Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 224: Thế này sẽ không tính là phản bội tông chứ!




Dịch: tu tại chợ - Nhóm dịch: Nhất Niệm phái

Thời gian trôi qua thêm mười ngày, sau khi xuất hiện thêm hai lần nổ lò nữa, Bạch Tiểu Thuần không còn cách nào khác đành chỉ có thể giảm bớt dược lực, lúc này mới khiến cho lò đan không bị bạo tạc nổ tung. Hắn có chút bất đắc dĩ, cảm thấy những lò luyện đan này quá yếu.

Dược lực sau khi được giảm bớt lại được hắn dùng phương pháp của Vạn vật Thảo mộc dung hợp, dần dần từ bất ổn trở nên ổn định hơn rất nhiều. Dưới sự nỗ lực, Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc cũng luyện chế thành công được một lò tứ giai Thối linh Ngưng tinh đan.

Tuy rằng chỉ có năm hạt, phẩm chất cũng chỉ là hạ phẩm, nhưng linh khí ẩn chứa bên trong đan dược này đã vượt qua bất kỳ linh dược nào mà Bạch Tiểu Thuần từng luyện chế. Khi cầm trong tay thậm chí cũng có thể cảm nhận linh dược này như đang tự chấn động.

Dường như có linh tính nhất định nào đó...

Đây chính là một đặc tính của tứ giai đan dược. Bạch Tiểu Thuần sau hồi lâu nhìn cẩn thận thì thở sâu, trong mắt càng thêm phấn khởi. Chỉ bằng vào những đan dược này, hắn tin tưởng sẽ khiến cho những Thái Thượng trưởng lão của Huyết Khê Tông thoả mãn, nhưng còn với các lão tổ, có lẽ đan dược này vẫn còn kém chút.

"Chỉ cần ta có thể đề cao tỷ lệ thành đan, coi như là Tống gia lão tổ nếu biết được cũng phải tâm phục khẩu phục!" Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ hất càm lên, trong lòng đắc ý tiếp tục khai lò, chuẩn bị đào luyện để thủ pháp thuần thục.

Cái hắn muốn chính là khống chế được toàn bộ tứ giai linh dược để có được xác xuất thành công cao nhất, giống như hắn đã từng làm với tam giai linh dược. Mang theo cố chấp này, Bạch Tiểu Thuần không màng gì tới chuyện bên ngoài nữa, đắm chìm trong dược đạo. Hắn lựa chọn Phiêu miểu Linh hương, vốn có đầy đủ tính đại biểu của tứ giai, để bắt đầu luyện chế.

Mấy ngày sau, khi lò linh dược mới toả ra mùi thuốc, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời, tay phải bấm niệm pháp quyết chỉ một cái, tức thì lò đan mở ra, một cỗ khói xanh vút lên không tiêu tán mất.

"Hả?" Bạch Tiểu Thuần không để ý tới làn khói xanh kia mà đưa mắt nhìn qua, rồi giật mình phát hiện ra, trong lò đan... Rõ ràng lại không có linh dược!

"Sao lại như vậy?" Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc. Hắn cẩn thận tìm hồi lâu vẫn không tìm thấy Linh dược, ngay đến một mẫu cặn cũng không có, làm như linh dược trong lò đã không cánh mà bay.

Bạch Tiểu Thuần chợt nhớ tới làn khói xanh lúc trước, liền chăm chăm tìm kiếm khắp nơi. Sau đó thì nhíu mày lại luyện chế lần nữa, sau khi cẩn thận quan sát kỹ mới tìm được nguyên nhân.

"Là đã hóa thành khói xanh ư?" Bạch Tiểu Thuần quan sát làn khói xanh từ lò đan bay lên rồi tiêu tán rất nhanh, chỉ sau mấy hơi thở liền biến mất. Dù cho hắn làm thế nào cũng không thể giữ lại làn khói xanh này.

"Thú vị! Tứ giai Linh dược, mỗi một loại đều có chỗ khác thường." Bạch Tiểu Thuần không hề nhụt chí, ngược lại còn thêm hứng thú. Trong vòng một tháng sau đó, hắn thử nghiệm nhiều phương pháp khác nhau, tổng cộng luyện chế ra hơn mười lô, nhưng vẫn như cũ, toàn bộ thất bại, hóa thành khói xanh tiêu biến.

