Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 165: Tranh đoạt thiên mạch!




Dịch giả: Hàn Thiên Long - nhóm dịch: HTP

Đó là một con cự thú khó có thể hình dung!

Thậm chí không ai có thể nhìn thấy được bộ dáng của con thú này. Cái mà bọn họ thấy, chỉ là một cái xương gai như muốn phá tan không trung ở bên trong phạm vi vạn trượng này!

Thậm chí kinh khủng hơn, là ngay cả điểm gốc của cái xương gai này bọn họ cũng đều không nhìn thấy. Tựa như phạm vi vạn trượng cũng không đủ để đem nó hoàn chỉnh bao trùm.

Khó có thể tưởng tượng ra được đầy rốt cuộc là... dạng cự thú gì!

“Chuyện này... Đây là Thủy Trạch Quốc Độ?!”

“Không có khả năng!!!”

“Thủy Trạch Quốc Độ đúng là bí pháp của Linh Khê Tông, nhưng Bạch Tiểu Thuần này thi triển cũng không tránh khỏi làm cho người ta quá chấn kinh đi!!” Tâm thần ngũ đại thiên kiêu nổ vang. Quỷ Nha và Bắc Hàn Liệt còn đỡ một chút vì bọn hắn đã có chuẩn bị, nhưng cho dù là có chuẩn bị thì giờ phút này vẫn hoảng sợ không thôi.

Lại càng không cần phải nói Cửu Đảo và Hứa Tiểu Sơn, hai người bọn họ chưa từng thấy qua cảnh tượng này. Lần đầu tiên nhìn thấy, da đầu đều tê dại, hồn phi phách tán.

Mà không thể chấp nhận được sự thật này nhất chính là Thượng Quan Thiên Hữu. Gã tóc tai bù xù, máu tươi không ngừng tràn ra, cả người ngây như phỗng. Gã một vạn lần không muốn thừa nhận, nhưng hôm nay lại không thể không thừa nhận... Sự cường hãn của Bạch Tiểu Thuần đã vượt qua mình rất nhiều.

“Thiên kiêu chiến năm đó, chúng ta còn chênh lệch không nhiều như vậy. Thế mà bây giờ đã tới mức độ như vậy rồi...”

Giờ phút này, thương khung thất sắc, đại địa oanh minh.

Trong phạm vi vạn trượng của toàn bộ đầm nước, chỉ có duy nhất một cái xương gai giống như một ngọn núi lớn kia. Tất cả tu sĩ so sánh với nó chính là sâu kiến, mà Bạch Tiểu Thuần dường như đã trở thành Kình Thiên tiên ở trong cái đầm nước này.

Những tiếng oanh minh rung chuyển cửu thiên, khuếch tán cửu địa!

Ở cách nơi này một khoảng, Tống Khuyết đang hấp thu một tia Thiên Mạch khí mà gã lấy được. Trong lòng gã lúc này cũng đanh cực kỳ rung động. Lúc trước gã đem Thiên Mạch khí dẫn xuống, đem nó bộc phát sớm cũng chính là để cho Bạch Tiểu Thuần cùng với tất cả mọi người tranh đoạt, mà gã có thể làm ngư ông đắc lợi. Nhưng bây giờ, những ba động truyền đến từ vị trí của Bạch Tiểu Thuần làm cho gã cũng phải trợn mắt há mồm.

“Đáng chết, chấn động này...” Tống Khuyết cố nén kinh hãi, tăng thêm tốc độ hấp thu.

Bốn phía Bạch Tiểu Thuần, ở trong tích tắc này, sát lục vô số!

Từ trước tới giờ hắn còn chưa từng giết chóc như thế. Trong mắt hắn lộ ra hung mang, thân hình của hắn đang run lên nhè nhẹ, tim của hắn cũng đang phát run giống như vậy. Đây là biểu hiện tự phát của hắn, cho dù lúc này hắn đã là Địa Mạch chín lần đỉnh phong nhưng vẫn sợ chết như trước, đối với sự tình chém chém giết giết, lại càng bất đắc dĩ.

Nhất là khi lúc này có nhiều người muốn cướp đoạt Thiên Mạch khí của hắn như vậy. Đây chính là đang đoạt mệnh của hắn, khiến cho Bạch Tiểu Thuần không thể không liều mạng.

