Nhật Ký Vượt Tường Của Vợ Yêu

Chương 39: Bắt jian tại giường!




Có lẽ do giằng co lâu như vậy quá mức mệt mỏi, sau khi Tô Diệp thoải mái tắm nước nóng, ngủ được mộng đẹp say nồng.

Chỉ đáng thương cho hai người đàn ông.

Một là Thạch Lỗi, anh cẩn thận trông coi ở bên cạnh Tô Diệp, ngay cả chân tay đặt ở nơi nào cũng không biết.

Một người khác dĩ nhiên là Đỗ Hành. Đỗ Hành bắt đầu lo lắng, nghi ngờ, càng về sau dần dần thiếu kiên nhẫn, cuối cùng gần như muốn sụp đổ.

Ban đầu anh báo án, một người cảnh sát còn trẻ tuổi ở cục cảnh sát dám nói cái gì 48 giờ không thấy sau đó mới tính là mất tích mới có thể lập án, bảo anh 48 giờ sau lại báo án lần nữa. Sắc mặt Đỗ Hành không tốt cúp điện thoại, còn rước lấy tiếng nói thầm của cảnh sát đó.

Nhưng cũng không lâu lắm, cảnh sát đó hoàn toàn hối hận, anh phát hiện người này kinh động cục trưởng của bọn họ, sau đó gần như tất cả nhân viên đều bị điều động, vì tìm kiếm một cô gái nhỏ kia mất tích gì đó.

Một nhóm người bắt đầu kiểm tra camera cùng với xe qua lại, còn có khách sạn lớn nhỏ trong thành phố.

Lúc trời sáng, sắc mặt Đỗ Hành tái xanh mắng tiêu diệt hoàn toàn hộp thuốc lá thì cuối cùng người của cục cảnh sát gọi điện thoại thông báo tin tức của Tô Diệp.

Sau đó tin tức này khiến sắc mặt của Đỗ Hành và cục trưởng cục cảnh sát đại nhân càng thêm khó coi.

Ông cẩn thận nhìn Đỗ Hành, không biết nói gì cho phải.

Phu nhân của Đỗ Hành, vậy mà thuê phòng với một người đàn ông khác rồi.

Đã, đã, đã ngủ cả đêm.

Cục trưởng cục cảnh sát tốt bụng cẩn thận nhìn Đỗ Hành từng li từng tí, ông chỉ sợ người đáng thương nhất lo lắng cho vợ cả đêm thời trúng gió chảy máu não hoặc cao huyết áp đột quỵ ngã xuống đất ngất đi. Anh tất phải làm tốt chuẩn bị cấp cứu.

Nhưng dáng vẻ của Đỗ Hành cũng rất bình tĩnh, anh cầm điếu thuốc trong tay dập tắt ở trong gạt tàn thuốc, sau đó đứng dậy, ra cửa, ngoài cửa truyền đến tiếng khởi động xe hơi.

=== ====

Khi Đỗ Hành mở cửa phòng khách sạn ra thì Thạch Lỗi ngây ngẩn cả người, anh vội đứng dậy, nghĩ giải thích cái gì, nhưng khi nhìn Tô Diệp ngủ yên trên giường, anh không nói ra miệng.

Nên nói chút gì, nói vợ anh vừa ngủ được một lúc, anh nhẹ giọng chút, không nên quấy rầy cô ấy?

Đỗ Hành cũng không nhìn Thạch Lỗi một cái, anh đi thẳng tới trước giường, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Tô Diệp, dịu dàng nói: "Bé mèo lười, chúng ta về nhà thôi." Giọng nói dịu dàng trước nay chưa có.

Trong ánh trăng Tô Diệp mờ tỉnh lại, cô mơ một giấc mộng đẹp, nằm mơ thấy Đỗ Hành cùng với cô lúc thiếu nữ tản bộ ở bụi cỏ, hai người thật vui vẻ.

Lúc này mở mắt, nhìn Đỗ Hành dịu dàng, cô lập tức quên mất chuyện không vui đêm qua, đưa tay ôm lấy cổ của Đỗ Hà.

Đỗ Hành dùng thân thể chặn bóng dáng của Thạch Lỗi lại, thuận thế ôm lấy Tô Diệp, sau đó đi ra khỏi phòng.

