Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Quyển 1 - Chương 38: Mềm lòng




Vào điện truyền chỉ là đại thái giám Phạm Thông, khuôn mặt âm u không rõ cảm xúc của hắn khiến đám cung nhân lo ngay ngáy.

Mộ Thanh mặt lạnh nhíu mày, dẫn đám cung nhân ra cửa quỳ xuống, không biết Bộ Tích Hoan lại muốn giở trò gì.

Đám cung nhân vẻ mặt đau khổ, mỗi khi bệ hạ để Phạm đại tổng quản truyền chỉ, không phải tuyên mỹ nhân tiến cung thì chính là đưa mỹ nhân vào lãnh cung. Đêm trước Chu mỹ nhân tiến cung là do Phạm đại tổng quản truyền đến, sáng nay lại tới đây, tám phần là hạ chỉ đày xuống lãnh cung.

Khi vào cung, bệ hạ đã vì Chu mỹ nhân mà phá vô số luật lệ, còn tưởng rằng Chu mỹ nhân sẽ được thánh thượng sủng ái lâu một chút, không ngờ chưa nổi một ngày, bệ hạ quả nhiên là hỉ nộ vô thường.

“Truyền ý chỉ của Thánh Thượng, Chu mỹ nhân tức khắc rời khỏi Hợp Hoan điện, chuyển đến Càn Phương cung! Khâm thử ——” Phạm Thông kéo dài âm điệu, híp mắt nhìn, khi ánh mắt dừng lại trên người Mộ Thanh, thoáng run một chút.

Mộ Thanh lĩnh chỉ đứng dậy, nhấc chân đi ra ngoài điện, Càn Phương cung? Ai cần biết nó là nơi nào! Nàng vốn không phải nam phi của Bộ Tích Hoan, còn ngại gì lãnh cung.

Mộ Thanh hành động quá dứt khoát, ngay cả Phạm Thông cũng phải sửng sốt một chút, đến khi phản ứng lại được vội vàng vung phất trần, dẫn theo một đám cung nữ thái giám đi lên phía trước dẫn đường. Đám cung nhân hầu hạ Mộ Thanh ở Hợp Hoan điện cũng vội vàng đứng dậy đuổi theo, cả đường ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nấy đều kinh ngạc chấn động.

Càn Phương cung!

Đó là tẩm cung của bệ hạ!

Vừa rồi bệ hạ không phải giận Chu mỹ nhân sao? Y phục ướt sũng chân trần phất tay áo bỏ đi, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, tại sao không phải phạt Chu mỹ nhân, mà lại càng thêm sủng ái?

Đám cung nhân theo phía sau, vừa nối gót vừa lấy ống tay áo xoa xoa trán. Việc này thật sự đúng với câu quân tâm khó dò, bệ hạ đúng là hỉ nộ vô thường, hỉ nộ vô thường...

Mộ Thanh theo sau Phạm Thông, một đường quan sát, cung điện nguy nga, hành cung rộng rãi tráng lệ, càng đi càng thấy điện đài rực rỡ, hoàn toàn không giống nơi cung điện hẻo lánh hôm qua đi ra. Đợi khi đến trước Càn Phương cung, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mặt trời đang chiếu ở phía sau, điện ngọc lồng lộng, ánh vàng rực rỡ.

Phạm Thông bước về phía cửa điện, mí mắt cụp xuống, “Bệ hạ truyền chỉ, Chu mỹ nhân đến đây, tự mình tiến vào trong điện gặp giá.”

Mộ Thanh liếc mắt nhìn một đám thị vệ mặc giáp đứng nghiêm cẩn bên ngoài hành lang, lại liếc mắt nhìn một đám cung nhân cúi đầu có người đến cũng không nhấc mắt, liền biết Càn Phương cung này không phải lãnh cung, mà có lẽ là tẩm điện của Bộ Tích Hoan. Lập tức tức giận, hạ chỉ đưa nàng đến tẩm cung của hắn, kẻ này định ra ngoài cung như thế nào đây?