Thủy Trạch Quốc Độ ầm vang mà ra, ngũ đại thiên kiêu phun ra máu tươi lùi lại. Thần sắc mỗi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, mà tuyệt đại đa số những đệ tử Ngưng Khí ở bốn phía kia, thân hình đều sụp đổ trở thành huyết hoa, trong chớp mắt khi tử vong, nở rộ sắc màu, trở về với hư vô.

“Người này hung tàn vô tận, hắn sao có thể là người của Linh Khê Tông. Hắn đây rõ ràng còn tàn bạo hơn cả Huyết Khê Tông!”

“Quá hung ác. Một kích này... Trực tiếp làm ngũ đại thiên kiêu trọng thương, diệt sát mấy chục Ngưng Khí!” Hơn mười người ở phía xa đang muốn đến gần, lúc này đột nhiên dừng lại. Sắc mặt của mỗi tên đều trắng bệch, khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, như là nhìn thấy sát ma, hô hấp dồn dập, tựa như đang ở trong sự điên cuồng mà tỉnh lại. Mỗi một người giống như bị một chậu nước đá giội lên trên đầu, toàn bộ thân thể từ trong ra ngoài đều trở nên băng hàn, cùng nhau lùi lại.

Thân hình Bạch Tiểu Thuần nhoáng lên một cái, nháy mắt đã đi xa. Đám người Quỷ Nha sắc mặt trắng bệch, nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần rời đi, nhưng lại không dám đuổi theo.

Giờ phút này nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, rõ ràng là vì Thiên Mạch khí xuất hiện mà bản thân không áp chế nổi, loại khát vọng ở sâu trong linh hồn dẫn tới điên cuồng kia khiến cho năm người bọn hắn đến giờ vẫn còn sợ hãi. Lúc này mới suy nghĩ được, rằng coi như thật sự có cướp được, thì chắc gì đã có thể giữ...

Ở nơi xa, Bạch Tiểu Thuần bay ra không lâu, thân hình của hắn run rẩy mãnh liệt, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt. Mặc dù hắn là Địa Mạch Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng đối mặt với ngũ đại thiên kiêu và những Ngưng Khí kia vây công, cho dù vẫn nghiền ép được bọn hắn, nhưng vẫn bị thụ thương.

Nếu không có Bất Tử Kim Bì thì sợ rằng thương thế của hắn sẽ càng nặng, cũng may là sau khi Bất Tử Trường Sinh Công đạt tới Bất Tử Kim Bì, thì ngoại trừ lực lượng phòng hộ cường hãn, khả năng hồi phục cũng đã vượt xa người thường quá nhiều. Giờ phút này, thương thế ở trong cơ thể của hắn đang nhanh chóng khôi phục lại như cũ.

“Người cuối cùng, chính là Tống Khuyết!”

“Một phần nhỏ Thiên Mạch khí bị phân ra kia, nhất định là đã bị Tống Khuyết cướp đi. Hắn... Đang ở hướng kia!” Màu đỏ trong mắt Bạch Tiểu Thuần đã lan rộng. Giờ phút này, Thiên Mạch khí mà hắn lấy được đã dung nhập vào Linh Hải rất nhiều, khí tức toàn thân hắn cũng đã từ từ cải biến.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được rất rõ ràng, phần Thiên Mạch khí mà mình đạt được còn chưa đủ chèo chống cho mình Thiên Đạo Trúc Cơ, mà cũng ở thời khắc này, hắn cảm nhận được rất rõ, ở một chỗ phía trước đang có một phần Thiên Mạch khí khác, giống như minh hỏa ở trong đêm tối, đặc biệt rõ ràng.

“Thiên Mạch khí bị phân liệt, Tống Khuyết đã sớm có chuẩn bị, rất có khả năng là do hắn tạo thành!”

Bạch Tiểu Thuần cấp tốc tiến lên, không dừng lại bất kỳ một lúc nào, thẳng về phía trước.

Giờ phút này, bên trong toàn bộ vktu, đã từng có bốn trăm người tiến đến, nhưng bây giờ gộp vào một chỗ chỉ còn không đến sáu mươi người, trong đó hơn phân nửa là đệ tử Linh Khê Tông.

Đan Khê Tông gần như toàn diệt, còn lại không đến năm người. Huyền Khê Tông cũng chỉ còn lại khoảng mười người. Huyết Khê Tông tuy còn nhiều hơn một chút, nhưng cũng chỉ là mười mấy người mà thôi.

