Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 238: Ngũ giai Linh dược




Dịch giả: kurama

"Ngươi có biết lô đan dược này ta đã phải hao phí bao nhiêu tâm huyết không? Chết tiệt, vì lẽ gì mà người sớm nói cho ta biết! Tại sao phải gạt ta!" Bạch Tiểu Thuần thanh âm đã khàn đi vì gào rống. Hầu hết tu sĩ của Huyết Khê Tông đều nhanh chóng tiến đến đây để theo dõi toàn bộ màn này. Luôn cả những thần thức trên Tổ Phong, phần lớn cũng đều tập trung đến đây.

"Ta đã nói rồi... Các ngươi chớ có lại gần lò đan. Ngươi nói đi, có phải các ngươi đã đụng chạm gì đó đến lò đan?" Bạch Tiểu Thuần nói xong câu cuối cùng thì cười thảm, thần sắc lộ vẻ đắng chát, thất vọng tột cùng.

Bọn Thiếu Trạch phong Huyết Tử và Đại trưởng lão nghe Bạch Tiểu Thuần nói như vậy thì không biết phải phản bác thế nào. Đúng là Huyết Tử từng nói với Dạ Táng rằng lò đan này sẽ không bị nổ, cũng từng nói rằng vô luận xuất hiện phiền toái gì, đều không có quan hệ đến Bạch Tiểu Thuần. Nhất là câu nói cuối của Bạch Tiểu Thuần càng làm cho bọn hắn thần sắc biến hóa.

Bởi vì, chính xác là... khi bọn hắn thấy nhiệt độ xung quanh lò đan càng lúc càng nóng, thiếu điều muốn biến toàn bộ Thiếu Trạch Phong thành một mảnh khô cằn, nên đành phải nghiến răng nhìn qua một chút... Thành ra bây giờ đuối lý.

Nhưng Thiếu Trạch Phong bị tổn thất quá lớn, bọn hắn thẹn quá hoá giận, Thiếu Trạch phong Huyết Tử nghiến răng.

"Nói bậy! Ngươi nhận ủy thác của Thiếu Trạch Phong chúng ta, giúp chúng ta luyện dược. Nếu là đan dược được luyện thành thì cũng thôi. Mọi chuyện nơi đây, bổn tọa cũng chấp nhận. Nhưng giờ, đan dược chẳng thấy đâu, lại còn phá hủy Thiếu Trạch phong chúng ta. Hôm nay, bất luận thế nào, ngươi cũng phải cho bổn tọa một cái công đạo." Thiếu Trạch phong Huyết Tử hừ lạnh, đang muốn cường hành áp chế Bạch Tiểu Thuần, mượn sự tình nổ lò này để đổi lấy một ít chỗ tốt cho Thiếu Trạch Phong đổi lấy một chút chỗ tốt, nhưng vào lúc này...

"Khoan đã!" Bạch Tiểu Thuần giơ tay phải lên khoác về phía trước, thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm túc, lỗ mũi nhúc nhích hít ngửi giống như đang cố phân biệt khí tức xung quanh.

"Không đúng, thứ mùi vị này... Các ngươi có nghe thấy mùi thuốc không!" Bạch Tiểu Thuần nhìn khắp xung quanh, mở miệng hỏi.

Thiếu Trạch phong Huyết Tử nhíu mày, hừ lạnh đột nhiên bay tới. Nhưng hắn vừa chuyển động thì thân ảnh Bạch Tiểu Thuần đã nhoáng lên, xuất hiện ở bên cạnh một mảnh vách tường bị tàn phá, cách không xa một mảnh vỡ lò đan. Thần sắc hắn rung động, lộ ra vẻ không thể tin nổi. Hắn nhấc mảnh vách tường lên, ở bên dưới có một hạt... đan dược đang tỏa ra hào quang ngũ sắc.

Đan dược này có vầng hào quang năm màu bao bọc xung quanh, mùi thuốc cũng không lấy gì là nồng đậm lắm, nhưng mọi người xung quanh đều đang nhìn trừng trừng vào vầng sáng năm màu kia, trong đầu họ nổ vang, không ít người trợn mắt há mồm kinh hô.

