Nhật Lạc Vân Hi

Chương 15




“Lục Vân Hi, cậu rốt cuộc có nghe thấy lời tôi nói không thế?”

“A! Cái gì?” Áy náy nhìn Tùng ca “Tôi không chú ý lắm, anh có thể nói lại một lần nữa không?”

“Tôi nói là, cậu làm hết ca chiều nhé, không thành vấn đề chứ?”

Khẩu khí có vẻ cố chấp kèm theo một ít bất mãn “Tôi hỏi cậu là có chuyện gì phải không, nếu cứ ngồi ngẩn người như thế thì dù tôi có nói gì cậu đều không lọt vào lỗ tai, cậu còn bảo không có việc gì nữa à?”

Hôm nay chỉ phải làm nửa ca, đáng lý buổi chiều được nghỉ ngơi thì lại bị ‘trưng dụng’ vô cớ, Vân Hi cũng không phản bác, nhưng đối mặt với lỗi sai hay thất thần của mình, Vân Hi cũng thẳng thắn nhận lỗi “Thực xin lỗi!”

“Cậu luôn nói ba chữ này, không thấy phiền à, nếu xin lỗi mà có tác dụng thì tôi đã…….”

Còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng “Anh còn muốn như thế nào nữa———-?”

Không khí lạnh lẽo cùng thái độ không hài lòng cũng nháy mắt tràn ngập ra tứ phía, khí thế tản ra khiến Lý Tùng bất giác run rẩy. Nhìn đến khuôn mặt lạnh băng không khác gì giọng nói vang lên, gây cho người khác cảm giác bức bách của Đường chủ tịch, Lý Tùng chỉ cảm thấy thân thể như rơi vào hầm băng ngàn năm, cảm giác khẩn trương ngày càng tăng như ‘nuốt sống’ hắn “Tôi…a, cậu ấy……cậu ấy—–”

“Cậu ấy đã giải thích, anh còn muốn thế nào?”

Tuy rằng mười từ này rất đỗi bình thường nhưng được nói ra từ miệng của Đường Dịch Thần lại toát ra một chút sát khí, Lí Tùng gần như sắp mềm nhũn, dùng tay áo lau lau mồ hôi lạnh đang tuôn “Đường chủ tịch dạy bảo rất đúng, lần sau tôi sẽ chú ý—– .”

“Ân….”

Chỉ nói đơn giản như thế, Đường Dịch Thần liền xoay người rời đi, ánh mắt vẫn thủy chung không chú ý tới Vân Hi, chỉ đơn thuần như một người qua đường.

Nhìn ‘’đại nhân vật’ đáng sợ đã ly khai, Lý Tùng liền ngã xuống ghế ngồi, thở phì phò, não bộ trì độn không thể nghĩ ra Đường Dịch Thần vì sao đột nhiên lại xuất hiện ở công ty vào lúc này, vì sao lại hành động như vậy……

Vẫn một mực đứng bên cạnh, trái tim Vân Hi đã đau xót khôn cùng….

Bất giác đã quá trưa, nhìn mặt trời chói chang giữa trưa nắng, Vân Hi cười khổ, trên lưng đeo ba lô vô cùng mệt mỏi, tự lái xe đến địa điểm chuyển phát đầu tiên, mà phía sau vẫn như trước có một chiếc xe kiên trì chạy theo.

Tìm đúng địa chỉ, Vân Hi khóa xe kĩ càng, đi tới chỗ kia, gõ cửa. Nhìn đối phương cùng Minh Tuyên tuổi tác cũng không chênh lệch nhau là mấy, trên mặt Vân Hi nụ cười thân thiết cũng dần dần hiện lên,……

Mà ở trong xe Đường Dịch Thần, tay không tự giác nắm chặt thành quyền. Nhìn xuyên qua cửa kính xe, người năm đó vẫn luôn tươi cười với mình, mà giờ đây đối với những kẻ không quen biết cũng lộ ra vẻ ôn nhu, máu độc chiếm dục bên trong cơ thể phút chốc sôi trào khiến vẻ mặt Đường Dịch Thần nháy mắt chuyển biến, lý trí cùng bình tĩnh như ‘tan biến’….. Hắn mở cửa xe, bước nhanh chóng đến, không hề ôn nhu kéo cổ tay Vân Hi, khi đối phương còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn lôi vào xe mình rồi phóng đi như bay. (_ _!!!)

“Anh làm cái gì vậy.”

Không còn bình tĩnh nữa, thanh âm dao động cũng đề cao rất nhiều “Tôi chán ghét để cho người khác nhìn thấy em cười, nhìn thấy sự ôn nhu của em, rất hận người khác có thể nghe được giọng nói em.”

Không dám tin nhìn đối phương, Vân Hi bất giác cao giọng “Đường Dịch Thần, tôi có tự do của tôi.”

“KHÔNG, mọi thứ của em đều là của tôi, tôi không cho phép của những thứ tốt đẹp của em dành cho người khác.”