Mộ Thanh nhấc chân đi vào, thấy đám cung nhân đều đứng ở ngoài điện, bên trong điện thoang thoảng hương hoa lê, thảm hoa mỹ lệ, trải kín cả cung điện bao la, uy nghiêm. Trên thảm hoa, có một cái án vuông bằng gỗ tử đàn, một người đang ngồi bên án, tóc đen chưa cột, tay áo hoa như mây hồng rơi xuống nhân gian, rực rỡ chói mắt.

Bộ Tích Hoan cầm đũa, trên án đã bày sẵn đồ ăn sáng, Mộ Thanh đi qua, thấy đối diện hắn có một bộ bát đũa sạch sẽ, là chuẩn bị cho nàng, nhưng hắn không lên tiếng, nàng đành phải đứng ở một bên. Nơi này là tẩm cung của đế vương, ngoài điện có cung nhân, ngoài cửa sổ đứng đầy thị vệ, không biết có phải đều là người của hắn hay không, nàng vẫn nên làm bộ một chút mới tốt.

Bộ Tích Hoan chỉ gắp bánh bao trắng, không giương mắt. Mộ Thanh đứng ở một bên, cũng không lên tiếng, hai người cứ như vậy giằng co, Bộ Tích Hoan cắn đến miếng thứ ba, ánh mắt hơi trầm xuống, “Đúng ở đó làm gì, một đêm không ăn, không đói bụng sao?”

Hắn lười biếng mở miệng, ngữ khí không tốt, “Dùng bữa đi! Chết đói, lại thiếu người làm việc cho trẫm.”

Mộ Thanh nhướng mi, nghe hắn nói như vậy liền biết ngoài điện đều là người của hắn. Lúc này nàng mới thoải mái ngồi xuống đối diện, bưng ngọc bát trước mặt lên, tự múc một bát cháo trắng. Trên án bày cháo, bánh bao, trứng trắng, nhìn thật sự không giống đồ ăn sáng của đế vương, nhưng Mộ Thanh lại vô cùng quen mắt.

Đây là đồ ăn sáng ngày hôm nàng dùng, cung nữ bày đầy một bàn thức ăn, nhưng buổi sáng nàng ăn cháo trắng đã thành thói quen, cho nên chỉ động đến mấy thứ thường ăn khi còn ở huyện Cổ Thủy, trên bàn trước mặt đều là những món hôm qua nàng từng động đũa.

Mộ Thanh nếm thử một thìa cháo, cho dù là cháo trắng nhưng cũng vô cùng thơm ngon, có điều hoàn toàn không giống hương vị mà nàng và cha vẫn thường ăn ở nhà, nhưng nàng vẫn nâng mắt liếc nhìn Bộ Tích Hoan một cái.

Hắn khiến nàng có chút kinh ngạc.

Hắn là đế vương, ngực mang càn khôn, mắt nhìn thiên hạ, lại vẫn để ý những chuyện nhỏ nhặt thế này. Sáng nay hắn tức giận vung tay áo bỏ đi, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ không gặp lại nàng đến khi nào đi điều tra vụ án ở phủ Thứ Sử, không ngờ chớp mắt đã truyền nàng đến. Vừa rồi hắn mở miệng, rõ ràng là cơn giận vẫn chưa hết, nhưng cũng không để ý quá nhiều, vẫn nguyện cùng nàng dùng bữa. Điều này đối với người trong giới quý tộc nhất là đế vương mà nói, rất khó.

Không cần biết đối phương là người có địa vị như thế nào, vẫn luôn tỏ ra coi trọng.

Mộ Thanh cúi đầu ăn cháo, bên môi thoáng gợn ý cười. Nụ cười kia rất nhạt, nhưng khi Bộ Tích Hoan nâng mắt nhìn thấy lại ngẩn ra.

Cháo đã sớm nguội, cung điện rộng rãi xa hoa mà lạnh lẽo, người đối diện, trang phục thiếu niên, khí chất thanh trác, chỉ có nụ cười yếu ớt kia là mang chút nữ nhi tình.