"Đó là... Ngũ giai Linh dược?!"

"Cho tới bây giờ ta còn chưa được thấy qua ngũ giai linh dược. Nghe đâu, coi như là Đan Khê tông, cũng chỉ vài người có thể luyện chế ra ngũ giai linh dược. Bất kỳ linh dược ngũ giai nào cũng đều là bảo vật vô giá."

"Hào quang ngũ sắc, đây chính là một dấu hiệu đặc thù của ngũ giai linh dược."

"Trời ạ, không ngờ lại thật là... Ngũ giai Linh dược!"

Đám người xung quanh đều xôn xao. Bạch Tiểu Thuần tâm can run động, hai mắt trợn tròn, vội vã giơ tay cầm lấy đan dược này. Trong lòng hắn rối bời vô hạn, hắn cũng không ngờ mình lại có thể luyện ra đan dược ngũ giai, giờ phút này hắn rất muốn độc chiếm nhưng đang ở trước mắt bao người... Hắn chỉ có thể vắt óc suy nghĩ biện pháp.

Không chỉ Bạch Tiểu Thuần phải tròn mắt kinh ngạc mà Thiếu Trạch phong Huyết Tử cũng vậy, đang ngây người ra. Bên cạnh hắn, Thiếu Trạch phong Đại trưởng lão cùng các huyết sắc trưởng lão, toàn bộ đều đang hô hấp dồn dập.

Thấy Bạch Tiểu Thuần đã cầm Linh dược trong tay, Thiếu Trạch phong Huyết Tử chợt cười ha hả, sát khí trên thân lập tức biến mất.

"Hiểu lầm, hiểu lầm, ha ha..."

"Dạ Táng đại sư, chuyện vừa rồi giữa bổn tọa và ngươi chỉ là một trò đùa mà thôi." Thiếu Trạch phong Huyết Tử cất bước đi tới, trên mặt tràn đầy một nụ cười chân thành.

Bạch Tiểu Thuần không nói gì chỉ rên lạnh một tiếng, trong đầu hắn các suy nghĩ đang nhanh chóng chuyển động.

"Như vậy đi, Dạ Táng đại sư. Những hứa hẹn lúc trước, Thiếu Trạch phong chúng ta nguyện ý tăng lên gấp ba." Thiếu Trạch phong Huyết Tử bước tới một bước, đám đại trưởng lão và Huyết sắc trưởng lão của Thiếu Trạch phong cũng đồng thời bước tới, vây xung quanh Bạch Tiểu Thuần.

"Ở ngay trước mặt ta mà các ngươi cũng dám uy hiếp Trung Phong tu sĩ chúng ta." Đúng lúc này, Tống Quân Uyển, vốn vẫn đứng một bên quan sát, nhàn nhạt mở miệng. Nàng cũng bước tới một bước, đứng ngay giữa đám người Thiếu Trạch phong, khiến họ tim nhảy thình thịch. Thiếu Trạch phong Huyết Tử, sắc mặt lại càng có chút khó coi.

Song phương đang ở thế giằng co thì đúng lúc này, một tiếng nói già nua bỗng nhiên từ Tổ Phong trên truyền đến, vang vọng khắp xung quanh cứ như sấm nổ ì ầm, chấn nhiếp tâm thần mọi người.

"Dạ Táng luyện ra được ngũ giai Linh dược, chính là thiên kiêu của Huyết Khê Tông ta, nay phong chức Huyết sắc trưởng lão của Trung Phong! Còn đan dược này sẽ thuộc về Thiếu Trạch phong. Thiếu Trạch phong phải chuẩn bị tài nguyên, chế tạo huyết sắc chiến bào cho Dạ Táng."

Âm thanh vẫn còn vang vọng thì một bóng người mơ hồ, hiện dần ra ở giữa không trung. Đó là một lão già mặc áo bào đỏ, khí thế mênh mang, uy áp rộng mở khiến cho toàn bộ tu sĩ nơi đây đều chấn động trong lòng, cúi đầu bái kiến. Lão giả này chính là Tống gia lão tổ, Bạch Tiểu Thuần cũng thở sâu, ôm quyền cúi đầu.

