Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 127: Hồn phù hư vô




Dịch giả: Hàn Thiên Long - nhóm dịch: HTP

Ngộ định là một loại cảnh giới, hay nói chính xác hơn là một loại trạng thái, giống như hồn dung thiên địa, tồn tại cùng với thế giới, đi cảm ngộ quy luật của thiên địa, mịnh ngộ pháp tắc của vạn vật.

Cho dù là phàm nhân cũng có khả năng trong lúc vô tình mà ngộ định, tuy nhiên tỉ lệ này là vô cùng nhỏ nhoi, nhưng không thể nói là không có, chỉ là hầu như không tồn tại. Thậm chí tu sĩ Ngưng Khí muốn ngộ định cũng đều vô cùng gian nan, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một người, làm cho vô số người khác rung động.

Chỉ có những vị đại năng có tu vi cao thâm kia mới có thể ngẫu nhiên chìm đắm vào trong ngộ định, di minh ngộ biến hóa của thiên địa, đi cảm ngộ thương khung đại đạo.

Linh Khê Tông, suốt ngàn năm qua, ở bên trong hàng đệ tử, chỉ có hai người có thể bước vào ngộ định. Một người là Quỷ Nha, thiên tư của gã đích thật là kinh diễm tuyệt luân, sợ rằng ngay cả Thượng Quan Thiên Hữu cũng phải kém hơn một chút.

Mà một người khác, chính là người trước mắt đã cố gắng bảy mươi ngày ở dưới pho tượng, Bạch Tiểu Thuần!

Giờ phút này, tất cả đệ tử của bờ Bắc ở bốn phía đều trợn mắt há mồm, truyền ra âm thanh xôn xao khó có thể tin.

“Bạch Tiểu Thuần... Hắn... Ngộ định?! Tiếp theo Quỷ Nha đại sư huynh, hắn là người thứ hai ngộ định!”

“Hừ, ngộ định của hắn sao có thể so sánh cùng với Quỷ Nha đại sư huynh. Quỷ Nha đại sư huynh chỉ cần dùng mười lăm ngày, mà Bạch Tiểu Thuần lại dùng tới bảy mươi ngày!”

“Không thể nói như vậy được, cho dù có nói cho ta chỉ cần kiên trì bảy mươi ngày là có thể ngộ định, thì chúng ta cũng vô pháp kiên trì được bảy mươi ngày a. Đây là cố gắng của bản thân Bạch Tiểu Thuần!”

Trong đám người, có kinh hô, cũng có phức tạp, còn lại một số người là không cam lòng, vẻ ghen ghét lộ rõ ra ở trên mặt, hơn nữa còn tràn ngập khinh bỉ. Nhưng vô luận như thế nào, thì tuyệt đại đa số đệ tử đều cảm nhận được sự kiên trì cùng với cố gắng của Bạch Tiểu Thuần, vô cùng hâm mộ trước sự kiên định của Bạch Tiểu Thuần.

Cùng lúc đó, ở trên bầu trời có sáu đạo cầu vồng nháy mắt gào thét bay đến. Người nhanh nhất lại không phải là tứ đại chưởng tọa của bờ Bắc, mà là... bờ Nam, Lý Thanh Hậu!

Hiển nhiên là y sớm đã nhìn chăm chăm vào nơi này, giờ phút này, gần như là nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần bước vào ngộ định, thì thân ảnh của y đã đột nhiên xuất hiện, tay phải nâng lên hướng về phía đài thí luyện chỉ một cái. Lập tức có một màn sáng nháy mắt buông xuống, đem Bạch Tiểu Thuần bao phủ ở bên trong, khiến cho người bên ngoài không cách nào có thể bước vào nơi này mảy may.

Cũng chính vào lúc này, tứ đại chưởng tọa cùng với chưởng môn Trịnh Viễn Đông cũng vừa tới đến nơi.

“Phong tỏa tứ phương đài thí luyện, trước khi Bạch Tiểu Thuần còn chưa thức tỉnh thì nơi đây không được mở ra!” Bà lão Diên Vĩ Phong nhìn thoáng qua Lý Thanh Hậu, rồi đảo mắt nhìn qua bốn phía, đè xuống sự kinh ngạc ở trong lòng với việc Bạch Tiểu Thuần có thể ngộ định, trầm giọng nói.

