Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 214: Ta đã trở về. .




Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Bạch Tiểu Thuần đầy bất đắc dĩ, hung hăng trừng mắt nhìn Thần Toán Tử một chút rồi mới tâm không cam tình không nguyện đứng lên đi về phía đại trưởng lão. Nhìn bóng lưng thẳng tắp của lão tổ Tống gia cách đó không xa, loại cảm giác tựa như đó là một mãnh thú Hồng hoang khiến mồ hôi lạnh của hắn tuôn xuống, đầy khẩn trương.

“Tổng tỷ tỷ, hôm nay tỷ thật xinh đẹp.” Bạch Tiểu Thuần tranh thủ tán dương. Hắn vừa nói ra, vẻ mặt hai huyết sắc trưởng lão cạnh đó chợt trở nên cổ quái, thậm chí lão tổ Tống gia ngồi phía trước cũng sửng sốt phải nhíu mày một cái.

Tống Quân Uyển đỏ bừng cả mặt, trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần.

“Mồm miệng trơn tru, ngồi yên ở đây đi.”

Bạch Tiểu Thuần chợt kinh ngạc, hắn thấy Tống Quân Uyển có chút không thích hợp a. Rõ ràng là nàng này không giống với ba ngày trước, nhưng ngồi nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra lý do, hắn dành thành thật ngồi yên nơi đó, nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn xuống bên dưới.

Hắn nhanh chóng nhìn thấy mảnh đất bên dưới lần lượt xuất hiện các dãy núi to lớn hùng vĩ, vùng núi cao ngất, trên không trung nhìn xuống còn nhận ra nơi đó như ẩn hiện một trận pháp.

“Dãy Lạc Trần…” Hai mắt Bạch Tiểu Thuần chăm chú nhìn, đây chính là biên giới giữa Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông, chính xác mà nói thì dãy Lạc Trần này chính là giao giới thuộc về Linh Khê Tông.

“Tốc độ này quá nhanh đi, đã đến nơi này rồi.” Bạch Tiểu Thuần kinh hãi. Khi huyết vụ xuyên qua dãy Lạc Trần này, tựa như có một tầng gợn sóng từ dãy núi tản ra, bao phủ lấy mảnh huyết vân, như khóa lây từ xa rồi cùng với huyết vân này di chuyển đi.

Lúc này thì đoàn người Huyết Khê Tông đã nằm trong phạm vi khống chế của Linh Khê Tông, thế nhưng lão tổ Tống gia vẫn cứ nhắm mắt đả tọa như thường. Bạch Tiểu Thuần nghĩ chút thì hiểu được, việc đi sứ này hiển nhiên hai tông cũng đã liên lạc với nhau từ trước, nên mới được phép tiến vào như thế này.

Huyết vân một đường gào thét tiến tới, Bạch Tiểu Thuần càng thêm thông thuộc với hết thảy cảnh vật dưới mặt đất. Hắn nhìn thấy được người khổng lồ, nhìn thấy côn bằng cự điểu, nhìn thấy cả nửa con cá sấu to lớn lộ ra trong dòng Thông Thiên Hà bọt tung trắng xóa.

Nhưng khi đám cự thú này nhìn thấy mảnh huyết vân này thì đều nhao nhao tránh đi tựa như trong huyết vân kia có gì đó khiến chúng rất kiêng kị.

Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, đưa mắt liếc nhìn lão tổ Tống gia. Hắn cũng không nói gì, hình ảnh nhìn bên dưới càng thêm thông thuộc, thậm chí khi nhìn thấy Linh Khê Tông phía xa xa, trong lòng hắn bất giác phấn chấn lên.

“Nghe nói mấy năm trước, ngươi có nhiều chuyện không minh bạch với không ít đám nữ đệ tử trong Huyết Khê Tông, đúng vậy không?” Trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang kích động thì tiếng truyền âm của Tống Quân Uyển chợt vang lên bên tai.

Thanh âm lạnh lẽo này như hóa thành hàn khí chui vào trong tận xương tủy của hắn, khiến hắn sững người. Nhưng lúc hắn nhìn lại thì Tống Quân Uyển chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi không để ý tới, chỉ đứng dậy đến bên người lão tổ Tống gia.