Đối với Tống gia lão tổ an bài, mọi người không ai dám cự tuyệt, chỉ có thể đồng ý.

"Hôm nay toàn tông đều đang chăm chú nơi đây, cũng tốt. Lão phu có ba chuyện muốn nói với chư vị." Tống gia lão tổ bình tĩnh mở miệng, thanh âm quanh quẩn toàn bộ tông môn.

"Chuyện thứ nhất, bảy ngày sau, tu sĩ ở cả bốn ngọn núi sẽ phụng hiến (dâng hiến) huyết khí, để làm thức tỉnh Bất Hóa Cốt của Huyết Khê Tông chúng ta."

"Chuyện thứ hai, một tháng sau, Huyết Tử thí luyện của Trung Phong sẽ mở ra."

"Chuyện cuối cùng... Chiến tranh... đã bắt đầu!"

Tống gia lão tổ nói xong thì đảo ánh mắt nhìn khắp mọi người. Vô số tiếng hít thở nặng nề phát ra, rồi từng tia từng tia sát khí không ngừng ngưng tụ lại, tập hợp khí tức của tất cả mọi người xông thẳng lên trời.

"Chiến!"

"Chiến!" Mọi người bốn phía đồng loạt rống lên. Trong tiếng gầm rống, toàn bộ khí thế Huyết Khê tông bộc phát, kinh thiên động địa. Trong đám người, Bạch Tiểu Thuần cũng trợn mắt há mồm gầm rống nhưng trong lòng hắn lại đầy lo lắng.

"Tất cả giải tán đi!" Tống gia lão tổ đưa mắt nhìn Dạ Táng, trên mặt tươi cười, xoay người đi, thân ảnh tiêu tán.

Từng người một ở đây mang theo tâm trạng kích động trước chiến tranh lần lượt quay về ngọn núi của mình. Còn viên ngũ giai linh dược, dù rằng không muốn nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng không thể không đưa cho Thiếu Trạch phong Huyết Tử. Sau đó, hắn mới cùng Tống Quân Uyển quay về Trung Phong.

Trên đường đi Tống Quân Uyển trầm mặc, hàn mang trong mắt chớp lóe. Bạch Tiểu Thuần trong lòng phiền muộn lo lắng, cũng không muốn mở miệng. Cho đến khi tới Trung Phong, Tống Quân Uyển bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần.

"Dạ Táng, Trung Phong Huyết Tử thí luyện, ta cần ngươi làm hộ pháp của ta, giúp ta tranh đoạt ngôi vị Huyết Tử."

"Huyết Tử thí luyện có những hiểm nguy, ngươi không cần lập tức trả lời ta. Ngay khi ta quay động phủ, sẽ lập tức bế quan. Đến trước khi Huyết Tử thí luyện mở ra, ta sẽ xuất quan đến tìm ngươi. Khi đó, ngươi hãy cho ta biết quyết định của mình." Tống Quân Uyển liếc mắt nhìn Dạ Táng thật sâu, quay người hướng đến thượng khu của ngón tay.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, nhìn theo bóng lưng Tống Quân Uyển, lòng hắn lại càng phức tạp hơn. Sau khi về đến động phủ, khoanh chân ngồi xuống, hắn rầu rĩ.

Thông qua lời của Tống gia lão tổ, Bạch Tiểu Thuần hiểu được, sau thời gian nghị luận, những lão tổ Huyết Khê Tông đã có quyết định hai tông phải chiến tranh, có lẽ chỉ mấy tháng sau là sẽ bắt đầu khai chiến.

Trong trầm mặc, bảy ngày đã trôi qua.

Đến sáng sớm ngày thứ tám, từng hồi chuông gióng lên quanh quẩn bên trong Huyết Khê Tông. Bạch Tiểu Thuần thở sâu, vừa rời khỏi động phủ liền thấy hầu như tất cả tu sĩ Trúc Cơ của bốn ngọn núi đều nhất nhất bay lên, tụ tập tại thượng khu của núi chính mình.