“Bất kỳ người nào quấy nhiễu Bạch Tiểu Thuần ngộ định đều liệt vào tội phản tông mà xử lý! Chấp Pháp Đường rất nhanh sẽ tới để thủ hộ nơi đây!” Trịnh Viễn Đông đột ngột ngắt lời, truyền ra âm thanh vang khắp bốn phía. Đám đệ tử ngoại môn ở nơi đây sau khi nghe được đều rối rít cúi đầu, hướng về phía sáu người ở trên bầu trời mà bái kiến.

Rất nhanh, có khoảng hơn mười đệ tử của Chấp Pháp Đường đã được điều động đi tới bên cạnh pho tượng, khoanh chân ngồi ở bốn phía, đem Bạch Tiểu Thuần bao phủ ở bên trong, hộ pháp cho hắn.

Cũng ở trong thời điểm này, sự tình Bạch Tiểu Thuần bước vào ngộ định rốt cuộc cũng từ trong miệng những đệ tử ngoại môn này truyền ra, dần dần cả bờ Bắc đều biết. Đám người Bắc Hàn Liệt lại càng giật nảy mình, dồn dập đi ra khỏi động phủ, chạy đến nơi đây.

Từ xa, bọn hắn đã thấy được Bạch Tiểu Thuần đang được Chấp Pháp Đường bảo vệ, trong lòng mỗi người đều nói không nên lời là đang suy nghĩ cái gì.

“Hắn... Thế mà ngộ định...”

“Bảy mươi ngày, kiên trì suốt bảy mươi ngày!”

“Chẳng lẽ chênh lệch giữa chúng ta và hắn lại lớn như vậy sao. Ta không phục!” Bắc Hàn Liệt, Công Tôn huynh muội, còn có Từ Tung, còn có những thiên kiêu nội môn khác, giờ phút này trong lòng mỗi người đều đang rất phức tạp.

Giữa không trung, tứ đại chưởng tọa của bờ Bắc cũng đều riêng phần mình quan sát Bạch Tiểu Thuần ngồi nhắm mắt, lâm vào trạng thái ngộ định, khí tức toàn thân đã hoàn toàn biến mất mà thi nhau cảm thán.

“Không nghĩ tới, hắn thật sự đã thành công.”

“Kẻ này tích lũy quá sâu. Thành công của hắn, không phải là ngẫu nhiên.”

“Không biết hắn có thể ngộ định mấy ngày. Lần ấy Quỷ Nha ngộ định là hai mươi bảy ngày.” Khi bốn vị chưởng tọa đang cảm khái, thì Trịnh Viễn Đông trong mắt lộ ra vẻ chờ mong, cười lên ha ha một tiếng, cảm thấy mình thay sư tôn nhận người sư đệ Bạch Tiểu Thuần này, sư tôn hẳn là sẽ hài lòng.

Trên mặt Lý Thanh Hậu cũng mang theo nụ cười, trong mắt có tán thưởng, lại càng có vui mừng.

Dù sao nơi này cũng là Linh Khê Tông, có Chấp Pháp Đường ở đây, có trận pháp phòng hộ do Lý Thanh Hậu tự mình bố trí, trừ khi có cường giả Kim Đan tiến đến, bằng không, không có khả năng oanh mở phòng hộ trong thời gian ngắn mà quấy nhiễu Bạch Tiểu Thuần ngộ định.

Mà nếu như cường giả Kim Đan thật sự dám xuất hiện, thì như vậy ở trong Linh Khê Tông, chắc hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Sáu người đương nhiên là yên tâm, sau khi nhìn thêm một lúc nữa, mới tự mình rời đi.

Đệ tử của bờ Bắc ở bốn phía đều cảm khái, ánh mắt rơi lên trên người Bạch Tiểu Thuần đang được Chấp Pháp Đường bảo vệ, đáy lòng đều thi nhau suy đoán xem Bạch Tiểu Thuần đến cùng... có thể kiên trì ngộ định được bao nhiêu lâu.

