Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 202: Con Thỏ quýnh quáng




Dịch giả: nhatchimai0000

Trong một góc động phủ, Bạch Tiểu Thuần nhớ rất rõ là đã tra xét tỉ mỉ, lúc trước không có nhưng bây giờ thế nào lại nhìn thấy một con thỏ xuất hiện...

Thực tế này làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy run sợ. Hình ảnh con thỏ dựng tai thẳng lên như đang muốn nghe rõ những lời mình nói làm cho Bạch Tiểu Thuần kinh hãi hoàn toàn, lại còn nhìn chằm chằm vào mình nữa chứ.

Bộ dạng kia như đang chờ mình nói xong...

Lúc này một người một thỏ cứ nhìn nhau rồi con thỏ nhảy thật nhanh ra cửa động. Vốn định ra tay nhưng hành động con thỏ nhanh quá, trong lúc Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm nhìn thì nó đã biến mắt khỏi cửa, phút chốc chả còn thấy bóng dáng.

Bạch Tiểu Thuần điên tiết, đầu óc như phát nổ. Hắn biết đây là chuyện lớn rồi. Một khi con thỏ bép xép kia chạy đi nói linh tinh khiến mọi người biết mình là Bạch Tiểu Thuần thì chết chắc...

Dù chỉ nửa câu lộ ra cũng thật là hiểm, Bạch Tiểu Thuần không dám nghĩ tới hậu quả. Mồ hôi nhỏ xuống mát lạnh. Từng giọt từng giọt nhỏ tong tong. Hắn định mặc kệ cho con thỏ này nói bậy bạ đi nhưng lại bi ai phát hiện dù bản thân rất thận trọng, lúc nào cũng ngó nghiêng bốn phía nhưng không thể xác thực ... Con thỏ xuất quỷ nhập thần quá, chẳng biết nó đã âm thầm theo mình bao lâu, nghe được bao nhiêu đây.

"Tao muốn giết mày!" Bạch Tiểu Thuần nóng nảy, lao vù ra khỏi động phủ. Vừa ra ngoài hắn đã thấy con thỏ bép xép đứng trên một gốc đại thụ đằng xa đang lải nhải gì đó.

"Dạ Táng, ngươi thay lòng rồi. Ngươi đã quên lời thề non hẹn bể, ngươi đã quên biết bao ân ái giữa chúng ta, ngươi đã thay đổi..."

Giọng con thỏ bép xép này rõ to, vọng khắp bốn phía khiến không ít tu sĩ Trúc cơ sửng sốt. Khi ai nấy đều nghe rõ thì cảm thấy kinh ngạc.

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, những lời này hắn chẳng biết là ai nói nhưng hắn có thể chắc chắn rằng nhất định nó đã theo mình lâu rồi. Nỗi sợ hãi khiến Bạch Tiểu Thuần sởn da gà. Hắn hét lớn, bất chấp mọi chuyện, tay phải giơ lên bấm niệm pháp quyết điểm tới. Lập tức huyết khí bốn phương tụ lại thành một đạo kiếm khí, từ ngón tay Bạch Tiểu Thuần phóng ra.

Đây không phải là kiếm khí bình thường mà là Bất Tử Kiếm Khí. Nó vừa xuất đã dẫn động huyết khí bốn phía làm cho tốc độ tăng lên. Ầm một tiếng hạ xuống, trong nháy mắt chém gốc đại thụ chia năm xẻ bảy trong lúc con thỏ nhảy vội về phía trước.

"Thật quá đáng, chỉ mới hút đi một tý huyết khí, ta là tu sĩ Trúc cơ Huyết Khê Tông cơ mà, thế mà muốn giết ta, định bức ta mưu phản tông môn chăng!" Con thỏ vừa rát họng truyền lời vừa nhanh chóng đào tẩu. Bạch Tiểu Thuần điên cuồng, rống to truy kích, tay phải vung lên, một đạo kiếm khí gào thét bay ra, hóa thành cầu vồng đâm thẳng tới chỗ con thỏ khiến cho một góc huyết đầm tan vỡ.

"Hừ hừ, ta vụng trộm hấp thu huyết khí, sẽ chẳng có ai phát hiện được ta..."

"Ồ, động này phủ tựa hồ chẳng có ai..."

"Giết người, giết người!"

Dọc đường chạy trốn, con thỏ không ngừng nói. Tiếng nó vọng khắp bốn phương, quanh quẩn trong không trung. Bạch Tiểu Thuần một đường truy kích phía sau, từng đạo từng đạo kiếm khí bắn ra khiến những nơi đã qua dậy lên nhưng tiếng nổ ầm ầm.

Cùng với cây cỏ tan nát thì kiến trúc khắp nơi cũng bị cơn giận dữ của Bạch Tiểu Thuần phá hủy. Toàn bộ Trung phong loạn cả lên. Ai cũng thấy con thỏ và Bạch Tiểu Thuần truy kích đằng sau và từng đạo kiếm khí nổ vang trời.

Thực tế còn có cả những tu sĩ Trúc cơ không kịp chạy, khi con thỏ chạy tới cũng là lúc kiếm khí hạ lạc. Thân hình bị đánh trúng, phun ra máu tươi, thét lên đau đơn.

