Nhật Lệ

Chương 12




Sói Tuyết ngoe ngẩy cái đuôi xù. Sáng sớm nó đã chờ sẵn bên hồ, biểu hiện dáng vẻ nóng lòng muốn rời khỏi rừng thủy trúc chán ngắt. Chúng tôi vào Quang thành thuê Phương điểu. Lão Trần vì tiết kiệm tiền mà thuê được hai con giá rẻ bay chậm rì rì như sắp chết đói, gần hết ngày mới tới nơi. Địa điểm là nhà của một học giả uyên bác mà tôi vô cùng ngưỡng mộ, Trịnh Hùng – người biên soạn cuốn Bách Tập Thư.

Từ nhỏ ông đã nổi tiếng thông minh và có trí nhớ siêu việt. Ông coi việc học là thú vui, đọc sách là đam mê và trau dồi tri thức là mục tiêu lớn nhất trong đời. Ông từng đặt chân đến nhiều vùng đất xa lạ, triệt để thực hành quan điểm “Đi một ngày đàng học một sàng khôn”. Mỗi khi gặp được điều thú vị dọc đường, ông đều tỉ mỉ tổng hợp và ghi chép lại, dần dần hình thành thói quen. Người ta nói số sách ông từng đọc và viết ra cũng đủ để dựng lên một cái thư viện cỡ lớn. Mặc dù học rộng biết sâu nhưng pháp lực của ông lại chẳng mấy vượt trội, thuộc dạng linh lực kém phát triển, luyện tập rất nhiều nhưng tăng lên chẳng là bao. Biết được điều này không ít người tiếc nuối, có kẻ thì cảm thán “Thế giới thật công bằng!”

Bao nhiêu bí thuật cổ xưa hiểu rõ nhưng không thể vận dụng, có lẽ chính bản thân cũng thấy không cam lòng. Bởi vậy ông quyết định tuyển học trò. Thông báo vừa được đưa ra cả, vương quốc sôi sục như giọt nước lạnh bắn vào chảo dầu nóng bỏng. Ngôi nhà đơn sơ giữa khu đất ngoại ô bỗng chốc biến thành tâm điểm của dòng người lũ lượt kéo về, phạm vi quanh đó cũng thành nơi cắm trại công cộng. Trịnh Hùng bị sự nhiệt tình thái quá làm cho hoảng sợ, nửa đêm lén lút bỏ của chạy lấy người, tiếp theo đấy là vô số lần chuyển nhà. 

Rốt cuộc cũng có người may mắn được ông phát hiện ra tiềm năng và thu nhận làm học trò. Người ấy là cha tôi. Ngay lập tức ông tuyên bố chỉ nhận một học trò duy nhất, tới khi người hiện tại chết đi mới có cơ may nhận thêm người mới. Đám đông kiên nhẫn chờ đợi trong thời gian dài rồi cũng hết hi vọng, ngậm ngùi từ bỏ.

Đến nay cha tôi qua đời đã lâu, vị trí học trò cũng đã có người chiếm giữ. Mọi người không biết rõ ai là kẻ thay thế nhưng tin chắc rằng đó là một nhân vật xuất sắc, bởi yêu cầu tuyển chọn của Trịnh Hùng vốn dĩ rất cao. Lão Trần bảo cần tìm cho tôi một người thầy tử tế khi mà biệt năng của tôi đang dần le lói, dõi mắt khắp vương quốc chỉ có Trịnh Hùng phù hợp nhất. Tôi biết điều đó là không thể. Tuy nhiên, tôi vẫn háo hức trong chuyến đi gặp mặt người mình hâm mộ, cho dù đoán trước trăm phần trăm thất bại.

Những người nổi tiếng thường thích sống ẩn dật tránh tai tiếng. Nơi ở của Trịnh Hùng nằm giữa vùng núi tương đối hẻo lánh, cách xa kinh đô. Phương điểu hạ cánh lúc xế chiều. Vầng dương đỏ ối chầm chậm ngả bóng phía Tây nhuộm cả khoảng trời sắc cam như nổi lửa. Tại bìa rừng chỏng chơ một ngôi nhà. Nó được dựng lên từ những viên đá sần sùi, mang vẻ hoang sơ và hơi quái đản. Ô cửa sổ hình mái vòm với lớp kính mờ heo hắt vài vệt nắng cuối ngày, nhìn kĩ còn thấy được ánh lửa lập lòe từ sâu bên trong. Trước mắt chúng tôi là cổng đá sừng sững không có cánh. Trải qua mưa nắng, các lớp đá được bào mòn nhẵn thín, phía trên khắc dòng chữ bền bỉ với thời gian “Tri thức là sức mạnh”.

