Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 68: Đám sư điệt, đừng chạy!




Dịch giả: Hàn Thiên Long - nhóm dịch: HTP

Bạch Tiểu Thuần là một người cực giỏi về việc phát hiện ra niềm vui thú từ bất cứ chuyện gì...

Giờ phút này hắn liền phát hiện ra niềm vui thú khi mình là sư đệ của chưởng môn, vì vậy mà cao hứng bừng bừng, nghênh ngang đi trên sơn đạo trong tông môn, nhìn từ xa đã thấy được chỗ nhận nhiệm vụ.

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, sửa sang lại y phục thoáng qua một chút, bày ra bộ dạng tiền bối, cái cằm nhỏ hất lên, chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới gần.

Chỗ nhiệm vụ, người người ra vào tấp nập, là nơi náo nhiệt nhất ở Hương Vân Sơn. Nơi này mỗi ngày đều có rất nhiều đệ tử ngoại môn vào vào ra ra, từ đằng xa đã nghe được tiếng người huyên náo.

Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần đã đi tới chỗ nhiệm vụ. Hắn đứng ở nơi đó, trên mặt lộ ra nụ cười mà hắn tự cho là hiền lành, nhìn về phía những đệ tử ngoại môn kia.

Gần như ngay khi hắn vừa mới xuất hiện thì lập tức đã có người phát giác ra, nhất là đám đệ tử ngoại môn ở ngay trước hắn, vốn là đang thảo luận về nhiệm vụ nhận được, nhưng khi ánh mắt quét qua Bạch Tiểu Thuần thì đều sửng sốt một chút.

“Là Bạch... sư thúc. Bái kiến Bạch sư thúc.”

“Bái kiến Bạch sư thúc!”

Bọn hắn vội vàng hướng về phía Bạch Tiểu Thuần ôm quyền. Lời nói truyền ra làm cho càng nhiều người thấy được Bạch Tiểu Thuần, vì vậy mà rất nhanh, gần như tất cả đệ tử ngoại môn ở nơi đây đều lục tục đi tới bái kiến Bạch Tiểu Thuần.

“Mọi người vất vả rồi.” Bạch Tiểu Thuần nghe một câu Bạch sư thúc kia mà mở cờ trong bụng, vì vậy mà hướng về phía mọi người mỉm cười chào hỏi, chắp tay sau lưng, đi thẳng về phía trước.

Về phần những đệ tử ngoại môn ở bốn phía kia, khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần thì đều lộ ra vẻ hâm mộ, thấp giọng bàn tán với nhau.

“Bạch sư thúc, đó là sư đệ của chưởng môn nha...”

Đặc biệt là mấy chấp sự ở phòng nhiệm vụ này, sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần cũng đều vội vàng đứng dậy, nhất thời bái kiến, khiến cho toàn bộ phòng nhiệm vụ đều ngừng hoạt động. Cảnh tượng này làm cho Bạch Tiểu Thuần lại càng kích động rồi.

“Các ngươi cứ tiếp tục, không cần phải để ý tới ta. Ta hôm nay thay chưởng môn sư huynh tới nhìn xem đệ tử ngoại môn của Linh Khê Tông ta một cái.” Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần đang nhanh cười như nở hoa rồi. Hắn vừa nói như vậy, lập tức đám đệ tử ngoại môn ở bốn phía lại một lần nữa bái kiến một phen. Mà ngay cả mấy trưởng lão của phòng nhiệm vụ, cũng đều đi ra ngoài, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần nhẹ gật đầu.

Nhưng hết lần này đến lần khác... Mặc dù Bạch Tiểu Thuần nói không muốn mọi người để ý đến hắn, nhưng hắn lại không có rời khỏi nơi này, mà đi lại ở trong đám người, gặp ai cũng mỉm cười gật đầu. Những nơi hắn đi qua, ba chữ Bạch sư thúc kia, không ngừng từ miệng của từng tên đệ tử ngoại môn truyền ra. Thậm chí có người còn nói tới hơn mười lượt...