"Dạ Táng, ngươi muốn làm gì!"

"Chết tiệt thật, Dạ Táng ngươi muốn chết!"

"Mấy tháng trước không giết ngươi thế mà nay ngươi còn dám xuất hiện!"

Khi một vài vị tu sĩ Trúc Cơ gào thét lúc, Bạch Tiểu Thuần cũng gào thét.

"Im hết cho ta!" Bạch Tiểu Thuần đỏ cả mắt rồi, lập quyết tâm nhất định phải diệt con thỏ này. Bàn tay bấm niệm pháp quyết, từng đạo kiếm khí gào thét bay ra.

Con thỏ cứ nhảy về trái một cái, nhảy phải cái, kiếm khí cứ từng đạo phóng sát sạt người. Trong khoảnh khắc, gà bay chó chạy loạn xà ngầu một mảnh. Những tu sĩ Trúc cơ cũng cực kỳ giận dữ, từng tên từng tên bay lên đuổi theo Bạch Tiểu Thuần. Trong đám người đó có cả Thần Toán Tử. Y cười lạnh lẽo, nét mỉa mai ánh lên trong mắt, cảm thấy tên Dạ Táng này thật không nhiều não lắm, chả hiểu sao lại bị con thỏ đùa tới mức thế này.

"Con thỏ thật không tệ, cũng hay hay, chẳng biết là sủng thú của vị đạo hữu nào." Thần Toán Tử thầm nghĩ.

Dưới huyết thác (thác nước chảy ra huyết), lúc này vì tiếng nổ vang không ngừng ở Trung phong mà Tống Khuyết vốn đang bế quan dưới thác bèn mở mắt ra. Hắn nhíu mày nhưng rồi chả thèm để ý, tiếp tục bế quan.

Đúng lúc này, con thỏ đang lao đi, nó nhảy tới một động phủ, thít họng lại, thanh âm to hơn hẳn trước.

"Bạch Tiểu Thuần ta ..." Lời này như là được rống lên, trong nháy mắt, đám người bốn phía sững sờ cả lại, tròng mắt co rụt lại. Cái tên Bạch Tiểu Thuần có danh khí rất lớn ở Huyết Khê Tông. Hầu như ai có cơ hội sẽ giết chết ngay cái tên Bạch Tiểu Thuần, giết cái tên thiên kiêu Linh Khê Tông, trúc cơ thiên đạo duy nhất, từng lập nhiều đại công.

Trong tình cảnh này, cái tên Bạch Tiểu Thuần phát ra từ miệng con thỏ hấp dẫn ánh mắt tất cả, ai cũng ngưng tụ nhìn sang, trông mong con thỏ tiếp tục nói.

Nhưng con thỏ lại ngẩn người tại chỗ, chẳng nói chẳng rằng.

"Dạ Táng ta không đội trời chung với Bạch Tiểu Thuần, dám gọi tên Bạch Tiểu Thuần ở trước mặt ta sao. Ngươi nói đi, Bạch Tiểu Thuần ở đâu!" Tâm can Bạch Tiểu Thuần rung lên, tay phải giương lên, một đạo phi kiếm mãnh liệt phóng ra. Khí thế của kiếm này cực mạnh, nó hấp thu huyết khí bốn phía, hóa thành cầu vồng đâm tới chỗ con thỏ. Con thỏ nhảy tránh nhưng động phủ ở dưới bị chấn động mãnh liệt rồi sụp xuống. Bên trong động phủ có một huyết bình, lúc này nó bị lắc lư khiến pháp trận bốn phía chấn động, kịch một tiếng, vỡ vụn.

Động phủ này là động phủ Huyết Mai. Lúc trước Bạch Tiểu Thuần bị mọi người đuổi giết, đã từng ra tay đập một lần, Huyết bình suýt thì tan vỡ đã được Huyết Mai đã củng cố. Nhưng lúc này .. nó đã vỡ nát.

"Bạch Tiểu Thuần ta ..." Con thỏ hét tướng, nhưng chỉ có bốn chữ.

"Nói tiếp đi, tiếp nữa là cái gì!" Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, linh cơ xoay chuyển, giả bộ ra vẻ tức giận tiếp tục đuổi giết con thỏ. Kiếm khí lại phóng ra, rơi xuống đất khiến mặt đất có thêm một cái hố to. Con thỏ kia lại tiếp đường đào tẩu, kiếm khí rơi xuống không ngừng, từng động phủ chịu oanh kích.

"Bạch Tiểu Thuần ta ..." Con thỏ dường như gấp gáp, chỉ hét lướng mấy chữ này là hết ...

"Chết tiệt, đến cùng ngươi có nói tiếp nữa không!" Bạch Tiểu Thuần yên dạ, lúc này thét lớn, trong lòng đắc ý bởi cảm thấy sau rốt đã lừa được nó. Vô luận hỏi thế nào, nó cũng chỉ thét lên bốn chữ thôi.

"Bạch Tiểu Thuần ta ..." Mắt con thỏ bắn ra hồng quang, rống to như cũ.

