Nhật Ký Xem Mắt Chồng Thật Giả

Chương 3




Một giờ trôi qua rất nhanh, Lý Minh hình như có rất nhiều đề tài chung với tôi, hơn nữa cũng rất giỏi về nắm bắt không khí trò chuyện. Mà hắn tiến lùi lễ độ phong độ thân sĩ, cũng cho tôi hơi cảm phục. Mặc dù có chút thời điểm cảm giác hắn nói một vài lời là vì lấy lòng tôi, chỉ là không sao, trên chỉnh thể hắn vẫn rất tốt.

“Tiểu Tình, cho phép tôi gọi thẳng tên họ của em.” Ánh mắt Lý Minh có chút nóng bỏng nhìn tôi, “Không biết có nể mặt cùng tôi đi ăn tối được không?”

Tôi nhìn đồng hồ, đã năm giờ rưỡi, liền gật đầu một cái. Lại nghe thấy một hồi chuông điện thoại di động dồn dập vang lên. Lý Minh xin lỗi cười cười với tôi, lấy điện thoại di động ra.

“Hả? Thật sao? Tốt! Anh đừng vội, tôi lập tức tới!” Hắn ngắt điện thoại, rất xin lỗi nhìn tôi, “Xin lỗi! Công ty có một số việc muốn tôi lập tức trở lại xử lý!”

“Anh có chuyện thì về trước đi!” Tôi hào phóng cười.

“Cám ơn!” Hắn có chút không bỏ được nhìn tôi một cái, nói, ” Buổi tối tôi điện thoại cho em!”

Nhìn bóng dáng cao lớn của hắn biến mất ở cửa tiệm, tôi thở phào nhẹ nhõm, luôn giữ vững nụ cười thục nữ rất mệt mỏi! Nhưng trong lòng vẫn là không ngừng được vui sướng —— không ngờ tới tôi thật đụng phải người đàn ông điều kiện tốt như vậy. Vận cứt chó a, ha ha ha!

Nhưng biểu hiện quá mức ân cần và ánh mắt nham hiểm của hắn, làm tôi cảm giác có chút không thoải mái.

Trong lòng dù sao vẫn rất vui vẻ, tôi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hà Toa: “Hà Toa! Mình mới vừa cùng người tên Lý Minh đó xem mắt!”

“Hả? Như thế nào như thế nào? Có phải tốt như trong tài liệu nói hay không?” Bên đầu kia điện thoại tiếng Hà Toa chợt gia tăng.

“Ừ, rất tốt!” Tôi đắc ý cười thích thú, “Không ngờ loại đàn ông cực phẩm này lại bị mình đụng trúng! Ha ha ha! Hà Toa, bạn không biết đâu, mới vừa rồi biểu hiện của mình thục nữ cỡ nào!”

Bên đầu điện thoại kia Hà Toa cũng nở nụ cười vui vẻ, có lẽ là âm thanh của tôi có chút phách lối có chút kinh khủng, nhân viên phục vụ trong tiệm, có mấy người khác cũng mỉm cười nhìn tôi. Tôi có chút đỏ mặt hạ thấp âm thanh, người chung quanh cũng có ý tốt quay đầu đi không nhìn tôi nữa.

Tôi ngượng ngùng cúp điện thoại, mặt càng ngày càng đỏ.

Ánh mắt trong lúc lơ đãng quét qua một góc tiệm cà phê, tâm khẩu tôi chấn động mạnh một cái.

Bàn ăn cách 4-5m bên cạnh, một người đàn ông nhìn chằm chằm vào tôi. Dáng người của hắn xem ra tương đối cao lớn, có bờ vai dày rộng và hai chân thon dài. Hắn ngồi ở chỗ đó, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu xám tro, cơ hồ cả khuôn mặt cũng chôn ở dưới bóng tối. Thật ra thì trước khi bước vào tiệm, tôi đã chú ý tới người đàn ông khí chất quỷ dị này. Nhưng mà bởi vì khi đó hắn cúi đầu đang xem báo, cả khuôn mặt không thấy rõ —— chỉ cảm thấy khí thế của hắn có chút khiếp người.

Nhưng bây giờ, hắn ngẩng đầu lên, mắt không chớp, hung hăng nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt lạnh lùng, mắt sáng như đuốc nhìn tôi chằm chằm. Mà từ góc độ của tôi, vừa đúng thấy rõ mặt của hắn, thấy rõ ánh mắt của hắn.

Điện thoại di động của tôi, đột nhiên rơi xuống trên bàn. Nhịp tim ngày càng nhanh. Ông trời ơi..! Gương mặt đó, nhất định là ông trời đùa giỡn! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt kinh khủng như thế rồi lại làm cho người ta bị mê hoặc!

Người đàn ông kia khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt cân xứng, lông mày rậm, mắt láy, da màu lúa mì. Gương mặt giống như do đường cong lưu loát dứt khoát tạo thành, góc cạnh rõ ràng, môi mũi mặt mày, toàn bộ lộ ra kiên quyết lạnh lùng và trầm tĩnh. Không thể nói rất tuấn tú, khí thế lại khiếp người. Chỉ là má phải có vết sẹo dài, khiến khí thế uy nghiêm này biến thành kinh khủng. Một vết sẹo đỏ to bằng ngón út, từ dưới khóe mắt, quanh co uốn lượn đến tôii phải, giống như đành đem phân nửa bên phải mặt bể thành hai khối, quỷ dị dữ tợn.

Có lẽ là người hắc đạo, có lẽ là biến thái. . . . . .

Tôi lại hít một hơi khí lạnh, bỗng nhiên từ trước bàn đứng lên, vì người đàn ông kinh khủng đó, đang từ từ đi về phía tôi.

“Tiểu thư, tôi. . . . . . Có thể tán gẫu với cô đôi câu không?” Hắn ngồi xuống trước mặt tôi, trên mặt là tối tăm cùng hưng phấn đan vào thành vẻ mặt phức tạp, mà âm thanh của hắn, cũng giống như một dạng chướng ngại vật bị xe hơi đè nát khàn khàn khó nghe, làm cho người tôi nôn mửa.

Tôi hung dữ trợn mắt nhìn người đàn ông này một cái, cầm túi xách lên vừa chạy ra ngoài —— có thể nào ngờ tới xem mắt còn có thể gặp biến thái? Không dám hy vọng xa vời đạo đức nơi công cộng của người khác cứu tôi, tự cứu mình là phương châm trước sau như một của tôi.

Một hơi chạy ra hẻm nhỏ ở góc đường cách cửa chính Stôirbucks 40-50m tránh xong, tôi thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đứng lại nhìn, lại nghe thấy giọng nói khan khan khủng bố truyền đến từ sau lưng: “Tiểu thư, cô. . . . . . Vì sao phải trốn chạy? Là bị diện mạo tôi hù té sao? Hay vì cô. . . . . . Chột dạ?”

Trong đầu tôi chỉ có ba chữ: chết, chắc, rồi !