Lão Trần vừa đưa tay chạm kết giới, bóng người tức khắc hiện ra. Tôi trợn mắt nhìn chằm chằm ông lão già nua trong bộ trang phục kì quặc. Râu tóc bạc trắng như cước thả dài trên chiếc áo chùng xám, phía dưới là quần đỏ rộng thùng thình, nhăn nhúm, trông có vẻ lôi thôi lếch thếch. Vạt áo bị thứ nước gì đó đổ vào ố một mảng. Trên khuôn mặt nhăn nheo nằm vắt vẻo hai hàng lông mày rậm như sâu róm. Đôi mắt ông lão sáng quắc tựa mắt chim ưng, mang theo ánh nhìn sắc bén xuyên thấu tất cả.

“Trịnh Hùng.” Lão Trần cất tiếng chào. Tôi cũng lễ phép đan chéo hai tay trước ngực đồng thời cúi người theo nghi lễ chào hỏi truyền thống.

“Đã lâu không gặp.” Trịnh Hùng mở kết giới, đi trước dẫn đường. 

Tôi bước trên lối mòn lát gạch đỏ, không ngừng liếc ngang liếc dọc rồi hạ giọng hỏi lão Trần. “Tại sao Trịnh Hùng có vẻ ngoài già đến thế? Chẳng lẽ gần trăm tuổi mới đạt mốc trưởng thành?”

“Đương nhiên không phải.” Lão trả lời. “Đó là diện mạo giả do thuốc tạo thành. Hắn cho rằng vẻ ngoài già cả mới thể hiện được sự lão làng từng trải của mình, cùng với đó được kẻ khác tin tưởng và kính trọng.”

Phía trước truyền đến tiếng ho nhắc nhở. Tôi gật gù, thức thời ngậm miệng.

Phòng khách không rộng lắm, vừa đủ kê bộ bàn ghế gỗ đồ sộ với những đường vân màu tím lạ lùng. Hai bên tường được trang trí bằng đủ các thể loại đầu lâu của nhiều động vật khác nhau. Tôi rùng mình khi bắt gặp chiếc sọ người trắng hếu đang mở đôi mắt rỗng tuếch thao láo ngó xuống. Hi vọng chỉ là đồ giả.

“Vậy ra đây là con gái hắn?” Trịnh Hùng xoay xoay chén trà, đảo mắt quan sát tôi. Tôi lập tức ngồi thẳng lưng, trưng ra nụ cười lấy lòng. Hàng lông mày sâu róm của lão chau lại, nghe lão Trần đề nghị nhận tôi làm học trò thì từ chối thẳng thừng. “Hiện tại ta có một học trò rồi, không nhận thêm nữa. Làm người phải có nguyên tắc. Cho dù là con của học trò cũ cũng không thể trở thành ngoại lệ.”

Giọng lão rất kiên định. Tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý nên chẳng mấy thất vọng. Lão Trần quay sang bảo tôi ra ngoài chờ. Nghĩ rằng sắp sửa quay về nên tôi đứng sẵn ở cổng, lúc sau mới thấy lão lững thững bước đến, không biết hai người họ vừa nói với nhau những gì mà nét mặt lão vui phơi phới.

“Con sẽ trở thành học trò tiếp theo của Trịnh Hùng. Khoảng thời gian tới phải ở lại đây tu luyện.” Lão vui mừng thông báo.

“Tại sao?” Tôi ngạc nhiên. “Không lẽ lão uy hiếp bắt Trịnh Hùng đổi ý?”

“Hừ. Ta đâu đủ trình độ.” Hiếm khi thấy lão khiêm tốn. “Vì con là người duy nhất có cùng biệt năng với hắn nên hắn mới phá lệ lần này.”

Hóa ra đây cũng chính là lý do lão luôn khẳng định, Trịnh Hùng là người thầy phù hợp nhất với tôi. Trước lúc rời đi lão cẩn thận nhắc nhở. “Trịnh Hùng là một kẻ cổ quái, tính tình mưa nắng thất thường. Hắn hay uống rượu, mỗi lúc say thì trở nên điên điên khùng khùng, thi thoảng lại mắng người vô cớ. Con cố gắng đừng chọc hắn tức giận, ở đây chăm chỉ học hỏi và kiên trì chịu đựng. Nếu không chịu được nữa thì…”

Tôi tò mò. “Thì sao ạ?”

“Tiếp tục nhẫn nhịn.”

“…”

Rồi lão biến mất, để lại tôi ngơ ngác vẫy tay với không khí.

Đoán rằng Trịnh Hùng là một người thầy nghiêm khắc nên tôi sớm chuẩn bị tinh thần cho quá trình rèn luyện gian khổ. Nào ngờ lão lững thững vào nhà vác ra hai bao quế hương rồi sai tôi ngồi tách đài hoa. 

