Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 153: Triều tịch, bắt đầu!




Dịch giả: Lưu Kim Bưu

Bây giờ hồ nước chỗ Bạch Tiểu Thuần đang sôi trào cuồn cuộn, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ. Vòng xoáy này không ngừng chuyển động, kéo đến thương khung khí, đại địa khí, giờ phút này vô tận địa mạch khí cũng dung nhập, khiến cho vòng xoáy này càng thêm lớn, cuối cùng trực tiếp hóa thành một vòi rồng kết nối với bầu trời!

Xa xa nhìn lại, vòi rồng này khí thế kinh người, đủ khiến tất cả tu sĩ thấy được phải trợn mắt há mồm, bị rung động.

Phần đầu kết nối với bầu trời lúc này cũng xuất hiện một vòng xoáy y hệt, mà chuyển động của vòng xoáy này chính là điển hình của hiện tượng triều tịch!

"Là Bạch Tiểu Thuần!" Trên bầu trời không xa chỗ trúc cơ của Bạch Tiểu Thuần, Hứa Tiểu Sơn dừng bước nhìn địa mạch khí từ bốn phương trời đang cuồn cuộn mà đến, nhìn trời đất tràn đầy loại khí mà chỉ triều tịch mới có thể dẫn động, hắn thở sâu, tinh mang trong mắt lóe lên.

"Gia hỏa Bạch Tiểu Thuần này, quả nhiên là người đầu tiên thu được địa mạch khí dẫn."

"Là ai!" Bên trong Vẫn Kiếm Thế Giới, sắc mặt Thượng Quan Thiên Hữu âm trầm. Chín thanh phi kiếm quanh người tạo thành một kiếm trận, giờ phút này tay phải gã bấm niệm pháp quyết, trỏ một cái, lập tức chín thanh phi kiếm xuyên thẳng, hình thành thế tuyệt sát*, trực tiếp giết chết một Sát Thú cấp cao, gã không thèm để ý tới địa mạch khí to bằng ngón tay đang dung nhập vào đạo bình, mà chỉ ngẩng đầu nhìn về phương xa.

*giết tận

Phương hướng gã dõi tới, giờ phút này trời cao cuồn cuộn, vô số địa mạch khí hiện lên, lao nhanh mà đến.

"Đáng chết, nếu không phải trận chiến giữa ta với Phương Lâm làm cả hai đều bị thương, nhất định tốc độ có thể nhanh hơn một chút!" Mắt Thượng Quan Thiên Hữu đỏ lên, gã nhìn vào đạo bình lúc này đã được tám phần có dư, sau khi nghiến răng, gã chợt xoay người, không đi tìm Sát Thú nữa, mà đi tìm đệ tử ba tông khác.

Có kẻ nhanh như vậy liền trúc cơ, sự kích thích đó khiến Thượng Quan Thiên Hữu muốn giết người rồi!

Cùng lúc, ở một phương hướng khác, Đan Khê Tông Phương Lâm lặng lẽ xuất hiện, phất tay, một đệ tử Huyền Khê Tông đằng trước gã trợn to mắt, đầu lâu trực tiếp nổ tung. Phương Lâm bình tĩnh lấy đạo bình của người này, ngẩng đầu nhìn bầu trời đang phun trào địa mạch khí, trong mắt gã lộ ra tinh mang.

"Ta tận mắt thấy Lôi Sơn bị Sát Hồn bắt đi, giết mấy kẻ lén lút bám theo, cướp được đạo bình của Lôi Sơn, vậy mà người này còn nhanh hơn cả ta. . ." Phương Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua đạo bình của bản thân, lúc này đạo bình của gã đã gần đầy chất lỏng màu xám. Mắt gã lóe lên tinh mang, thân thể lướt một cái, bay nhanh đi xa. Gã muốn chọn một chỗ để trúc cơ.

Cùng lúc đó, ở một khu vực khác, Huyền Khê Tông Đệ Nhất Thiên Kiêu Cửu Đảo thở gấp, hai tay đầy máu tươi, quanh gã có bảy tám cái xác, gã thực sự dùng sức của một người để giết chết bảy tám người.

"Còn thiếu chút nữa là đủ rồi!"