Hai huyết sắc trưởng lão cũng theo sau. Bạch Tiểu Thuần bèn tranh thủ đứng dậy, hắn cùng có chút ấm ức trong lòng, nhưng cuối cùng cũng biết được lí do Tống Quân Uyển lần này nhìn mình đầy lạnh lùng như vậy rồi.

“Chẳng lẽ trong ba ngày vừa rồi, bà nương này điều tra ta?” Bạch Tiểu Thuần thở dài trong lòng. Năm đó Bạch Tiểu Thuần có hỏi qua tình sử phong lưu của Dạ Táng giả, thế nhưng chính bản thân y cũng không nhớ nổi mình có bao nhiêu đấy…

Không lâu sau, tốc độ huyết vân dần ổn định lại, Linh Khê Tông…cũng đã xuất hiện trước mặt mọi người. Đám đệ tử Huyết Khê Tông trên huyết vụ đã đứng dậy từ lâu, mỗi người đều tản ra khí thế hung tàn, lạnh lùng nhìn Linh Khê Tông.

Cùng lúc đó, tám ngọn núi của Linh Khê Tông cũng tràn ra từng cột sáng, ầm ầm phóng thẳng lên không trung, hình thành nên một vòng xoáy khổng lồ không ngừng chuyển động, truyền ra từng tràng thanh âm đinh tai nhức óc, một khí thế kinh thiên động địa được bạo phát ra từ hai bờ Nam Bắc Linh Khê Tông khiến cả thiên địa như biến thành nộ hải, sóng lớn ngập trời.

Bên trong vòng xoáy, như có một con mắt mang theo vô thượng chi uy nhìn về phía lão tổ Tống gia trên huyết vụ.

Đám người Huyết Khê Tông lúc này lại như một con thuyền đơn độc trong nộ hải, tùy thời mà tan vỡ dưới lực lượng thiên địa nơi đây. Vẻ mặt đám người này cũng đồng loạt biến sắc, ngoại trừ lão tổ Tống gia vẫn khoanh chân ngồi trên Huyết vân, vẻ mặt không thay đổi, hai mắt vẫn nhắm kín như trước.

Nhưng rất nhanh, hai mắt lão mở ra, hai đạo ánh sáng từ trong mắt lóe lên, tạo thành một khí thế rung chuyển tám hướng, nghiêng trời lật biển, ầm vang khắp phía. Lão chậm rãi đứng dậy, trực tiếp bước một bước ra giữa không trung. Bước chân rơi xuống đã xuất hiện trong vòng xoáy trên bầu trời, một người, lại như có thể đối kháng lại với cả vòng xoáy hùng hậu trước mặt.

"Tống Văn Vân, Tống đạo hữu!" Bên trong vòng xoáy, con mắt trở nên đục ngầu, sau đó một nam tử trung niên mặc áo bào trắng bước ra, chắp tay mỉm cười.

Nhìn người mặc áo bào trắng này, Bạch Tiểu Thuần nhận ra chính là vị lão tổ Linh Khê Tông ngày đó từng đưa trợ giúp Thiết Đản sinh ra. Khí thế trên người y sâu không lường được nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm giác người đó vẫn có chút chênh lệch so với lão tổ Tống gia.

“Lý Tử Mặc, Lý đạo hữu!” Lão tổ Tống gia cũng chắp tay mỉm cười. Hai người nhìn nhau, rồi cùng bước vào trong vòng xoáy.

Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm, lúc đầu hắn nghĩ lão tổ Tống gia không tầm thường, thế nhưng lúc này cảm giác của hắn càng thêm rõ ràng hơn. Đồng thời cũng hiểu được, nếu không tự tin vào thực lực của mình thì lão tổ Tống gia cũng sẽ không đích thân bước vào Linh Khê Tông.

Khi mấy vị lão tổ bước vào vòng xoáy, thì mấy đạo cầu vồng từ hai bờ Nam Bắc Linh Khê Tông cũng bay ra ngoài sơn môn, đứng trước huyết vụ, hóa thành mấy đạo thân ảnh.

