Nhất Lệ Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 15




Thái dương rơi xuống vĩnh viễn, trên đường chân trời sẽ do hắc ám và lạnh giá mãi mãi thống trị, bởi vì người kia đã không còn. Thái dương của ta, lại bị ta tự tay hủy diệt! Sinh mệnh của ta sẽ không bao giờ có thể xuất hiện một chút ấm áp nào nữa, ta thà rằng ngủ say, cũng không muốn đối mặt với thế giới hoang vu đã mất đi y.

Tha thứ cho ta đi! Tha thứ cho sự tùy hứng của ta, tha thứ cho tình yêu của ta! Tha thứ cho ta chưa từng biết nên yêu thế nào, chỉ mù quáng làm tất cả! Tha thứ cho ta vì đã từng thương tổn ngươi! Dù rằng ta từng yêu ngươi thắm thiết như vậy!

Vương triều của ta ơi, ta chưa từng vứt bỏ ngươi, chỉ là xin cho ta được ngủ yên trong giấc mộng có y, bởi vì hiện thực đã vĩnh viễn không còn y không còn gì cho ta quyến luyến nữa. Trừ phi có biến cố lớn lao buông xuống, bằng không, xin đừng đánh thức vị vương mỏi mệt bi thương lại đang chịu giày vò bội phần trong sự tự trách của các ngươi.

Trừ phi có biến cố lớn lao buông xuống, nghĩa đệ Phi Thiên, cùng thất quân chủ thề đi theo ta, xin dùng bắc đẩu trận giải trừ phong ấn ta tự thêm lên thân mình.

Ta sẽ cùng các ngươi đối mặt…



Trong mật thất Trùng Hoa cung của Ma giới, tảng băng hình thoi màu lan nhạt phát ra ánh sáng yếu ớt, nam tử tuấn mỹ hiếm thấy lẳng lặng ngủ say trong đó, ba trăm năm ròng rã, vẻ buồn bã thấp thoáng dừng hình ngay khoảnh khắc y chìm vào trong băng. Hiện tại, Ma giới vương triều đang kêu gọi Thánh Quân của nó trở về.

Bố cục dựa theo bắc đẩu thất tinh, Địa ngục thất quân chủ phân biệt đứng trên từng vị trí Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hoành, Khai Dương, Dao Quang, vòng quanh bốn phía tảng băng. Trường bào màu đen cùng một màu của họ không gió tự bay, trên mặt mỗi người đều là vẻ trang nghiêm ngưng trọng.

Một hồi pháp sự liên quan đến vận mệnh tam giới sắp sửa tiến hành.

Vị trí Thiên Xu, Ma Thuật Sư – Bối Lỗ. Dưới chiếc mũ hình đa giác được kéo rất thấp là gương mặt quanh năm tô vẽ những vệt sáng quỷ dị, người đầu tiên trong Địa ngục thất quân chủ hiệu trung với Thánh Quân bệ hạ, có người nói sở dĩ y vẽ những vệt màu đó lên mặt là bởi vì không muốn tiết lộ một chút hỉ nộ ái ố trong lòng. Pháp trượng của y có thể biến đối thủ thành bất kỳ động vật đang chờ xâu xé nào, trong cung điện của y trưng bày hơn hai ngàn tiêu bản của nhiều loài bướm trên thế giới, nhưng chẳng ai biết y thật sự thích là con nào.

Vị trí Thiên Tuyền, Long Nữ – Na Già. Long Nữ đuôi rồng thân người tám tay đến từ Đông Hải, trong mỗi tay cầm một viên minh châu, tị trần, tị thủy, tị hỏa, tị phong, tị thổ, tị lôi, tị cổ, dạ minh tám viên minh châu lập lòe tỏa sáng, chiếu lên khuôn mặt mỹ lệ mà lạnh lùng cao ngạo của nàng. Đôi mắt nàng như trân châu ở Đông Hải, mái tóc uốn lượn như tảo biển che phủ thân thể nàng, trên những vùng da thịt để lộ bên ngoài có vảy màu nhỏ xíu màu tím nhạt phản chiếu ánh sáng của minh châu, như thể một bộ váy hoa mỹ.