Mà, trong khi Bạch Tiểu Thuần nghiên cứu cách luyện chế Phiêu miểu Linh hương thì Trung Phong tu sĩ, vốn mới vừa thức tỉnh khỏi cơn ác mộng nổ lò, còn chưa kịp vui mừng thì lần nữa lại chìm trong một cơn ác mộng mới.

Thần Toán Tử là tu sĩ đầu tiên bị tiêu chảy. Hơn mười ngày trước trong một đêm, hắn đang thôi diễn cho người ta thì đột nhiên sắc mặt đại biến, lộ vẻ khó tin rồi giữa sự kinh ngạc của đồng môn quanh đó, Thần Toán Tử mặt đỏ bừng vội vã chạy ra xa. Đêm hôm ấy, hắn cảm tưởng mình như muốn qua đời. Đến sáng sớm hôm sau, cả người hắn cùng sắc mặt đều tái nhợt.

"Sao lại thế này! Ta đã tích cốc (nhịn ăn) hơn mười năm rồi, sao lại còn bị tiêu chảy?" Thần Toán tử ôm bụng, muốn vội vã tính toán một phen nhưng còn chưa kịp xem xong thì đã lần nữa nghe tiếng ọt ọt trong bụng...

Sau đó, lần lượt từng tu sĩ, vô luận là ở trong động phủ hay bên ngoài, miễn là cư trú ở Trung Phong, hít thở không khí ở đây, đều sẽ bị như vậy. Lần lượt từng người, sắc mặt đại biến, bắt đầu tiêu chảy...

Nếu chỉ là tiêu chảy bình thường thì cũng thôi nhưng theo thời gian qua mấy ngày sau, lúc nghiêm trọng thì một ngày đi xí hơn trăm lần... lúc nhẹ thì cũng đi hơn mười lần.

Toàn bộ tu sĩ Trung Phong đều muốn phát điên. Bọn hắn không thể tưởng tượng được đến cùng là thứ độc gì, thậm chí ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng không thể kháng cự, phải bị hư thoát (chảy nước).

"Có người hạ độc!"

"Chết tiệt, chuyện này là sao đây? Đáng nghi nhất vẫn là tên Dạ Táng!"

Tiêu chảy như ôn dịch, lan tràn nhanh chóng. Toàn bộ hạ khu của Trung Phong dường như có khí độc vô hình bao phủ, hễ tu sĩ ở trong là bị ảnh hưởng, bất luận là tu vi gì. Rất nhanh, phân nửa Trung Phong đều không thấy một bóng người. Mọi người đều điên cuồng đến cực hạn nhưng lại không còn khí lực nữa. Thứ tiêu chảy này không chỉ không chấm dứt trong thời gian ngắn mà thậm chí càng lúc càng nghiêm trọng...

Tống Khuyết hai mắt thì mờ mịt, cả người hắn thì mềm nhũn. Chỉ trong một ngày, hắn cũng không nhớ nổi mình đã đi xí mấy lần. Giờ khắc này, hắn thậm chí còn có cảm giác đã trở thành phàm nhân.

"Vì sao lại như thế này..."

"Nhất định là Dạ Táng. Hắn luyện dược, nhất định là đã để dược lực phát tán ra bên ngoài khiến chúng ta bị như thế!" Càng ngày càng có nhiều người đoán ra được nguyên nhân nhưng không ai có thể đi đến chỗ Bạch Tiểu Thuần, bọn họ bị tiêu chảy nghiêm trọng đến nỗi dù một chút cũng không thể ly khai động phủ...

Thời gian dần qua, luôn cả thượng khu của Trung Phong cũng xuất hiện dấu hiệu như vậy. Tống Quân Uyển sắc mặt đại biến chạy ra khỏi Trung Phong. Đối với việc Bạch Tiểu Thuần luyện dược, nàng đã táng đởm kinh hồn.

"Rốt cuộc thì hắn là dạng gia hỏa gì... Hắn luyện dược mà sao lại đáng sợ đến thế!" Tống Quân Uyển trợn mắt há mồm, cảm thông nhìn các đệ tử của Trung Phong.