Ngoại trừ mấy vị thiên kiêu ngay ở tông môn của mình đã làm rất nhiều đệ tử tuyệt vọng, lúc này trong Vẫn Kiếm Thế Giới cũng có một số người nhờ sự kích thích này mà tăng tốc .

Mà phương pháp tăng tốc duy nhất chính là. . . Giết chóc!

Trong lúc nhất thời, cả Vẫn Kiếm Thế Giới bởi vì Bạch Tiểu Thuần dẫn động triều tịch, lập tức tần suất giết chóc càng thêm nhiều. Thậm chí một ít cảnh chém giết đã xảy ra giữa người cùng tông với nhau.

Mà số người trong Vẫn Kiếm Thế Giới cũng đột nhiên giảm bớt, dường như mỗi một khắc đều có người chết thảm.

Tổng số bốn trăm người, lúc này còn lại miễn cưỡng được một nửa.

Máu tươi nhuộm lên toàn thân Hầu Vân Phi, tóc tai hắn bù xù, trong Vẫn Kiếm Thế Giới hắn không phải thiên kiêu làm người khác tuyệt vọng, hắn chỉ là thế hệ bình thường, nhưng sự tàn nhẫn của hắn lại không ít. Một tháng này, đệ tử ba tông khác chết trong tay hắn đã vượt qua mười người.

Hơn nữa hắn phối hợp với người cùng tông đánh chết Sát Thú, lúc này đã ngưng tụ được hơn bảy thành. Nhìn phương xa đang cuồn cuộn địa mạch khí, Hầu Vân Phi hít sâu.

"Tiểu Thuần, là ngươi sao. . . Nhất định phải Trúc Cơ thành công, ta cũng sẽ cố gắng!" Hầu Vân Phi vội vã quay người lướt đi.

Bắc Hàn Liệt đang ở đoạn giữa của Vẫn Kiếm Thế Giới, toàn thân hắn tỏa ra hung sát. Bên trong Vẫn Kiếm Thế Giới, sau khi đánh một trận với Lôi Sơn thì thanh danh của hắn đã hiển hách, trận chiến kinh thiên động địa ấy làm không ít người bị rung động.

Mặc dù bất phân thắng bại, nhưng đối với Bắc Hàn Liệt thì tên tuổi của hắn, khí thế của hắn đã quật khởi. Lúc này hắn đã trở thành hắc mã trong đệ tử bốn tông, ngang hàng với mấy tu sĩ đột nhiên bộc phát của ba tông còn lại, được xem là tu sĩ làm hầu hết đệ tử phải tuyệt vọng.

Không ai biết để đạt được vinh quang này Bắc Hàn Liệt đã phải chịu nhiều cay đắng và trả giá lớn cỡ nào. Có thể nói, nếu như không có Bạch Tiểu Thuần thì tuyệt đối sẽ không có được Bắc Hàn Liệt ngày hôm nay.

"Nhất định ta phải địa mạch Trúc Cơ, rửa sạch sỉ nhục!" Nội tâm Bắc Hàn Liệt thét gào, liều chết lao đi, tiếp tục lựa chọn mục tiêu để đánh chết.

Tới lúc này, đệ tử bốn tông có thể còn sống ở nơi đây cũng không phải kẻ yếu, từng người đều có thủ đoạn của riêng mình, đánh chết được nhau càng ngày càng khó.

Sâu trong Vẫn Kiếm Thế Giới, sương mù tràn ngập, Sát Thú tương đối nhiều, mà tu sĩ ở trong đó cũng nhiều nhất. Giờ phút này có hai bóng người đang truy đuổi chém giết với nhau.

Nhìn kỹ thì đây là hai nữ tử, chính là Công Tôn Uyển Nhi và Đan Khê Tông Triệu Nhu, bây giờ hai nữ tử tuyệt đẹp này đều rất chật vật, trên người ngập tràn sát khí, đây đã là lần giao chiến thứ bảy của hai nàng.

Một tháng qua, hai nàng chỉ cần gặp nhau là sẽ ra tay ngay lập tức, giữa hai người dường như có chút ân oán riêng, nhưng cả hai đều không làm gì được đối phương, mà cũng không muốn đối phương có được địa mạch khí, nên cứ giằng co như vậy.