Vị trí Thiên Cơ, Độc Thánh – U Minh. Ngay cả trong Ma giới đây cũng tuyệt đối là cái tên có thể khiến người ta vừa nghe đã vỡ mật, y lấy một loại độc dược lợi hại nhất phối chế ra từ thời trẻ làm tên, loại độc dược này, cũng gọi là u minh, hơn nữa, cho đến nay vẫn chưa có ai tự thân kiến thức độc tính của u minh. Đại khái nguyên cớ là bởi vì y say mê luyện độc, quanh năm ở trong phòng tối, sắc mặt y nhợt nhạt đáng sợ, khóe mắt trĩu nặng chực rơi một giọt huyết lệ, mạch máu màu xanh trên mặt rõ ràng dị thường, chẳng cần phải nói cũng biết mỗi một giọt máu lưu động trong đó đều là kịch độc trí mạng. Độc Nha cung của y âm khí tràn ngập, thường xuyên có tiếng kêu thảm thiết thê lương khủng bố truyền ra, trong phạm vi mười dặm, trừ lũ hắc dực điểu thích ăn oan hồn thì chẳng một sinh linh nào dám tới gần.

Vị trí Thiên Quyền, Đãi Đọa Công Tước. Biệt danh kẻ du hí thời gian, bởi vì đóa hồng trong tay y có thể thay đổi tần suất thời gian, làm cho chiến tranh biến thành một trò chơi thỏ rùa chạy thi. Y có đôi mắt mê người nhất thiên hạ, nhưng khi y dùng vẻ tươi cười ngả ngớn làm tấm mặt nạ đùa bỡn với đời, trong mắt y chưa bao giờ lóe qua ý cười. Nghe nói năm đó, khi Thánh Quân bệ hạ gặp y lần đầu tiên, y đang nằm hấp hối trên băng nguyên Bắc quốc xa xôi, hồng lệ ngưng kết thành thủy tinh mỹ lệ đọng trên hàng mi mảnh dài. Sau khi tỉnh lại, y không chịu cho bệ hạ biết tên mình, y nói với ngài: “Ta không hứa hẹn thề thốt với bất cứ ai, nhưng xin hãy tin là ta nguyện ý hiệu trung cho ngài. Trừ phi ngài cần sự hy sinh của ta, bằng không ta sẽ tiếp tục sống tốt, sẽ không còn ngu ngốc cảm thấy trên đời có thứ gì đáng để ta vứt bỏ sinh mệnh nữa.”

Vị trí Ngọc Hoành, Khôi Lỗi Sư – Tô Ma. Người đến Ma giới cuối cùng trong Địa ngục thất quân chủ, chỉ sớm hơn Khuynh Thành điện hạ ba mươi năm mà thôi. Y có mái tóc màu lam sẫm thiên hạ vô song, giống như hải dương bí hiểm, luôn cúi đầu khiến lưu hải buông bóng mờ dày đặc trên mặt. Trong thất quân chủ y là người trầm lặng nhất kia, bắt đầu từ khi y đến Ma giới, trong khoảng thời gian hơn ngàn năm, những lời Phi Thiên từng nghe y nói không quá mười. Thế nhưng y có được một tòa hoa viên mỹ lệ nhất Ma giới, do hơn trăm con rối có tư duy cần mẫn cày bừa chăm sóc, mà chúng sở dĩ có tư duy, là bởi vì trong cơ thể chúng có tích hồn phách như người sống. Thú vị chính là, y đặt tên hoa viên của mình là Phi Chân hoa viên, mà Phi Chân, là tên cố hương của Khuynh Thành điện hạ trong truyền thuyết đã bị Thánh Quân bệ hạ hủy diệt. Xưa nay lời đồn về Tô Ma ly kỳ nhất, trong Ma tộc lưu truyền y không yêu người sống, chỉ yêu con rối, y có một con rối yêu nhất, trong cơ thể có chứa hồn phách như bản thân y, được y giấu ở một nơi cực ẩn mật trong Ngẫu cung, thậm chí cả Thánh Quân bệ hạ cũng chưa từng trông thấy.