“Dùng thời gian gấp năm lần thành công bước vào ngộ định, ta đoán thời gian mà hắn ngộ định có lẽ cũng chỉ bằng hai thành của Quỷ Nha đại sư huynh, cũng chỉ được năm, sáu ngày mà thôi.”

“Không nhiều hơn bảy ngày!”

Trong đám người có tiếng hừ lạnh truyền ra. Bờ Bắc có quá nhiều người, mà Bạch Tiểu Thuần lại là kẻ thù của bờ Bắc, tuy lúc trước có người đối với sự cường hãn của hắn mà kính trọng, nhưng vẫn có không ít người đáy lòng còn tồn tại địch ý, thậm chí cũng có một vài kẻ ghen ghét.

Thời gian trôi qua, rất nhanh đã trôi qua ba ngày. Ba ngày qua, Bạch Tiểu Thuần vẫn không nhúc nhích, nhưng cơ thể của hắn đã không tiếp tục tiêu hao nguyên khí nữa, thậm chí còn đang từ từ khôi phục.

Duy chỉ có khí tức trên người của hắn, kể từ giây phút bắt đầu ngộ định kia là biến mất không thấy gì nữa, giống như hồn đã không còn ở trong cơ thể, mà dung nhập vào trong trời đất, đi vào trong hư vô.

Vào ba ngày trước, vào khoảnh khắc vừa nhắm mắt lại, vẻ mờ mịt trong mắt hắn là biểu hiện của tinh thần. Cả người hắn đích thật là mờ mịt, không còn khái niệm thời gian, cũng không biết là đã trôi qua bao nhiêu lâu. Hắn chỉ nhớ rõ, nháy mắt khi phiến lân giáp kia rốt cục đã bị phác họa ra ở trong đầu, thì pho tượng ở trước mắt hắn giống như là đã sống lại, mang theo khí tức của man hoang. Thân hình của nó đứng dậy, dùng vuốt phải đi xé mở ra một cái thế giới.

Tựa như là thật sự xé mở hư vô. Mà ý thức của hắn cũng bị mảnh hư vô này hút đi, xuất hiện ở bên trong một thế giới hư ảo. Hắn mang theo vẻ mờ mịt, não hải hoàn toàn trống rỗng, đã quên mất mình là ai, quên mất mình vì sao lại đến đây, mà chỉ phiêu đãng ở trong cái thế giới hư ảo này.

Cho đến khi hắn nhìn thấy được trong thế giới hư ảo này có một cái thân ảnh khổng lồ xuất hiện. Thân ảnh này to lớn khó mà hình dung, so với nó, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy dường như mình dù ngay cả là một miếng lân phiến nhỏ cũng không bằng.

Cái thân ảnh kinh người này, bất ngờ lại chính là một con cự thú giống như cá sấu do pho tượng kia ngưng tụ ra.

Nó đang sống lại ở trong thế giới hư ảo, ngẩng đầu hướng về phía thương khung, hướng về phía bầu trời, hướng về một cái thân ảnh không nhìn thấy, giống như một cái sinh mệnh không tồn tại, giơ lên móng phải, đột nhiên vồ một cái.

Giống như là khai thiên tích địa. Tiếng oanh minh ngập trời vang lên quanh quẩn. Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác nhìn con cự thú, kinh ngạc nhìn một trảo xé mở thương khung kia, não hải ù ù, toàn bộ suy nghĩ đều là một trảo này.

Thậm chí nếu như lúc này Bạch Tiểu Thuần nhớ được mình là ai, vậy thì hắn sẽ lập tức phát hiện, một trảo này... Lại có mấy phần tương tự với lúc Quỷ Nha thi triển Quỷ Dạ Hành.

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang ở bên trong cái thế giới hư ảo này, thì ở bên ngoài, thời gian đang nhanh chóng trôi qua, đã vượt qua thời gian năm sáu ngày mà đại đa số đệ tử của bờ Bắc phán đoán, đạt đến mười ngày.