Lưu lại Thạch Lỗi chưa phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn nhìn bóng lưng hai người, đứng ngẩn người ở chỗ đó.

Mà Tô Diệp vừa bị ôm lên sau xe, cũng dần dần tỉnh táo lại, cô nhớ lại tối hôm qua, đột nhiên cả kinh, nhìn về phía Đỗ Hành bên cạnh: "Thạch Lỗi đâu? Thạch Lỗi ở đâu? Anh làm gì Thạch Lỗi hả?"

Tại sao sau khi cô tỉnh lại không gặp qua Thạch Lỗi đâu?

Đỗ Hành không chút biểu tình nghiêng đầu nhìn Tô Diệp một cái: "Em tỉnh lại thì nghĩ tới cậu ta đầu tiên?"

Giọng nói vô cùng lạnh lẽo.

Trong lòng Tô Diệp càng lo lắng hơn, chỉ là có kinh nghiệm mấy năm này vẫn khiến cô từ từ trấn định lại.

Cô cố gắng để cho giọng nói của mình bình tĩnh lại, nhẹ giọng giải thích: "Em đau chân, anh ấy đã cứu em, sau đó ——"

Đỗ Hành lại ngắt lời cô, nhíu mày nói: "Sau đó các người liền lên giường ngủ cả đêm?"

Mặt Tô Diệp lập tức đỏ, tức giận trợn trừng mắt nhìn Đỗ Hành nói: " Tại sao anh….anh có thể nói chuyện như vậy!" Thật là thô lỗ, đây cũng không giống như Đỗ Hành thường ngày!

Đỗ Hành lại đưa tay bắt được mắt cá chân của cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Anh nói thế nào? Hôm nay tất cả mọi người biết vợ của anh ngủ cả đêm với người đàn ông khác, chẳng lẽ ngay cả nói một câu anh cũng không được sao?" Vừa nói, tay vừa dùng sức.

Mắt cá chân của Tô Diệp vốn bị thương, bây giờ bị anh nắm chặt như vậy, càng đau thêm, hai chân dùng sức muốn tránh thoát khỏi anh, tuy nhiên lại khiến cho mình càng đau thêm.

Nước mắt của cô lập tức rớt xuống, liều mạng đá Đỗ Hành hô: "Anh buông em ra, Đỗ Hành! Anh làm đau em!"

Nhưng Đỗ Hành lại như điên rồi, hoàn toàn không nghe được lời của cô..., tay càng nắm chặt hơn, điều này làm cho Tô Diệp càng thêm giãy giụa gay gắt.

Mà trong khi đang giãy giụa, một chiếc xe giống như uống rượu say xông lại, hai xe chạm vào nhau, phát ra một tiếng nổ.

Trước mặt Tô Diệp bỗng tối sầm, hoàn toàn không kịp có bất kỳ phản ứng gì nữa, liền hôn mê bất tỉnh.

Trước khi cô mất đi ý thức, chỉ giống như mơ hồ cảm giác mình bị ôm vào trong ngực ấm áp.

=== ====

Khi Tô Diệp tỉnh lại, xung quanh đều là màu trắng.

Chăm sóc cô là bà Trần, đôi mắt bà Trần đều đỏ.

Bà thấy Tô Diệp tỉnh lại, vội tiến lên trước hỏi: "Tiểu thư, cô cảm thấy như thế nào vậy? Tốt hơn chưa?"

Tô Diệp mê mang mà lắc lắc đầu: "Tôi không sao, đây là thế nào?"

Nước mắt của bà Trần lập tức rớt xuống, khóc nói: "Cô và tiên sinh gặp phải tai nạn xe cộ, chỉ là cũng may, cô không có chuyện gì lớn, chỉ bị thương bên ngoài một chút."

Tô Diệp cau mày nhớ lại tình cảnh trước khi gặp tai nạn xe cộ, vội vàng kéo bà Trần hỏi: "Anh ấy đâu rồi, anh ấy như thế nào?"

Bà Trần cúi đầu nhìn Tô Diệp tóm chặt lấy tay của mình, do dự một chút, cuối cùng vẫn phải nói: "Tiên sinh không có việc gì, đã đi ra ngoài xử lý chuyện của công ty rồi."