Chuyện này thậm chí cũng truyền khắp ba ngọn núi khác, khiến cho đệ tử của ba núi này đều nhao nhao đàm tiếu sự tình. Một số người cảm thấy sự việc có vẻ khoa trương nên đến Trung Phong dò xét. Nhưng sau khi trở về... toàn bộ những người này đều biến sắc, từ đó bế quan.

Dần dần, Trung Phong đệ tử, từng người một dù là phải bò cũng muốn bò ra khỏi Trung Phong, không dám lưu lại nơi đây một chút nào. Nhưng bọn họ bị trúng độc quá sâu, cho dù là đã rời khỏi Trung Phong thì ngày một ngày hai cũng khó thể có chuyển biến tốt đẹp, cả đám đều càng ngày càng bị hư thoát. Khi nhìn về động phủ của Bạch Tiểu Thuần, bọn hắn đều sợ hãi. Nếu như có thể lựa chọn, bọn hắn thà rằng chịu đựng nổ lò...

"Dạ Táng thật độc ác, đây nhất định là hắn đang trả thù!"

"Chết tiệt, tên này không phải là Dạ Ma, mà là Ôn Ma!"

"Ôn Ma Dạ Táng!!"

Theo thời gian trôi qua, từng tên tu sĩ Trúc Cơ này phải chịu đựng thống khổ dày vò. Bọn hắn không dám hận Bạch Tiểu Thuần nữa, tuyệt đại đa số hạ quyết tâm: không bao giờ đi trêu chọc Dạ Táng nữa...

Bọn hắn cảm thấy Dạ Táng thật sự quá kinh khủng, mượn lực lượng đan dược giết người một cách vô hình, thật sự làm người ta sụp đổ.

Đến nỗi, cũng vì thế mà có không ít tu sĩ không dám khinh thường dược đạo nữa, chuẩn bị sau này sẽ bỏ công nghiên cứu...

Ngay đến Tổ Phong cũng phải chú ý đến chuyện này. Nhưng, Bạch Tiểu Thuần vẫn hồn nhiên không hay biết gì đến tất cả những chuyện đó. Thể chất của hắn không như người thường. Nhờ Bất Tử Trường Sinh Công, dù là một chút, hắn cũng không bị ảnh hưởng. Đắm chìm trong luyện dược, rốt cuộc một tháng sau, hắn đã thành công ngăn chặn khói xanh bay đi, lần nữa lắng đọng lại trong lò đan, ngưng kết lại thành Phiêu miểu Linh hương.

Hắn lại luyện chế ra những loại tứ giai linh dược khác, cho đến khi tỷ lệ thành đan được đề cao đến bảy thành thì toàn bộ dược thảo đều sử dụng hết. Bạch Tiểu Thuần không thể không dừng lại. Cầm lấy đan dược, hắn cảm khái đi ra khỏi động phủ.

Dưới bầu trời ánh nắng sáng tươi, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy bốn phía quá ư yên tĩnh. Hắn phóng mắt nhìn khắp nơi, toàn bộ Trung Phong lặng ngắt như tờ, càng nhìn càng không thấy một bóng người.

Bạch Tiểu Thuần hơi kinh ngạc rồi chuyển thành mừng rỡ. Hắn thấy mình rốt cuộc cũng có thể luyện dược mà không ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, vì vậy liền cảm khái rảo bước giữa Trung Phong. Nhưng dần dần, hắn bắt đầu hoảng sợ.

"Nơi này vì sao lại yên tĩnh đến vậy?" Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có gì đó không đúng nên liền đi mau xuống núi. Rõ ràng là đến một người cũng không thấy, thậm chí luôn cả sinh cơ cũng đều không có. Khi hắn cảm thụ bên trong những động phủ kia thì toàn bộ đều trống không.

"Người đâu?" Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, lòng có chút lo lắng, vội vã đi nhanh, thẳng đến chân núi. Vừa đến nơi, hắn liền thấy, cách đó không xa, một tu sĩ Trúc Cơ của Trung Phong đang được hai nội môn đệ tử dìu đỡ như muốn đi ngang qua. Khi ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, tu sĩ này toàn thân run lên, trợn to mắt lộ vẻ sợ hãi.