Người đứng đầu không phải là Trịnh Viễn Đông, mà là Hứa Mị Nương, cạnh nàng là bà lão Diên Vĩ Phong. Sau lưng bà bão là Bắc Hàn Liệt và một nữ tử Bạch Tiểu Thuần chưa từng gặp mặt qua. Sau lưng Hứa Mị Nương là Lữ Thiên Lỗi và Trương Đại Bàn.

Sau lưng mấy người này là vài chục tu sĩ Trúc cơ ở hai bờ Nam Bắc. Trong đó hầu như Bạch Tiểu Thuần đều quen mặt, thậm chí…có không ít người còn được hắn giúp đỡ Trúc cơ bên trong Vẫn Kiếm thâm uyên.

“Đại trưởng lão Trung Phong đường xa đến đây, Chưởng môn lại đang bế quan, nên tại hạ đành tiếp đãi, xin mời!” Hứa Mị Nương mỉm cười nói, ánh mắt cũng đảo qua đám người trên huyết vụ, trọng điểm lưu ý đến bảy tám người, mà Bạch Tiểu Thuần….cũng là một trong số đó.

“Hứa Chưởng tòa khách khí rồi, mời!”

Tống Quân Uyển mỉm cười, cất bước ra khỏi huyết vụ, đám người Huyết Khê Tông cũng lục tục theo sau. Lúc đi xuống khỏi huyết vụ, cả đám đưa mắt nhìn qua đệ tử Linh Khê Tông, ánh mắt hai bên đều đầy vẻ bất thiện, so với sát khí từ đám đệ tử Huyết Khê Tông thì sát ý trong mắt đám đệ tử Linh Khê Tông cũng không kém.

Hiển nhiên, thế hệ đệ tử Trúc cơ Linh Khê Tông này phần lớn đều trải qua máu me chém giết, hơn nữa cũng có không ít Địa mạch Trúc cơ, cho dù Tống Quân Uyển cũng có nghe nói từ trước nhưng nhìn tận mắt, ánh mắt nàng cũng co rút lại.

Về phần Tống Quân Uyển và Hứa Mị Nương đang đi trước, tuy hai nàng cùng nhau trò chuyện rất khách khí, nhưng thực chất cũng đã âm thầm thăm dò lẫn nhau, hai huyết sắc trưởng lão cũng được bà lão Diên Vĩ Phong tiếp đãi. Đám đệ tử Huyết Khê Tông khác cũng được tu sĩ Linh Khê Tông đi cạnh, tựa như mỗi người bọn họ đều nằm trong tầm khống chế cả.

Còn đi bên người Bạch Tiểu Thuần cũng không phải là một tu sĩ tầm thường, mà là Thiên kiêu bờ Bắc Bắc Hàn Liệt. Vẻ mặt y rất nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, đầy cảnh giác đi cạnh Bạch Tiểu Thuần.

Nhìn cảnh tượng này, Bạch Tiểu Thuần đầy cảm khái. Hắn phát hiện ra không hiểu sao lúc này bản thân không biết vì sao nhưng có một loại rất xúc động, muốn chào hỏi qua mọi người một tiếng.

Toàn bộ mọi người nhanh chóng vào trong sơn môn Linh Khê Tông, đi tới Chủng Đạo Sơm. Một đường đi, phần lớn các đệ tử hai bờ Nam Bắc đều ngẩng đầu lạnh lùng nhìn đám người Huyết Khê Tông này.

Một cỗ túc sát chi ý, không ngừng ngưng tụ.

“Cảm giác về nhà thật tốt a, hơn nữa còn dùng dáng vẻ xa lại này quay trở về.” Bạch Tiểu Thuần hưng phấn nhìn quanh, nhìn qua vị nữ tử sau lưng bà lão Diên Vĩ Phong thêm vài lần.

Nàng này rất trẻ, vẻ ngoài xinh đẹp, hơn nữa Bạch Tiểu Thuần cũng phát hiện bản thân mình chưa từng nhìn thấy nàng này lần nào.

“Xem ra bờ Bắc có không ít người mới a.” Bạch Tiểu Thuần mang theo dáng vẻ tiền bối đầy vui mừng, rồi đưa mắt liếc nhìn Trương Đại Bàn phía sau lưng Hứa Mị Nương.