Thời gian dần trôi qua, thần sắc mọi người đều có chút cổ quái, nhìn ra được cái tên Bạch Tiểu Thuần này đi tới nơi đây, chính là muốn nghe người ta gọi hắn là Bạch sư thúc... Bạch Tiểu Thuần thấy tốt thì nhận, hướng về phía mọi người phất tay, nghênh ngang rời khỏi. Phòng nhiệm vụ lúc này mới lại một lần nữa khôi phục hoạt động.

“Cái thân phận này lợi hại a.” Con mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, cho tới tận lúc trưa, điều này vẫn làm cho hắn cảm thấy sung sướng cả về thể xác lẫn tinh thần, mà trọng yếu hơn là hắn phát hiện ra cái thân phận này có chỗ không giống như người thường.

“Đệ tử quang vinh, sư đệ chưởng môn, cái thân phận này, chẳng phải nói lên từ nay về sau ở trong tông môn, không có ai dám trêu chọc ta nữa rồi?” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền cười lên ha ha, vội vàng chạy tới Vạn Dược các.

Vạn Dược các... cũng có nhiều người.

Không bao lâu, Bạch Tiểu Thuần đã đi tới Vạn Dược các. Nhìn qua mười ngọn bia đá, bên tai nghe từng tiếng xưng hô Bạch sư thúc, Bạch Tiểu Thuần rất là thổn thức. Hắn lề mề ở chỗ này cả buổi, đến khi thần sắc của mọi người dần dần trở nên cổ quái, hắn mới lưu luyến rời khỏi. Mặc dù đã là hoàng hôn, nhưng hắn lại không biết mỏi mệt, đi tới chỗ ở của phần đông đệ tử ngoại môn.

Hứa Bảo Tài vừa mới bước ra ngoài, liền nhìn thấy ngay Bạch Tiểu Thuần ở trước mặt, vội vàng ôm quyền bái kiến.

“Thì ra là Tiểu Bảo a, tu vi của ngươi từ lúc ta rời đi nửa năm trước so với bây giờ cũng không có cái biến hóa gì. Không thể như thế, phải siêng năng tu hành.” Bạch Tiểu Thuần vỗ vôc bả vai của Hứa Bảo Tài, làm ra vẻ mở miệng.

Hứa Bảo Tài sửng sốt một chút, trợn mắt nhìn. Nghe thấy Bạch Tiểu Thuần gọi Tiểu Bảo như thế này, đáy lòng của gã run lên. Hắn đã lớn như vậy, chỉ có cha gã là gọi như thế, người bên ngoài còn chưa có ai gọi thế cả. Giờ phút này trong lòng không được tự nhiên, nhưng lại không dám phản bác, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

“Ta...À, bổn tọa!” Bạch Tiểu Thuần chợt phát hiện, với thân phận của mình thì không thể dùng cái chữ “ta” này rồi, vì vậy nghĩ đến xưng hô ngày bình thường của Lý Thanh Hậu, mà đổi thành “bổn tọa”.

“”Bổn tọa không quen nơi này. Tiểu Bảo, ngươi dẫn bổn tọa đi làm quen nơi này một chút.” Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, bàn tay nhỏ bé chắp ở sao lưng, hất cằm lên.

Hứa Bảo Tài bất đắc dĩ, đành vội vàng mang Bạch Tiểu Thuần đi dạo ở nơi này.

Khi đám đệ tử ngoại môn quay trở lại, bọn hắn nguyên một đám kinh ngạc phát hiện, rõ ràng lại thấy Bạch Tiểu Thuần. Thậm chí nơi này có không ít người khi ở phòng nhiệm vụ cùng với Vạn Dược các lúc ban ngày, đều đã đụng phải Bạch Tiểu Thuần. Giờ phút này nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, không thể không bái kiến một lần nữa.

Bạch Tiểu Thuần lại thêm một lần cảm nhận được thân phận huy hoàng, nhìn đám đệ tử ngoại môn bái kiến, mà mở cờ trong bụng. Cho đến lúc đêm khuya, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.

Trên đường đi ngang qua nơi chăn nuôi Linh Vĩ Kê, hắn tiện đường liền đi tới. Không lâu sau, từng trận âm thành bái kiến Bạch sư thúc lại một lần nữa truyền ra. Lúc hắn rời khỏi, ở trong tay còn mang theo hai con Linh Vĩ Kê.

