Nhất Liêm Phong Nguyệt Nhàn

Chương 1




Ta nghĩ ta đã chết, quả thật chết hơi sớm. Thực sự, ta rất muốn cố gắng qua được mùa xuân năm sau, một lần nữa cùng chàng ngắm anh đào nở rộ.

Có lẽ lòng ta rất tham, có lẽ chàng chờ không nổi, có lẽ chỉ là vận mệnh đã định như vậy thôi. Đây là ý trời, ta vốn không so đo.

Vô số lần ta nghĩ tới chuyện chết sớm, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ chết tại đây, một nơi ấm áp đầu chiều đông, trong không khí tràn ngập hương nắng.

Chết, tiết tấu chậm rãi như vậy, giống như hơi trà lạnh dần trong tay ta. Chàng ngốc, chàng hạ độc tuyệt đối không nặng, nếu đổi thành người khác hẳn là không chết được.

Vì thế ta hơi hoài nghi, phải chăng đây chỉ là cơn buồn ngủ bình thường.

Có điều, ta lại nghĩ, ta thật sự phải chết, đã định rồi. Mười bảy tuổi ra đi có tính là quá sớm không? Điều ta còn tiếc nuối là, lúc này ta chết đã hơi muộn. Đáng ra ta không nên chết sau khi biết chàng.

Nhưng cũng coi như may mắn, được chết sau khi nhận thức chàng.

Trước khi gặp chàng, ta biết ta sẽ chết rất sớm, ai từng nhìn thấy đường số mệnh trên tay phải của ta cũng biết. Mẫu thân thậm chí vì chuyện này mà khóc rất nhiều, quanh năm suốt tháng rầu rĩ không vui.

Còn nhớ hồi trước, gia gia mời tiên sinh về nhà xem mệnh tướng cho con cháu, các ca ca đều có mệnh phú quý, người người được ca ngợi thiên hoa loạn trụy, tiền đồ vô lượng. Bởi vì thứ hiếm là thứ quý, là cháu gái duy nhất, ta cũng may mắn được gọi đến đại sảnh. Tiên sinh nhìn thấy tay ta, chỉ lắc đầu, rồi phe phẩy quạt, nhíu mi cụp mắt nói: “Tiểu nhân vô tài.” Rồi sau đó quỳ hai gối xuống đất, lặp lại một lần: “Tiểu nhân vô tài.”

Ta đoán, không phải ông ta không có tài, chỉ là không dám có tài thôi. Đâu phải nói chơi, cháu gái duy nhất của thừa tướng đương triều, trưởng nữ của thái phó Thái tử, sao dám nói bừa là mệnh chết sớm. Trừ phi ông ta không muốn sống nữa.

Từ đây, ta biết mệnh của ta không tốt. Ta sẽ không sống được lâu, năm năm tháng tháng ta sinh bệnh, uống thuốc.

Từ đây, ta sớm thông suốt rất nhiều chuyện tình, tỷ như tiền bạc là vật ngoài thân, quyền thế là vật ngoài thân, sinh mệnh, là lễ vật.