"Công Tôn Uyển Nhi, đạo bình của mỗi người chúng ta đều đã có một nửa, lần này giữa chúng ta chỉ một kẻ có thể sống, người nào còn sống liền có thể tích đủ một phần!" Sát cơ trong mắt Triệu Nhu lóe lên, lại phóng tới Công Tôn Uyển Nhi.

Sắc mặt Công Tôn Uyển Nhi trắng bệch, con chim phượng bên người nàng cũng đang trọng thương hấp hối. Lúc này nàng cắn răng phản kích lần nữa, cuộc chiến của hai người nhìn như đấu pháp bình thường, nhưng thực tế trong mắt mỗi người đều có vô tận ảo cảnh đang va chạm với nhau.

Hơi sơ sẩy một chút là sẽ chết ngay lập tức.

Bầu trời cuồn cuộn, mặt đất nổ vang. Ngay khi tất cả mọi người bị kích thích bởi địa mạch trúc cơ của Bạch Tiểu Thuần, thì hắn lại càng hoảng sợ, hắn có thể cảm nhận được địa mạch khí xung quanh đang ầm ầm mà đến, tác động tám hướng, thậm chí không cần nhìn hắn cũng có thể cảm thấy lúc này ở trên hồ nước nhất định đã xuất hiện một vòng xoáy như cái phễu khổng lồ.

"Nếu bây giờ có người đến quấy nhiễu. . ." Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến đây, sợ đến mức cả đầu toát mồ hôi lạnh. Trước khi trúc cơ hắn cũng đã chuẩn bị chút phòng hộ, nhưng bây giờ lại cảm thấy chưa đủ rồi.

Giờ phút này hắn nghiến răng, vòng xoáy trong người nhanh chóng chuyển động. Ngay lúc vô số địa mạch khí vọt đến, tay phải hắn miễn cưỡng nâng lên vỗ vào túi trữ vật, lập tức hơn một nghìn phù lục* đều bay hết ra, lơ lửng ở bốn phía.
*bùa chú

Chúng chưa được mở, nhưng chỉ cần một ý nghĩ trong đầu Bạch Tiểu Thuần, chúng sẽ mở ra trong nháy mắt.

Thần Hạc Thuẫn bay ra, trôi nổi giữa không trung, duy trì trạng thái có thể phát động mọi lúc. Ngay lập tức toàn thân Bạch Tiểu Thuần cũng được bao trùm bởi món bảo vật phòng hộ mà Lý Thanh Hậu cho hắn, ẩn dưới làn da Bất Tử Ngân Bì.

Làm xong những việc này, Bạch Tiểu Thuần không bận tâm quá nhiều nữa. Hắn cắn răng, nội tâm gào thét, vòng xoáy trong cơ thể ầm ầm gia tốc chuyển động, địa mạch khí xung quanh bị kéo mạnh tới, trực tiếp tràn vào cơ thể. Nhưng nó không dung hợp mà lại quấn lấy linh lực, chạy cùng một lúc, khiến vòng xoáy kia càng ngày càng mạnh, rung chuyển thân hình, dưới sự run rẩy liên tục, cũng làm lực lượng của vòng xoáy trong cơ thể hắn lực càng ngày càng mạnh.

Cái gọi là triều tịch, chính là dẫn địa mạch khí dung nhập vào linh lực bản thân, hóa thành vòng xoáy bộc phát trong cơ thể, rèn luyện máu thịt, rèn luyện kinh mạch, rèn luyện linh hồn, rèn luyện mọi thứ. . .

Một phần linh lực, trăm phần địa mạch khí!

Dưới sự bộc phát này, khí hóa thành dịch, Khí Hải biến thành. . . Linh Hải!

Mà Linh Hải, còn có một xưng hô khác, chính là Đạo Cơ!

Một lần triều tịch, chính là một tầng Linh Hải, một tầng Đạo Cơ. Chín lần triều tịch, chính là chín tầng Linh Hải, chín tầng Đạo Cơ! Mỗi một tầng, đều phải lớn gấp mấy lần so với tầng trước, như một cái tháp lộn ngược!

