hướng về cô lần nào. Trái lại người đời càng nhìn cô bằng ánh mắt dè bỉu, khinh bỉ.

Ba Hạ rất là buồn lòng về đứa con này, ông vẫn luôn bên cạnh khuyên nhủ chưa từng vứt bỏ cô. Tuy nhiên Hạ Nguyệt Tinh thì sao cơ chứ? Bỏ ngoài tai gay gắt với người nhà cho đến khi ông bệnh gần mất thì cũng chưa một lần quay về. Khi đó đáy lòng Hạ Nguyệt Tinh vẫn rất đau đớn, nhưng người nọ chỉ còn cách cô một chút nữa thôi, nên Hạ Nguyệt Tinh đành tùy tiện lấy lý do là không về kịp.

Ngây thơ làm sao?

Người ngoài cuộc có thể không rõ nhưng chính bản thân Hạ Nguyệt Tinh vô cùng rõ. Ngày mà ba Hạ bệnh, Hạ Nguyệt Tinh lúc đó không ở trong nước cũng làm gì có thời gian quan tâm hỏi han nào. Chỉ biết ngu ngốc chạy theo bóng lưng của Hoa Thiên Kỳ qua các nước mà hắn xuất ngoại công tác mà thôi.

Càng nghĩ đáy lòng Hạ Nguyệt Tinh càng chua xót, phải chăng kiếp trước cô đã có lỗi với quá nhiều người. Ba mẹ, chị gái…

Lau lau nước mắt, Hạ Nguyệt Tinh nhếch môi cười. Ông trời cho cô cơ hội sống lại lần nữa Hạ Nguyệt Tinh nhất định thay đổi mọi thứ. Còn về ánh mắt của người khác…. Bất quá bây giờ cũng không còn là Hạ Nguyệt Tinh ngu ngốc của ngày xưa nữa rồi.