“Đây chính là chỗ tốt của thân phận a. Trước kia ta ăn gà cần phải đi trộm, bây giờ thì trực tiếp lấy đi. Hừ hừ, chưởng môn là sư huynh của ta, ai dám chọc.” Bạch Tiểu Thuần một đường ngâm nga tiểu khúc, dương dương đắc ý đi về chỗ ở.

Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời vừa mọc, Bạch Tiểu Thuần tinh thần vô cùng phấn chấn bò dậy, sửa sang lại y phục thoáng một phát, đứng trước gương đồng bay ra rất nhiều bộ dáng. Cho đến khi lựa chọn được một cái tư thế mà hắn cảm thấy phù hợp với thân phận nhất thì mới đi ra ngoài.

Hắn nghiễm nhiên đem loại chuyện này, trở thành...sự nghiệp...

Lần này hắn không có đi tới chỗ phòng nhiệm vụ nữa, mà là đi tới những nơi có nhiều người khác của Hương Vân Sơn, thậm chí còn đi xem một hồi Hương Vân Sơn tiểu bỉ...

Cả ngày này, hắn đã nghe được vô số tiếng xưng hô Bạch sư thúc. Bạch Tiểu Thuần có một loại cảm giác như đắc đạo thành tiên, vẻ mặt rất hưng phấn. Vì vậy mà... Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm...

Hắn liên tiếp đi bộ như thế trong hơn mười ngày. Đến cuối cùng, gần như toàn bộ đệ tử ngoại môn của Hương Vân Sơn ít nhất mỗi người đều đã xưng hô qua mấy mươi lần Bạch sư thúc. Mọi người đối với Bạch Tiểu Thuần đã muốn phát điên rồi. Gọi một đứa bé là sư thúc một lần thì cũng thôi, nhưng nhiều lần thì bọn hắn càng ngày càng buồn bực.

Cuộc sống như vậy, Bạch Tiểu Thuần mỗi ngày qua đều thấy phi thường phong phú. Hắn thực tế rất ưa thích gặp được người quen, mỗi lần gặp được đều tiến lên chào hỏi...

“Nhất Đa sư điệt, ngươi đừng đi a, đã lâu rồi không gặp.” Một ngày này, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Triệu Nhất Đa, con mắt lập tức sáng ngời tiến đến kéo đối phương lại. Triệu Nhất Đa nghe thấy bốn chữ “Nhất Đa sư điệt” này thì da mặt khẽ nhăn một cái.

“Bạch sư thúc, chúng ta... mấy ngày nay đã gặp nhau nhiều lắm rồi...”

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, vội ho một tiếng. Hắn đang định mở miệng thì chợt phát hiện cách đó không xa có bóng người, mà sau khi nhìn thấy mình thì lại lập tức quay người muốn đi.

“Ồ, đây không phải là Trần Tử Ngang sư điệt hay sao. Đã lâu không gặp a.” Bạch Tiểu Thuần vội vàng buông tha Triệu Nhất Đa, vội vàng ngăn Trần Tử Ngang lại, vẻ mặt lộ ra vui sướng.

Trần Tử Ngang đều muốn nhanh phát điên rồi. Những ngày này, gần như mỗi ngày gã đều gặp Bạch Tiểu Thuần ít nhất ba lần trở lên... Theo gã biết, toàn bộ Hương Vân Sơn, phàm là những người quen biết Bạch Tiểu Thuần cũng đều giống như mình. Còn có một gia hỏa không may ưa thích tự xưng là Lang gia, nghe nói mỗi ngày ít nhất còn gặp phải Bạch Tiểu Thuần vài chục lần...

“Bạch sư thúc, cái kia... Ta còn có việc, ta đi trước một bước.” Trần Tử Ngang gần như là trốn chạy để khỏi chết, vội vã né ra.

Hơn mười ngày sau, đệ tử ngoại môn của Hương Vân Sơn, gần như khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì đều giả bộ như không nhìn thấy được. Chuyện này làm cho Bạch Tiểu Thuần thấy không vui, vì thế mà càng thêm chủ động.

