Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 264: Kéo dài ngoài ý muốn




Dịch giả: dungkhocnhaem
Biên: Tiểu Băng

Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, tiến tới cầm lấy chiếc lá màu vàng, cẩn thận quan sát. Chiếc lá này ngoài màu sắc khác thường, thì không có gì đặc biệt.

Về phần cái mai rùa kia thì không hề có phản ứng gì, mặc dù khi nhìn tạo cho người ta cảm giác tang thương của năm tháng, nhưng cũng không có bất cứ dấu hiệu gì khiến Bạch Tiểu Thuần thấy có vẻ giống một vật Vĩnh Hằng Bất Diệt.

"Vĩnh Hằng Bất Diệt là cái này?" Bạch Tiểu Thuần muốn phát điên, hắn không cam lòng, cố gắng tìm kiếm khắp nơi, nhưng tìm hơn cả nửa ngày trời vẫn không thấy gì trừ mai rùa và chiếc lá.

Thậm chí hắn còn cắn thử chiếc lá xem có ăn được hay không, thiếu điều hàm răng muốn gãy cũng không cắn đứt được. Bạch Tiểu Thuần càng phát điên, hai mắt đỏ thẫm, cảm giác mình bị chơi xỏ, lôi hồn Dạ Táng giả ra.

"Chết tiệt, đây là bí mật Vĩnh Hằng Bất Diệt hả???”

"Ở đây chỉ có một cái lá cây với cái mai rùa này, nhưng cái nào cũng không sử dụng được!!!" Bạch Tiểu Thuần giận dữ.

Hồn Dạ Táng giả ngây người, nhìn loạn mọi nơi, khá bối rối.

" Không thể a, tông môn thần bí đã nói với ta là ở chỗ này a..."

Bạch Tiểu Thuần cảm giác bị chơi xỏ, vô cùng tủi thân, bản thân vất vả khổ cực cỡ nào, không tiếc mạo hiểm tính mạng của mình, cuối cùng cũng tới được nơi, mà chẳng thu hoạch được bao nhiêu.

Lại cố gắng tìm kiếm bốn phía một lúc lâu, cuối cùng Bạch Tiểu Thuần tuyệt vọng, ngơ ngác nhìn cái mai rùa, dù hắn rất thích rùa đen, nhưng cái mai rùa này quá nhỏ, nhỏ hơn Quy Văn Nồi rất nhiều.

" Chẳng lẽ vật Vĩnh Hằng Bất Diệt là cái mai rùa này? Nhưng ta lấy cái cái mai rùa này về làm cái gì..." Bạch Tiểu Thuần muốn khóc, than ngắn thở dài, mặt mày ủ rũ cầm cái mai rùa và chiếc lá, đi ra cánh cổng ánh sáng, nhìn động phủ đã bị hắn đào một cái hố to, mặt buồn rười rượi rì rì lấp lại, trả lại nền động phủ lại như cũ.

Đi ra khỏi động phủ, hắn thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy cái thế giới này đang đùa bỡn mình a.

" Ta vất vả khổ cực a..."

" Ta xông qua cửu tử nhất sinh a.."

" Ta... Ta..." Bạch Tiểu Thuần bi phẫn về tới Huyết Tử Điện, không cam lòng lấy ra chiếc lá màu vàng cùng mai rùa, cố gắng nghiên cứu cẩn thận, lần này có chút phát hiện. Hắn phát hiện ra cái lá màu vàng cứng rắn dị thường, xé cỡ nào cũng không rách.

Nhưng trừ cái đó thì không còn gì khác thường, chắc trên phiến lá có giấu giếm một bộ công pháp, nhưng dù hắn đã mở Thông Thiên Pháp Nhãn cũng không nhìn thấy một chữ nào.

Về phần cái mai rùa, càng giống vật chết, dường như đã bị hong khô, nhìn có vẻ đặc ruột. Có thể tưởng tượng ra con rùa đen bên trong đã thành thây khô.

Một đêm này, Bạch Tiểu Thuần không hề nghỉ ngơi được gì. Sáng sớm ngày thứ hai, đôi mắt đỏ như máu, rốt cuộc cũng buông tha không nghiên cứu nữa, thở dài,lòng đầy bi ai.

Hồn Dạ Táng giả đã bị hù không còn dám lên tiếng, hắn sợ Bạch Tiểu Thuần dưới cơn phẫn nộ đem hắn ra tiêu diệt. Nhưng hắn thật sự ủy khuất, hắn thật là không có nói dối.

Bạch Tiểu Thuần tuyệt vọng, không muốn tiếp tục ở lại Huyết Khê Tông nữa. Hắn không ngừng thở dài, ngay lúc đang cân nhắc tìm lý do rời khỏi Huyết Khê Tông, quay về Linh Khê Tông, từ ba ngọn núi xa xa bỗng xuất hiện những đường cầu vồng gào thét bay tới.

Ba đường cầu vồng này là ba Huyết Tử của ba ngọn núi kia. Bọn họ mặt mày vui vẻ, tới gần hàn huyên, Bạch Tiểu Thuần đầy kinh ngạc không biết ba người này tới đây vì mục đích gì, nên cũng cười nói vài câu.

