Nhật Ký Trưởng Thành Của Lưu Manh

Chương 35




Tiều kịch trường:

Sáu tuổi Vũ Vũ rất ngây thơ.

Vũ ma bưng chén thuốc đen thui dụ dỗ Phùng Kiến Vũ - đang cau mày khóc như con mèo hoa - uống thuốc: "Vũ Vũ ngoan, uống thuốc đi, ma ma liền cho con đường đường ăn."

Phùng Kiến Vũ lúc này mới hít hít lỗ mũi, uống một hơi cạn thuốc, sau đó tay nhỏ bé duỗi ra nhận lấy đường đường trong tay Vũ ma, gỡ ra lại là cục gôm cũ mà Phùng Kiến Vũ đã sử dụng hết phân nửa

Mười sáu tuổi Vũ Vũ cũng rất ngây thơ.

Vương Thanh bưng một chén sữa ong chúa rất tốt cho thân thể dụ dỗ Phùng Kiến Vũ: "Vũ Vũ, tới uống cái này đi."

"Cái này là cái gì? Uống thật là ngon sao?"

"Uống thật là ngon, uống như mật ong vậy." Phùng Kiến Vũ vừa nghe xong vội vàng cầm lấy uống một hơi cạn...

"Cậu lừa gạt tớ!!!"

Hai mươi sáu tuổi Vũ Vũ rốt cuộc bắt đầu phúc hắc rồi.

"Thanh nhi, buổi tối chúng ta ~" Phùng Kiến Vũ xinh đẹp tựa vào cửa thư phòng, một bên tùy ý vuốt vuốt tóc của mình, một bên  mắt to phong tình vạn chủng nhìn Vương Thanh.

Vương Thanh bị Phùng Kiến Vũ trêu tới toàn thân khô nóng. Đứng dậy định ôm bảo bối nhà mình trở về phòng chuẩn bị phiên vân phúc vũ, liền nghe Phùng Kiến Vũ nói: "Thanh nhi, buổi tối chúng ta chia phòng ngủ!"

"..."

...

"Vũ Vũ phòng của con ở đâu? Buổi tối mẹ cùng mẹ nuôi con ngủ trong phòng con, con cùng Thanh nhi chen chúc một chút ~" Vũ ma vừa nói vừa lấy bộ quần áo ngủ từ trong túi ra

Phùng Kiến Vũ ngốc lăng ngẩng đầu nhìn mẹ nhà mình một hồi, sau đó vô tội nháy mắt mấy cái.

"Cái đó..."

"Mẹ nuôi, mẹ và mẹ con ngủ ở phòng của con đi, tụi con ngủ phòng khách." Vương Thanh mới vừa thu thập xong chén đũa đi ra ngoài đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ bởi vì một câu của Vũ ma  mà ngẩn ra, lập tức tiến tới trước mặt Vũ ma cười tiếp lời.

"Ngủ phòng khách?"

"Dạ, con cùng Vũ Vũ thỉnh thoảng trở về bên này, cũng chỉ ngủ chung  một phòng, cái phòng kia liền thu dọn làm phòng khách, thỉnh thoảng có bạn học tới tá túc." Vương Thanh một bên giải thích, một bên nhận lấy hành lý của hai vị ma ma.

"Không sao, chúng ta ngủ phòng khách là được, Vũ Vũ khỏi phải lạ giường mà." Thanh ma theo sau lưng Vương Thanh đi ra ngoài, nhìn con trai nhà mình một cái, sau đó bình tĩnh cự tuyệt đề nghị của Vương Thanh, Vũ ma nhìn con trai nhà mình còn đang u mê bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đó cười nói: "Không sao, Thanh nhi, chúng ta ngủ phòng khách."

Vương Thanh cũng không khách khí nữa, dù sao cũng là lão ma nhà mình, hơn nữa cũng chỉ ở thêm một đêm, lại nói một chút không chừng trong phòng ngủ bọn họ có thể sẽ ném loạn đồ gì đó, bị phát hiện cũng không tốt.