Thở hắt thật mạnh, Vân Hi không biết nên thuyết phục đối phương thế nào, hai tay đỡ lấy thái dương (hai bên trán) đau đớn, trên mặt là màu tái nhợt cùng sự bất lực “Chẳng lẽ anh muốn dùng thứ tình yêu như vậy để nhốt tôi cả đời sao———”

Nhìn bộ dạng Vân Hi, cảm giác đau đớn như bị ‘xé toạc’ lần thứ hai kéo tới, nhưng lại nghĩ tới người khác có cơ hội nhìn thấy người mình yêu thương dịu dàng cười nói thì hắn lại hận không thể phá hủy tất cả mọi thứ……

Thế nhưng lại nhìn đến Vân Hi, toàn bộ ức chế phút chốc đổi thành một cái ôm dịu dàng, nâng tay vỗ vỗ sau lưng Vân Hi đang run rẩy,giọng nói nhu hòa như nước, ẩn chứa thâm tình cùng bình tĩnh “Vân Hi, thực xin lỗi! Anh không khống chế được chính mình—– mỗi lần nhìn thấy em, anh không thể che giấu nổi sự điên cuồng. Anh muốn chỉ một mình anh có thể thấy em, chạm vào em… Không muốn cho bất cứ kẻ nào có thể nhìn thấy em, nghe được em—— Vân Hi, nói cho anh biết, anh nên làm gì bây giờ?!” Sau cùng than nhẹ vài tiếng…

Thanh âm nhàn nhạt làm cho người ta không thể nắm bắt, lại khiến Vân Hi tâm chua xót. Năm đó, Đường Dịch Thần cũng độc chiếm dục như thế, lúc ấy vì mình còn quá nhỏ tuổi cho nên vẫn nghĩ nó là tình yêu ngọt ngào say đắm… Nhưng hiện giờ, có hiểu lầm, có thời gian ngăn cách, chính mình đã trải qua biết bao tang thương, còn có thể như năm đó vui vẻ tiếp nhận sao?!!

Không, cậu không thể—– Khuôn mặt nhanh chóng được ngụy tạo bằng vẻ lãnh đạm “Đường tiên sinh, ngài không được quên, ngài và tôi mấy năm trước đã chắc chắn chia tay. Tôi có cuộc sống của tôi, ngài có gia đình của ngài—– Chúng ta đã là hai cá thể tách biệt, cho nên không cần tiếp tục can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa.”

“Em là của tôi, vô luận là quá khứ hay hiện tại.” Chỉ là một lời nói bình thường nhưng lại làm cho trái tim Vân Hi đau xót như bị xé rách.

“Đường tiên sinh, Đường chủ tịch, ngài còn muốn thế nào nữa? Tôi cái gì cũng đều không có, duy nhất còn lại chỉ có lòng tự tôn nhỏ nhoi này thôi—- Van cầu ngài, buông tha tôi——- Với tướng mạo, học vấn và địa vị của ngài, thì ngài hoàn toàn có thể tìm được một người tình hoặc một người bạn đời rất tốt….”

Mọi lời nói đều không hề lọt vào tai của Đường Dịch Thần nữa rồi, mặc kệ cậu có đau lòng van xin nài nỉ thế nào thì xe vẫn ngày càng tăng tốc độ. Thẳng đến khi dừng lại trước tòa biệt thự trong trí nhớ, Đường Dịch Thần mới xuống xe, cưỡng ép muốn bế Vân Hi đang ngồi trong xe ra ngoài “Em không nhớ à, anh nói rồi, sau khi em học xong, nếu muốn về nước sinh sống thì đây sẽ là nhà của chúng ta—- Chỉ có em và anh, không có sự ầm ĩ, ồn ào và náo động của đô thị, không có thù hận của thế tục, chỉ làm bạn với thiên nhiên cùng cuộc sống gia đình trong lành”

Động tác có phần bá đạo nhưng cũng không kém ôn nhu khiến cho người trong lòng nét mặt đầy phức tạp. Đối phương khẽ hôn phớt vào môi cậu, nhẹ nhàng như có như ko “Vân Hi, em là của anh——–.”

Tuyên bố đầy bá đạo đã thể hiện rõ mục đích khi tới đây. Mười năm trước, nơi này là biệt thự mà Đường Dịch Thần mua. Bởi vì cũng gần ngoại ô, phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp, tựa như thế ngoại đào nguyên (chốn bồng lai tiên cảnh), nên mới ước hẹn xây nhà tại đây “Anh thật sự muốn đem tôi ‘nhốt’ ở trong này sao?”

“Không phải nhốt.” Mang theo ôn nhu, ấm áp “Anh chỉ muốn em nhớ lại quãng thời gian tuyệt đẹp của chúng ta mà thôi——-.”

Dù có tươi đẹp thế nào, thì cuối cùng rồi sẽ có một ngày chấm dứt… Vân Hi dần nhắm hai mắt lại, bởi vì cậu biết sức mình không thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho chính mình sắp bước vào gian ‘tù thất’ này—– Có lẽ đây là phương pháp tốt nhất để chờ đợi đối phương bình tĩnh trở lại……..

______

Lenivy: Hè của ta sắp hết rồi!! Sắp phải đi học rồi…Ta không muốn đâu *lăn lộn ~~~~*