Vị trí Khai Dương, Chỉ Sát – Ma Nhan. Vị có lai lịch đặc thù trong Địa ngục thất quân chủ, mặc dù y hiệu trung với Thánh Quân bệ hạ, nhưng ai cũng biết, y là bởi vì Phi Thiên bệ hạ mà đến Ma giới. Mọi người đều nói ngoại hình y kỳ thật rất đẹp, nhưng mọi người từng thấy chỉ là chiếc cằm thanh tú của y mà thôi, mắt y che khăn gấm đặc thù, chỉ khi làm phép mới tháo xuống. Phàm là người từng nhìn thấy ánh mắt y đều cam tâm tình nguyện mặc y sai sử, vậy nên có người đoán mắt y có lẽ còn mê người hơn cả Đãi Đọa Công Tước, bằng không thì làm sao có thể khiến người ta mê thất tâm trí? Chẳng qua đáng tiếc, nếu muốn nhìn thấy mị lực của y, cái giá phải trả thật sự quá nặng.

Vị trí Dao Quang, Ám Ảnh – Phệ. Là người bảo vệ tất cả sát thủ thích khách trên đời, nàng vốn là một cán dao sắc bén sinh sống trong bóng tối chọn người mà cắn. Sắc bén mau lẹ là tiêu chí của nàng, mọi người rất khó thấy rõ mặt nàng, nhưng nàng có vóc dáng uyển chuyển mê người, khi tĩnh thì như bình hoa lung linh thú vị, khi động lại như báo săn mạnh mẽ tuyệt đẹp. Nàng rất thích cười to bừa bãi, nhưng âm cuối của tiếng cười lại luôn lộ ra nỗi bi thương khó mà che giấu, cũng khó mà hình dung. Tâm tư của Ma giới thất quân chủ lấy lãnh huyết vô tình trứ danh, ai biết? Ai lại dám đoán?

Thất quân chủ mỗi người mỗi vị, tập trung toàn thần, lực lượng cường đại không ngừng trút vào bắc đẩu trận, vị trí thất tinh sáng rực, nối liền một dải, rốt cuộc có ánh sáng bảy màu bay vút lên trời, giao hội trên không, sau đó chảy vào khối băng màu lan nhạt.

Trên vị trí bắc cực tinh đối ứng với bắc đẩu thất tinh, Phi Thiên Tu La lạnh lùng mà đứng, chỉ có thân thể hơi run rẩy bộc lộ nỗi bất an và kích động trong lòng y.

Y sẽ tỉnh lại! Mình, lại nên đối mặt với y thế nào đây?…

“Ta yêu Khuynh Thành.” Y từng nói như vậy, quyết không hối hận, dưới ánh trăng y không như ngày xưa bá khí chí cao, mà là yếu ớt mông lung khiến người ta đau lòng, Phi Thiên tóc đen, triệt để sụp đổ dưới ánh mắt y.

“Nếu ta đã định trước là không thể có được huynh, vậy thì… hắn cũng đừng mong! Ai cũng đừng mong!” Ôm tâm tư như vậy, y triệu kiến Linh Vu, y thừa nhận đây là âm mưu quỷ kế, nhưng chỉ cần vì người kia, y… sẵn lòng làm tất cả.

“Ngươi muốn rời khỏi ta?! Ta không cho phép! Tuyệt không cho phép!… Thà rằng hủy diệt ngươi, cũng không cho ngươi rời đi!” Y thống khổ thét lên, mình chưa từng biết, hóa ra y cũng có lúc sợ hãi. Mỗi người đều đang bảo vệ mặt nạ của mình, một khi bị vạch trần, chỉ còn lại trái tim thút thít đầm đìa máu tươi.

“Đúng vậy, ta muốn rời khỏi ngươi! Ta không muốn nán lại Ảo cảnh thiên này nữa! Mọi người đều cho là ta tập trung muôn vàn sủng ái vào một thân, kỳ thật ngàn năm qua ngoại trừ tra tấn và thương tổn thì ngươi còn cho ta được cái gì?” Biết rõ Thánh Quân bệ hạ mơ thấy giấc mơ bất lợi cho mình, thế mà thiếu niên tuyệt mỹ vẫn thừa nhận cách nghĩ của y. Nhớ lại ngàn năm tuế nguyệt nhận biết Khuynh Thành, Phi Thiên thủy chung không nhìn thấu được y, tầm mắt mờ mịt của y luôn dừng ở bỉ ngạn xa xôi, ánh mắt trong suốt trông thấy đáy, chưa từng có cái gì, thậm chí chưa từng có Thánh Quân bệ hạ.