“Trương Đại Bàn vậy mà cũng tới Ngưng khí tầng mười…” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần đầy phấn chấn và cảm khái. Thế nhưng Bắc Hàn Liệt cạnh hắn thì càng thêm khẩn trương, mỗi lần Bạch Tiểu Thuần nhìn về một hướng thì y lại lập tức đầy cảnh giác. Dưới ánh nhìn của y, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần vô cùng khát máu và hung tàn, hơn nữa khi nghĩ tới đủ loại tin đồn liên quan tới Dạ Táng, tâm thần y không khỏi chấn động.

“Theo lời đồn, Dạ Táng này cực kỳ hung tàn, giết người như ngóe, háo sắc thành tính, khẩu vị không kén chọn, lại cực kì ham mê máu người, nghe nói mỗi ngày không uống máu sẽ không an ổn, nếu không được ngự nữ thì sẽ không bỏ qua. Từ đầu đến chân đều là một tên ma đầu! Hơn nữa tính cách lại quỷ dị hay thay đổi, thủ đoạn tàn nhẫn. Chết tiệt, hắn vậy mà nhìn về phía Phương sư muội….hắn lại nhìn về phía Trương Đại Bàn, hắn định làm gì…” Trong lúc Bắc Hàn Liệt đầy khẩn trương thì Bạch Tiểu Thuần đột nhiên quay đầu lại, nhìn y cười một cái.

Trong mắt Bắc Hàn Liệt thì nụ cười này đầy lãnh khốc và khát máu. Vậy cũng không sao đi, thế nhưng y lại phát hiện Dạ Táng trước mắt kia nhìn mình cười, nhưng cặp mày lại nhếch lên tựa như đùa bỡn với mình, không khỏi trợn mắt há mồm, biến sắc.

“Chớ khẩn trương.” Bạch Tiểu Thuần tranh thủ thuyết phục. Hắn không nói thì thôi, vừa nói xong thì Bắc Hàn Liệt đã đưa tay bấm niệm pháp quyết, pháp bảo ẩn ẩn xuất hiện.

Không những y, mà mấy tu sĩ Linh Khê Tông khác cũng phát hiện ra chuyện này, tất cả dùng ánh mắt bất thiện đồng loạt nhìn về Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần ủy khuất, chẳng qua mình chỉ lên tiếng chào hỏi bạn cũ một chút, vậy mà đối phương lại phản ứng mãnh liệt đến như vậy…Lúc này, Tống Quân Uyển và Hứa Mị Nương phía xa cũng phát giác chuyện này. Ánh mắt Hứa Mị Hương lúc quay người nhìn lại chợt co rút lại, ánh mắt đám người Lữ Thiên Lỗi và Trương Đại Bàn cũng trầm xuống, mà thái độ của bà lão Diên Vĩ Phong cũng không khá hơn.

Bọn họ vừa liếc mắt đã nhận ra kẻ này là Dạ Táng thanh danh hiển hách ở Huyết Khê Tông dạo gần đây, thậm chí hình ảnh Dạ Táng cũng được truyền ra từ lâu. Nhất là lúc này ánh mắt Lữ Thiên Lỗi cũng đầy khiêu khích, nhoáng người bay thẳng tới Bạch Tiểu Thuần. Sau lưng Bạch Tiểu Thuần, Bắc Hàn Liệt đứng gần cũng nhìn chằm chằm vào hắn, hiển nhiên cái tên Dạ Táng, ở Linh Khê Tông chính là đại biểu cho hung diễm ngập trời.

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn Lữ Thiên Lỗi một chút, cảm thấy mình không ở Linh Khê Tông mới có vài ngày mà Lữ Thiên Lỗi này tựa như phách lối thêm a, còn dám khiêu khích mình.

“Vị này là…” Hứa Mị Hương ra vẻ không biết, hỏi.

“Là Dạ Táng, sư đệ ta.” Tống Quân Uyển mỉm cười, rồi chuyển chủ đề.

“Nghe nói Linh Khê Tông có một Thiên đạo Trúc cơ, chuẩn danh sách truyền thừa là Bạch Tiểu Thuần, có thể dẫn hắn ra gặp mặt một chút được hay không?”