Thiếu Trạch Phong Huyết Tử, không còn kiên nhẫn, nhìn Bạch Tiểu Thuần, mở miệng.

" Dạ Táng, chúng ta ba người nhận được tin mật, Linh Khê Tông Thiên Đạo Trúc Cơ Bạch Tiểu Thuần, mấy năm nay không hề bế quan trong Linh Khê Tông, mà mấy năm trước đã ra ngoài rèn luyện, hư hư thực thực tiến nhập phạm vi của Huyết Khê Tông chúng ta, tin tức này khó mà phân biệt thật giả, nhưng dù chỉ là một phần khả năng, thì đây là cơ hội tốt để chúng ta giết hắn!"

Bạch Tiểu Thuần nghe xong, trong lòng giật thót, nhưng thần sắc vẫn duy trì không thay đổi.

" Chúng ta thân là Huyết Tử, năm đó trước mặt lão tổ đã lập quân lệnh trạng, thề nhất định giết chết Bạch Tiểu Thuần, diệt Thiên Đạo Trúc Cơ của Linh Khê Tông!"

"Tu hành chính là giết thiên kiêu, đoạt số mệnh, mở ra con đường riêng của chúng ta!"

"Đây là lời thề của Huyết Tử, hôm nay ngươi cũng là Huyết Tử, chúng ta phải cùng chung tiến thối, trên quân lệnh đã có tên ba chúng ta, nên đương nhiên cũng phải có tên của ngươi!" Thiếu Trạch Phong Huyết Tử nhìn Bạch tiểu Thuần, nghiêm túc nói.

Thi Phong Huyết Tử và Vô Danh Phong Huyết Tử đều nghiêm nghị gật đầu, cùng nhìn Bạch Tiểu Thuần, ra vẻ nếu ngươi không đồng ý, chúng ta sẽ không chịu đi.

Bạch Tiểu Thuần nghe mà trong lòng run sợ, hắn đã nhìn ra, năm xưa mấy tên này lập quân lệnh trạng, nhưng lại không hoàn thành được, nên hôm nay muốn lôi kéo hắn cùng lên thuyền hải tặc...

Hắn cố tình từ chối, nhưng ba người rõ ràng dáng vẻ không đạt mục đích thì tuyệt không bỏ qua. Bạch Tiểu Thuần còn đang chần chừ, Thi Phong Huyết Tử đã lấy trong túi trữ vật ra một cái ngọc giản.

" Đây chính là quân lệnh trạng chúng ta đã lập trước mặt lão tổ. Ta đã lấy được từ chỗ lão tổ, ngươi chỉ cần lưu lại đạo thần niệm là được." Nói xong, đưa ngọc giản cho Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, đối phương rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ. Đáy lòng thầm mắng, cảm thấy những tên này thật quá phận, đây rõ ràng là dồn ép hắn phải nhận quân lệnh trạng để giết ngay chính bản thân hắn...

Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không được tự nhiên, nhất là sau khi đọc ngọc giản, thấy ghi rằng ngoài việc giết chết Bạch Tiểu Thuần sẽ được thưởng rất nhiều, thì còn có trừng phạt nếu thất bại, cái trừng phạt kia chính là cấm túc một năm trong cấm địa của Huyết Khê Tông.

Cái cấm địa kia Bạch Tiểu Thuần có nghe nói qua, bên trong có phong hỏa vô cùng mạnh mẽ. Tu hành ở trong đó, sẽ cảm thấy như thân thể bị xé ra, người thường không thể nào chịu được.

Hắn nhìn đến đây, nội tâm kinh hoàng, cảm thấy thân phận Bạch Tiểu Thuần của mình đâu có phạm lỗi gì với ba vị Huyết Tử, sao ba người lại ác liệt với hắn như vậy, thà chịu trừng phạt, cũng muốn giết hắn.

Thấy ánh mắt ba người dần trở nên lăng lệ ác liệt, Bạch Tiểu Thuần cắn răng, cầm ngọc giản, lưu lại thần niệm, trong long cười lạnh. Ba người các ngươi muốn thành công ư, đã kéo ta lên chung thuyền, các ngươi cứ đợi mà xem đi!

Ba người thấy Bạch Tiểu Thuần ký quận lệnh trạng, lập tức nở nụ cười, trong lòng thở phào, trên thực tế ba người bọn họ cũng rất đau đầu, năm đó vì làm gương cho binh sĩ, nhất thời xúc động ký xuống, nhưng đến giờ thủy chung vẫn chưa hoàn thành. Hôm nay nhìn thấy Trung Phong xuất hiện Huyết Tử, ba người tụ lại, nghĩ chuyện này dù thế nào cũng phải cả bốn Huyết Tử cùng chung tiến thối, kéo thêm một người nữa vào vẫn tốt hơn là không.