“Ai nha, bổn tọa nhìn ngươi thế nào lại thấy quen mắt như vậy. Tới đây, ngươi nhắc lại cho ta thoáng một phát, chúng ta có phải là đã gặp qua hay không a.” Bạch Tiểu Thuần tóm được một người lúc trước hâm mộ Chu Tâm Kỳ. Gã đệ tử ngoại môn này mặt như đưa đám, bị Bạch Tiểu Thuần kéo đến một bên tâm sự trong suốt một nén nhang. Cho đến khi gã đệ tử này liên tục nói ra hơn ba mươi lần Bạch sư thúc, Bạch Tiểu Thuần mới cảm thấy thỏa mãn mà để cho gã đệ tử này mặt ủ mày chau rời đi.

Nhưng đây cũng không phải là biện pháp. Sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy rất nhiều người đều muốn trốn mình, thì cảm thấy có lẽ mình càng phải chủ động hơn một ít. Vì vậy trong những ngày sau đó, hắn đều ho khan một tiếng nhắc nhở đối phương rằng mình đang có mặt.

Chỉ là hiệu quả lại khiến cho Bạch Tiểu Thuần có chút khổ sở. Cũng may là ở Hương Vân Sơn này, ngoại trừ Đỗ Lăng Phỉ ra thì còn có một nữ hài mà Bạch Tiểu Thuần cảm thấy phi thường đáng yêu.

Nàng là Hầu Tiểu Muội. Hầu Tiểu Muội này hầu như mỗi ngày đều chủ động xuất hiện ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần, không cần Bạch Tiểu Thuần phải ho khan, đã nhảy loi choi lên, dùng âm thanh ngọt xớt đuổi theo Bạch Tiểu Thuần hô sư thúc.

Nhìn những đệ tử ngoại môn khác đều ê ẩm trong lòng, Bạch Tiểu Thuần lại càng thêm vui vẻ đắc ý. Hơn nữa Hầu Tiểu Muội này đã từng được Bạch Tiểu Thuần dạy dỗ, cực kỳ sùng bái Tiểu Ô Quy thần bí khó lường ở trong tông môn. Có một lần, khi nàng đi theo sau lưng Bạch Tiểu Thuần, còn hỏi thoáng một phát cách nhìn của Bạch Tiểu Thuần đối với Tiểu Ô Quy.

“Tiểu Ô Quy? Đó là một người thần bí khó lường, thiên tư tuyệt luân. Người này giống như là mây trắng ở trên bầu trời xanh, sẽ để cho tất cả mọi người nhìn lên!” Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, tự kiêu nói, thật vất vả mới đè xuống được xúc động muốn nói cho Hầu Tiểu Muội mình chính là Tiểu Ô Quy. Hắn hạ quyết tâm, phải tìm một thời điểm mà vạn người chú ý, nói cho Hầu Tiểu Muội biết thân phận vĩ đại của mình.

“Ta cũng cảm thấy như thế, ta đã nói qua với thật nhiều người, Tiểu Ô Quy là nhân vật không màng danh lợi, truy cầu cực hạn của dược đạo, phong khinh vân đạm, giống như là mây trắng trên bầu trời vậy.” Hầu Tiểu Muội nghe thấy vậy thì hai mắt lóe sáng.

Ở trong tông môn, đã từng có một đoạn thời gian ngắn, có người đồn rằng Bạch Tiểu Thuần chính là Tiểu Ô Quy. Nhưng thuyết pháp này rất nhanh đã bị mọi người phủ nhận. Dù sao trong lòng mỗi người đều có một cái Tiểu Ô Quy tự tưởng tượng ra, nhưng vô luận có suy nghĩ thế nào, thì tựa như cũng không thể hoàn toàn xếp chồng lên với Bạch Tiểu Thuần được. Dù sao trên mười tòa bia đá thảo mộc, linh thú đều không ghi chép tên, mà chỉ là ký hiệu dược đạo của riêng mỗi người, nên cũng rất khó phân biệt ra.

Bạch Tiểu Thuần nghe Hầu Tiểu Muội nói như vậy, cũng không quá chú ý, lại mang tâm tư đặt lên người Chu Tâm Kỳ, một trong ngũ đại mỹ nữ của bờ nam.

“Không biết lúc thiên kiêu Chu Tâm Kỳ cao ngạo gọi ta là Bạch sư thúc thì sẽ có cái bộ dạng gì.” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, lập tức hưng phấn, vì vậy mà mỗi ngày đều trọng điểm tìm kiếm Chu Tâm Kỳ.