Phút chốc, tám thân ảnh trực tiếp từ Tổ Phong đi ra, nhìn như cự nhân (người khổng lồ), mạnh mẽ đứng giữa không trung. Tám thân ảnh toàn thân toả hào quang, không gian xung quanh đều run rẩy khiến chỉ có thể nhìn thấy dáng hình mà không rõ bộ dạng.

Tám người này vừa xuất hiện, toàn bộ tu sĩ đều quỳ xuống lạy.

"Bái kiến lão tổ!"

Thanh âm chỉnh tề vang vọng bốn phương, Bạch Tiểu Thuần tâm thần chấn động. Hắn biết rõ những cái thân ảnh chí cao vô thượng kia chính là tám vị lão tổ của Huyết Khê Tông!

Vô Cực Tử, Tống gia lão tổ cũng trong số đó. Ngoài ra, còn có một người, thân vận trường bào màu tím, khí thế mạnh mẽ vượt xa những người khác, khi đứng giữa không trung, tựa hồ như khiến mặt trời cũng phải ảm đạm đi ít nhiều.

Từng trận uy áp phủ trùm bốn phương, chẳng khác gì Thiên uy.

"Tất cả mọi người, hãy phóng xuất huyết khí của các ngươi để mở Huyết môn!" Một thanh âm từ trong tám người truyền ra, vang vọng bốn phương, ầm vang khuếch tán, cả bàn tay của Huyết Khê Tông liền chấn động, toàn bộ mặt đất đồng loạt hiện ra hoa văn trận pháp.

Ngay sau đó, huyết khí ầm ầm bộc phát, bắt đầu từ Thiếu Trạch Phong, vô số huyết khí ngưng tụ tại nơi đỉnh núi, tạo thành một đạo cột sáng màu máu phóng lên trời. Ngay sau đó, lần lượt làVô Danh Phong, Trung Phong, Thi Phong, cuối cùng là Tổ Phong.

Âm ầm ầm!

Năm đạo cột sáng màu máu, toàn bộ xông thẳng đến trời xanh khiến cho thương khung biến sắc, hóa nên huyết ý rồi chuyển thành một vòng xoáy khổng lồ. Toàn bộ tu sĩ trong Huyết Khê Tông đều cảm nhận được một thứ huyết khí cuồn cuộn trong cơ thể, tu vi bỗng nhiên tản ra, ầm vang bên trong, từng người một bộc phát ra từng tia huyết khí. Toàn bộ huyết khí này đều vút thẳng lên không.

Đúng lúc này, trong tám cái lão tổ có một người đi ra. Người này là trung niên, tướng mạo tuấn mỹ, trên người như có một loại mị lực đặc biệt có thể khiến người khác vừa nhìn thì trong lòng dâng lên niềm hảo cảm và tín nhiệm.

"Lão phu Hạn Viêm, là người chịu trách nhiệm việc triệu hoán Huyết Khê nội tình lần này. Ta sẽ cần chín người đệ tử phụ trợ để luyện khí hóa huyết."

"Hứa Tiểu Sơn, Tống Khuyết, Huyết Mai, Hàn Đông, Chu Trịnh Phong..." Hạn Viêm lão tổ nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm bình thản. Dù vậy, thân là lão tổ, lời nói bình thường của hắn cũng đầy uy áp. Mỗi lần hắn hô tên, người bị gọi lập tức bay lên giữa trời, đến bái kiến Hạn Viêm.

Từng người một xuất hiện cho đến khi đủ tám người. Toàn bộ đệ tử Huyết Khê Tông đều thở sâu, nhận thức rõ tám người này đều là Địa Mạch nhiều lần triều tịch, đều là thiên kiêu đương đại của Huyết Khê Tông.

Đúng lúc này, ánh mắt Hạn Viêm lão tổ lại nhìn về Trung Phong, nói ra tên người cuối cùng.

"Dạ Táng!"