Tô Diệp thở phào nhẹ nhõm, buông tay bà Trần ra, nằm lại trên giường lần nữa, ủ rũ mà nhìn trần nhà.

Xem ra anh thực sự không có bất cứ chuyện gì rồi, đã có thể đi làm việc. . . . . .

Bà Trần nhìn Tô Diệp, bắt được mất mác giữa lông mày cô, an ủi cô: "Tiểu thư, trước khi tiên sinh đi rất lo lắng cho cô, anh dặn dò. . . . . ."

Bà Trần cũng chưa nói xong lời, Tô Diệp tự cười, cô đơn nói: "Bà Trần, không có chuyện gì, cháu quen rồi."

=====

Ngày hôm sau, rất nhiều người đến thăm Tô Diệp, cũng có đám bạn học Dương Kỳ Kỳ Đổng Thiến tham gia tụ họp lần trước, mà Thạch Lỗi cũng cùng đi theo nữa.

Mọi người mang đến hoa tươi cùng trái cây, họ thấy Tô Diệp thực sự cũng không đáng ngại, cũng yên tâm, dần dần mọi người đã nói cười lên.

Thạch Lỗi ở bên cạnh cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn mọi người.

Sau đó tất cả mọi người ý thức được cái gì, đều chào đi về, trong phòng bệnh chỉ còn lại Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi tiến lên, do dự một chút hỏi "Anh ta, anh ta làm khó dễ em sao?"

Tô Diệp nâng mí mắt nhìn Thạch Lỗi hạ: "Không có."

Thạch Lỗi gật đầu: "Vậy thì tốt."

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Tô Diệp cảm thấy hơi khát nước, muốn kêu hộ lí, lúc này Thạch Lỗi vội thay Tô Diệp rót nước.

Sau đó bà Trần tới, bà nhìn Thạch Lỗi, trong ánh mắt hơi chán ghét. Thạch Lỗi cảm thấy, liền tìm viện cớ chào từ biệt.

Lúc bà Trần tiến vào, Tô Diệp cảm thấy không khí hơi nặng nề, cô nhất thời không nghĩ ra tại sao, hỏi bà Trần thì bà cũng sẽ không nói, cũng đành phải buồn bực tự đoán mò tâm sự trong đầu.

Cứ như vậy qua vài ngày nữa, thân thể Tô Diệp đã khôi phục tốt rồi cũng phải xuất viện, nhưng Đỗ Hành vẫn không xuất hiện.

Thấy thế này, Tô Diệp không lạnh nhạt nổi nữa, cô cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.

Mặc dù giữa Đỗ Hành và mình vẫn có vấn đề, nhưng anh luôn luôn quan tâm mình nhất, sao mình xuất viện, anh cũng không xuất hiện chứ?

Tô Diệp bắt đầu có các loại lo lắng, cô nhớ tới vòng tay ấm áp trước khi mình té xỉu, tâm liền trầm xuống, nghĩ khả năng tệ nhất, cô cũng không ngồi yên nữa.

Cầm điện thoại lên, tiến hành oanh tạc điện thoại của Đỗ Hành, nhưng Đỗ Hành vẫn tắt điện thoại.

Điện thoại vĩnh viễn giữ nguyên vì cô, thế nhưng tắt máy!

Tô Diệp như đứng đống lửa, cô cảm thấy bà Trần nhất định biết gì đó, cô ép hỏi bà Trần, nhưng bà Trần lại nói Đỗ Hành mạnh khỏe không có bất cứ vấn đề gì, tất cả đều là Tô Diệp tự mình đoán mò.

Tô Diệp về đến nhà, ăn không biết ngon, cuối cùng rốt cuộc cầm điện thoại di động lên tiếp tục gởi tin nhắn gọi điện thoại cho Đỗ Hành.

Nhưng tất cả tin nhắn cuộc gọi đều không có bất kỳ đáp lại nào.

Trong lòng cô chợt có một loại sợ hãi, một loại sợ hãi sắp sửa mất đi Đỗ Hành.

Bỗng nhiên trong lúc đó, thật sợ hãi thật cô đơn, mà lần đầu tiên cảm giác này kéo tới, chính là khi biết tin tức cha mẹ qua đời.