"Ngươi... đã luyện xong?" Hắn hô hấp dồn dập, chỉ vào Bạch Tiểu Thuần.

"Hả? À... luyện đã xong rồi a." Bạch Tiểu Thuần hơi choáng váng. Hắn vừa nói xong, tu sĩ này lập tức xúc động, hắn xoay người hướng về khu vực nội môn sau lưng, dùng hết sức khí lực, phát ra một tiếng rống to.

"Tất cả đều ra đi, quay về động phủ, Ôn Ma... cuối cùng cũng đã luyện dược xong!!" Theo thanh âm hắn lan truyền, bên trong khu vực nội môn có không ít tiếng ồ từ các động phủ truyền ra. Rồi rất nhanh sau, từng thân ảnh lần lượt được dìu ra, từng người một đều xanh xao vàng vọt, ánh mắt vốn vô thần, giờ phút này lại lộ ra khích động.

"Thật sự sao? Ôn Ma đã kết thúc luyện dược?"

"Trời xanh thật có mắt!!"

"Rốt cuộc cũng có thể trở về Trung Phong rồi..."

Tống Khuyết cũng trong đám người này, hai chân hắn run rẩy, nhìn chòng chọc vào Bạch Tiểu Thuần. Hắn không giống những người khác, đến giờ vẫn còn không phục, trong mắt sát ý ngập trời.

Bạch Tiểu Thuần giơ tay gãi đầu, lòng chột dạ nhìn mọi người, nhìn bọn họ từng người một được đệ tử nội môn dìu đỡ, nhanh chóng vượt ngang qua mình về thẳng Trung Phong.

Một nén nhang sau, cả mấy trăm người mới rời đi hết. Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác nhìn Tống Quân Uyển từ xa bay tới, rơi xuống trước mặt mình, ánh mắt nàng phức tạp nhìn hắn.

"Tống tỷ tỷ..." Bạch Tiểu Thuần cẩn thận mở miệng.

"Đã luyện xong chưa? Đưa ta linh dược để ta đưa cho lão tổ." Tống Quân Uyển cười khổ.

Bạch Tiểu Thuần vội vàng lấy trong túi trữ vật ra năm loại tứ giai linh dược, những thứ này chỉ là một phần linh dược trên người hắn, đương nhiên hắn sẽ không giao ra toàn bộ.

Tống Quân Uyển sau khi nhận lấy, cẩn thận nhìn kỹ liền lập tức động dung, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần thật sâu, sắc mặt tươi cười, bảo Bạch Tiểu Thuần chờ này chỗ này rồi hóa thành cầu vồng thẳng đến Tổ Phong.

Bạch Tiểu Thuần căng thẳng, hắn biết rõ quy tắc của Huyết Khê Tông. Tuy rằng hắn rất tự tin là mình sẽ được cao tầng Huyết Khê Tông trọng thị, nhưng vẫn khó tránh được tâm thần có chút bất an.

Sau một nén nhang, Tống Quân Uyển trở về. Trong mắt nàng ẩn chứa thần thái kỳ dị, sau khi ném cho Bạch Tiểu Thuần một quả lệnh bài thì giơ ngón tay câu lấy cằm Bạch Tiểu Thuần, nhẹ giọng mở miệng, hơi thở như lan.

"Lão tổ muốn ta cho ngươi biết, từ nay về sau, miễn là ngươi không phản bội tông thì ở Huyết Khê Tông sẽ được hưởng đãi ngộ giống như dòng chính của Tống gia vậy!"

Bạch Tiểu Thuần mừng rỡ, thấy mình hiện tại đã có thể lộng hành. Đương lúc đắc ý phi phàm, mắt thấy đại trưởng lão xinh đẹp trước mặt, hắn bỗng nhiên giơ tay phải câu lấy cằm của đối phương một cái.

"Thế này sẽ không tính là phản bội tông chứ?" Hắn cười hắc hắc. Tống Quân Uyển ngẩn người. Nàng lớn như vậy, nhưng cho tới giờ còn chưa bị người khác đùa giỡn như thế. Mặt nàng lập tức đỏ ửng nhưng trong mắt lại hiện ra hàn mang.

"Xem ra, ta phải cho ngươi biết một ít uy nghiêm của Đại trưởng lão!"