Mười ngày này, đệ tử bờ Bắc đều sẽ đi đến xung quanh đài thí luyện, nhìn xem Bạch Tiểu Thuần. Nhất là đám đệ tử nội môn, cũng có không ít người còn dứt khoát lựa chọn khoanh chân ngồi xuống ở bốn phía.

Đám người Bắc Hàn Liệt cũng nằm trong số đó.

Bọn hắn trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần bước vào ngộ định ngày thứ mười, trong lòng mỗi người đều trầm mặc phức tạp. Mà so với sự trầm mặc của đệ tử nội môn, thì đám đệ tử ngoại môn lại truyền ra từng trận âm thanh xôn xao.

“Lại đạt đến mười ngày!”

“Tuy nhiên muốn vượt qua được hai mươi bảy ngày của Quỷ Nha đại sư huynh là không thể nào!”

Trong khi những đệ tử ngoại môn này thi nhau đàm luận, thì thời gian lại tiếp tục trôi qua. Ngày thứ mười một, mười hai, mười ba... Từ từ cho đến hai mươi ngày!

Bờ Bắc đã hoàn toàn chấn động. Lần này, tất cả đệ tử ngoại môn đều đã bị Bạch Tiểu Thuần làm cho rung động, tất cả đều mãnh liệt chú ý tới chỗ này. Bọn hắn muốn biết, Bạch Tiểu Thuần... Có thể đạt tới hai mươi bảy ngày như Quỷ Nha.

“Tuyệt đối không có khả năng!!”

“Hắn dùng thời gian gấp năm lần Quỷ Nha đại sư huynh mới có thể ngộ định, có thể thấy được tư chất không bằng Quỷ Nha đại sư huynh, cho nên hắn tuyệt đối không có khả năng vượt qua!”

Những âm thanh như vậy có rất nhiều. Cho dù là đệ tử nội môn, cũng có một số người cho rằng là sẽ như thế. Nhưng dần dần, khi ngày thứ hai mươi hai, rồi ngày thứ hai mươi lăm đến, những âm thanh này đều biến mất, hóa thành hãi nhiên và rung động mà trầm mặc.

Vào hoàng hôn ngày thứ hai mươi sáu, trong sự rung động của vô số người, thì ở giữa không trung đài thí luyện, có một đạo trường hồng màu đen bay tới, hóa thành một người thanh niên mặc áo đen.

Chính là Quỷ Nha!

Gã vốn đang bế quan làm chuẩn bị cuối cùng cho Trúc Cơ, nhưng lại được đồng môn truyền âm, biết được sự tình Bạch Tiểu Thuần nên lúc này mới xuất quan đến xem.

Trong hàng đệ tử toàn lkt, chỉ có Bạch Tiểu Thuần mới có thể làm cho gã chú ý. Giờ phút này, gã vừa mới xuất hiện đã ngay lập tức bị đám đệ tử bốn phía nhận ra. Những đệ tử này, vô luận là nội môn hay ngoại môn, từng người đều lộ ra vẻ kính sợ, thậm chí còn có cả sợ hãi, liên tục ôm quyền bái kiến.

“Bái kiến Quỷ Nha đại sư huynh.”

Cho dù là đám người Bắc Hàn Liệt cũng đều thi nhau bái kiến. Những âm thanh này hòa vào nhau, quanh quẩn tứ phương, nhưng Quỷ Nha lại giống như là không nghe thấy, ngoảnh mặt làm ngơ. Trong mắt gã, chỉ có một người là Bạch Tiểu Thuần.

Nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt Quỷ Nha dần dần lộ ra ánh sáng kỳ dị.

“Ta bắt đầu quan sát từ thú trảo sắc bén, sau khi phác họa trong đầu thì tiến vào ngộ định, cuối cùng ở bên trong cái thế giới hư ảo, lạc đường ở bên trong một trảo kinh thiên động địa của cổ thú kia, khó mà đi ra. Đến khi kết thúc ngộ định, cũng không nhìn thấy cái cổ thú kia phải chăng còn có biến hóa gì khác nữa.”

“Bạch Tiểu Thuần, ngươi cũng đã ngộ định, không biết ngươi có thể đi ra từ một trảo kia hay không...”