“Việc này vô cùng đơn giản. Phẩy tay mấy cái là có thể hoàn thành một cách nhanh chóng, gọn gàng. Nhưng con thử nghĩ xem, ngày nay nhiều người lạm dụng phép thuật vào mọi việc đến độ mấy chuyện nhỏ nhặt cũng chẳng tự mình làm cho xong. Dần dà cơ thể trở nên biếng nhác, thoái hóa và mục rỗng từ trong ra ngoài. Mất hết cả thú vui của cuộc sống.”

Lão thảnh thơi ngồi trên ghế thao thao bất tuyệt về sự đời. Tôi cặm cụi ở góc nhà xếp từng đài hoa vào vò rượu sứ cao bằng nửa người, đều tay như máy móc. Nếu được lựa chọn, tôi tình nguyện trở thành kẻ mục rỗng từ trong ra ngoài.

Bóng tối phủ xuống nuốt chửng những tia nắng tàn. Lão Trịnh hài lòng nhìn bốn vò rượu đã đầy ắp đài hoa đỏ chóe, từ giữa không gian biến ra bình rượu nhỏ đưa cho tôi. Tôi tròn mắt hồi lâu, thấy lão nhướn mày thì vội vàng nhận lấy. Tận sâu đáy lòng không chút thích thú nhưng khóe miệng vẫn cong lên thành nụ cười cảm kích. Sau đó lão hăm hở mang mấy vò rượu vào phòng. Tôi chậm chạp đứng dậy thử vặn người mấy cái, xương cốt kêu rắc rắc như muốn gãy rời từng khúc. Giữa khoảng sân rộng đặt một bộ bàn ghế bằng đá. Tôi ngồi xuống, chống cằm nhìn những cánh hoa quế hương màu hồng phấn như cánh hoa đào đang lả tả bay đi theo gió.

Loài cây này mọc nhiều ven bờ Tịnh Thủy nhưng hoàn toàn không thích hợp với khí hậu nơi đây. Lão Trịnh cũng bởi quá say mê rượu quế hương mà quyết tâm đem về trồng cho bằng được. Năm xưa vất vả nuôi cấy mấy chục cây đều vô ích, cuối cùng ông trời thương tình cho sót lại một cây còn thoi thóp. Lão ngày đêm dùng phép thuật tạo ra môi trường sống y hệt nước bản địa, tận tâm tận lực trong khoảng thời gian dài mới có được tán lá sum sê hiện giờ. Quả thực là một kẻ kiên trì.

Đời người luôn có những thứ khiến ta phải cố chấp và hết lòng theo đuổi, giống như thần y Việt Thanh chưa lúc nào buông tay người vợ quá cố của mình. Nhưng đến cuối cùng, mấy ai có thể ngẩng cao đầu mỉm cười mãn nguyện với đất trời?

Gió nhè nhẹ thoảng qua mang theo hương thơm dễ chịu. Tôi gục đầu xuống bàn, khép hờ mi mắt, bất chợt nghĩ về chuyện xảy ra trong đêm Thanh Hằng. Tôi chỉ nhớ mình bị loài chim hút máu tấn công, tiếp đến ngất xỉu vì mất máu, tỉnh dậy thấy cơ thể hoàn toàn lành lặn nằm trên bãi có dưới bụi cây. Hẳn có ai đó đã cứu tôi và chữa thương một cách hoàn hảo. Nếu không bởi những dấu vết thay đổi trên trang phục, tôi còn tưởng rằng mình vừa thiếp đi và sự việc trải qua chỉ là một giấc mơ, ngay cả đau đớn cũng biến mất. 

Khi trở lại phòng tiệc mọi người đã ra về gần hết. Lâm Khánh vừa trông thấy tôi liền hấp tấp chạy tới, sốt sắng hỏi. “Ngươi đi đâu thế? Ta tìm ngươi suốt cả buổi tối, chỉ sợ ngươi lạc đường hay vướng phải rắc rối với ai đó.”

Bộ dáng lo âu của hắn khiến tôi cảm thấy hổ thẹn, nhưng không thể không dùng lời nói dối để giải thích cho sự biến mất vô cớ của mình. Hắn an tâm khi thấy tôi bình yên vô sự nên chẳng thắc mắc thêm, chỉ niệm chú gọi Phương điểu đưa tôi về nhà. Đến nay tôi vẫn tiếp tục suy đoán về nhân vật bí ẩn kia. Tôi quen biết không nhiều, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người, trong đó Lam Hương từng cứu tôi một lần. Nhưng chẳng hiểu sao lần này tôi có cảm giác không phải là nàng.