Mà đệ tử của Linh Khê Tông, dù lúc trước có tử thương thảm liệt, nhưng kể từ khi Bạch Tiểu Thuần xuất quan thì đã không còn tử vong, cho dù là những người trước đó từng tham dự vây công Bạch Tiểu Thuần cũng chỉ bị Bạch Tiểu Thuần đánh bị thương mà không giết, lúc này còn hơn ba mươi người.

Đối với Vẫn Kiếm thế giới, loại thảm thiết tới mức độ này chỉ có thế hệ Huyết Khê Tông Vô Cực Tử tám trăm năm trước mới xuất hiện qua!

Mà bây giờ lại một lần nữa xuất hiện trên người Bạch Tiểu Thuần.

Thương khung oanh minh. Trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang bay nhanh tới nơi ở của Tống Khuyết, thì Tống Khuyết đang ở trong một cái động phủ tạm thời, tóc tay bù xù, hai tay đặt lên la bàn ở trước mặt. Từng tia Thiên Mạch khí đang từ bên trong la bàn dâng lên, chui vào thất khiếu của gã, không ngừng dung hợp với tầng Linh Hải thứ tám ở trong cơ thể gã.

Nhưng Tống Khuyết hiểu, loại dung hợp này không có cách nào vững chắc, một khi trọng thương là lại từ bên trong cơ thể chui ra. Mà muốn vững chắc, trừ việc cần có thời gian, thì quan trọng nhất là cần một bộ phận Thiên Mạch khí khác.

Để cho nó ngưng tụ thành một phần hoàn chỉnh, mới có thể để cho một người Thiên Đạo Trúc Cơ.

“Bạch Tiểu Thuần!” Đến khi một tia Thiên Mạch khí cuối cùng được hấp thu hoàn tất, Tống Khuyết ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra điên cuồng. Đúng lúc này, ở trên bầu trời có một đạo trường hồng gào thét mà đến. Nó còn chưa tới gần thì người ở bên trong đạo cầu vồng này đã ngưng tụ ra một chiếc đại đỉnh màu tím, huyễn hóa ở bên trên động phủ của Tống Khuyết, hung hăng đập xuống.

Tiếng nổ vang lên đinh tai nhức óc. Lúc động phủ sụp đổ, Tống Khuyết rống lên một tiếng rung trời, trong chớp mắt đã xông ra, trực tiếp va chạm với Bạch Tiểu Thuần ở giữa không trung.

Hai người đều không thể tránh lui, cũng không cách nào tránh chiến. Bởi vì cả hai đều muốn đánh ra lượng Thiên Mạch khí cần thiết ở trong cơ thể của đối phương. Giờ phút này vừa mới ra tay, đã là đòn sát thủ.

“Người này nhất định có rất nhiều chuẩn bị. Ta cần một cơ hội, dùng một kích đánh ra tất cả Thiên Mạch khí ở trên người hắn. Nếu không cứ đánh lâu, có khả năng sẽ sinh biến!” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm nghĩ, ra tay càng nhanh.

Tống Khuyết vung tay phải bấm niệm pháp quyết, thường thường cứ mỗi một chỉ là trên người Bạch Tiểu Thuần lại có một cái huyết ấn xuất hiện, trong chớp mắt đã nổ tung. Mà càng xuất thủ, thì trong cơ thể gã lại sinh ra vô số huyết khí. Những huyết khí này chậm rãi ngưng tụ ra một mũi kiếm màu máu ở sau lưng gã, mà vẫn còn dài ra.

Còn khi Bạch Tiểu Thuần bấm niệm pháp quyết, tử đỉnh nổ vang, lại càng có hư ảnh Long Tượng huyễn hóa ở bốn phía. Lực lượng thân thể của hắn khiến cho mỗi quyền mỗi cước đều có được lực lượng bài sơn đảo hải.

Kim Ô Kiếm, Tiểu Mộc Kiếm bay múa ở xung quanh, nhấc lên từng trận xé gió, xuyên thẳng qua vô tận.

Nhất là những đường linh văn ở trên hai thanh kiếm ba lần Luyện Linh này lại đang không ngừng lập lòe, khiến cho kiếm khí kinh thiên. Bên trên Tiểu Mộc Kiếm tràn ra đại lượng khí đen, còn ở trên Kim Ô Kiếm, bởi vì Bạch Tiểu Thuần đã là Trúc Cơ, khiến cho Kim Ô huyễn hóa, hỏa điểu tê minh, uy lực đại tăng.