Ba người Phùng Kiến Vũ và hai ma ma không có ở việc gì làm ngồi trên ghế sa lon cười nói về an bài ngày mai , Vương Thanh đem hành lý sắp xếp ổn thỏa, lúc này mới đem hai vị lão phật gia đưa vào phòng ngủ.

Buổi tối Phùng Kiến Vũ vùi ở trong ngực Vương Thanh , nghĩ đến chuyện hồi chiều, vẫn là một thân mồ hôi lạnh.

"Vũ Vũ?" Vương Thanh cảm nhận được người trong ngực rõ ràng đang ngẩn người, cũng biết hôm nay thiếu chút nữa bị người nhà phát hiện chuyện này, trong lòng cũng thấp thỏm bất an.

"Thanh nhi, em sợ." Phùng Kiến Vũ không vui chui a chui vào trong ngực Vương Thanh. Vương Thanh cưng chìu đem người ôm càng chặc hơn, an ủi xoa xoa người trong ngực.

"Vũ Vũ, đừng sợ, có bất kỳ nguy hiểm nào anh nhất định sẽ chắn ở trước mặt em."

"Thanh nhi..."

"Vũ Vũ, cho anh thêm một chút thời gian, anh nhất định sẽ trở nên cường đại, ngày mà anh đủ để bảo vệ em ngày hôm đó chúng ta liền nói với người nhà."

"Không muốn..." Phùng Kiến Vũ không chút suy nghĩ liền cự tuyệt Vương Thanh.

" Sao?" Vương Thanh có chút kinh ngạc cúi đầu nhìn người đang đem mặt chôn ở trong ngực mình.

" Chúng ta sẽ cùng nhau trở nên cường đại, em không phải là con gái, em không cần anh đem em bảo vệ ở sau lưng, em cũng có thể đủ cường đại để cùng anh sánh vai đi bên nhau. Bởi vì đây là tình yêu của chúng ta." Phùng Kiến Vũ thanh âm buồn rầu nhưng mang theo quật cường không cho Vương Thanh cự tuyệt.

Vương Thanh đem cằm đặt ở đỉnh đầu Phùng Kiến Vũ, đồng thời cũng đem người trong ngực ôm càng chặc hơn. Qua hồi lâu, Vương Thanh nói: " Được."

Phùng Kiến Vũ lắc lắc người từ trong ngực Vương Thanh bò ra ngoài, ánh mắt sáng long lanh nhìn Vương Thanh, thấp giọng nói: "Thanh nhi, chúng ta ân ái đi." ( tiếng lòng của editor: Vũ Vũ của ta bị dạy hư mất rùi, hu hu * cắn khăn*)

Vương Thanh sững sốt nhìn Phùng Kiến Vũ đang đỏ mặt, ánh mắt không tự chủ liếc mắt nhìn cửa phòng, mặc dù hắn thật cao hứng vì Phùng Kiến Vũ chủ động, nhưng đây lại là ở trong tình huống mẹ mình cùng mẹ vợ đang ở sát sách nha.

Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh đang do dự, thấp giọng nói: "Anh nhẹ một chút, em sẽ không lên tiếng."

Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ mím môi, người yêu đã chủ động như vậy, không động thủ thì không phải là đàn ông, Vương Thanh không nói xoay mình đem người bên cạnh áp ở dưới thân, từ trên cao nhìn xuống người yêu trong ngực nhẹ giọng nói: "Vũ Vũ, anh yêu em."

Thanh ma cảm thấy khát nên đi ra ngoài uống nước,  dừng lại trước cửa phòng hai người một lúc lâu, mới lắc đầu trở về phòng cũng quên mất mình đi ngoài để uống nước, có lẽ bởi vì bên trong phòng khá kín không nghe được tiếng rên rỉ...