"Ngươi mau nói cho ta biết, có phải Bạch Tiểu Thuần chưa xuất hiện trong phạm vi Huyết Khê Tông, đang ở thế giới Vẫn kiếm chăng. Ta không đội trời chung với hắn, ta muốn giết chết Bạch Tiểu Thuần!" Bạch Tiểu Thuần giận dữ thét lên, trong lòng đắc ý, cảm thấy bản thân thông minh thế. Kiếm khí hất lên, trong tiếng nổ, một động phủ sụp xuống.

"Nói, nói cho ta biết, tiếp tục là cái gì!"

Trong khoảng thời gian này, trên đường Bạch Tiểu Thuần truy kích, toàn bộ Trung phong càng lúc càng loạn. Cứ như bị Bạch Tiểu Thuần bức hiếp, trong lúc con thỏ chạy trốn, mắt đỏ lòm, thân hình run run, đột nhiên cải biến câu nói.

"Bạch Tiểu Thuần ta ... Huyết Mai, tối hôm qua ta lại mơ thấy ngươi đấy. Sớm muộn có một ngày, Thần Toán Tử ta sẽ lấy được ngươi!"

"Bạch Tiểu Thuần ta ... Phương trưởng lão ngươi không nên làm thế, người ta nhìn đấy ..."

"Bạch Tiểu Thuần ta... tiểu cô, ngươi là của Tống Khuyết ta, Huyết tử cũng là của Tống Khuyết ta, cả Huyết Mai nữa, cũng là của Tống Khuyết ta cả!"

Mấy câu này vừa ra khiến Trung phong triệt để oanh động. Đại lượng hộ pháp và các trưởng lão Trúc Cơ đều dồn dập biến sắc, hít một hơi thật sâu. Ai nấy đều có sắc mặt cổ quái, bốn phía đột nhiên tĩnh lặng hoàn toàn ...

Chỉ còn có thanh âm con thỏ kia, quanh quẩn vang vọng.

Bạch Tiểu Thuần cũng bối rối. Hắn cảm thấy mình bức hiếp con thỏ quá đáng rồi cho nên nó đã nói hết ra mọi thứ rồi...

Thần Toán Tử đứng trong đám người, y cảm thấy một cỗ khí lạnh ở sau lưng, y gào rú, hổn hển lao ra, nhất định phải diệt con thỏ kia.

"Câm miệng! ! Mày nói bậy nói bạ! !" .

"Không sai, cái con thỏ này chỉ nói bậy nói bạ!" Khi Thần Toán Tử lao ra, Bạch Tiểu Thuần đứng yên cổ quái nhìn. Hắn cảm thấy khẩu vị tên Thần Toán Tử quái lạ quá, một nữ nhân đeo mặt nạ vậy mà cũng hứng thú.

Chẳng những Thần Toán Tử ra tay mà những người bị con thỏ nhắc tên đều tái hết cả mặt, ai cũng run rẩy, lao lên, muốn diệt nó.

Thậm chí đương ở dưới huyết thác, Tống Khuyết cũng gào thét lay động bát phương bay tới. Thân ảnh như Huyết thân trong cuồng phong huyết lãng, ầm ầm lao tới.

"Câm miệng lại!" Tống Khuyết điên thật rồi, câu nói của con thỏ vào tai tất cả mọi người. Hắn giận run lên, chỉ hận không thể xé nát con thỏ ngay lập tức.

Bị đuổi giết, con thỏ thừa dịp loạn chạy mất, chả mấy chốc chẳng còn thấy bóng dáng. Bạch Tiểu Thuần tìm cả buổi cũng không thấy đâu. Lúc này, tận đáy lòng thoải mái nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ âm trầm.

"Cái con thỏ này ghê gớm thật, sau rốt vẫn chưa kịp nói!" Bạch Tiểu Thuần mắng cho có lệ. Giờ hắn triệt để yên tâm, đang định ly khai thì bỗng cảm thấy không ổn. Xung quanh hắn, những vị tu sĩ Trúc Cơ đuổi giết con thỏ, cả đám đương nhìn chằm chằm hắn.

Sát cơ trong mắt Tống Khuyết tràn ra bốn phía, hắn hận con thỏ lai lịch không rõ kia nhưng rõ ràng do bị ép hỏi nó mới đại bộc phát với Dạ Táng, cũng là đối tượng hắn căm hận.

Thần Toán Tử cũng thế, những người khác ở bốn phía cũng thế. Hoặc động phủ hoặc bản thân trong lúc loạn cào cào bị kiếm khí Bạch Tiểu Thuần ảnh hưởng nên sát ý chúng với Dạ Táng đã dâng ngập trời.

"Dạ Táng, dám hủy động phủ lão phu, chúng ta phải tính toán cho rõ."

"Lúc trước kệ ngươi chạy, giờ đây ngươi nhất định phải chết!"

"Dạ Táng!!"

Thù mới hận cũ gộp lại, tu sĩ Trúc cơ ở bốn phía tản, sát ý dâng lên, đồng loạt ra tay diệt sát Bạch Tiểu Thuần.