Trong khoảng thời gian rất ngắn, hai người đã kịch chiến hơn trăm lần ở giữa không trung, càng đánh lại càng ác liệt. Tống Khuyết vốn cũng không tầm thường, gã cũng là Địa Mạch tám lần triều tịch, khi ra tay phong lôi cuồn cuộn.

Mà Bạch Tiểu Thuần tương tự như vậy cũng rất bất phàm, bất tử kim thân, đột phá tầng gông cùm xiềng xích thứ nhất, Địa Mạch chín lần triều tịch, khiến cho hắn áp đảo ở bên trên Tống Khuyết. Tuy có thương thế làm ảnh hưởng tới chiến lực, nhưng Tống Khuyết cũng bị thương. Lúc hai người đánh giết, trên cơ thể mỗi người đều có từng tia Thiên Mạch khí bị bức văng ra, nhanh chóng bị đối phương hút đi.

Nhưng xét trên tổng thể thì Tống Khuyết bị bức văng ra nhiều hơn, còn Bạch Tiểu Thuần ít hơn một chút. Thường thường là ngươi hút ta ba thành, ta hút ngươi năm thành.

Cứ tranh đoạt hấp thu lẫn nhau như thế, dần dần Bạch Tiểu Thuần thu được càng lúc càng nhiều.

Đồng thời thần thông của hai người cũng liên tiếp xuất hiện, Tống Khuyết mặc dù ở vào thế hạ phong, nhưng huyết khí trên người gã tràn ra càng lúc càng nhiều, chậm rãi ngưng tụ ra một thanh huyết kiếm khổng lồ ở sau lưng. Thanh huyết kiếm này mang đến cho Bạch Tiểu Thuần một cỗ cảm giác nguy cơ, nhưng hắn lại làm cho hào quang của Bất Tử Kim Bì dần dần ảm đam, lộ ra dấu hiệu giống như là khó mà chống đỡ được,

Tâm cơ của Tống Khuyết, từ chuyện lúc trước Bạch Tiểu Thuần cũng có thể nhìn ra được một hai, hơn nữa đối phương biết rõ là yếu hơn mình mà vẫn muốn tranh đoạt, trừ điên cuồng ra thì nhất định còn có đòn sát thủ.

Dù sao... đây là thiên kiêu mạnh nhất của Huyết Khê Tông, danh chấn tam đại tông môn khác, cho dù Huyết Khê Tông có giấu đi thiên kiêu khác có thể ngang hàng với gã, dù bị đẩy ra mặt ngoài, nhưng cũng không phải là hạng người tầm thường.

Tống Khuyết thấy không ổn, trong mắt lộ ra điên cuồng, đột nhiên há miệng phun ra một cái huyết cầu. Huyết cầu này vừa mới xuất hiện thì Bạch Tiểu Thuần sớm có chuẩn bị nên nháy mắt đã lui lại. Sau khi hắn vừa lui ra phía sau một cái chớp mắt, huyết cầu này lập tức nổ tung, hóa thành lực lượng cực kỳ kinh khủng, oanh minh tứ phía.

Thương khung dường như cũng run rẩy một cái, mà mặt đất thì lại càng có cuồng phong quét ngang. Lực trùng kích tản ra, khiến cho khuôn viên trăm trượng gần như biến thành một vùng đất khô cằn. Khóe miệng Bạch Tiểu Thuần tràn ra máu tươi, thân hình lùi lại về phía sau. Tống Khuyết cũng phun ra máu tươi, nhưng sau khi thở sâu, cả người trực tiếp héo rũ, mượn nhờ lực héo rũ này khiến cho thương thế cấp tốc phục hồi. Thần sắc gã mang theo dữ tợn, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần bước tới một bước.

“Chết!!” Lời nói vừa truyền ra, trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thuần đưa tay phải chộp tới sau lưng một trảo, bắt lấy huyết kiếm do huyết khi vừa ngưng tụ lại, nắm chặt chuôi kiếm, hóa thành một đạo huyết quang hình bán nguyệt, hung hăng chém xuống một chém về phía Bạch Tiểu Thuần!

Đây mới là đòn sát thủ của gã.

Huyết Khê Tông, Trung Phong bí thuật, Huyết Sát Giới!