Đến tận bây giờ, Phi Thiên cũng chưa hiểu được, Khuynh Thành tự cao tự đại tại sao đến cuối cùng lại lựa chọn Thần giới Thiên Đế, dù rằng rất nhanh chóng sau đó không biết vì sao y cũng cùng Thiên Đế rút kiếm chĩa vào nhau. Nhưng y chí ít đã từng đáp lại Thiên Đế, mà với Thánh Quân bệ hạ, thanh âm của bệ hạ ủy khuất phẫn nộ: “Hãy cho ta biết là tại sao! Tại sao ta bồi ngươi ngàn năm, lại chẳng bằng ngươi gặp hắn một lần!” Cùng tan nát cõi lòng chính là Phi Thiên đứng bên cạnh, nhưng sự ủy khuất của y, tiếng y kêu gào, chỉ có thể chôn dưới đáy lòng: Tại sao ta bồi huynh ngàn năm không dứt, lòng huynh lại cho hắn ngay khi vừa thấy mặt, mà còn không bao giờ cho ta cơ hội nữa!

Khi đó mình tay vỗ mặt băng một đêm đầu bạc.

“Ngươi nguyện ý làm giao dịch này với ta đúng không?” Đùa à, dựa vào đâu mà y phải hợp tác với nữ nhân của Thiên Đế? “Bởi vì, chúng ta có tâm tình tương đồng.” Nữ nhân kia nói, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập hận ý, y lập tức quyết định đồng ý với đề nghị của nàng ta, y không hận Tinh Chiêm Triêu Nhan kia, nhưng y tuyệt đối không muốn kẻ dễ dàng cướp đi tình yêu của y, lại dễ dàng thương tổn tình yêu của y trở về!

Lời Hoàng Tuyền từng nói với y vẫn còn quanh quẩn bên tai, “Ngài làm như vậy, ngày khác Thánh Quân bệ hạ tỉnh lại, ngài phải đối mặt với bệ hạ thế nào đây?”

A, bây giờ y sẽ tỉnh lại, ánh sáng bảy màu tan vào trong băng, là lời kêu gọi của thất quân chủ với vương của Ma giới. Tảng băng chợt sáng chợt tối, như gợn sóng nhấp nhô trong tâm hồ của Thánh Quân bệ hạ.

Cửu Tinh đài tái hiện hậu thế, nhật nguyệt vô quang, khí tượng vạn thiên. Mưa máu gió tanh vạn năm trước sắp sửa tàn sát nhân gian một lần nữa.

… Trừ phi có biến cố lớn lao buông xuống, nghĩa đệ Phi Thiên, cùng thất quân chủ thề đi theo ta, xin dùng bắc đẩu trận giải trừ phong ấn ta tự thêm lên thân mình.

Ta sẽ cùng các ngươi đối mặt…

Bệ hạ, xin hãy tỉnh lại, Ma giới cần người trở về, chúng sinh tam giới cần người trở về. Xin hãy dùng ám dạ lực phong ấn Nguyệt Cơ lần nữa.

Cho dù ta, chỉ có thể nhận được sự không tha thứ của người.

Nước mắt lóng lánh lặng lẽ trượt xuống khuôn mặt lãnh tuấn của Phi Thiên Tu La.

Giữa tảng băng màu lan nhạt bỗng nhiên truyền ra một tiếng thở dài xa thẳm, đó là vương giả ngủ say trước lúc thức tỉnh cuối cùng lưu luyến sự triền miên của mộng đẹp.

Bạch quang chói mắt đột nhiên tóe ra, mọi người đều không tự chủ được nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt lần nữa, nam tử tuấn mỹ vốn ngủ say trong băng kia đã lẳng lặng ngồi trên tảng băng, vạt áo nhã trí buông xuống đất, đôi mắt nhỏ bay nghiêng mê hoặc như ba trăm năm trước khẽ giương lên, lưu chuyển giữa ánh mắt, là ngôn ngữ bình thản mà cường đại.

Phi Thiên cùng Địa ngục thất quân chủ quỳ một gối xuống đất, “Cung nghênh Thánh Quân.”

Thật lâu sau, thanh âm lạnh lùng của y mới vang lên trong mật thất: “Các khanh mời đứng lên.” Ánh mắt y chậm rãi lướt qua từng gương mặt, cuối cùng dừng lại trên mặt Phi Thiên, thê lương không lời.