"Dạ Táng ta tuy mới tấn chức Huyết Tử chưa lâu, nhưng đây là việc nghĩa, không thể từ chối, nếu có được manh mối, Bạch Tiểu Thuần nếu thực sự xuất hiện trong phạm vi của Huyết Khê Tông, ta sẽ lập tức ra ngoài tìm kiếm, nếu có phát hiện lập tức sẽ truyền tin cho chư vị, chúng ta đồng loạt ra tay, giết chết cái tên Bạch Tiểu Thuần!" Bạch Tiểu Thuần nghiêm nghị mở miệng, đáy lòng thì lại nghĩ đến việc tranh thủ thời gian rời khỏi nơi đây.

Ba người nghe xong, càng thêm vui vẻ, nhìn nhau, đều tỏ vẻ muốn ra ngoài tông môn, trong phạm vi của Huyết Khê Tông đi tìm Bạch tiểu Thuần, ước định nếu ai có tin tức, sẽ thông báo cho nhau, xong mới mĩ mãn rời đi.

Bạch Tiểu Thuần nhìn ba người rời đi, cười lạnh một phen, quay người tranh thủ thời gian chỉnh đốn hành trang, ly khai Huyết Khê Tông.

Trước khi đi, hắn đứng ngoài cửa Huyết Khê Tông sơn, quay đầu lại nhìn thoáng qua Huyết Khê Tông, trong thần sắc lộ vẻ cảm khái và phức tạp.

Đối với Huyết Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần không còn xác định được tình cảm của mình rốt cuộc như thế nào.

"Nếu không xảy ra chiến tranh, thì tốt.." Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, cuối cùng nhìn về phía Tổ Phong, như muốn nhìn động phủ Huyết Mai trên Tổ Phong xa xa.

" Lựa chọn thế nào, giờ tùy vào ngươi." Bạch Tiểu Thuần than nhẹ, xoay người nhoáng một cái, hóa thành cầu vồng bay xa.

Bay ra không bao xa, trong lòng Bạch Tiểu Thuần có chút không nỡ bỏ Huyết Khê Tông. Từng ký ức từng chút hiện lại trong lòng hắn, hắn không nhịn được quay đầu lại, muốn lại nhìn Huyết Khê Tông.

"Có lẽ, cả đời này, cũng không còn cơ hội trở về nữa..." Bạch Tiểu Thuần ở giữa không trung quay đầu lại, nhìn Huyết Khê Tông xa xa, bỗng nhiên mở to mắt, giật mình.

Hắn nhìn thấy trong Vô Danh Phong, có một cột sương mù đen đột ngột phóng lên bầu trời. Sương mù đen kia do vô số Ma Đầu tạo thành, chúng đồng loạt gào thét kinh thiên động địa.

"Đánh Huyết Khê Tông, chúng ta muốn trở thành chủ nhân!"

"Tu sĩ Vô Danh Phong, các ngươi khi nhục Ma Đầu chúng ta, chúng ta tuyệt không khuất phục, hôm nay nhất định lật đổ Huyết Khê Tông các ngươi!"

Những Ma Đầu nhao nhao thét lên, toàn diện bộc phát, làm cả Huyết Khê Tông chấn động, nhất là tu sĩ Vô Danh Phong, ai nấy sợ hãi, phát hiện những Ma Đầu lúc nãy còn thuộc về mình giờ đã không còn nghe lệnh mình.

Thậm chí những Ma Đầu thuộc thế hệ lão ma, dáng vẻ khí thế càng thêm độc ác, có một Ma Đầu, ở ngay giữa đám ma, hình như rất được đám ma đầu kính trọng, lấy nó làm trung tâm.

Ma Đầu kia diễu võ dương oai, gào lên bén nhọn.

"Các bằng hữu ma thân mến, mọi ma hãy lao ra, các ngươi yên tâm, chủ nhân của ta là đương kim Huyết Tử, uy chấn tứ hải, mọi người không phải sợ, hôm nay là ngày Ma Tộc chúng ta quật khởi, thoát ly khỏi trấn áp của Vô Danh Phong, vì tự do mà chiến!"

Bạch Tiểu Thuần hít vào hơi lạnh, liếc mắt liền nhận ra Ma Đầu vừa thét chính là con ma mình bồi dưỡng ở Vô Danh Phong, giúp hắn cắt nuốt vô số vụn đan dược. Sự nhu thuận Bạch Tiểu Thuần nhớ về nó giờ đã bị thay thế bằng ngang ngược càn rỡ, câu nó vừa nói ra làm Bạch Tiểu Thuần nghe mà toàn thân run lên.

Bạch Tiểu Thuần nuốt nước bọt, mồ hôi tuôn ra như mưa, vội vàng quay người, không chút chần chờ, chạy nhanh đi xa, sợ những Ma Đầu kia bị trấn áp xong thì mình cũng bị Huyết Khê Tông bắt về tính sổ.

" Chết tiệt, ta vốn còn thấy kinh ngạc, sao luyện dược ở Vô Danh Phong lại không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.... thì ra là vì thứ ngoài ý muốn này, đã kéo dài thời gian..." Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt, trong tiếng gào thét, và tiếng hừ lạnh của lão tổ Huyết Khê Tông sau lưng, liều mạng chạy như điên.