Công phu không phụ lòng người, cho đến một lần, hắn đã thấy được Chu Tâm Kỳ đạp trên lẵng hoa màu xanh, bay ngang qua ở trên bầu trời.

“Tâm Kỳ nữ sư điệt!!” Bạch Tiểu Thuần vội vàng hô to.

Sắc mặt của Chu Tâm Kỳ ở trên lẵng hoa màu xanh nháy mắt trở nên khó coi. Nàng cũng nghe nói đến sự tình của Bạch Tiểu Thuần trong một tháng nay, biết rõ đệ tử ngoại môn của Hương Vân Sơn trong mấy ngày này đều là nói về chuyện bạch sắc biến. Giờ phút này mấy chữ “Tâm Kỳ nữ sư điệt” lọt vào trong tay, khiến cho nàng cảm thấy toàn thân đều nổi da gà cả lên rồi, vội vàng giả bộ như không nghe thấy, gia tốc đi về phía trước. Nhưng nàng lại không có thể nghĩ rằng... Bạch Tiểu Thuần lại cố chấp chạy nhanh ở trên mặt đất.

“Tâm Kỳ nữ sư điệt, đến đây, đến đây, cùng sư thúc ta nói chuyện nhân sinh đi.” Bạch Tiểu Thuần cao hứng bừng bừng. Hắn đã tìm Chu Tâm Kỳ rất lâu rồi, hôm nay rốt cục đã gặp được, sao có thể buông tha.

Chu Tâm Kỳ cắn răng một cái, tăng tốc bay nhanh. Rất nhanh đã bay ra khỏi Hương Vân Sơn, lúc này mới tránh được Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần nhìn bóng dáng của Chu Tâm Kỳ ở xa xa, thở dài, cảm thấy đáng tiếc.

“Không có việc gì, không phải chỉ là biết bay hay sao. Sau này ta cũng có thể bay, là lại có cơ hội để cho ngươi gọi Bạch sư thúc.” Bạch Tiểu Thuần buồn bực. Nhìn thấy sắc trời đã tối, quay người đi tìm Đỗ Lăng Phỉ.

Đỗ Lăng Phỉ vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, liền che miệng cười khẽ.

“Bạch sư thúc, Bạch sư thúc, Bạch sư thúc...”

Bạch Tiểu Thuần lập tức cao hứng, càng nhìn càng thấy Đỗ Lăng Phỉ đáng yêu. Chỉ là không được vài ngày, bởi vì công lao mà Đỗ Lăng Phỉ lập được trước đó, nên được một vị trưởng lão thu làm đệ tử, được an bài đi đến Đông Lâm thành làm chấp sự của Linh Khê Tông. Chuyện này đối với Đỗ Lăng Phỉ mà nói chính là một cơ hội cực tốt, chỉ cần ở Đông Lâm thành mấy năm là có thể đạt được đủ tư cách, cộng thêm với công lao có được thì thậm chí có thể trực tiếp tấn chức nội môn.

Mà nàng ở Đông Lâm thành cũng sẽ có quyền lợi rất lớn, sẽ nhận được tài nguyên tu hành tốt hơn ở trong tông môn rất nhiều.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy tiếc nuối. Sau khi tiễn biệt Đỗ Lăng Phỉ, lại tiếp tục đi tìm niềm vui ở trong Hương Vân Sơn.

Thời gian cứ như vậy trôi qua. Lại thêm một tháng, toàn bộ Hương Vân Sơn, cái từ Bạch sư thúc này đã trở thành một cái cấm kị, làm cho tất cả mọi người khi nghĩ tới, thì đều liên tục cười khổ.

Cũng may vào thời điểm này, Bạch Tiểu Thuần cũng biết tiếp tục làm như vậy là không được.

“Bạch Tiểu Thuần ta là sư đệ của chưởng môn Linh Khê Tông, là sư thúc của tất cả đệ tử. Cũng không phải là chỉ của Hương Vân Sơn nhất mạch, không thể nặng bên này mà nhẹ bên kia. Ta có lẽ lên đi tới những phong khác đi dạo.” Bạch Tiểu Thuần ngẫm nghĩ, hiên ngang lẫm liệt, đi tới Tử Đỉnh Sơn...