Thời gian dần trôi, qua một canh giờ, ở trên hồ nước ở chỗ Bạch Tiểu Thuần, vòng xoáy càng thêm lớn, kinh thiên động địa, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ, dường như tiếng rống khuếch tán theo vòng xoáy, ngay lúc nổ vang như thiên lôi, vòng xoáy trong cơ thể hắn cuối cùng cũng hoàn mỹ, sau một canh giờ, đã tạo thành vòng triều tịch thứ nhất!

Nháy mắt khi vòng triều tịch thứ nhất hoàn chỉnh, vòng xoáy trong cơ thể hắn, đột nhiên co rút.

Men theo tất cả kinh mạch, địa mạch khí và linh lực tạo thành vòng xoáy này, dưới sự co rút của nó, như được nén liên tục, cơ thể Bạch Tiểu Thuần truyền ra âm thanh ken két, vòng xoáy rất nhanh đã bị nén thành một điểm đen, tức khắc khi điểm đen này được hình thành, tiếng nổ rung trời, bộc phát mãnh liệt, hướng về kinh mạch, hướng về máu thịt toàn thân, hướng về linh hồn, bỗng nhiên khuếch tán.

"Triều tịch, bắt đầu!"

Ầm ầm ầm!

Đầu Bạch Tiểu Thuần như có sấm chớp không ngớt, dưới sự khuếch tán của loại “khí dịch” do địa mạch khí dung hợp với linh lực, hắn phát ra tiếng gào thét, kinh mạch trong người nháy mắt đã được mở rộng gấp đôi, máu thịt cũng tốt, xương cốt cũng được, còn có linh hồn, đều ở giờ phút này, như bị cưỡng ép kéo căng ra.

Hơn nữa vào lúc này, lợi dụng sự bộc phát của triều tịch, địa mạch khí rốt cuộc đã dung hợp với linh lực trong cơ thể, tạo thành linh dịch, linh dịch này chạy khắp người, xông vào vào đan điền Khí Hải, giống giọt dầu đang sôi, trực tiếp nổ tung, tựa như khai thiên tích địa!

Bạch Tiểu Thuần chấn động toàn thân, giờ phút này đan điền tan vỡ ra, chia năm xẻ bảy, tạo thành vô số mảnh vụn, lại lần nữa ngưng tụ ở một chỗ, trực tiếp biến ra một mảnh biển!

Đạo Cơ sản sinh, Linh Hải hình thành!

Ngay lúc tuôn trào khắp cơ thể nó đã sửa đổi tất cả kinh mạch, hơn nữa còn rung chuyển linh hồn, như chặt đứt phàm tục!

Chẳng qua mảnh biển này rất nhỏ, thoạt nhìn thì chỉ có phạm vi trăm trượng, trong đó có một cái đỉnh màu tím, cái đỉnh này được tạo thành bởi vô số phù văn, đang bay lên từ trong Linh Hải, mang theo một luồng khí thế quật khởi, khiến tu vi của Bạch Tiểu Thuần cũng nhờ vậy mà đột phá Ngưng Khí, bất quá vẫn chưa chấm dứt trúc cơ, cho nên đang súc thế tích lũy, chờ một khắc khi lần triều tịch cuối cùng chấm dứt, hậu tích bạc phát*!

*tích nhiều rồi mới phát ra

Mà thứ quyết định số lần triều tịch của một người nhiều hay ít, chính là công pháp tu hành ở cảnh giới Ngưng Khí cùng với tư chất mỗi người!

Công pháp là mấu chốt để dẫn động triều tịch, mà tư chất thì như căn cơ, quyết định liệu có thể tiếp nhận lực lượng triều tịch đưa tới hay không, tư chất càng mạnh thì số lần tiếp nhận được càng nhiều, tư chất tầm thường, cho dù tu hành công pháp vô song cũng khó có thể tiếp nhận nhiều lần triều tịch, cưỡng ép tiến hành chỉ khiến đạo cơ tan vỡ mà chết.

Tương tự, công pháp tầm thường, tư chất cao hơn cũng vô dụng, cũng chỉ có thể nuối tiếc thôi.

Vì vậy công pháp cần phải phối hợp với tư chất, thiếu một thứ cũng không được!

Tầng thứ nhất của Bạch Tiểu Thuần chính là cái đỉnh nằm trong Linh Hải, đại biểu cho thứ mà hắn tu hành đầu tiên, Tử Khí Ngự Đỉnh Công!