Nam tử hơi giật mình, trong bát ngọc, một chiếc bánh bao đã ăn được một nửa lẳng lặng nằm, lâu không động đũa.

Đối diện, Mộ Thanh lẳng lặng ăn cháo, cũng trầm ngâm suy tư, mắt cụp lâu không thấy nâng lên, ý cười bên môi cũng nhạt dần. Bộ dáng này, Bộ Tích Hoan liếc mắt một cái là nhìn ra, nàng lại đang du hồn trên mây, tám phần là suy tư tình tiết vụ án.

Từ trên núi trở về cung, nàng đã suy nghĩ một đường, khi tắm rửa cũng suy nghĩ, lúc này dùng bữa cũng không chú tâm! Hắn ngồi ở đối diện nàng, vào điện nàng vẫn chưa nói với hắn một câu, hắn dễ dàng bị phớt lờ như vậy sao?

Sắc mặt của nam tử lạnh đi, ngọc bát trong tay hờ hững thả xuống bàn.

Keng!

Tiếng ngọc va chạm thanh thúy vang lên, trong yên tĩnh càng nghe rõ, đám cung nhân đứng cúi đầu ngoài điện lại đồng loạt run lên.

Ánh mắt Mộ Thanh dừng trong bát mình, căn bản không phát hiện người đối diện đã buông bát đũa xuống.

Trong cung điện ở Thịnh Kinh, lúc này Thái hoàng thái hậu đang đóng vai gì, nàng vẫn chưa nhìn thấu. Thượng Lăng ở Giang Bắc, chuyện Liễu phi vẫn cần điều tra, manh mối phân ra hai ngả, nàng lại bị vây khốn ở hành cung Biện Hà, phải làm thế nào đây?

Nắng sớm tiến qua cửa sổ, chiếu lên đầu vai thiếu niên, càng khiến dung nhan trước mặt trầm tĩnh, thanh lãnh lại thêm vài phần u sầu.

Trong điện vô cùng yên tĩnh, không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy một tiếng thở dài.

“Liễu phi chính là nữ nhi của quận thừa Thượng Lăng trước đây.” Nam tử hít một hơi, nắng sớm chiếu mí mắt, dường như bên trong có chút bất đắc dĩ.

Mộ Thanh ngẩng đầu, hơi giật mình, nhìn Bộ Tích Hoan sau một lúc lâu mới nói: “Trước đây?”

“Ừ.” Nam tử lười biếng nhìn Mộ Thanh, “Hai năm trước quận thừa Thượng Lăng ốm chết, Liễu phi không còn nơi nào dựa vào, cho nên mới đến Thịnh Kinh nương nhờ họ hàng, sau đó nhập cung.”

Mộ Thanh lại sửng sốt, ánh mắt biến đổi! Nói cách khác, lúc trước nàng phán đoán lầm rồi, đứa nhỏ của Liễu phi không phải được sinh ra ở Giang Bắc, mà là ở Thịnh Kinh?

Như thế, manh mối bị phân tán lại được thu hồi lại!

Tất cả, đều ở Thịnh Kinh!

Con ngươi của Mộ Thanh như xuất hiện ánh sáng, rực chiếu cả đại điện, nàng nhìn Bộ Tích Hoan, thần sắc nơi đáy mắt bỗng nhiên phức tạp. Nàng biết vì sao khi ở trong núi đêm qua hắn không nói cho nàng những chuyện này, giữa bọn họ vốn chỉ là giao dịch, nàng thay hắn làm việc, hắn tạo điều kiện cho nàng tìm hung thủ. Với hắn mà nói, nếu như chỉ đường cho nàng càng lòng vòng, nàng tra càng lâu, hắn có thể giữ nàng lại càng lâu.

Nhưng hôm nay hắn vẫn nói...

Hắn vốn có thể không nói, tạm gác lại lần sau, hoặc trực tiếp để nàng đi đến Giang Bắc điều tra, kéo dài thời gian...

Thiếu niên nhìn đế vương ở đối diện, hồi lâu, ý cười thoáng lên, mặc dù nhẹ, lại thật sự chân thành, “Đa tạ.”